Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 560: Tham lam vô độ

Buổi chiều, ánh mặt trời chiếu rực rỡ. Một chiếc xe Santana chạy trên đường lớn quanh hồ.

Chiếc xe Santana này là thiết bị xa hoa duy nhất của nông trường. Hai năm trước từ trong tay một lái cá mà có được. Lái cá đó thiếu nông trường không ít tiền, do thua bạc không có tiền trả nên đem chiếc xe của mình gán cho nông trường.

Hoàng Tử Hiên tự mình lái xe, trên xe còn có Phạm Hồng Vũ và Hoàng Tử Hiên. Phạm Hồng Vũ ngồi ở ghế lái phụ, còn đồng chí thông tín viên Đỗ Song Ngư thì ngồi đằng sau, một mình một ghế.

Hoàng Tử Hiên tự mình lái xe kiêm dẫn đường. Phạm Hồng Vũ ở ghế lái phụ, không khỏi khiến Hoàng Tử Hiên cảm thấy không thoải mái.

Đối với Hoàng Tử Hiên, Phạm Hồng Vũ không có ý định dùng thủ đoạn gì, chỉ là đi thẳng về thẳng, trong lòng suy nghĩ thế nào thì nói thế đấy, hoặc là trực tiếp dùng hành động của mình để nói lên ý kiến của mình.

Chiếc xe Santana đi đến một đoạn đê thì ngừng lại. Ba người cùng bước đi trên một con đê lớn.

Cuộc họp buổi sáng, Phạm Hồng Vũ chính thức xuất hiện ở nông trường nhậm chức. Cán bộ trung tầng của nông trường đối với vị Bí thư Phạm trẻ tuổi này sung mãn kinh ngạc. Sau khi nghe nói “sự tích anh hùng” của Phạm Hồng Vũ thì âm thầm lắc đầu không ngừng.

Lại là một vị lưu manh?

Tự mình thu thập bọn du côn Cát Nhị Tráng ở thị trấn Thập Nguyên không nói, lại còn để Đỗ Song Ngư làm thông tín viên cho mình.

Phong cách làm việc như thế quả thực chưa bao giờ thấy.

Nông trường Triều Dương có một Hoàng Tử Hiên đã khiến cho các cán bộ thành thục đau đầu không ngừng. Hiện giờ lãnh đạo cấp trên lại phái đến một Bí thư Đảng ủy còn lưu manh hơn Hoàng Tử Hiên, những ngày tháng về sau làm sao mà yên ổn?

Giữa trưa, Phạm Hồng Vũ mời các đồng chí ở căn tin ăn cơm, thức ăn rất bình thường, rượu gạo tự ủ nên chi phí không nhiều lắm.

Nông trường còn nghèo, bữa tiệc xa hoa thật sự là không đủ sức.

Sau khi ăn cơm, Phạm Hồng Vũ cũng không nghỉ ngơi, trực tiếp cùng với Hoàng Tử Hiên và Đỗ Song Ngư đi ra cửa.

Nông trường Triều Dương ba mặt đều là nước bao quanh. Bờ sông dài đến vài chục km. Bởi vì năm đó lấp hồ tạo điền, nên địa thế tương đối thấp. Công tác chống lũ hàng năm đều là trọng điểm.

Hoàng Tử Hiên đối với công tác chống lũ có thể nói là rõ như lòng bàn tay.

Nhìn tảng đá dưới chân, Phạm Hồng Vũ hỏi:

- Chủ tịch Hoàng, con đê này có lâu chưa?

Hoàng Tử Hiên nói:

- Trên cơ bản, toàn bộ con đê ở nông trường so với tôi tuổi không nhỏ hơn bao nhiêu. Năm đó, lấp hồ tạo điền, việc chống lũ được đặt lên vị trí hàng đầu. Những tảng đá chắn đê này rất rắn chắc. Tuy nhiên, thời gian tương đối lâu rồi, cho nên hàng năm đều phải tất yếu kiểm tra đo lường và gia cố. Việc tu bổ hàng năm tốn không ít tiền. Tài chính nông trường hơn phân nửa là dành cho các con đê này.

Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:

- Chống lũ là việc đại sự, qua loa là không được. Chẳng sợ nông trường tài chính khẩn trương, nên khoản tiền này không thể không chi.

Hoàng Tử Hiên nói:

- Đúng, tôi cũng có ý kiến như vậy. Trước đây, tài chính so với bây giờ tốt hơn một chút, chủ yếu là tiết kiệm từ việc gia cố đê. Sau này tôi cảm thấy tiếp tục như vậy là không có biện pháp. Đê lớn nếu không được gia cố, một khi xảy ra đại hồng thủy, rất nhiều địa phương chống đỡ cũng không được. Nông trường chúng ta có đến ba chục người sinh sống, nếu xảy ra tình trạng sụp đê, hậu quả là không thể tưởng tượng nổi. Cho nên hai năm qua, tôi đem hơn phân nửa thu nhập tài chính dùng để gia cố cho đê. Nghèo chút không sợ, chỉ cần còn mạng thì còn có thể nghĩ biện pháp sống sót.

Hoàng Tử Hiên lời này coi như là biện giải cho mình, vì sao sau khi y lên làm Chủ tịch thì nông trường Triều Dương càng lúc càng nghèo.

Phạm Hồng Vũ cảm thấy hơi kỳ quái, liền hỏi:

- Chuyện phòng lụt bên trên không có chi cho sao? Không đúng, tôi nhớ là tỉnh có khoản chi này mà. Trước đó không lâu Chủ tịch tỉnh còn tự mình phê duyệt.

Hoàng Tử Hiên cười lạnh, nói:

- Có chi, năm kia năm chục ngàn, năm trước tám chục ngàn, năm nay thì chẳng thấy bóng dáng đâu.

Phạm Hồng Vũ liền cảm thấy hết lên tiếng nổi.

Một nơi hiểm yếu như nông trường Triều Dương như vậy, nhiệm vụ chống lũ quan trọng có thể nghĩ, chi như vậy là quá ít.

- Không đúng, ở tỉnh khẳng định không chỉ an bài có nhiêu đó. Tôi biết rõ mà.

Phạm Hồng Vũ lập tức lắc đầu, hai hàng lông mày cau lại.

Mấy ngày trước, hắn vẫn là thư ký của Chủ tịch tỉnh. Tất cả những văn kiện mà Chủ tịch tỉnh phê duyệt thì đều phải qua tay của hắn. Ở tỉnh rốt cuộc cấp bao nhiêu tiền chống lũ, hắn tâm lý nắm chắc. Tề Hà là thành phố trọng điểm toàn tỉnh chống lũ. Hàng năm tỉnh đều chi một khoản không nhỏ để chống lũ. Đương nhiên, khi khoản tiền này tới thành phố Tề Hà, phân phối như thế nào thì Phạm Hồng Vũ không rõ ràng rồi.

Nhưng bất kể như thế nào, nông trường Triều Dương cũng không thể chỉ có một khoản tiền nhỏ để chống lũ được. Chút tiền ấy, đối với việc phòng lũ cho con đê lớn này quả thực là như muối bỏ biển.

Hoàng Tử Hiên nói:

- Tôi biết ở tỉnh không chỉ chi một khoản như vậy. Tôi biết được tiền hàng năm đều đến thành phố. Nhưng khi tôi không đến Cục Tài chính thành phố để hỏi. Chủ tịch thành phố Quách hàng năm trong báo cáo đều phê cấp tiền cho chúng tôi. Năm ngoái là phê bốn trăm ngàn. Tuy nhiên, cục Tài chính chỉ cấp có tám chục ngàn, tôi có nói vỡ cả miệng cũng vô dụng. Bọn họ không nói là không cấp, chỉ nói hiện tại tài chính thành phố cũng thiếu tốn, từ từ sẽ phân xuống, không cần vội. Haha, bọn họ đang làm xiếc, chắc cậu cũng hiểu.

Nói xong, Hoàng Tử Hiên nheo mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, có điểm bất bình.

Tình huống nông trường Triều Dương có bao nhiêu khó khăn, đám quan lại thành phố kia lại làm như không thấy. Ngay cả khoản tiền tỉnh chi xuống cùng ăn chặn, chỉ còn lại vài đồng lẻ.

Trong mắt người khác, Hoàng Tử Hiên làm Chủ tịch uy phong lẫm lẫm, nông trường từ trên xuống dưới đều chịu phục. Hoàng Tử Hiên mỗi lần vì chuyện tiền bạc mà bạc đầu. Vì kiếm chút tiền mà chịu không biết bao nhiêu uất khí, xem qua bao nhiêu sắc mặt.

Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói gì.

Tài chính chi trả xuống là một bậc kẹp một bậc. Thân là thư ký của Chủ tịch tỉnh, Phạm Hồng Vũ đối với tình huống này có thể nói là rõ như lòng bàn tay. Đây không phải là vấn đề của riêng thành phố Tề Hà, mà gần như toàn tỉnh, thậm chí là cả nước.

Tham lam vô độ là sở trường của cán bộ phụ trách tài chính.

Chỉ là trình độ bất đồng mà thôi. Giống như cục Tài chính thành phố Tề Hà rút được nhiều như vậy thì cũng gặp không nhiều lắm. Nhưng thân là Bí thư đảng ủy nông trường và quyền Chủ tịch huyện Vân Hồ, Phạm Hồng Vũ hiện tại thân phận bất đồng, thuận tiện phụ họa Hoàng Tử Hiên vài câu không khó, thậm chí nương theo lời nói của Hoàng Tử Hiên chửi bới thậm tệ lão quan gia cục Tài Chính cũng chẳng phí công gì. Nói không chừng còn được Hoàng Tử Hiên xem là tri kỷ.

Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ xem ra, dùng phương thức tục tằn như vậy để kéo gần quan hệ với các đồng chí trong bộ máy là không có phân lượng. Nhân vật số một nên có thân phận của mình. Đem bản thân đồng đẳng với các đồng chí trong bộ máy, vô tình liền kéo thân phận của mình đi xuống.

Hơn nữa Phạm Hồng Vũ cho rằng, Hoàng Tử Hiên làm Chủ tịch nông trường, ánh mắt và điểm xuất phát nên được đề cao, không thể lúc nào cũng lớn tiếng phẫn nộ. Có như vậy thì cũng chẳng cải biến được sự thật.

Nói một cách khác, Hoàng Tử Hiên giác ngộ không cao, Phạm Hồng Vũ nhất định phải giúp y đề cao giác ngộ. Nếu không thay đổi, đối với Hoàng Tử Hiên chẳng có chỗ nào hay. Nông trường Triều Dương nhất định phải khắc phục khó khăn, thay đổi hiện trạng nhanh một chút, giàu có lên. Hoàng Tử Hiên người dẫn đường này nhất định phải nhanh chóng trưởng thành.

Phạm Hồng Vũ không có thói quen cứ làm bảo mẫu mãi.

- Chủ tịch Hoàng, anh thấy Hải Thụy người này như thế nào?

Phạm Hồng Vũ bước đi chậm rãi trên đê, đột nhiên hỏi.

- Hải Thụy?

Hoàng Tử Hiên không khỏi ngơ ngác một chút, như thế nào lại nhắc đến Hải Thụy?

Vẫn im lặng từ đầu đến giờ, Đỗ Song Ngư cũng cảm thấy kỳ quái. Y hiện tại cũng còn cảm thấy choáng váng. Ngày hôm qua còn phải “trốn chạy”, trong nháy mắt liền biến thành thư ký của Phạm Hồng Vũ. Ảo thuật biến hình này làm cho người ta không thể hiểu nổi. Hơn nữa, Đỗ Song Ngư trước kia chưa bao giờ có kinh nghiệm công tác cùng loại. Tạm thời thật đúng là tìm không ra phương pháp, chỉ có thể thận trọng từ lời nói đến việc làm. Nói ít làm nhiều.

- Rất tốt, là một thanh quan!

Một lát sau, Hoàng Tử Hiên trả lời câu hỏi của Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu:

- Thanh quan là thanh quanh, nhưng ngoại trừ thanh quan thì anh còn nghĩ đến sự tích nào của Hải Thụy? Ông ta rốt cuộc là làm được những gì cho dân? Nói Hải Thụy là thanh quan còn không bằng nói ông ta là nổi tiếng gián thần. Rất nhiều người không biết Gia Tĩnh hoàng đế là ai, nhưng lại biết đến thanh danh của Hải Thụy. Cùng thời với ông ta còn có Hạ Ngôn, Cố Đỉnh Thân, Hồ Tông Hiến, Dương Kế Thịnh, Du Đại Du những danh thần nhưng lại rất ít người nghe nói qua. Hải Thụy là danh thần, nhưng cũng là gián thần. Nhưng bất kỳ một thời đại nào, chỉ có gián thần thôi thì chưa đủ. Thời Đường Thái Đông, nếu chỉ có một Ngụy Trưng mà không có Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối thì sẽ không có Trinh Quán chi trị. Hiện tại, có những hiện tượng bất hợp lý tồn tại, nếu chúng ta chỉ trích những hiện tượng này thì chỉ là vô bổ. Cho nên, Chủ tịch Hoàng, tôi cho rằng anh làm rất chính xác. Mặc kệ là thành phố chi nhiều hay ít, con đê này nhất định phải gia cố. Chẳng sợ nông trường thiếu nợ, chỉ cần con đê này được phòng thủ kiên cố thì đó là công lao lớn nhất.

Hoàng Tử Hiên cười ha hả:

- Bí thư Phạm, cậu không cần khích lệ tôi. Các lão quan gia ở thành phố, biết tôi cho dù không có tiền thì cũng sẽ tìm cách gia cố con đê. Bọn họ đây là bắt lấy điểm yếu của tôi. Không sợ cậu chê cười, tôi vừa gia cố đê, vừa mắng người đấy….

Phạm Hồng Vũ cũng cười rộ lên:

- Mắng thì mắng, nhưng công tác vẫn phải làm. Tuy nhiên, từ từ sẽ được tháo gỡ. Một số hiện tượng bất hợp lý, muốn thay đổi một sớm một chiều là không được, còn cần phải có một quá trình.

Hoàng Tử Hiên gật đầu nói:

- Điểm này tôi thật ra rất đồng ý. Nếu thật xảy ra vấn đề lớn, mắng ai cũng không được.

Phạm Hồng Vũ hai tay chắp sau lưng, mắt nhìn ra biển hồ mênh mông, cảm thán một chút nói:

- Một cái hồ lớn như vậy, cộng thêm một trăm ngàn mẫu ruộng tốt, nuôi sống mấy chục ngàn người của nông trường mà không nổi. Tôi còn thật sự không tin.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất