Từ Linh Nham đến Văn Giang đường sá cũng chẳng nhẹ nhàng gì. Như vậy, từ Văn Giang đến Bách Sơn căn bản là đi bằng đường núi. Một lát thì xuống dưới đáy, một hồi thì lại lên đỉnh núi.
Trong thời kỳ kháng chiến, thông đạo phía tây nam có tiếng là “hai mươi bốn ngoặt”. Phạm Hồng Vũ xem ra, đoạn đường quốc lộ từ Văn Giang đến Bách Sơn này cũng chẳng thua kém gì “hai mươi bốn ngoặt kia” vậy. Chỉ nhìn bản đồ một cách đơn thuần, từ Văn Giang đến huyện Bách Sơn bất quá chỉ là vài chục km. Nhưng khi ngồi trên xe thì mới biết bản đồ giao thông này chơi khăm mình như thế nào.
Chiếc xe chậm rãi xóc nảy, trên đường đi, thỉnh thoảng lại có chiếc máy kéo vượt mặt.
Đi đường núi như vậy, máy kéo so với ô tô còn lợi hại hơn.
Phạm Hồng Vũ nhớ rõ, ở thế giới kia, vào giữa thập niên 90, những địa khu bình nguyên, sử dụng nhiều nhất là xe vận tải mini hoặc xe tải. Còn khu Ích Đông thì thường sử dụng xe máy kéo.
Ở vùng núi, xe máy kéo tuyệt đối được hoan nghênh hơn so với xe vận tải mini.
Thực dụng!
Rất nhiều loại xe từ nông thôn đến thị trấn đều là xe máy kéo. Chỉ cần chỉnh sửa lại một chút, đem thành lan can của xe nâng cao lên, trái phải hàn thêm hai khung sắt, đặt lên một tấm ván gỗ liền trở thành chỗ ngồi. Nếu lót thêm một tấm bọt biển và da nhân tạo thì phải được gọi là “xa hoa” rồi.
Khi một chiếc xe máy kéo vượt qua, Lý Thu Vũ rốt cuộc không thể nhịn được, cả giận nói:
- Chiếc xe này đúng là lão, ngay cả xe máy kéo cũng vượt mặt được.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cô chớ xem thường xe máy kéo, máy kéo mà chạy trên đường cao tốc thì có thể đua cùng với Porsche đấy.
- Cái gì?
Lý Thu Vũ lập tức mở to hai mắt, quái dị nhìn Phạm Hồng Vũ.
- Là như vầy, Ước Hàn là một phú hào trẻ tuổi, lái một chiếc xe Ferrari. Sở thích lớn nhất chính là đua xe trên đường cao tốc. Có một lần, anh ta lái xe đi ngang qua một chỗ, phát hiện thấy có một chiếc xe máy kéo chết máy đang đậu thì liền bước xuống hỗ trợ. Chủ nhân của chiếc máy kéo nhờ anh ta kéo xe giùm đến chỗ sửa xe. Ước Hàn nhận lời, tìm được một đoạn dây thừng rồi kéo chiếc máy kéo đi. Nếu hết thảy bình thường thì mở đèn xe bên phải, nếu có vấn đề thì mở đèn xe bên trái. Chủ nhân chiếc máy kéo tỏ vẻ hiểu được. Sau khi chạy chưa được bao lâu, bỗng có một chiếc xe Porsche chạy đến bên cạnh, rà tới ra lui. Ước Hàn lúc đó liền phát hỏa, dám đua xe với tôi à? Lúc đó anh ta liền nhấn ga, chiếc Ferrari liền bật nảy lên. Hai chiếc xe thể thao truy đuổi nhau trên đường.
Nói tới đây, Phạm Hồng Vũ cố ý dừng lại.
Lý Thu Vũ sớm chăm chú lắng nghe, lập tức thúc giục nói:
- Kết quả thế nào, nói mau lên, Ước Hàn thắng hay thua?
Những cô bé thích nhất là nghe kể những câu chuyện này.
- Haha, kết quả là bị cảnh sát thấy được, lập tức lấy ra bộ đàm báo về cho Cục trưởng, nói là trên một con đường nhìn thấy một chiếc Ferrari và Porsche đua xe. Cục trưởng này không cho là đúng. Cảnh sát còn nói tiếp, mấu chốt là đằng sau chiếc Ferrari là một chiếc máy kéo, mở ra đèn xi nhan bên phải, liều mạng ấn còi, yêu cầu cho vượt.
Lý Thu Vũ chợt cười ha hả, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc, khiến mọi người đều quay đầu nhìn cô.
Lý Thu Vũ không thèm để ý chút nào, cười ha hả nói:
- Thật là thú vị….
Phạm Hồng Vũ vốn chính là muốn cho cô giải buồn, tinh thần phấn chấn nên đem những câu chuyện cười chọc cho Lý Thu Vũ cười liên tục, thỉnh thoảng lại giơ tay đập lên vai hắn vài cái, hoặc ôm bụng ghé vào người hắn, thân hình run rẩy không ngừng.
Mỗi lúc như thế, Trưởng phòng Phạm cả người cứng đơ, không dám cử động.
Thời gian này quả thật gian nan.
Toàn bộ không khí trong xe liền sống động hẳn lên.
Nghe kể những câu chuyện cười, thời gian cũng dễ dàng trôi qua nhanh hơn. Những thị trấn và thôn trang ven đường cũng dần dần nhiều hơn. Đường núi cũng không còn dốc đứng, mà bằng phẳng hơn vài phần, xem ra là đã đến thị trấn Bách Sơn.
Chiếc xe chạy băng qua một thị trấn, lại tiến vào một đoạn đường núi thì một biến cố đột nhiên phát sinh.
- Tất cả không được nhúc nhích. Cướp đây!
Theo tiếng hô quát, ba gã thanh niên đang ngồi bất động bỗng nhảy dựng lên. Mỗi người rút ra một con dao sáng chói.
Gã thanh niên ngồi đằng trước, gần tay lái vóc người cao nhất, mái tóc dài, mặc chiếc áo sơ mi hoa. Nhìn qua thì mang phong cách Tây khá mốt, giờ phút này đang cầm trong tay con dao găm ba khía, nhảy dựng lên, nhắm ngay gã lái xe. Con dao găm ba khía kia rõ ràng là đã được mài, lưỡi dao sáng như tuyết, sắc bén vô cùng.
- Thành thật một chút, lái từ từ, không được ngừng.
Gã thanh niên hung hăng quát lái xe một tiếng.
Ngay vị trí cửa xe là một gã thanh niên khá béo, cũng cầm trong tay con dao găm. Gần Phạm Hồng Vũ là một gã thanh niên trẻ tuổi nhất, ước chừng hai ba hai bốn tuổi, cầm trong tay một con dao gập.
- Mau thành thật một chút, ngoan ngoãn giao tiền ra đây. Tuy nhiên, nếu ai không thành thật một chút thì cũng đừng trách dao của tôi không có mắt. Bị đâm chết hoặc bị tổn thương thì nên oán số mệnh mình không tốt.
Cầm dao găm trong tay, gã béo lớn tiếng quát, dao găm hướng về phía người phụ nữ trung niên quần áo có vẻ gọn gàng nói.
Biến cố xảy ra trong khoảnh khắc, trong khoảng thời gian ngắn, trong xe một trận đại loạn, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên.
- Câm miệng, mau thành thật một chút đi, ai còn kêu nữa thì tôi sẽ làm thịt người đó.
Gã thanh niên mang dao găm lại hét lên, lưỡi dao găm nằm trên cổ người phụ nữ trung niên, hơi hơi dùng sức.
Người phụ nữ trung niên sắc mặt trắng bệch, cả người run lẩy bẩy, móc ví tiền của mình ra đưa cho gã thanh niên. Gã thanh niên nhận lấy, rồi ném vào trong túi xách trước ngực:
- Mau tháo dây chuyền, bông tai xuống mau.
Cải cách mở ra tiến hành đã được mười năm, những trang sức bằng vàng cũng dần dần được lưu hành trong nội địa. Một số phụ nữ gia đình có điều kiện thường hay mua trang sức bằng vàng để chưng diện cho mình.
Dưới sự uy hiếp, người phụ nữ không dám phản kháng, ngoan ngoan tháo dây chuyền và bông tai xuống, tự động bỏ vào túi xách cho gã thanh niên, vẻ mặt sợ hãi giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.
Mọi người trơ mắt nhìn gã thanh niên hoàn thành “quy trình tiêu chuẩn” của mình.
Gã thanh niên mang dao gập tiếp tục hướng qua Phạm Hồng Vũ, quát lớn:
- Nhanh lên, mau đem tiền ra đây, còn có đồng hồ nữa.
Ánh mắt lại nhắm thẳng Lý Thu Vũ bên cạnh Phạm Hồng Vũ, quét tới quét lui, nước miếng thiếu chút nữa đã chảy xuống. Nếu như là “thiên hạ vô tặc” thì gã thanh niên dao gập này còn phải lắp bắp nói một câu: “Anh hai, tôi…tôi muốn cướp sắc”.
Lý Thu Vũ hiển nhiên là không dự đoán được việc này, nên có chút sợ hãi, vươn bàn tay nhỏ bé, nắm chặt lấy vạt áo của Phạm Hồng Vũ, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên.
Đới Tuấn đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng, tay luồn vào trong túi quần, rõ ràng là có mang theo vũ khí.
Chỉ có điều, trong không gian hẹp như thế này, Đới Tuấn không dám tùy tiện nổ súng. Nếu chẳng may làm bị thương Lý Thu Vũ, hoặc những hành khách vô tội khác vậy thì không xong rồi.
Phạm Hồng Vũ không khỏi thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu.
Ba cái tên này vận khí thật sự không tốt rồi. Hôm nay trên chuyến xe này, nếu có mặt của Phạm Hồng Vũ hắn và một vị Thiếu tá của Cục Cảnh vệ trung ương, mà để cho ba tên khốn kiếp này đắc thủ thì Trưởng phòng Phạm không cần lăn lộn nữa.
- Mau thu dao lại đi, cậu đang dọa bạn tôi sợ đấy.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói, tay trái nhẹ nhàng đẩy tay Lý Thu Vũ đang nắm lấy vạt áo của hắn, cả người bật nhanh, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng lên làm khó dễ.
- Muốn làm hảo hán à? Muốn chết sao?
Gã thanh niên trừng mắt, cả giận quát. Ánh sáng chợt lóe, con dao gập trong tay không chút do dự đâm thẳng qua Phạm Hồng Vũ.
Dọc theo con đường, y đã sớm xem Phạm Hồng Vũ không vừa mắt.
Một cô gái xinh đẹp như vậy kề cận bên, nhìn thấy tiểu tử này đắc chí thấy mà ghét.
Thế nào cũng phải thu thập hắn.
Hơn nữa, không thu thập hắn thì y sẽ không cướp được sắc.
Hiển nhiên con dao xuất động không hề chính xác. Phạm Hồng Vũ không khỏi lắc đầu. Bản lĩnh chỉ có như vậy, bố đây không cần động thủ thì cậu đã phải từ trên sườn núi nhảy xuống rồi.
Nói thì chậm mà lại xảy ra rất là nhanh. Phạm Hồng Vũ thân mình vừa động, con dao trong tay gã thanh niên bỗng nhiên bị một đạo vòng sắt bóp chặt, không đợi gã phục hồi lại tinh thần, bàn tay kia lại trở mình quay tới, rắc một tiếng, gã thanh niên lập tức giống như heo bị chọc tiết gào lên.
Con dao gập chân chính cắm vào vai trái của gã, máu tươi bắn ra.
Ngay sau đó, gã thanh niên chỉ cảm thấy dạ dày của mình nóng lên, lập tức như sóng cuộn biển gầm, thân mình không tự chủ được, bổ nhào về phía trước, ầm ầm té lăn quay trên đường xe, đầu ông lên một tiếng. Phạm Hồng Vũ chân mang giày thể thao, đá thật mạnh vào huyệt thái dương của gã, khiến gã nhất thời trời đất quay cuồng, hôn mê bất tỉnh.
Người đó gần Lý Thu Vũ nhất nên Phạm Hồng Vũ xuống tay không chút dung tình.
Quyết không thể khiến cho Lý Thu Vũ bị sơ xuất gì.
Mọi người còn đang trợn mắt há hốc mồm thì một trong ba gã cướp đã biến thành một “người chết”.
- Nhị Cẩu Tử!
Gã thanh niên cầm con dao tăm cũng ngẩn người, không dám tin vào hai mắt của mình, sững sờ một lúc mới hô to lên.
Nhị Cẩu Tử tạm thời sợ là không trả lời được tiếng gọi của gã.
Cứng đờ nằm ngay trên hành lang xe, nửa phần động đậy cũng không.
Phạm Hồng Vũ đứng giữa lối đi nhỏ của xe, thản nhiên nhìn gã thanh niên mang dao găm, thần sắc cũng không thô bạo.
- Béo, xử lý hắn đi.
Gã thanh niên cầm trong tay con dao găm ba khía không thể nghi ngờ là thủ lĩnh trong đám. Khiếp sợ qua đi, thì bỗng nhiên nổi giận, gân xanh trên cổ nổi lên, khàn giọng mà rống to.
- Được!
Gã béo cũng ầm ầm đáp ứng, dao găm trong tay liền hướng tới Phạm Hồng Vũ. Vừa mới vọt lên hai bước, thoáng nhìn Nhị Cẩu Tử lúc này như người chết, gã béo dường như ý thức được cái gì, con dao trong tay đảo ngược, biến thành phản thủ đao, chẳng khác nào cái trò chơi “xuyên việt hỏa tuyến” thường được bộ đội đặc chủng sử dụng.
Loại tư thế này, người khác muốn đoạt dao của gã, tất nhiên là không dễ dàng. Con dao nhỏ rất hữu hiệu được cánh tay bảo vệ.
- Khá thông minh đấy!
Phạm Hồng Vũ không khỏi mỉm cười, khen ngợi một câu.
- Đến đây thử xem!