- Trưởng phòng Phạm, cậu không biết làm như vậy là rất mạo muội sao?
Lý Thạch Thâm nhìn Phạm Hồng Vũ, chậm rãi hỏi, giọng điệu có chút nghiêm khắc.
Lý Thu Vũ ngồi bên cạnh đang vui cười tự nhiên cũng cảm thấy áp lực. Cô chưa bao giờ cảm thấy áp lực như vậy khi ngồi bên cạnh bác và cha.
Trong mắt cô, bác mình là một người hiền lành. Không ngờ khi bác nói chuyện công sự lại trở nên nghiêm túc, giống như biến thành một người khác như vậy.
Cái tên Phạm Hồng Vũ lỗ mãng này, nếu biết bác có thái độ như vậy thì đã không dẫn hắn đến đây rồi. Lý Thu Vũ tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng là con nhà thế gia cho nên cũng hiểu được, một khi bác tức giận, Phạm Hồng Vũ sẽ trở nên thảm hại. Cho dù là Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân cũng không thể che chở cho hắn.
“cõng” danh Chủ tịch tỉnh Thanh Sơn đến gặp Chủ tịch tỉnh Lĩnh Nam vốn là điều tối kỵ trong quan trường. Lý Thạch Thâm tức giận, nói không chừng Vưu Lợi Dân còn cho Phạm Hồng Vũ một trận.
- Chủ tịch tỉnh Lý, tôi biết làm như vậy là rất mạo muội, nhưng vì đường cao tốc Hồng Nam tôi không thể không đến được. Con đường này, đối với tỉnh Thanh Sơn chúng tôi thật sự là quá quan trọng. Kinh tế của tỉnh Thanh Sơn sau này có thể phát triển được hay không, đường cao tốc Hồng Nam đóng vai trò rất quan trọng.
Đối mặt với vẻ nghiêm nghị của Lý Thạch Thâm, nhưng Phạm Hồng Vũ vẫn rất tự nhiên, chậm rãi nói.
- Được lắm, không thể không đến cơ đấy. Cậu dựa cái gì mà cho rằng tôi sẽ đồng ý để cậu biểu đạt ý kiến của mình ở đây? Nếu cậu là bạn của Thu Vũ đến chào tôi, tôi rất hoan nghênh, nhưng nếu cậu đến để truyền đạt ý kiến của ai đó thì xin miễn cho.
Lý Thạch Thâm không nhúc nhích chút nào, giọng điệu càng trở nên nghiêm khắc.
- Chủ tịch tỉnh Lý, tôi không phải là bạn của Thu Vũ, tối qua tôi mới gặp cô ấy. Như cô ấy nói tôi chỉ đang cùng cô ấy hoàn thành một giao dịch. Thật xin lỗi, quả thật đã nói dối ngài.
Phạm Hồng Vũ bình tĩnh nói.
Lý Thạch Viễn bỗng nhiên nói:
- Giao dịch? Giao dịch gì?
Giọng điệu vô cùng cảnh giác, cùng xen lẫn chút tức giận.
Không ngờ Phạm Hồng Vũ lại dám dùng thủ đoạn để đùa cợt con gái của ông như vậy.
- Ba, ba đừng nghe anh ấy nói lung tung, cái gì mà giao dịch không giao dịch chứ, khó nghe muốn chết.
Không đợi Phạm Hồng Vũ mở miệng Lý Thu Vũ đã dậm mạnh hai chân, gắt giọng. Vừa rồi chính miệng cô nói là “giao dịch”, nhưng giờ lại nói Phạm Hồng Vũ nói lung tung. Nhưng các cô gái xinh đẹp luôn có đặc quyền “xấu” như thế này.
Thật sự Lý Thu Vũ phát hiện tình hình không ổn, không thể không “tự thân xuất mã” được. Trước sự uy nghiêm của bác, cô không dám lên tiếng, thật vất vả lắm Lý Thạch Viễn mới lên tiếng, cô không thể không nắm lấy cơ hội này được.
Cô sợ bác, còn hơn cả sợ cha mình.
- Thật ra bọn con làm một việc tốt, bàn bạc xây dựng trường học cho vùng khó săn ở núi Ích Đông. Đây là ảnh mà các bạn con chụp ở núi Ích Động, ba và bác xem chút đi, những đứa trẻ này thật đáng thương.
Cô nói xong, cũng không để ý xem bác và cha có đồng ý hay không, đã lôi tập ảnh trong túi ra đưa cho Lý Thạch Viễn.
Cô không dám đưa cho bác mình.
Như thể nếu làm vây thì “hiệu lực” sẽ không đủ, cô ngồi xuống bên cạnh Lý Thạch Viễn, đưa tay chỉ chỏ vào mấy tấm ảnh để “giải thích”, thuận miệng nói ra việc Phạm Hồng Vũ đồng ý góp hai trăm ngàn để xây trường học, thỉnh thoảng để ý sắc mặt của bác.
Bất kể thế nào cũng phải đỡ cho Phạm Hồng Vũ một chút, nếu cứ để như vậy thì không chừng Phạm Hồng Vũ sẽ bị bác đuổi ra mất, đến lúc đó có khi hai trăm ngàn kia cũng mất tiêu luôn.
Khó khăn lắm cô mới tóm được “người giàu có”, nếu để thất bại ở thời điểm quyết định này thì không biết Lý Thu Vũ sẽ buồn bực bao lâu.
- Đưa ảnh cho bác xem.
Lý Thạch Thâm bỗng nhiên nói.
- À, vâng ạ.
Lý Thu Vũ gật đầu không ngừng, tay luống cuống đưa ảnh cho Lý Thạch Thâm, rồi lại đi qua chỉ chỏ, “nghĩa cử” của Phạm Hồng Vũ lại được cô nhắc lại.
- Hai trăm ngàn? Khoản tiền lớn vậy cơ à? Trưởng phòng Phạm, khoản tiền này từ đâu đến vậy?
Lý Thạch Thâm xem ảnh xong, ngẩng đầu lên nhìn Phạm Hồng Vũ, bất động thanh sắc hỏi.
- Trước kia tôi công tác dưới thị trấn, quản lý khu công nghiệp, có quen với mấy vị thương nhân Hongkong, đều là những người có tiền. Tôi tính toán xin bọn họ giúp đỡ một chút. Xí nghiệp kiếm tiền, dù thế nào cũng phải đóng góp cho xã hội mới là chính đạo. Giáo dục là gốc rễ và cũng là con đường duy nhất cho những đứa trẻ vùng núi này. Đầu tư hai trăm ngàn vào đây sẽ có hiệu ứng lớn hơn đầu tư ở thành phố rất nhiều. Cho dù tương lai, chỉ cần có một đứa trẻ được nhận lợi ích, đi được ra khỏi vùng núi thì khoản tiền này đầu tư cũng đáng lắm.
Phạm Hồng Vũ cao giọng nói.
Một lúc sau lại nói thêm một câu.
- Chủ tịch tỉnh, Lý tổng, chúng tôi muốn làm con đường để giúp những đứa trẻ này đến thế giới tương lại.
Lý Thu Vũ liền giơ ngón tay cái lên với hắn, vẻ mặt khá nghiêm túc.
Cô và Đông Nhan khởi xướng việc này, chỉ đơn giản là tình nhân đạo, Phạm Hồng Vũ lại có thể phân tích thấu đáo như vậy, hơn nữa mục tiêu lại rất rõ ràng – chỉ cần có một đứa trẻ được hưởng lợi ích thì tiền này bỏ ra cũng xứng đáng.
Lý Thạch Thâm liền mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên nói:
- Phạm Hồng Vũ, cậu sinh muộn hai ngàn năm, nếu sinh ở thời Xuân Thu Chiến quốc thì có thể đã trở thành những nhân vật như Trương Nghi Tô Tần rồi.
Lý Thạch Viễn cũng mỉm cười.
Biết rõ “giao dịch” này, Lý Thạch viễn cũng yên lòng. Người thanh niên này, nhìn thì có vẻ không kiêng nể gì, nhưng trên thực tế lại rất quy củ. Dẫn đường cho Lý Thu Vũ một lòng hướng thiện, không thể nói là sai lầm được. Mà đêm hôm khuya khoắt như vậy, hắn đến viếng thăm Lý Thạch Thâm, không vì việc riêng. Nói thật, đường cao tốc Hồng Nam được sửa hay không thì cũng không mấy liên quan đến cá nhân Phạm Hồng Vũ. Sửa thành công, tất cả công tích đều thuộc về Vưu Lợi Dân và Tỉnh ủy, UBND tỉnh Thanh Sơn, chứ đâu đến lượt một thư ký như hắn?
Nhưng hắn lại dám mạo hiểm đến gặp Lý Thạch Thâm như vậy, chắc chắn có chí hướng lớn “lấy thiên hạ làm nhiệm vụ của mình”.
Người như vậy, ở trong thể chế có thể nói là “quái thai”, không giống với tác phong của đa số/ Có thể hắn sẽ không đi được bao xa sẽ bị thất bại thảm hại. Nhưng, một khi hắn ổn định trận tuyến, từng bước đi lên thì thành tựu không thể kể hết số lượng được.
Từ trước đến nay người làm đại sự không ai không kiên định mục tiêu đã định của mình, bất luận gặp khó khăn cỡ nào cũng không lùi bước.
Lý Thạch Thâm nói câu đó, có vẻ như châm chọc nhưng Lý Thạch Viễn lại chon rằng, anh mình đang hứng thú với người thanh niên này.
- Chủ tịch tỉnh Lý, Trương Nghi Tô Tần thì không dám nhận. Bọn họ chỉ muốn thực hiện giá trị của cuộc đời mình, Tần diệt lục quốc hay là lục quốc diệt Tần, chưa bao giờ trong phạm vi lo nghĩ của bọn họ.
Nghe ý tứ lời này, có vẻ Trưởng phòng Phạm không ưa Trương Nghi và Tô Tần cho lắm.
Lý Thạch Thâm cười khẽ, nói:
- Chàng thanh niên, cậu đánh giá mình hơi cao rồi đấy. Cậu phải nhớ kỹ, mỗi người đều cơ giới hạn lớn nhất của mình. Người đời sau không cần thiết phải chứng tỏ mình cao minh hơn cổ nhân.
- Vâng, Chủ tịch tỉnh Lý, tôi nhớ rồi.
Phạm Hồng Vũ kính cẩn đáp.
- Ngồi đi.
Lý Thạch Thâm khoát tay.
- Vâng, cảm ơn Chủ tịch tỉnh Lý.
Phạm Hồng Vũ cũng không khách khí, ngồi xuống ghế sô pha, hai tay đặt lên đầu gối, lưng ngồi thẳng, hai mắt nhìn Lý Thạch Thâm, tư thế đoan chính vô cùng.
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, liên quan đến việc cải tạo đường cao tốc Hồng Nam, không phải tôi không suy xét cẩn thận. Nhưng tài chính luôn là vấn đề lớn.
Đợi Phạm Hồng Vũ ngồi xuống, Lý Thạch Thâm chậm rãi nói, xưng hô với Phạm Hồng Vũ lại thay đổi, vô cùng chính quy, nhưng cũng phù hợp với thân phận của ông. Nếu bàn công sự mà gọi tên thì có vẻ không hợp lắm.
Nhưng Chủ tịch tỉnh Lĩnh Nam đồng ý ngồi cùng một thư ký trẻ tuổi của tỉnh Thanh Sơn để thảo luận đại sự như vậy là đã nể mặt lắm rồi.
Lý Thu Vũ lúc này mới thở phào một cái, sau lại cười hì hì, ngồi xuống gần cha mình, nhìn nhìn Phạm Hồng Vũ, hai mặt rạng ngời.
Thảo nào mà Lý Xuân Vũ lại tôn sùng hắn như vậy, thực sự là có bản lĩnh.
Phạm Hồng Vũ vội vàng nói:
- Tôi biết, Chủ tịch tỉnh Lý, tài chính của tỉnh tôi quả thật quá căng. Tuy nhiên chúng tôi đang nghĩ biện pháp, trung ương đã đồng ý trong vòng mấy năm sau, hàng năm đều phát tăng cho chúng tôi từ năm trăm triệu đến một tỷ tiền quốc trái để làm đường. Mặt khác, chúng tôi còn dự định tến cử một bộ phận từ bên ngoài để làm đường, tập đoàn Lệnh thị đã ngỏ ý này rồi. Chủ tịch tỉnh Lý cứ yên tâm, tài chính nhất định chúng tôi sẽ kiếm đủ, sẽ không để ảnh hưởng đến công trình.
Lý Thạch Thâm mỉm cười, khẽ vuốt cằm.
Người trẻ tuổi này, quả thật chỉ nhìn qua là rõ, biết mình nói không phải là vấn đề tiền bạc của tỉnh Lĩnh Nam. Nếu như ngay cả tỉnh Thanh Sơn đều có thể kiếm đủ tiền để sửa đường thì tỉnh Lĩnh Nam càng không có lý do để từ chối. Nếu tỉnh Thanh Sơn và Vưu Lợi Dân đã kiên trì như vậy thì Lý Thạch Thâm và tỉnh Lĩnh Nam cũng không nên khăng khăng từ chối. Chỉ có điều làm như vậy, Lý Thạch Thâm có cảm giác như mình đang bị bắt cóc, trong lòng không khỏi không thoải mái.
- Được, vấn đề này tôi sẽ suy nghĩ.
- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh Lý, vô cùng cảm ơn.
Phạm Hồng Vũ vui mừng, luôn miệng nói.