Hai người khách này có điểm không hợp với tụ hội này.
Đây là một nam một nữ, tuổi chừng ba mươi, hoặc cũng có thể là hai bảy hai tám. Cách ăn mặc khá chính thức. Người nam thì áo sơ mi trắng, quần tây đen, giày da đen, cũng giống như Phạm Hồng Vũ. Điểm khác biệt duy nhất chính là tóc tai được chải chuốt cẩn thận. Luận khí chất, so với Trưởng phòng Phạm trầm ổn nhiều lắm. Giống như là đã đi làm ở cơ quan, hơn nữa chức vụ không thấp.
Người nam này Phạm Hồng Vũ cũng quen biết, là Phó chủ tịch thường trực thị xã Ngạn Hoa đồng chí Lục Nguyệt.
Trưởng phòng Phạm không nghĩ tới ở chỗ gặp được Lục Nguyệt.
Còn bạn gái bên cạnh Lục Nguyệt mặc trang phục dạ hội, tóc búi cao, xịt nước hoa thật nồng. Ngũ quan đoan chính, người trong tư thế vẫn phải có, đầu ngẩng cao, thần thái vô cùng cao ngạo. Dường như cô tối nay không phải đến tham gia sinh nhật Dương Thanh Sơn mà là đến thị sát.
Đây chính là vị hôn thê của Lục Nguyệt, trước đó không lâu, Bảo Hưng đã ở trong điện thoại nói với Phạm Hồng Vũ.
Sau khi Lục Nguyệt chạy khỏi Ngạn Hoa, đây là lần đầu tiên Phạm Hồng Vũ mới nghe được một tin tức trọng đại có liên quan đến Lục Nguyệt.
- Hồng Vũ, các người cứ trò chuyện đi, tôi đi một chút sẽ trở lại.
Dương Thanh Sơn hạ giọng nói, hiển nhiên vị chủ nhà này cũng không nghĩ tới Lục Nguyệt và vị hôn thê này sẽ tới tham dự bữa tiệc sinh nhật của y.
- Được, anh đi đi, tôi vừa lúc muốn ăn chút gì đó, đói bụng rồi.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười.
Lưu Manh hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt hưng phấn, vội vàng nói với Phạm Hồng Vũ:
- Trưởng phòng Phạm, thật có lỗi, tôi có việc phải đi một chút.
Phạm Hồng Vũ vừa mới gật đầu một cái, Lưu Mang liền rời đi, thẳng đến chỗ Lục Nguyệt và vị hôn thê. Rất rõ ràng, Lưu Mang đối với hai người này rất quen thuộc. Mặc dù làm vậy thì hơi thất lễ, nhưng cũng bất chấp thôi. Phạm Hồng Vũ là thư ký Chủ tịch tỉnh, thân phận cố nhiên cao, nhưng trong suy nghĩ của Lưu Mang, dù sao cũng không thể so sánh được con ông cháu cha ở thủ đô.
Phạm Hồng Vũ nhiều nhất cũng chỉ được xem là quý nhân, còn Lục Nguyệt và vị hôn thê của y là con cháu quý tộc. Huống chi Phạm Hồng Vũ công tác tại Thanh Sơn, còn Lưu Mang công việc kinh doanh chính là ở thủ đô, y làm sao mà không biết suy tính ai nặng ai nhẹ?
Phạm Hồng Vũ cũng không trách.
Từng vòng tròn đều có quy củ của nó, Lưu Mang là người làm ăn, tinh thống tính kế cũng là chuyện đương nhiên.
Trưởng phòng Phạm lại ngồi xuống, tiếp tục ăn.
Mặc dù hương vị chỉ bình thường, nhưng thịt nhiều hơn. Trưởng phòng Phạm cảm thấy nó vẫn ngon hơn so với món đậu phụ nổi danh ở Long Hổ quan núi Kim Ngô.
Lục Nguyệt bên kia thì bắt đầu náo nhiệt, nhiều người vây lấy y, trước sau chào hỏi.
Đám người vây quanh vợ chồng Lục Nguyệt chính là những vị áo mũ chỉnh tề kia, rõ ràng là muốn kết giao với “Hậu duệ Thiên hoàng quý tộc”. Còn đám con cháu quý tộc bên ngoài thì cũng chỉ một hai người đến chào hỏi. Những người khác thì làm bộ như không thấy, vẫn nói chuyện ồn ào như trước.
Tin tình báo của Bảo Hưng hoàn toàn là sự thật.
Lục Nguyệt dường như cũng không quen tham dự những trường hợp như vậy. Chủ yếu là vợ của y nói chuyện với một số người làm ăn, Lục Nguyệt chỉ có điều mỉm cười tiếp khách, ánh mắt quét qua toàn trường.
Những người làm lãnh đạo thường hay có thói quen này, trước luôn muốn hiểu biết tình huống của toàn bộ hiện trường.
Bỗng nhiên, nụ cười của Lục Nguyệt có vài phần cứng lại, ánh mắt cũng trở lại lạnh lẽo.
Không thể nghi ngờ, Lục Nguyệt đã nhìn thấy cảnh tượng Trưởng phòng Phạm đang ngồi ăn.
Giống như Phạm Hồng Vũ, Lục Nguyệt cũng không dự đoán được ở chỗ này gặp phải Phạm Hồng Vũ. Với thân phận của Phạm Hồng Vũ, dường như hắn không nên xuất hiện ở chỗ này.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng giơ tay.
Tất cả mọi người đều là bạn cũ, nếu đã gặp rồi, tất nhiên phải chào hỏi.
Phạm nhị ca là người rất có phong độ.
Lục Nguyệt khóe miệng hơi nhếch lên, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, rồi lập tức thì thầm bên tai vợ mình một chút. Vị hôn thê của y mang giày cao gót, cao đến tai Lục Nguyệt. Vóc dáng của Lục Nguyệt cũng không tính là thấp.
Vị hôn thê nghe xong vài câu, hai hàng lông mày cau lại, lập tức hướng đến vị trí của Phạm Hồng Vũ, vẻ mặt đầy khiêu khích.
Trưởng phòng Phạm không khỏi thở dài.
Bữa cơm này ăn không yên rồi.
Đáng thương cho cái bụng của Trưởng phòng Phạm, chỉ mới được lưng chừng. Sớm biết như thế thì vừa nãy ăn nhanh một chút. Bị đói và bị nói chuyện với hai người quen không vừa mắt kia thì cái nào cũng chẳng vui.
Quả nhiên, ngay sau đó, Lục Nguyệt và vợ của y liền thẳng đến chỗ Trưởng phòng Phạm. Vợ của Lục Nguyệt thì ngẩng đầu ưỡn ngực, còn Lục Nguyệt thì bước đằng sau nửa bước. Người phụ nữ này bước đến chỗ Phạm Hồng Vũ không chút do dự, có thể thấy được tính tình không tốt.
Còn Lý Xuân Vũ đang ở bên kia nướng thịt với các cô gái, nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì cũng trừng mắt bước qua.
Phạm Hồng Vũ là bạn của Lý Xuân Vũ. Tối nay là y mời đến tham gia bữa tiệc sinh nhật của Tiểu Dương, không phải ai cũng có thể ức hiếp được.
- Lý thiếu, làm gì vậy? Mau đổ dầu vào, nhanh lên, cánh gà bị cháy mất rồi.
Không ngờ người kéo tay y lại là.
- Em gái, đừng làm rộn, anh phải qua bên kia rồi.
Giờ khắc này, Lý thiếu làm gì mà còn tâm tư nướng cánh gà.
- Anh qua đó làm chi? Anh không phải suốt ngày nói với em bạn của anh bản lĩnh lắm sao? Như thế nào ngay cả một ả đàn bà cũng không đối phó được? Anh tại sao lại sợ anh ta bị người khác ăn hiếp?
Lý Thu Vũ bĩu môi nói.
Lý Xuân Vũ lắc đầu nói:
- Em không hiểu đâu, anh không phải là sợ cậu ta bị người ta ăn hiếp, mà anh sợ nơi này sẽ bị cậu ta xốc lên. Tính tình của Phạm nhị, em chưa lĩnh giáo qua đâu. Bá đạo lắm!
- Ồ, em đang buồn đây, cứ để cho anh ta náo lên. Nếu anh ta một mình làm không được thì để em hỗ trợ.
Lý Thu Vũ lập tức hưng phấn kêu lên.
Lý Xuân Vũ hung hăng trừng mắt nhìn em một cái.
Trương Tử Hi mỉm cười nói:
- Xuân Vũ, không cần lo lắng. Em làm bạn với Tiểu Phạm lâu như vậy, kỳ thật cũng không hiểu tính cách của cậu ấy sao? Cậu ấy không phải là Trương Phi, yên tâm đi.
Anh chàng lỗ mãng thì làm sao mà Vưu Lợi Dân để mắt tới được?
Bên này vẫn còn đang tranh luận thì bên kia đã chính thức tiếp xúc rồi.
- Trưởng phòng Phạm, xin chào!
Đến bên cạnh Phạm Hồng Vũ, Lục Nguyệt liền đứng trước vị hôn thê của mình, mỉm cười chào hỏi Phạm Hồng Vũ.
Một năm đã trôi qua, Lục Nguyệt vẫn nhã nhặn, lễ độ như cũ.
- Xin chào Trưởng phòng Lục.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu, cũng không đứng dậy, chỉ buông chiếc đũa trong tay xuống.
Trước mắt hắn bày đầy thịt, bánh mỳ. Dựa theo cách ăn của phương Tây thì Trưởng phòng Phạm hẳn là nên dùng nĩa và dao để cắt thịt. Nhưng đồng chí Phạm Hồng Vũ lại là nông dân, dùng dao giết người thì hắn còn quen chứ dùng dao để ăn thì hắn thật sự dùng không quen. Vẫn là chiếc đũa của lão tổ tông còn sót lại thì tốt hơn.
Tôi dùng đũa gắp bành mỳ ăn đấy, vậy thì thế nào?
- Ơ, vị này chính là Trưởng phòng Phạm đấy à, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Vị hôn thê của Lục Nguyệt lên tiếng, nét mặt như cười như không nói, không che giấu thần sắc ngạo nghễ, cao cao tại thượng, ánh mắt lại không kiêng nể quét qua quét lại trên người Phạm Hồng Vũ.
- Không dám, xin hỏi cô tên gì?
Phạm Hồng Vũ vẫn ngồi như trước, liếc mắt nhìn cô gái một cái rồi thản nhiên nói.
- Tôi tên là Trương Băng, là vị hôn thê của Lục Nguyệt.
Cô gái hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu lạnh lùng.
Phạm Hồng Vũ này còn thật sự nghĩ rằng hắn là một nhân vật sao? Một thư ký nhỏ bé thì đáng cái gì? Bộ tưởng rằng trong thiên hạ hắn là lớn nhất sao, tất cả mọi người phải khách khí với hắn?
Phải hiểu rõ, nơi này là thủ đô, chứ không phải Hồng Châu.
Không ai có thể bị hắn đè đầu.
Kỳ thật Phạm Hồng Vũ đã sớm biết cô gái tên Trương Băng, cũng biết lai lịch của cô ta. Bảo Hưng đã nói qua với hắn, vị hôn thê này của Lục Nguyệt, ở trong giới con ông cháu cha ở thủ đô cũng là một nhân vật cực kỳ ngang ngược, càn rỡ.
Lại nói tiếp, Trương Băng quả thật có tiền vốn để ngang ngược.
Trương gia ở thủ đô cũng được xem là nhà quyền quý nhất đẳng. Ông cụ Trương gia uy danh hiển hách, là một trong những đại nhân vật khai quốc. Trước đó không lâu mới lui về tuyến hai. Một đám con cháu của Trương gia đều thân cư ở chức vị quan trọng, trong tay nắm quyền bính.
Nhưng đây cũng không phải là quan trọng nhất.
Hào môn thế gia ở thủ đô đều có hôn nhân chính trị với nhau. Trương gia chính là một điển hình. Đám con cháu Trương gia, không có người nào kết thân với gia đình bình thường, mà đều kết hôn với con nhà quyền quý khác. Nhiều năm tích lũy, vây quanh Trương gia đã kết thành một tấm lưới quan hệ khổng lồ. Các loại quan hệ thông gia đếm không xuể, chỉ sợ ngay cả người của Trương gia cũng không rõ ràng lắm rốt cuôc mình có bao nhiêu thân thích.
Trương Băng không phải là con cháu chi thứ mà là con cháu dòng chính. Bố của cô là một trong những nhân vật quan trọng đời thứ hai, hiện giờ trong tay nắm quyền to ở Các bộ và Ủy ban trung ương, mơ hồ là người nối nghiệp Trương gia.
Sống trong một gia đình như thế từ nhỏ tới lớn đã dưỡng thành tâm tính kiêu ngạo cho cô.
Phạm Hồng Vũ lúc này mới đứng dậy, gật đầu mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Trương, xin chào!
Lục Nguyệt hai mắt hơi híp lại, phóng ra hào quang lạnh lùng.
Có vẻ vừa rồi Trương Băng cũng không có giới thiệu chức vụ của mình, thì Phạm Hồng Vũ đã kêu lên. Có thể thấy được Phạm Hồng Vũ sớm biết được thân phận và lai lịch của vị hôn thê của y, ngay cả Trương Băng làm ở đâu, đảm nhiệm chức vụ gì cũng biết.
Công tác tình báo tương đương làm đúng chỗ.
Bởi vậy cho thấy, Phạm Hồng Vũ chưa từng thả lỏng sự chú ý về Lục Nguyệt.
Cũng giống như Lục Nguyệt, mặc dù đang ở thủ đô nhưng không lúc nào là không nhìn chằm chằm Phạm Hồng Vũ ở Thanh Sơn.
Cái gọi là “đối thủ một mất một còn” chính là cái dạng này.
Trương Băng lại không hề phát hiện. Trong suy nghĩ của cô, mặc cho ai cũng phải biết đến lai lịch của Trương đại tiểu thư, miệng hơi nhếch lên, hướng Phạm Hồng Vũ vươn tay, bày ra tư thế rất tao nhã, ít nhất chính cô cảm thấy mình rất tao nhã.
- Trưởng phòng Lục, Chủ nhiệm Trương, mời ngồi.
Phạm Hồng Vũ giơ tay cầm một chút, mỉm cười nói.