Cát Nhị Tráng đối với ông chủ Phạm không hề có chút hứng thú, chỉ chốc lát, bên kia liền la lối om sòm, chẳng những ba người đàn ông mà cả hai người phụ nữ cũng không yếu thế, giống như "anh em tốt", tràn ngập không khí phấn khởi, thua cũng không quỵt nợ, mở chai rượu trực tiếp tu ừng ực.
May mà quán ăn nhỏ nên thực khách không nhiều lắm, bằng không cũng phải bị dọa chạy mất dép.
Tam tỷ thừa dịp Phạm Hồng Vũ đến phòng bếp bên kia mua cơm, hạ giọng nói với hắn:
- Ông chủ Phạm, ngàn vạn lần đừng chọc bọn hắn, rất hung dữ đấy….
Nếu không phải bởi cái loại ánh mắt mờ ám, Phạm Hồng Vũ cũng muốn hiền hậu với cô ta.
Xem ra Cao Khiết cảnh cáo phi thường có đạo lý, còn chưa công bố thân phận Chủ tịch huyện thì đã có người tăng cường "xếp hàng" rồi. Tuy nhiên ở trong mắt Phạm Hồng Vũ, Tam tỷ là một đối tượng nói chuyện thật tốt. Cô ta nói nhiều, lại mở nhà hàng, tin tức hẳn linh thông. Đợi những người khách đi rồi, Tam tỷ rảnh rỗi, đảo có thể cùng cô tâm sự, sẽ phải có những lường trước cần thiết.
Đương nhiên, không thể khiến cho "anh rể Tam" hiểu lầm.
Phải chú ý một chút.
Vui chơi giải trí rất náo nhiệt, lại có khách vào cửa, là một nam hai nữ. Nam gầy teo cao cao, ước chừng ba mươi tuổi, quần áo ăn mặc rất quy củ, áo sơ mi trắng quần tây đen, nhưng có điều khá thô ráp, so với Chủ tịch huyện Phạm ngày thường đi thủ đô công tác, tham dự những trường hợp công cộng còn muốn "thông thường" hơn, nhìn qua cũng khá cũ rồi.
Hai người nữ tương đối trẻ tuổi, một người khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, người kia nhìn qua không đến hai mươi tuổi, rất non nớt, quần áo ăn mặc cũng rất mộc mạc, tuy nhiên diện mạo lại đoan chính. Nhìn qua so với hai cô gái bên kia còn thuận mắt hơn.
Nhìn thấy người thanh niên này, Phạm Hồng Vũ không khỏi hơi sững sờ.
Người quen!
Nghiêm chỉnh mà nói, là Phạm Hồng Vũ biết hắn, nhưng hắn không biết Phạm Hồng Vũ.
Người thanh niên này là một trong những nhân vật chính của sự kiện Tề Hà. Khi Phạm Hồng Vũ cùng Vưu Lợi Dân đuổi tới thành phố Tề Hà, có người đứng ở trên mui xe dõng dạc phát biểu diễn thuyết, chính là gã thanh niên cao gầy trước mắt này. Phạm Hồng Vũ đối với hắn ấn tượng tương đối sâu. Sau lại công nhân viên chức nông trường đề cử đại diện đàm phán với Vinh Khải Cao, người này lại là một trong những đại diện, tên rất có ý tứ, gọi là "Đỗ song ngư", giống như người lớn lên từ vùng sông nước.
Tuy nhiên tính cách Đỗ Song Ngư cùng với dáng vẻ cao gầy bề ngoài một chút cũng không tương xứng, tương đương kích động. Nếu không cũng sẽ không leo lên trên mui xe để diễn thuyết. Và lúc đàm phán với Vinh Khải Cao, cũng là lời nói của y kịch liệt nhất.
Lúc ấy Phạm Hồng Vũ đi theo bên cạnh Vưu Lợi Dân. Đỗ Song Ngư và Vinh Khải Cao nói chuyện rất gay gắt, ngay cả Chủ tịch tỉnh cũng không thể "lọt vào mắt xanh", chứ đừng nói chi là yên lặng không tiếng động như thư ký Phạm, phỏng chừng Đỗ Song Ngư ngay cả ánh mắt cũng không thèm đảo qua trên mặt thư ký Phạm.
Lại không biết Đỗ Song Ngư chạy đến nơi đây làm cái gì?
- Bà chủ, mau mang cho chúng tôi trứng gà chiên, một mâm khoai tây tơ, một tô súp cho ba người.
Một cô gái đi cùng với Đỗ Song Ngư nói với Tam tỷ, thần thái giọng điệu đều rất nhã nhặn. Sau khi gọi món ăn xong lại tăng thêm một câu:
- Phiền chị nhanh lên. Chúng ta phải đi nhờ xe đến Hồng Châu, chuyến xe sắp đến rồi.
- Được, mọi người cứ ngồi trước, đồ ăn lập tức mang lên ngay.
Thấy khách tới, Tam tỷ cười đến híp cả mắt, liên tiếp đáp ứng.
Ba người ngồi xuống một cái bàn khác.
Phạm Hồng Vũ đã ăn cơm xong, cũng không vội mà đi, nâng chung trà lên, từng miếng từng miếng uống, nhiều hứng thú đánh giá Đỗ Song Ngư và bạn của y. Ba vị này ở trong mắt Chủ tịch huyện Phạm có thể thuận mắt hơn đám người Cát Nhị Tráng. Nhưng lại không biết bọn họ đến Hồng Châu làm cái gì.
Thị trấn Thập Nguyên có thể được coi như là giao thông quan trọng, tuyến xe từ Vân Hồ đi về phía nam bình thường đều phải đi qua nơi này. Chuyến xe từ Tề Hà đến Hồng Châu không có thông qua thị trấn Thập Nguyên.
Coi bộ dạng của Đỗ Song Ngư, quả thật không nhận ra Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ hôm nay ăn mặc không giống cán bộ chính phủ, càng không giống cán bộ từ tỉnh tới.
- Song Ngư, Hồng Châu là thành phố lớn, anh đi đến đó nhất định phải cẩn thận, tìm được công việc nhớ gọi điện thoại về nhà, đừng để tụi em lo lắng.
Cô gái nói, giọng điệu thật sự nhã nhặn, giơ tay chỉnh lại cổ áo cho Đỗ Song Ngư. Nhìn qua, cô hẳn là vợ của Đỗ Song Ngư.
- Ừ!
Đỗ Song Ngư gật đầu, không nói nhiều lắm.
- Anh, vì sao bọn họ lại muốn bắt anh, anh không làm chuyện gì xấu mà?
Cô gái trẻ tuổi nhất bụng đầy ủy khuất nói, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh. Coi bộ dáng của cô thì không đến hai mươi tuổi, hơi tương tự Đỗ Song Ngư, dáng người gầy ốm, diện mạo rất là thanh tú.
- San San...
Cô gái lớn tuổi khẩn trương hướng thiếu nữ xua tay, cho thấy được San San đã nói sai.
San San sợ tới mức che miệng lại, rất kinh hoảng nhìn chung quanh, tựa hồ như sợ lời nói của mình mới nãy bị người khác nghe được.
- Song Ngư? Anh tên là Song Ngư?
Đang uống bia, Cát Nhị Tráng bỗng nhiên đứng dậy, hai mắt mở to, đe dọa nhìn Đỗ Song Ngư, miệng đầy mùi rượu. Bên cạnh bàn cơm chất đầy chai bia, hẳn là mấy vị uống không ít.
Đỗ Song Ngư hơi không hiểu ra sao cả, gật đầu, nói:
- Phải, anh là ai?
San San thấy Cát Nhị Tráng hai mắt màu đỏ, hơi có chút sợ hãi, không kìm lòng nổi rụt thân mình ra phía sau.
Cát Nhị Tráng không đáp, tiếp tục nhìn Đỗ Song Ngư, hỏi:
- Anh có phải họ Đỗ ở nông trường Triều Dương hay không?
Đỗ Song Ngư chưa trả lời, vợ của y liền vội vàng nói:
- Không đúng, không đúng, chúng ta không phải là người của nông trường. Chúng tôi mới đến đây được hai tuần.
Rõ ràng ý thức được tình huống có chút không đúng.
Người của thị trấn Thập Nguyên đối với công nhân viên chức đúng nông trường Triều Dương cũng không hảo cảm cho lắm. Đương nhiên, cũng không đến nỗi gặp người nào đánh người đó. Dù sao cũng cùng chung một quốc gia, cũng không phải thời đại dòng họ đại chiến như lúc xưa, người tham dự dùng binh khí đánh nhau chung quy là số ít. Nếu không, bọn họ cũng không đến thị trấn Thập Nguyên đi nhờ xe, mà sẽ tình nguyện mất thêm thút thời giờ đến Vân Hồ đi nhờ xe.
Nhưng Cát Nhị Tráng vừa thấy chính là tên du thủ du thực, vợ của Đỗ Song Ngư sợ gặp phải phiền toái gì.
- Con mẹ nó, lừa gạt ai đó?
Cát Nhị Tráng đập bàn một cái, lập tức chén bát trên bàn đều nhảy dựng lên. Đinh đinh đang đang vang lên không ngừng.
Mọi người giật nảy mình.
- Làm sao vậy, Nhị Tráng? Sao lại thế này? Cậu ngàn vạn lần đừng ở chỗ này của tôi mà đánh nhau. Tam tỷ van cậu, tôi không có đắc tội với cậu.
Tam tỷ nghe tiếng liền chạy ra, liên tiếp nói, mặt đều biến sắc. Nếu ở trong quán của cô mà đánh nhau, xoong chảo chum vại đánh cho bể nát, biết tìm ai bồi thường đây?
Cát Nhị Tráng cũng sẽ không bồi thường cho cô.
Cát Nhị Tráng đều không để ý, chỉ để ý nhìn thẳng Đỗ Song Ngư, cười lạnh liên tục:
- Ha hả, cậu chính là Đỗ Song Ngư? Tôi đã nghe nói qua cậu, đại danh đỉnh đỉnh. Nghe nói trong đại đội ba ở nông trường, cậu cũng được tính là một hảo hán, mỗi lần đánh nhau, đều là cậu ở sau lưng khuyến khích. Vài ngày trước đến thành phố náo loạn, hướng tỉnh cáo trạng, đều là cậu đứng đầu. Haha, rất giỏi! Con mẹ nó, còn tưởng rằng là nhân vật lợi hại, hóa ra chỉ là hầu tử, toàn thân chưa đến bốn lượng thịt. Nhìn cậu như vậy mà cũng có thể làm đại ca?
- Anh là ai?
Đỗ Song Ngư biến sắc, đứng lên, cảnh giác hỏi han.
- Tôi là ai? Con mẹ nhà cậu ngay cả tôi cũng không nhận ra? Ông nội chính là Cát Nhị Tráng! Nông trường các người đúng là đám khốn khiếp. Những người mấy ngày hôm trước nằm viện, có một một người chính là tự tay Nhị Tráng tôi chém đấy. Mẹ nó, không chém chết nó là may mắn cho nó rồi!
- Anh chính là Cát Nhị Tráng?
Đỗ Song Ngư hiển nhiên cũng đã được nghe nói đến Cát Nhị Tráng, chỉ có điều không nghĩ tới lại ở chỗ này đụng phải.
- Đúng vậy, tôi chính là Cát Nhị Tráng! Thế nào, sợ chưa?
Cát Nhị Tráng vênh váo tự đắc kêu lên.
Phạm Hồng Vũ không khỏi hơi nhăn mày một chút.
- Không đúng, anh như thế nào còn ở nơi này?
Đỗ Song Ngư hơi kỳ quái hỏi.
- Haha, lời này thật ly kỳ. Ông nội đây chính là người Thập Nguyên, tôi vì sao không thể ở trong này? Nhưng thật ra Đỗ Song Ngư cậu cả đời làm rùa đen rút đầu. Tránh ở cái nông trường chim không thèm thải kia, bố cũng không đi tìm cậu gây chuyện. Tiểu tử cậu to gan lớn mật, còn dám chạy đến Thập Nguyên à? Không phải muốn chết sao? Bố hôm nay sẽ dạy cho cậu một bài học.
Nói xong, thuận tay cầm chai bia trên bàn gõ gõ, thần sắc dữ tợn.
Đỗ Song Ngư sắc mặt xanh mét, trong mắt lửa giận lóng lánh, lạnh lùng nói:
- Tôi biết ngay những người làm quan nói chuyện chưa bao giờ có nghĩa. Đáp ứng chúng tôi nghiêm trị hung thủ, nói chuyện tựa như rắm thối!
Đỗ Song Ngư đại diện cho công nhân viên chức nông trường đàm phán với lãnh đạo Tỉnh ủy, trong đó một yêu cầu rất trọng yếu chính là nghiêm trị hung thủ đánh người. Đỗ Song Ngư tuy rằng không cùng Cát Nhị Tráng gặp mặt, nhưng cũng nghe qua "đại danh" của y, biết y là "đầu lĩnh lưu manh" của khu Thập Nguyên. Thôn dân khu Thập Nguyên và công nhân viên chức nông trường đánh nhau đều mời lưu manh thị trấn Thập Nguyên tham dự ẩu đả. Những tên lưu manh này cũng không phải thôn dân bình thường, đánh nhau hạ được độc thủ, dao rựa súng kíp… cũng dám dùng.
Ba công nhân viên chức nông trường mấy ngày hôm trước bị đánh thành trọng thương nằm viện chính là bị lưu manh chém đấy.
Nguyên tưởng rằng Tỉnh ủy một phen tự mình hứa hẹn, những tên lưu manh này sớm nên bị bắt, không nghĩ tới lưu manh đầu lĩnh lớn nhất Cát Nhị Tráng còn ở nơi này diễu võ dương oai, một chút việc đều không có.
- Haha, Đỗ Song Ngư, con mẹ nhà cậu cũng không phải là hảo hán, xem bộ dáng của cậu đấy, một bộ ẻo lả. Tiểu tử cậu nếu có gan, thì nên một mất một còn. Mẹ nó, bố hận nhất chính là loại tạp chủng đâm dao sau lưng! Cậu cùng bố một mất một còn, chém chết tôi coi như cậu có bản lĩnh. Con mẹ nó, tìm đại quan cáo trạng, tính bản lĩnh gì? Cậu cho là những tên quan đó đích thực sẽ giúp nông trường các người sao? Cũng không hỏi thăm một chút, Cát Nhị Tráng tôi là ai. Không cần nói tại thị trấn Thập Nguyên này, cho dù ở huyện Vân Hồ, ai dám bắt tôi? Bố chém chết cả nhà của hắn!
Cát Nhị Tráng cười lạnh, vẻ mặt thô bạo.
- Đỗ Song Ngư, hôm nay cậu chính là muốn chết, coi như cậu xui xẻo. Nếu đến đây thì cũng không cần đi nữa. A, không cần nói bố không cho cậu cơ hội, cậu hiện tại quỳ xuống, đập đầu ba cái k, kêu ba tiếng ông nội, bố sẽ tha cho cậu một mạng. Bằng không, cậu hôm nay nếu có thể toàn bộ tay toàn bộ chân đi ra khỏi thị trấn Thập Nguyên này, con mẹ nó, bố sẽ không phải họ Cát, mà theo họ Đỗ của cậu! Con mẹ nó!