Cô bé trên máy bay không chịu ngủ yên, nhưng trên chuyến xe đường dài, rốt cuộc lại ngủ.
12h, máy bay đến sân bay Linh Nham.
Phạm Hồng Vũ và Lý Thu Vũ ở sân bay tìm thứ gì ăn. Đối với tình huống ở Linh Nham thì Phạm Hồng Vũ vẫn chưa quen thuộc. Bởi vì đi quá gấp, nên muốn ở thành phố tìm khách sạn ăn cơm phỏng chừng tốn không ít thời gian. Nhà hàng bình thường thì Phạm Hồng Vũ sợ ủy khuất Lý Thu Vũ. Những thứ khác không nói, nhưng tối thiểu phải sạch sẽ. Chi bằng ở căn tin sân bay ăn một chút gì đó, điều kiện vệ sinh còn đảm bảo.
Sân bay vào năm 89 thì không có đồ ăn nhanh.
Phạm Hồng Vũ cùng Lý Thu Vũ ăn món bánh sủi cảo phương bắc. Món này chỉ ăn chơi chứ rất mau đói.
- Thu Vũ, bạn học của cô tên là Trần Tinh Duệ à? Cậu ấy là ở nơi nào? Đang ở khách sạn nào trong thành phố?
Mồm đang nhai miếng bánh sủi cảo, Phạm Hồng Vũ thuận miệng hỏi. Nhìn qua, Lý Thu Vũ ăn rất ngon miệng nên Phạm Hồng Vũ cảm thấy an tâm.
- Trong thành phố? Anh nói đùa gì vậy? Cậu ấy làm gì mà có tiền ở khách sạn trong thành phố? Tôi đã sớm mất đi liên lạc với cậu ta rồi. Cậu ta trở về Bách Sơn, chỉ lưu lại cho tôi một cái địa chỉ, tự chúng ta tìm tới cửa. Tuy nhiên, cậu ta rất nổi tiếng. Toàn huyện nhiều năm như vậy chỉ có mình cậu ấy đỗ đại học.
Lý Thu Vũ khinh thường nói.
Người này làm lãnh đạo quen rồi, một chút cũng không thể nghiệm và quan sát dân tình, còn tưởng rằng ai cũng có tiền như hắn.
Cho dù Lý Thu Vũ là con gái cưng của trời, nhưng trong nhà cũng không cho cô nhiều tiền tiêu vặt. Vì hành trình đến Ích Đông lần này, Lý Thu Vũ đã để dành mấy tháng. Sớm biết rằng có thể bắt được Phạm Hồng Vũ coi tiền như rác này, Lý cô nương không cần phải tiết kiệm như vậy.
Phạm Hồng Vũ không khỏi vỗ đầu một cái.
Hiện tại không thể so sánh với đời sau, phương tiện liên lạc rất phát triển, di động bất cứ lúc nào cũng có thể dùng được.
Nhà hàng của sân bay quy mô không lớn, nhưng lại rất sạch sẽ và sang trọng. Khách dùng cơm ở nhà hàng cũng không nhiều, trừ hai người bọn họ ra thì những người khác đều ăn bên ngoài. Sau khi Phạm Hồng Vũ và Lý Thu Vũ vào cửa, lại có một chàng thanh niên khoảng hai bảy, hai tám tuổi bước vào, gọi một mâm sủi cảo rồi ngồi cách đó không xa.
Người này vóc dáng không cao, dáng người bậc trung, quần áo cũng bình thường, chẳng có gì đặc sắc. Nhưng khi y vào cửa, Phạm Hồng Vũ trong lòng lại nhảy dựng, cảm giác được một hơi thở nguy hiểm đập vào mặt.
Đây chính là giác quan thứ sau.
Nhiều năm làm cảnh sát hình sự đã dưỡng thành tính mẫn cảm này cho Phạm Hồng Vũ.
Người thanh niên cũng không nhìn họ, chỉ cúi đầu ăn sủi cảo.
- Tôi đi nhà vệ sinh một chút.
Lý Thu Vũ ăn xong sủi cảo, nghỉ ngơi một chút rồi đứng dậy nói.
Phạm Hồng Vũ gật đầu.
Khi Lý Thu Vũ ra khỏi cửa, chàng thanh niên kia cũng liền đứng lên, không nói một tiếng liền đi ra ngoài. Phạm Hồng Vũ liếc nhìn sang, thấy còn hai phần sủi cảo chưa ăn.
Tình huống không ổn.
Theo lý thuyết, còn trẻ như vậy, sức ăn hẳn là không nhỏ, làm sao có thể ăn không hết một mâm sủi cảo đó mà đã vội vã đến nhà vệ sinh?
Nghĩ đến đây, Phạm Hồng Vũ cũng lập tức đứng dậy, hai cái ba lô để lại trong nhà hàng, rồi đi nhanh ra ngoài. Hiện tại, trị an sân bay rất tốt, túi xách tạm thời để trong nhà hàng, không có người nào mượn gió bẻ măng đâu.
Nhà vệ sinh cách nhà hàng không xa, Phạm Hồng Vũ khi bước tới, thì tên thanh niên tóc húi cua kia đang đứng chờ ngoài phòng vệ sinh.
- Này…
Phạm Hồng Vũ giơ tay chụp lấy bả vai gã thanh niên kia.
Tay vừa mới vươn, gã thanh niên bỗng nhiên triển khai, thân mình cực nhanh lao qua bện cạnh, tay vung lên, nhanh như chớp chộp tới Phạm Hồng Vũ. Động tác rất gọn gàng, cho thấy đó là người giỏi võ.
Phạm Hồng Vũ sớm đã có chuẩn bị, liền lùi ra đằng sau, tay của hắn chộp lấy tay của gã thanh niên. Năm đó trong trường cảnh sát, Phạm Hồng Vũ trong lúc thi đấu với bạn học thường xuyên sử dụng chiêu nhày, trăm trận trăm thắng, phản ứng vô cùng nhanh nhẹn.
Trong khoảnh khắc, hai người ngay trước cửa phòng vệ sinh giao thủ vài chiêu.
Những người khác đang chuẩn bị bước vào phòng vệ sinh đều hoảng sợ, trợn mắt nhìn hai người bọn họ.
Ba chiêu phát ra, Phạm Hồng Vũ bị bức lui về phía sau, liền thấp giọng hỏi:
- Anh tới lúc nào?
Gã thanh niên cười nói:
- Tới trước các người một chút.
- Thu Vũ trước kia có gặp qua anh không?
- Không, nhưng tôi có ảnh nên nhận ra cô ấy. Cậu giả trang cho cô ấy cũng không tệ, không làm cho người khác phải chú ý.
Gã thanh niên nhìn Phạm Hồng Vũ, ánh mắt trở nên tốt hơn nhiều, dừng một chút rồi nói:
- Không thể tưởng tượng được Trưởng phòng Phạm lại có thân thủ như vậy. Sớm biết rằng như vậy thì tôi cũng không làm điều thừa.
Không thể nghi ngờ, Phạm Hồng Vũ đã đoán được lai lịch của gã thanh niên này. Nhất định là người Lý gia phái tới, đặc biệt từ sân bay thủ đô bay thẳng tới Linh Nam, âm thầm bảo vệ cho Lý Thu Vũ. Gã thanh niên gián tiếp thừa nhận thân phận của mình.
Trên thực tế, gã thanh niên hoàn toàn có thể không làm lộ thân phận của mình. Là một quân nhân chuyên nghiệp, nếu y cố ý giấu diếm hành tung của mình, người bình thường phát hiện không được. Chỉ có điều y không nghĩ tới, Phạm Hồng Vũ tính cảnh giác lại cao như vậy. Tư liệu duy nhất mà y có được, chính là Phạm Hồng Vũ đã từng học qua trường cảnh sát, nhưng chưa từng chân chính làm cảnh sát. Sau khi tốt nghiệp thì tới cơ quan Địa ủy Ngạn Hoa làm việc. Từ đó về sau phát triển trong quan trường. Chỉ sợ mấy năm trôi qua, chút bản lãnh học được trong trường cảnh sát đã sớm quên mất.
Không ngờ Phạm Hồng Vũ chẳng những tính cảnh giác cực cao mà thân thủ cũng cực kỳ nhanh nhẹn. Với năng lực của y không ngờ lại không bắt được Phạm Hồng Vũ.
Đương nhiên, nếu tiếp tục đánh, Trưởng phòng Phạm căn bản là ngăn cản không được. So chiêu với cận vệ Trung Nam Hải, thật sự là không đủ bản lãnh. Tuy nhiên, công phu Trình Giảo Kim thì nhất định phải có.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Thu Vũ tính tình thích đùa giỡn, tốt nhất là không nên để cho cô ta nhìn ra. Bằng không thì cô ta sẽ tức giận đấy.
- Đương nhiên!
Gã thanh niên mỉm cười nói.
Đó là thiên kim đại tiểu thư đấy.
- Còn chưa hỏi tên cậu là gì?
- Đới Tuấn, cục cảnh vệ. Trưởng phòng Phạm, thật vui khi được quen biết cậu.
Gã thanh niên mỉm cười vươn tay, bắt tay Phạm Hồng Vũ một chút, thuận tay lấy ra giấy tờ tùy thân, mở ra trước mặt Phạm Hồng Vũ. Trên giấy tờ biểu hiện y là Thiếu tá cục Cảnh vệ Trung ương.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười.
Vị Thiếu tá này làm việc quả thật có nề nếp.
Phạm Hồng Vũ đang muốn nói chuyện thì Đới Tuấn sắc mặt hơi đổi, hạ giọng nói:
- Cô ấy đi ra…
Vừa dứt lời, liền lẫn vào trong những hành khách khác.
Phạm Hồng Vũ cảm thấy ngạc nhiên. Đới Tuấn làm sao mà biết Lý Thu Vũ đi ra? Không đợi Phạm Hồng Vũ lấy lại tinh thần, Lý Thu Vũ đã đi ra rồi, nhìn vào mặt Phạm Hồng Vũ, không khỏi kinh ngạc nói:
- A, anh cũng đi vệ sinh à, túi xách đâu?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Không có việc gì, còn để trong nhà hàng, không mất đâu.
Trong lòng không kìm nổi cảm thán.
Đây thật là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Hắn luôn cho rằng giác quan thứ sáu của mình rất nhạy bén, ai ngờ so với Đới Tuấn còn kém hơn nhiều. Xem ra nghiệp dư và chuyên nghiệp không cùng một cấp bậc.
Hai người đi vào nhà hàng, lập tức có một nữ nhân viên phục vụ bước tới, cả giận nói:
- Hai người này sao lại cùng nhau rời đi như thế? Còn bỏ lại túi xách, nếu mất cái gì thì nhà hàng chúng tôi không chịu trách nhiệm.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:
- Không có việc gì, không cần các người chịu trách nhiệm.
Nhân viên công tác của nhà hàng cũng rất là có trách nhiệm.
Hai người đeo ba lô vào, rời khỏi nhà hàng. Lúc ra ngoài cửa, Lý Thu Vũ lại hướng nhân viên phục vụ, giơ tay, ngọt ngào nói một tiếng “cảm ơn”, rồi lại làm ra mặt quỷ.
Nhân viên phục vụ nhìn theo hai người, mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
Một cô gái đáng yêu như thế, thật đúng là không thấy nhiều.
Sân bay Linh Nham vẫn còn rất đơn sơ. Xe taxi vẫn còn mới tinh, Lý Thu Vũ cảm thấy rất hài lòng. Nhưng khi đến bến xe trong thành phố Linh Nham, Lý Thu Vũ sẽ lập tức choáng váng ngay.
Đây quả thực là cũ nát.
Vẫn là những tòa nhà mang kiến trúc của những năm 60-70, ba tầng bụi bẩn, trên vách tường còn lưu lại những quảng cáo trong thời kỳ náo động. Lý Thu Vũ còn chưa thấy qua có bến xe như vậy.
Tuy nhiên, bến xe tuy cũ nhưng ít ra vẫn sạch sẽ.
Ngoài cổng bến xe, các gánh hàng rong nối liền không dứt, tiếng rao hàng liên tiếp. Hành khách đi xe cũng mang theo đủ loại hành lý. Nhiều nhất là loại túi da rắn đan dệ, thậm chí còn có loại túi có xuất xứ từ những năm 50-60.
Tới gần một chút, đủ loại mùi hỗn tạp xông vào mũi.
- Ui!
Lý Thu Vũ vội vàng bịt miệng lại, thiếu chút nữa nôn mửa ra.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, đưa cho cô một miếng khăn giấy.
Loại tình huống này, đã sớm nằm trong dự liệu của Trưởng phòng Phạm. Năm đó, khi làm cảnh sát hình sự, nhà ga cũ nát còn hơn cái này Trưởng phòng Phạm cũng đã gặp qua rất nhiều, đã sớm tập mãi thành quen.
Như vậy cũng tốt, trải qua chuyến đi này, tối thiểu Lý Thu Vũ đối với địa khu nghèo khó có cái nhìn trực quan xác thực hơn, trong lòng sẽ không còn xem hành trình đến Ích Đông như một cuộc dạo chơi nữa. Sau này, nếu có rời nhà trốn đi nữa thì sẽ suy nghĩ kỹ càng.
Phỏng chừng đây cũng là nguyên nhân Lý Thạch Viễn đồng ý cho con gái bảo bối đi ra ngoài.
- Cô cứ chờ tôi ở đây, tôi qua bên đó mua vé, rồi sẽ qua đón cô.
Phạm Hồng Vũ hạ giọng nói.
Sau khi biết có Đới Tuấn đi theo, Trưởng phòng Phạm trong lòng rất an tâm, không sợ để Lý Thu Vũ xảy ra vấn đề gì bên ngoài.
- Ừ!
Lý Thu Vũ gật đầu, nắm chặt tay của hắn, thật cẩn thận đi vào trong nhà ga. Mỗi một bước đi đều lưu ý dưới chân, sợ dẫm lên đồ vật bẩn thỉu.
Sớm biết như thế thì không biết rằng cô bé này có thể thay đổi chủ ý hay không?