Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 567: Đổi trắng thay đen

Phạm Hồng Vũ cười, cũng không miễn cưỡng, ngồi ghế salon đối diện.

Trần Hà nhanh chóng rót cho Tạ Hậu Minh một tách trà, rồi nhẹ nhàng đặt cái tách tử sa trước mặt Phạm Hồng Vũ, sau đó lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa phòng lại, ngồi ở gian phòng ngoài, chính thức làm thông tín viên cho Phạm Hồng Vũ.

Tân Chủ tịch huyện vừa mới đến nhậm chức, hết thảy cần phải chú ý cẩn thận.

Phạm Hồng Vũ xuất ra thuốc lá, mời Tạ Hậu Minh một điếu.

Tạ Hậu Minh hút thuốc, cười hỏi:

- Chủ tịch huyện Phạm, chuyện bên nông trường như thế nào rồi?

- Chủ nhiệm Tạ, tôi cũng ở nông trường ba ngày. Trong thời gian ngắn như vậy cũng không dám nói là xử lý hết mọi chuyện. Chủ yếu là làm quen với các đồng chí và hoàn cảnh ở nông trường một chút.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười đáp.

- Đúng vậy, nông trường Triều Dương tuy nhỏ nhưng dù sao cũng có đến một trăm dặm với mấy chục người. Nhưng tình trạng kinh tế lại không ổn, nhiều khoản nợ. Trong khoảng thời gian ngắn muốn hoàn toàn xoay chuyển được thế cục này thì quả thật có chút khó khăn. Haha, đương nhiên, Chủ tịch huyện Phạm là người có tiếng về năng lực xây dựng kinh tế, lại từng công tác ở cơ quan lớn trong một khoảng thời gian dài, khẳng định là sẽ có biện pháp thay đổi hiện trạng.

Phạm Hồng Vũ khiêm tốn nói:

- Chủ nhiệm Tạ quá khen rồi, nổi danh về xây dựng kinh tế thì không dám. Tuy nhiên tư tưởng của các cán bộ nông trường còn khá bảo thủ, chịu ảnh hưởng của kinh tế có kế hoạch quá sâu, tạm thời muốn thay đổi quan niệm này của bọn họ là không dễ dàng. Điều này phải còn cần thời gian.

- Ừ, giải phóng tư tưởng, thay đổi quan niệm là hai mấu chốt để đảm bảo cải cách mở ra thành công. Hệ thống ở nông trường, từ góc độ nào đó mà nói thì khá là đóng kín, ánh mắt nhìn vấn đề có tính giới hạn. Trong hoàn cảnh như vậy thường sẽ hình thành chủ nghĩa đỉnh núi. Giống như trước đây bọn họ đến thành phố gây rối, cũng chính là thể hiện của tính cực hạn và chủ nghĩa đỉnh núi.

Tạ Hậu Minh liền bàn đến chủ đề nông trường.

Phạm Hồng Vũ nói:

- Tôi trên cơ bản đồng ý với ý kiến của Chủ nhiệm Tạ. Công nhân viên chức nông trường hướng thượng cấp phản ánh ý kiến đúng là có kịch liệt một chút, hẳn là nên tiến hành nghiêm khắc phê bình giáo dục.

Tạ Hậu Minh hai mắt hơi híp lại.

Nghe vào, Phạm Hồng Vũ là hùa theo ý tứ của ông, nhưng trên thực tế, Phạm Hồng Vũ cũng rất mờ mịt phủ định lời nói của ông. Tạ Hậu Minh nói gây rối mang tính chất rất nghiêm trọng, nhưng đến lượt Phạm Hồng Vũ thì lại nhẹ nhàng biến thành phản ánh ý kiến.

Tạ Hậu Minh và Phạm Hồng Vũ ở giữa không có quan hệ lệ thuộc trực tiếp. Địa vị hai người bên trong Đảng, cấp bậc hành chính tương đương, đều là một trong những người lãnh đạo bốn bộ máy. Lần này Tạ Hậu Minh đến gặp Phạm Hồng Vũ, nhiều ít là mang tính chất cá nhân. Nhưng trong vấn đề về nguyên tắc, Phạm Hồng Vũ lại không có ý định phụ họa theo đuôi.

Trong quan trường, vì công hay vì tư có một số thời điểm giới hạn rất không rõ ràng.

Cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn.

- Chủ tịch huyện Phạm, tôi nghe nói, cậu đem cái người mà dẫn đầu trong việc hướng lãnh đạo phản ánh ý kiến, hình như gọi là Đỗ Song Ngư thì phải. Cậu đã điều cậu ta đến văn phòng nông trường công tác, làm thông tín viên cho cậu?

Tạ Hậu Minh lập tức nói.

Đến rồi!

Quả nhiên là muốn nói về việc này.

Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng cười nói:

- Đúng là có chuyện như vậy. Căn cứ vào sự hiểu biết của tôi, tính tình của Đỗ Song Ngư tuy rằng không tốt lắm, nhưng làm người khá chính trực, trong số các cán bộ viên chức nông trường cũng có được lực kêu gọi nhất định. Thượng cấp cho tôi hai nhiệm vụ, tôi về sau chỉ có thể chạy hai bên. Khi tôi không có ở nông trường thì hy vọng có người sẽ cho tôi biết tình huống phát sinh của nông trường.

Tạ Hậu Minh sắc mặt liền trở nên nghiêm túc, nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, không phải là tôi cậy già lên mặt, nhưng tôi vẫn cho rằng, chuyện này đáng phải suy nghĩ lại thật kỹ một chút. Đỗ Song Ngư ở nông trường Triều Dương được xem là người bướng bỉnh, không chịu thuần phục. Lần trước công nhân viên chức nông trường đến thành phố gây rối, chính là do cậu ta dẫn đầu. Nghe nói ở trước mặt Bí thư Vinh, thái độ đều rất không tốt. Người như vậy, lý nên nghiêm khắc phê bình. Lúc cần thiết hẳn là nên tiến hành nghiêm khắc xử phạt. Để cậu ta đến văn phòng nông trường công tác, làm thông tín viên cho cậu, tôi thấy không thỏa đáng chút nào. Làm không tốt sẽ khiến cho công nhân viên chức trong nông trường truyền đạt một loại tin tức, làm cho bọn họ cảm thấy mình đến thành phố gây rối là chính xác. Cái này là thật không tốt. Sự kiện bao vây như vậy tạo thành ảnh hưởng quốc tế rất lớn.

Tạ Hậu Minh kiên trì đem sự kiện bao vây thành gây rối.

Phạm Hồng Vũ sắc mặt bình tĩnh, gật đầu nói:

- Vâng, cảm ơn Chủ nhiệm Tạ đã nhắc nhở tôi. Công nhân viên chức nông trường hướng thượng cấp phản ánh tình huống chủ yếu cũng bởi là vì tình trạng kinh tế của nông trường mấy năm nay không ổn. Tiền lương tiền thưởng đều phát không đồng đều. Sau này chỉ cần phát triển kinh tế, khiến cuộc sống của mọi người tốt lên, tin rằng là bọn họ sẽ không áp dụng phương thức kịch liệt như vậy. Đỗ Song Ngư hiện tại đến văn phòng nông trường công tác, tạm thời vẫn là thử việc. Nếu sự thật chứng minh anh ta quả thật không thích hợp với công việc này, đến lúc đó tôi lại cùng với đồng chí Hoàng Tử Hiên thương lượng, điều chỉnh lại cũng còn kịp.

Chủ nhiệm Tạ, đây là chuyện của nông trường Triều Dương, tôi sẽ cùng với đồng chí phụ trách của nông trường thảo luận lại. Ngài là Chủ tịch Hội đồng nhân dân, thì nên bàn về công tác của Vân Hồ.

- Haha, ý tôi cũng là vậy. Chủ tịch huyện Phạm, cậu vừa tới, khả năng là với tính cách của tôi vẫn còn chưa hiểu rõ. Con người tôi tính tình khá thẳng thắn, nghĩ cái gì thì nói cái đó. Ai cha, cái này cũng có liên quan đến công tác của tôi. Cả đời làm công tác chính trị pháp luật, và công tác cơ sở, đối với những người thích gây rối thì có điểm nhìn không quen. Đương nhiên, nếu Chủ tịch huyện Phạm thấy Đỗ Song Ngư thích hợp làm công việc này thì tôi khẳng định là không có ý kiến. Haha, tôi cũng không phải là cán bộ nông trường.

Tạ Hậu Minh lập tức bật cười ha hả nói.

Tạ Hậu Minh cũng là một đối tượng mà Phạm Hồng Vũ trước khi đến Vân Hồ đã có nghiên cứu qua. Tạ Hậu Minh trước mắt trong bộ máy Huyện ủy là một cán bộ thuần túy bản thổ, nguyên quán là người Vân Hồ, trước kia là đội trưởng đội sản xuất, Bí thư chi bộ đại đội, sau này đến công xã công tác, trở thành cán bộ. Từ đó về sau đảm nhiệm nhân vật số một khu trấn nhiều năm. Khoảng mười năm trước, ông được điều nhiệm là Trưởng phòng công an huyện Vân Hồ, sau này đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Huyện ủy kiêm Bí thư Đảng ủy công an. Hai năm trước được tuyển làm Chủ tịch Hội đồng nhân dân Huyện, Bí thư Đảng ủy công an.

Loại tình hình này thấy không nhiều lắm.

Phạm Hồng Vũ phân tích không gì hơn là có hai nguyên nhân. Thứ nhất, Tạ Hậu Minh trong hệ thống chính trị pháp luật uy tín rất cao, thượng cấp hy vọng mượn uy vọng của ông ta để mà trấn trụ hệ thống chính trị pháp luật Vân Hồ. Nguyên nhân thứ hai nằm ở chỗ Trưởng phòng Công an huyện đương nhiệm Lý Văn Hàn. Huyện Vân Hồ liên tục gửi báo cáo hai năm liền, muốn Lý Văn Hàn được thăng chức. Nếu hai năm trước thành phố phê duyệt thì phỏng chừng Tạ Hậu Minh chức Bí thư đảng ủy công an nên giao lại cho Lý Văn Hàn rồi. Kết quả, Lý Văn Hàn vận khí không tốt, tổng cũng không thể thăng chức được, Tạ Hậu Minh chỉ đành tiếp tục kiêm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy công an.

Coi như một loại sách lược bất đắc dĩ.

Duy nhất khiến cho Phạm Hồng Vũ không nắm chắc, đây rốt cuộc là sách lược của Lục Cửu hay là của Tạ Hậu Minh.

Trong lúc này, khác nhau là rất lớn.

Nếu là sách lược của Lục Cửu, thế thì đã nói lên, Lục Cửu không muốn cho bên trên nhét vào một Bí thư Đảng ủy công an không đứng thành hàng. Bí thư Đảng ủy công an bình thường sẽ kiêm nhiệm luôn chức Ủy viên thường vụ Đảng ủy, là một chức vụ khá quan trọng. Thạm thời do Tạ Hậu Minh kiêm chức, đến lúc thời cơ thích hợp sẽ chuyển qua cho Lý Văn Hàn.

Nhưng với một điều kiện tiên quyết là Lý Văn Hàn phải là thân tín của Lục Cửu.

Nếu như là sách lược của Tạ Hậu Minh thì lại càng thêm tinh tế rồi.

Có một loại khả năng là Tạ Hậu Minh đối với việc Lý Văn Hàn tiếp nhận chức vụ này là chờ y đến tiếp nhận, tránh cho những người khác chiếm tiện nghi. Ngoài ra còn có một loại khả năng là Tạ Hậu Minh vẫn chiếm giữ chức vụ này vì sự Lý Văn Hàn sẽ leo cao hơn mình.

Lý Văn Hàn rốt cuộc là người của Lục Cửu hay là của Tạ Hậu Minh, hoặc cả ba người bọn họ đều là chiến hữu cùng chung một chiến hào. Bây giờ còn chưa xác định được, phải cần tìm hiểu sâu hơn thì mới cho ra được kết luận.

- Chủ tịch huyện Phạm, mấy ngày hôm trước, chuyện xảy ra ở thị trấn Thập Nguyên tôi cũng nghe nói. Đám lưu manh quả thật là to gan lớn mật, dám dùng dao đâm người khác. Hơn nữa, cái tên Cát Nhị Tráng kia còn dám uy hiếp Chủ tịch huyện, thật sự là không biết sống chết mà. Một phần tử hư hỏng như vậy thì nhất định phải kiên quyết xử lý. Nếu không để ý tới bọn họ thì quần chúng Thập Nguyên sẽ có ý kiến.

Tạ Hậu Minh nói rõ, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, vẻ mặt phẫn giận, có chút hiên ngang lẫm liệt.

Phạm Hồng Vũ nói:

- Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Chủ nhiệm Tạ, đối với phần tử nguy hại đến xã hội trị an, hoành hành ngang ngược, nhất là bọn lưu manh đầu mục thì nhất định phải nghiêm khắc đả kích, tuyệt không nhân nhượng.

- Đúng, cần phải nghiêm khắc đả kích. Cát Đại Tráng khi mới đến phụ trách đồn công an Thập Nguyên, tôi đã nói qua tình huống với cậu ấy, tình huống của Thập Nguyên rất phức tạp, yêu cầu cậu ta nên dụng tâm suy nghĩ nhiều hơn, suy nghĩ ra một biện pháp chấn chỉnh trị an của khu Thập Nguyên. Ngay từ đầu, cậu ta đã hạ quyết tâm, đem em ruột là Cát Nhị Tráng bắt lại, phạt lao động giáo dục một năm. Tình trạng của Thập Nguyên tốt hơn trước kia rất nhiều. Hôm đó, cậu ta không biết Chủ tịch huyện Phạm đến khu Thập Nguyên, lại không ai đúng lúc báo cáo cảnh sát, Cát Nhị Tráng nổi điên, nếu không phải Chủ tịch huyện Phạm đúng lúc ngăn lại, chỉ sợ sẽ gây ra sự kiện đổ máu. Hôm trước tôi đến phòng tạm giam gặp Cát Đại Tráng, cũng mắng cho cậu ta một trận. Tiểu tử này một phen nước mắt nước mũi hướng tôi làm kiểm điểm, hối hận vì năm đó giáo huấn Cát Nhị Tráng chưa đủ. Sớm biết rằng cậu ta còn nổi điên như thế thì lúc ấy nên trực tiến phán cho cậu ta thêm vài năm nữa. Ôi, cũng chỉ vì Cát Nhị Tráng mà cái eo của Cát Đại Tráng không thẳng lên nổi. Năm đó, tôi thấy cậu ta có cố gắng với công tác, nghiêm túc đối phó kẻ xấu nên mới để cho cậu ta đến đồn công an Thập Nguyên phụ trách.

Tạ Hậu Minh vừa nói vừa lác đầu thở dài.

Quả nhiên là bị Trần Hà nói trúng rồi. Đây chính là nguyên nhân chủ yếu mà Tạ Hậu Minh khẩn cấp đến văn phòng thăm hỏi.

Nếu như Phạm Hồng Vũ không có tự mình trải qua chuyện trong tiệm ăn kia, không có tự mình lãnh giáo qua Cát Đại Tráng thì chắc có lẽ những lời Tạ Hậu Minh nói hắn có thể nghe lọt.

Nhưng thật không may, hắn đã tự mình trải qua.

Tạ Hậu Minh lời này chính là trộn lẫn khái niệm, nếu nói nghiêm trọng chính là đổi trắng thay đen.

Cát Đại Tráng trong miệng của Tạ Hậu Minh là một Trưởng đồn công an rất có trách nhiệm?

Có phải hay không cần phát cho anh ta một tờ giấy khen?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất