Quyền Tài

Chương 141: Một màn cực kỳ dọa người

Ánh trăng lung linh, ánh sao nhàn nhạt.

Cơm tối là Đổng Học Bân dùng gạo nếp gạo kê nấu cháo, rất tốn một phen tâm tư. Ăn cơm xong, Tạ Tuệ Lan lại uống thuốc, tiếp tục đi vào phòng ngủ. Đổng Học Bân cũng không có việc làm, đang tại phòng khách không yên lòng nhìn dạ hội tết âm lịch một tinh ngoài phát lại, bởi vì sợ ầm ĩ làm phiền Tạ Tuệ Lan, hắn không dám mở âm thanh quá lớn, cộng thêm thanh âm pháo trúc bùm bụp bên ngoài, cơ bản nghe không được trong TV đang nói cái gì, cuối cùng nhìn đến thực nhàm chán, Đổng Học Bân liền cười khổ ngáng đầu nhìn sang hệ thống sưởi, xung quanh thấp thoáng váy hồng và áo ngực đen của lãnh đạo trung ương, xem TV không thấy thú vị bằng cái này.

Reng reng reng, reng reng reng, chỉ nghe phòng ngủ truyền đến chuống điện thoại di động của Tạ Tuệ Lan.

Đổng Học Bân phản xạ có điều kiện lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn lên trên màn hình TV.

Vang lên hơn nửa ngày, tiếng chuống mới dừng được,.Alo, Tiểu Hạo?" Tiếng nói Tạ Tuệ Lan lười nhác vang lên, "Cậu ở chỗ chị làm cái gì, chị không có ở nhà... ừm, bên ngoài có một bằng hữu, khụ khụ khụ... ừm, khụ khụ, hơi sốt thôi, không có đại sự... Cậu qua làm gì, như thể này, để chị trở về, nói không có việc gì... Khụ khụ khụ..." Thanh âm dừng một lát, "... Tốt tốt, đến liền đây, qua đây đón chị... phố bắc khâu Hòa bình đường tiểu khu đông, đến công một tòa lâu đơn lẻ... Ưm, ừm treo đây".

Đổng Học Bân nháy mắt mấy cái, liền cầm ly nước nóng đi qua gõ cừa thùng thùng, "Tạ tỷ, tôi có thể đi vào không?"

"Tiến vào đi" Tạ Tuệ Lan đã tựa nữa người ở đầu giường, "Ha ha, như vậy dường như thành nhà của tôi hả? Gõ cửa làm gì?"

Đổng Học Bân ngượng ngùng cười nhẹ, đi tới đưa nước cho nàng:"Nước âm, uông đi".

"Cảm ơn cậu" Tạ Tuệ Lan cười yếu ớt tiếp nhận cái ly, sau khi che miệng ngáp một cái cực kỳ dài, cười dài uông nước. Uống xong, ngáng đầu ngó ngó hắn, "Đệ đệ Tạ Hạo một lát nữa có thể qua đây, không quấy nhiều cậu chứ?"

“Không quấy nhiều”.

“Ha ha, một ngày hôm nay cũng không thiếu phiền toái cho cậu”.

"Xem ngài nói chuyện kìa, phiền phức cái gì đâu" Đổng Học Bân ước gì nàng nhiều lần như thế này.

Mười phút sau, leng keng leng keng, chuống cửa bị người ấn vang lên.

Đổng Học Bân hành động rất nhanh, liền ra ngoài, răng rắc một chút liền mở cửa, ngoài cửa chính là một học sinh trung học trên dưới mười lăm tuổi, vóc dáng không có cao bằng mình, tướng mạo không có dọa người như Tạ Tuệ Lan, nhưng cũng còn tạm được, lỗ tai và cái mũi tương tự Tạ Tuệ Lan, Đổng Học Bân cũng mở cửa bảo vệ, "Tạ Hạo? Mời vào".

Bé trai thấy được Đổng Học Bân phía sau liền ngẩn người, biển sắc, đẩy hắn ra liền đi vào trong nhà!

Đổng Học Bân bị đẩy lui về hai bước, nhất thời giận dữ, ta kháo, tiểu gia hỏa ngươi có cái thái độ gì vậy!

"Tỷ!" Đùng một tiếng, Tạ Hạo đã mở phòng ngủ ra, nhìn Tạ Tuệ Lan gọi trên giường có vẻ bệnh: "Tỷ! Chị làm sao vậy? Ai ăn hiếp chị? Ai?" Không đợi Tạ Tuệ Lan trả lời, Tạ Hạo liền quay người lại, một trảo bắt được cổ áo sau lưng Đổng Học Bân, "Ngươi! Ngươi làm gì tỷ ta vậy? Có tin ta diệt ngươi hay không! Ngươi biết gia gia ta là ai không? Hả?"

Đổng Học Bân phát hỏa, ta chửi, ta phí sức kéo chị ngươi cấp cứu trở về, ngươi không ngờ cảm ơn còn chưa làm, còn dám động thủ với ta? Ta con mẹ nó quản gia gia ngươi là ai!

"Tạ Hạo!" Trên giường, sắc mặt Tạ Tuệ Lan lạnh lẽo, "Em qua đây cho chị!" Tạ Hạo rụt cổ lại, hung hắng liếc Đổng Học Bân một cái sau mới bỏ xuông tay, xám xịt nhìn về phía trong buông "Tỷ, không phải là hắn ăn hiếp chị?" Tạ Tuệ Lan trừng mắt nhìn hắn, "Em có bản lãnh lắm phải không? Đang ở trước mặt chị còn dám động thủ cùng người!" Tạ Hạo vẻ mặt đau khổ cần thận nói: "Không đúng, em không phải là thấy chị... Nhìn chị và một nam ở trên giường... em cho rằng..."

"Em cho là cái gì? Gia gia em là ai? Hả? Em nói cho chị biết gia gia em là ai! Nói cho ta biết!" Tạ Hạo thấy tỷ tỷ nổi bão, nhất thời có chút khô sở, ho khan một tiếng nhỏ giọng nói: "Gia gia em còn không phải là gia gia của chị".

"Nói cái gì!" Tạ Tuệ Lan chợt vỗ thành giường, chỉ vào Đổng Học Bân nói: "Chị ngươi hôm nay nhảy xuống dươi song để cho cỏ nước cuốn lấy chân, thiếu chút nữa không bỏ mạng, Tiểu Đổng người ta nêu không quán sinh mạng nguy hiểm cứu chị của em từ dưới sông lên, thì hiện tại em không,cần đến nơi này, em nên ở cục công an phân biệt thi thể của chị! Vừa vào phòng đã tóm cổ áo Tiểu Đổng? Em muốn làm gì? Hả? Nói chị nghe một chút, em muốn làm gì!?" Tạ Hạo bị hù dọa một cái giật mình, "Tỷ! Chị thật sự thiếu chút... Ai ui!" Tạ Tuệ Lan nhìn nhìn hắn, "...Còn không nhận lỗi với Đổng ca!" Tạ Hạo lúc này mới phản ứng, biết mình hiểu lầm người ta, hối hận vỗ đùi, vội vàng chạy hai bước đến trước mặt Đổng Học Bân, "Đổng ca ca, về sau ngài là thần ca ca của em, ngài xem ngài đã cứu tỷ em, em còn vô lễ, hừ!" Tạ Hạo nhẹ nhàng đánh vào cái mặt tròn của mình một phát, "Em quá không phải là người, không nên làm, Đổng ca, ngài hôm nay nhất định phải đánh em, đến đây, ngài cũng năm cổ áo em một lần, ngài mắng em một chút!"

Vừa thấy hắn như vậy, lửa giận của Đổng Học Bân lại đi xuống, "Em cũng là quan tâm đến chị của em, coi như xong”.

Tạ Hạo mặc kệ, "Đổng ca, nhanh, ngài nhất định phải đánh em, nhất định phải làm!"

Đổng Học Bân bị hắn đùa làm trong lòng vui vẻ, kháo, đây là ngươi yêu cầu nha, "Chuyện này rất nhỏ, không có việc gì".

"Không thể, ngài đã cứu mệnh chị của em, đó chính là đã cứu mệnh em, nếu ngài không đánh em vài cái, trong lòng em khó chịu, nhanh, ngài cùng đừng khách khí với em, đến đây!" Tạ Hạo đem mặt qua cho hắn đánh.

Đổng Học Bân nhìn một cái, liền buồn cười vỗ nhẹ hắn đầu một chút, "Đánh, được chưa?" Tạ Hạo phi thường thỏa mãn, cười hắc hắc, quay đầu nói: "Tỷ, Đổng ca tha thứ cho em rồi" Tạ Tuệ Lan nhìn hắn một cái, "Về sau trước khi nói chuyện làm việc cần thử nghiệm qua đầu óc của em đó!"

"Vâng! Vâng!" Đáp ứng hai tiếng, Tạ Hạo thấy sắc mặt Tạ Tuệ Lan nhẹ xuống, liền cười cười đi qua mặt ngồi xuống nói: "Tỷ, chị còn phát sốt? Em đi lấy cho chị chút thuốc nhé? Em đem nước cho chị?" Tạ Tuệ Lan nhìn hắn một cái, ừm một tiếng, "Cho Đổng ca em một ly".

“Được”.

Đổng Học Bân nói: "Tôi làm cho" Tạ Hạo nhanh chóng ngăn trở nói: "Đừng đừng, Đổng ca cứ nghỉ ngơi, em đến, em đến".

Trên giường, Tạ Tuệ Lan lắc đầu khe khẽ, cười cười với Đổng Học Bân, "Hắn đó, từ nhỏ được trong nhà chiêu chuộng quen, có chút chuyện gì liền rống to lên, tựa như cái tên điên nhỏ, chẳng qua, bản tính Tiểu Hạo lại là không hỏng, biết thương người".

"Tỷ, nước của chị, Đổng ca, ngài cũng uống".

Đổng Học Bân đã nhìn ra Tạ Hạo hình như rất sợ Tạ Tuệ Lan, cũng không khó trách, Tạ Tuệ Lan là Ltỷ tỷ tuyệt vời, lớn hơn mười tuổi so với hắn, lại là lãnh đạo trung ương, tính cách lại cực kỳ cường thế, Tạ Hạo không sợ jaáng mới là chuyện lạ. Được rồi, vừa vặn hắn nói cái gì ông nội hai người bọn họ? Ông nội Tạ Tuệ Lan là ai? Cùng là lãnh đạo trong trung ương?

Không bao lâu, Tạ Tuệ Lan xoa nhẹ huyệt Thái Dương, giống như còn không quá thoải mái, Đổng Học Bân liền bảo nàng đừng vội đi, lại năm một lát nữa, sau đó cùng Tạ Hạo đi đến phòng khách.

"Tiểu Hạo, em học trưởng nào?" Đổng Học Bân không có chuyện liền tìm chuyện. Tạ Hạo lặng lẽ cười nói: "Bồi dưỡng nhân tài, trưởng trọng điểm”.

“Được, trưởng học không tệ”.

"Hài, là đi cửa sau vào, được rồi, Đổng ca, chuyện chị của em rơi vào trong nước thế nào, ngài nhanh nói cho em nghe một chút đi".

Tạ Hạo lớn nhỏ đều sợ Tạ Tuệ Lan, mỗi lần thấy khóe môi tỷ có dáng cười lạnh, hắn liền kinh hồn táng đảm, lập tức ngoan tựa như con mèo, cả nhà cùng chỉ một mình Tạ Tuệ Lan có thể cầm cố được hắn, gia gia cùng đều không được, nhưng cũng không biết vì sao, sợ thì sợ, run thì run, Tạ Hạo cùng quan hệ tốt nhất với Tạ Tuệ Lan, thậm chí quan hệ gần hơn so với hắn cùng cha mẹ hắn, vậy nên lần này biết được tỷ tỷ xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng Tạ Hạo cũng bị dọa không nhẹ.

Đổng Học Bân suỵ nghĩ một chút, liền đem sự tình từ đầu tới cuối nói cho hắn, chẳng qua chuyện vì sao mình có thể sớm biết Tạ Tuệ Lan gặp phải nguy hiểm, đương nhiên sẽ không nói, chỉ nói là ngẫu nhiên đi qua, ách, chuyện hô hấp nhân tạo này cũng chợt lướt qua, phi thường mơ hồ đi qua.

"Thật con mẹ nó nguy hiểm!" Nghĩ đến Tạ Tuệ Lan còn ở trong phòng, Tạ Hạo nói xong câu thô tục sau đó liền nhanh chóng ngậm miệng, hướng phương hướng cửa phòng xem xem, cuối cùng mới bắt được cánh tay Đổng Học Bân nói: "Đổng ca, không nói gì khác, ngài thật sự quá đàn ông, quá con mẹ nó đàn ông, em nói, về sau nếu là có người dám trêu ngài, ngài liền điện thoại cho em một tiếng, để cho em xử lý, gọi bao nhiêu người em cũng đều xử lý cho ngài! Đánh nhau em còn chưa sợ ai!" cầm lấy điện thoại di động Đổng Học Bân đặt trên bàn, liền ấn số điện thoại cho hắn.

Đánh nhau? Đổng Học Bân không nói được gì, "Không học tập thật tốt, đến trưởng học liền đánh nhau?" Tạ Hạo cuống quít thở dài một tiếng, "Cũng đừng để cho chị của em nghe, bằng không em cũng không có trái cây ăn”. Đổng Học Bân không nhịn được cười ha ha, "Tôi thấy thân thể của cậu còn không bằng tôi? Chỉ dựa vào cậu như vậy thì đánh được ai? Nâng thành tích học tập đi lên mới là sự tình nghiêm chỉnh!" Tạ Hạo nói khoác nói: "Đổng ca, không phải là em thổi phòng với ngài, ngài đừng xem dáng vóc tôi không cao, một hai người bình thường căn bản không tới gần tôi được, tới một người đánh một người đến hai người đánh hai người, ta kháo, ngài nhìn cái ánh mắt gì thế? Em thật sự là không nói xạo với ngài đâu!"

Đổng Học Bân tự nhủ trong lòng, ngươi ít nói lời vô nghĩa đi thôi, cái gì mà hai người, ngay cả ta ngươi cũng không đánh lại.

Bàn đến khoác lác, rất ít người có thể so với người kinh thành, lão đâu câm quạt hương bổ đứng ở ngõ hẻm, bên cạnh là trung niên bản đồ ăn, học sinh đi học trong trưởng học, tùy tiện tìm ra một người cùng đều có thể thôi cho người choáng váng, chẳng qua muốn nói người kinh thành không có một người kín miệng thật sự cũng không đúng, rất nhiều người kinh thành khoác lác là một loại trêu chọc cường điệu, là nói đùa vui, khôi hài, hắn chợt nói như vậy, ngươi vừa nghe như vậy, mọi người cười ha ha, ai cùng sẽ không làm mọi chuyện mình nói.

Trò chuyện, Đổng Học Bân cảm thấy Tạ Hạo thật sự rất có ý tứ, sớm quên hết chuyện không vui lúc vào cửa, lại sinh ra một ít thiện cảm.

Hai người đang trò chuyện đến mức hắng say, Tạ Tuệ Lan trong phòng ngủ bỗng nhiên nói chuyện, "Tiểu Hạo, không còn sớm, chuẩn bị trở vê".

"Ôi!" Tạ Hạo một đáp ứng, sau đó nói với Đổng Học Bân: "Đổng ca, có việc nhớ gọi điện thoại cho em".

"Được rồi, biết rồi" Đổng Học Bân cười nhẹ, đi tới cửa phòng Tạ Tuệ Lan gõ cửa, lập tức đi vào phòng, cung kính nói: "Tạ tỷ, ngài còn đang sốt, ra một thân mồ hôi, đừng nên tiếp tục ra ngoài gặp gió dẫn đến cảm lạnh, tôi xuống lầu gọi cho ngài một xe taxi, sau đó ngài bọc lấy cái chắn của tôi xuống lầu?"

Tạ Hạo còn có thể nói cái gì được, nói năng vui đùa đều không quan trọng, nhưng tại trước mặt Tạ Tuệ Lan, cái trung ương lãnh đạo này, Đổng Học Bân cũng không dám láo xược, mình có ơn cửu mạng đối với nàng, nhưng cần tôn trọng là nhất định phải tôn trọng, nêu không thì quan hệ tôt hơn nữa cũng bị tiểu hao sạch sẽ. Tạ Tuệ Lan yêu kiều nói, "Đã làm phiền cậu, để Tiểu Hạo đi đi".

Tạ Hạo lập tức xung phong nhận việc nói: "Em đi em đi, Đổng ca, ngài chiếu cố chị của em một ngày, cùng đừng vội, chị, em xuống lầu gọi xe cho chị".

Đợi Tạ Hạo ra khỏi cửa, Đổng Học Bân mới nói: "Hay là buổi tối ngài ở lại đây? Ngài cứ ở trong phòng, tôi ngủ xô-pha? Đúng rồi, tôi sang ở nhờ nhà láng giêng cùng được" Tạ Tuệ Lan nhàn nhạt khoát tay chặn lại, xốc cái chắn nóng hầm hập lên, ngồi xuống, cười nói: "Lại quấy rầy cậu như vậy, trong lòng tôi cùng băn khoăn, hôm nay cậu đã đủ khô cực, đợi tôi hết sôt sẽ mời cậu ăn cơm, đen lúc tốt hơn sẽ cảm tạ cậu, thời gian về sau rất dài, có được không?"

“Được... được" Đổng Học Bân đi qua đỡ nàng đứng lên, nhưng mò mẫm liền cầm một cánh tay đầy mồ hôi.

Tạ Tuệ Lan còn mặc cái sơ-mi trắng của Đổng Học Bân kia, bên trong không có nội y, cộng thêm một thân mồ hôi như vậy, áo sơ-mi sớm bị xuyên thấu, không chỉ ngực nàng, đến bụng và xương quai xanh Tạ Tuệ Lan cũng đều hiện ra rõ ràng rành mạch, đó gọi là một sự mê hoặc.

Đổng Học Bân ôi một tiếng, ánh mắt trốn đi, "Ngài đừng đi ra, đừng ra khỏi ô chắn, ta đi cầm y phục cho ngài!" Tạ Tuệ Lan cũng không đỏ mặt, nhàn nhạt cười cười, "Được, còn làm bẩn y phục của cậu".

"Không có việc gì không có việc gì, ngài ở trong chắn chờ tôi" Đổng Học Bân mau mau ra ngoài phòng khách, thò tay tháo y phục buổi chiều hắn giặt sạch cho Tạ Tuệ Lan xuống, thu quần thu y phục xong, bởi vì dán ở bên trên hệ thông sưởi hơi nên cùng khá khô, chỉ là áo ngoài và nội y còn có chút dinh dính, vì vậy Đổng Học Bân lại đem ôm lấy ỵ phục buổi chiều đi chợ mua cho nàng đến, trở lại phòng ngủ, để chúng tới trên giường, "Có vài món còn chưa khô, tôi tìm cái túi cho ngài, ngài mang trở về lại phơi khô".

“ừm, cảm ơn”.

Đóng kỳ cửa ra ngoài, Đổng Học Bân liền cầm cái túi nhỏ đợi nàng ở cửa ra vào.

Mấy phút sau, của phòng ngủ ken két một tiếng liền mở ra, khuôn mặt Tạ Tuệ Lan đoan trang phong tư đẹp tuyệt đi ra. Y phục còn âm ướt nàng không mặc, ví dụ như áo ngực và áo khoác, đều bị nàng ôm vào trong ngực. Đổng Học Bân liền nhanh chóng di chuyên tầm mắt cúi thấp đầu, đưa túi nhỏ cho nàng. Cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy giày cao gót Tạ Tuệ Lan, là mình mới mua kia, thế nhưng tất chân... Ách, đúng rồi, tất chân nàng bị rách, mình quên đi mua cho nàng.

Không mang tất mà đi giày cao gót, có thể là có điểm khó chịu, Tạ Tuệ Lan đi đường hơi lộ vẻ không được tự nhiên.

Lúc này, Tạ Hạo đã trỡ lại lầu, "Tỷ, quá phiền muộn, không xe, một chiếc xe trống cũng đều không có, em gọi điện thoại gọi một anh em của em lái xe qua đây, đoán chững hơn nửa giờ mới có thể đến" Tạ Tuệ Lan nhắn mày lại, "Đừng để cho người khác đến, ngồi xe trở về" Tạ Hạo liếc nàng một cái, a một tiếng nói: "Em gọi điện thoại cho hắn".

Tạ Tuệ Lan quay người lại, cười tủm tỉm vươn một tay ra, "Tiểu Đổng, chuyện cảm tạ tôi cũng không nói nhiều, hôm nào tôi khỏe hơn sẽ cảm tạ cậu".

Đổng Học Bân nhìn một cái, dùng hai tay cầm tay nàng, "Ngài đừng khách khí" Bắt tay cùng lãnh đạo cũng đều như vậy. Tạ Tuệ Lan cười cười, "Chúng tôi đi đây, cậu đừng ra, đến đây là được rồi”.

“Không được, tôi đưa ngài xuống lầu lên xe”.

“Không cần, được không?”

“Vậy được, ngài đi thong thả”.

“Đổng ca, ngài đừng đưa, thường liền lạc nhé”.

“Được, trên đường chú ý một chút”.

Nhìn theo Tạ Tuệ Lan và Tạ Hạo đi xuống lầu, thẳng đến tiếng bước chân hai người biến mất sạch sẽ, Đổng Học Bân mới đưa tay đóng kỳ cửa, tựa ở bên trên cửa hít một hơi, lãnh đạo đúng là lãnh đạo, mình ở trước mặt Tạ Tuệ Lan vân cảm giác có áp lực nho nhỏ tựa như thời thời khắc khắc đè nặng mình, đây là quan uy, nhìn một cái xem khí thể người ta, ài, mình đến lúc nào mới có thể tựa như Tạ Tuệ Lan tiến vào trung ương làm quan như vậy?

Chẳng qua tính toán một chút thu hoạch ngày hôm nay, Đổng Học Bân liền gật đầu một cái.

Cứu mệnh nữ nhân mình có thiện cảm, tiện thể còn đắp lên quan hệ cùng lãnh đạo trung ương, thu hoạch không nhỏ.

Một ngày này làm Đổng Học Bân mệt muốn chết rồi, lại là mất mạng như chơi, lại là nhảy xuống nước cứu người, lại là đưa lãnh đạo lên lâu, lại là giặt giũ y phục nấu cơm cho lãnh đạo, hô, có thể tính ra, có thể nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi. Đổng Học Bân một bên lắc lư cánh tay, một bên hừ hừ hát, đẩy cửa về phòng ngủ, phù phù một chút liền nằm xuống trên giường, trong lỗ mũi là một cỗ hương vị nừ nhân thành thục nhàn nhạt, Đổng Học Bân nắm chắn ẩm ướt lên cái nghe ngửi ngửi, ừm, lãnh đạo quả nhiên là lãnh đạo trung ương, tiến vào cái sông không sạch sẽ, mồ hôi trên thân vẫn là hương thơm ngào ngạt!

Bỗng, Đổng Học Bân thình lĩnh quét thấy một cái gì đó, sau đó liền chăm chú liếc qua.

Tại chân tường phòng ngủ mình trong cái thùng rác nhỏ kia, sát biên không ngờ mắc một đầu tất chân ngăn, dường như là đôi tất rách kia của Tạ Tuệ Lan, từ trên giường trở mình xuống đất, Đổng Học Bân đi tới xác nhận một chút, quả nhiên, bên trong còn cỏ một cái, là đôi buổi chiều mình giặt kia. Tạ Tuệ Lan khẳng định là ngại tất chân lộ lỗ thủng, vậy nên mới ném vào chỗ này. Đổng Học Bân có chút quen mắt, cũng không biết nghĩ như thế nào, khom lưng nhìn xem, thò tay lấy hai đôi tất chân ra, cầm ở trong tay, nắm chặt, thật trơn trượt.

Túi nhựa dẻo thùng rác nhỏ là vừa đổi, rất sạch sẽ, vậy nên cũng không sợ không vệ sinh.

Đổng Học Bân câm ở lòng bàn tay, thưởng thức một lát nữa, lại đột nhiên có ý nghi, một cái ý niệm rất xấu xa hiển hiện ở đầu óc, xấu xa đen mức để cho mặt Đổng Học Bân có điểm đỏ lên, Huyên di mấy ngày nay cùng đều chưa trở về, qua hai ngày nữa đại khái cũng sẽ không trở về, Đổng Học Bân đã hưởng qua tư vị nữ nhân thực sự là khó nhịn dục hỏa, cộng thêm một ngày này bị thân thể Tạ Tuệ Lan mơ hô lộ lộ ra khiêu khích, hắn thật sự không nhịn được.

Làm sao? Làm sao? Làm sao?

Suy nghi một giây đồng hồ, Đổng Học Bân liền làm ra quyết định, thân tôc mở máy vi tính ra, vào lauxanh.us phân xem phim online, sau đó cầm tất chần Tạ Tuệ Lan bắt đầu hành động. Nam nhân, luôn luôn có một vài lúc không thể không tự mình giải quyết vấn đề, Đổng Học Bân rất ít khi làm như vậy, nhưng hôm nay quả thực là không chịu nổi.

Một phút đồng hồ...

Hai phút...

Thân phận địa vị Tạ Tuệ Lan quá cao, Tạ Tuệ Lan đẹp quá mức vào nghiêng nước nghiêng thành, loại cảm giác này làm chỗ bên dưới mình hôm nay một tương phản mãnh liệt làm cho Đổng Học Bân có phần hưng phấn qua đầu, trong đầu ảo tường phong tư ung dung của lãnh đạo trung ương, ảo tưởng nội y gợi cảm Tạ Tuệ Lan ở trong âu phục bên dưới lớn váy đen, Đổng Học Bân chỉ mất ba phút liền xong việc.

Tắt phim của Maria Ozawa đi, một lần nữa ném tất chán ướt dính dính vào thùng rác, Đổng Học Bân thở phào một hơi!

Còn không đợi hắn kéo khoá quần lên, leng keng, leng keng, chuống cửa đã vang lên.

Đổng Học Bân sửng sốt, trong lòng nói đã trề thế này rồi ai lại đen vậy, liền một bên kéo quần một bên bước nhanh đi qua mở cửa.

“... ô? Tạ tỷ, sao ngài lại trở về? Tiểu Hạo đâu?" Ngoài cửa là Tạ Tuệ Lan mới đi ra năm phút, Đổng Học Bân không dám để cho nàng đợi, thần tốc mở cửa bảo vệ ra. Tạ Tuệ Lan cười cười, khập khiễng tiến vào trong, "Tôi để cho Tiểu Hạo ở phía dưới gọi xe, tôi trở về cầm chút đồ".

Đổng Học Bân bừng tỉnh nói: "Ô 0, quên cầm gì đó, ngài gọi điện thoại để cho tôi đưa xuống cho ngài không phải được sao, làm ngài lên lầu một chuyến, lại phiền cho ngài".

"Không ngại, đã bớt sốt rồi, đầu cũng không choáng như vậy" Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm đi vào trong nhà.

Sau khi Đổng Học Bân đóng kỳ cừa, cùng từ sau bắt kịp nàng, "Ngài quên lấy cái gì? Túi và y phục cùng đều đưa cho ngài rồi mà?"

Tạ Tuệ Lan nhếch khóe môi, "Không mặc tất đi giày cao gót có chút khó chịu, mới vừa đi đến ven đường liền chịu không nổi, ha ha, buổi chiều cậu giặt sạch đôi tất chần kia, tôi nghĩ mặc tạm vào thôi, thủng thì thủng, chung quy so với mài chân vẫn tốt hơn nhiều, đợi về nhà lại ném nó đi" Tạ Tuệ Lan cất bước đi vào phòng ngủ.

Cô nói cái gì!?

Lấy tất chân để đi??

Trong chớp mắt, mặt Đổng Học Bân cũng đã tái đi rồi, ta kháo! Ta kháo! Ta kháo! Đôi tất chần kia hiện tại dính đây những thứ không tốt!

Đổng Học Bân phản xạ có điều kiện vội hô to ở trong lòng, Con mẹ nó! Ta chửi... con mẹ nó!

"Tạ tỷ! Tạ tỷ!" Đổng Học Bân đổ mồ hôi, cuống quít gọi nàng lại, vội vàng chạy đến, "Đừng đừng! Đừng đừng! Tôi đi tìm một tất mới cho ngài! Cái kia không thể mang!" Tạ Tuệ Lan xua xua tay, con mắt rơi xuống một góc thùng rác nhựa dẻo, "Không cần, mang tạm để về đến nhà thôi".

Đổng Học Bân nóng nảy, gấp rút nói, "Đừng cầm cái kia! Đừng!"

"Mang vào cũng không thành vấn đề, không được sao?" Tạ Tuệ Lan không nghe hắn, khom lưng liền thò tay sờ soạn vào túi nhựa dẻo trong thùng rác.

"Ai da! Tạ tỷ! Ngài!"

Xong rồi xong rồi! Xong rồi xong rồi!

Tay ưu nhã chợt móc ở bên trong, Tạ Tuệ Lan chộp tất chân vào trong lòng bàn tay, hả? Ẩm ướt? Nàng nhớ lúc mới vừa rồi ném tất chân xuống còn khô, mà trọng lượng, cái này... dường như phải nặng bằng mười mấy cái tất chân cùng một chỗ? Tạ Tuệ Lan khẽ ngẩn ra, lấy lên trước mắt, nương theo ngọn đèn nhìn thoáng qua, một giây đồng hồ, hai giây, ba giây đồng hồ, Tạ Tuệ Lan liền nghiêng đầu vê hướng Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân xấu hổ muốn chết, cảm giác ông trời muốn sụp đô, "Tạ tỷ! Là như thể này! Là... là tôi nhổ đờm vào thùng!"

Lời giải thích này quá thô! Đổng Học Bân tin tưởng Tạ Tuệ Lan nhất định biết bên trên tất chân là thứ gì đó!

Kẻ ngốc cũng đều có thể đoán ra được! Tạ Tuệ Lan lại nhìn hắn ba bốn giây, cuối cùng, nàng cười một chút, "Vậy mà cậu không nói sớm, được rồi, tôi trở về" Thuận lợi ném tất chân ném trở về, kéo giấy ăn trên bàn lau lau tay, Tạ Tuệ Lan đi ra.

Đổng Học Bân cũng không có mặt mũi đưa nàng ra ngoài, quá con mẹ nó mất mặt, mất mặt cũng đến mức chui xuống đất! Tạ Tuệ Lan biết mình cầm tất chân nàng làm chuyện này, còn không tức điên sao!

Ta chửi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất