Quyền Tài

Chương 1890: Người của ủy ban kỷ luật thành phố rút!

Trong đại viện.

Tất cả đều là tiếng quát mắng của Phương Văn Bình.

Người của huyện Tiêu Lân nghe, bọn họ trước đó còn vì chuyện này mà rất nghẹn khuất của tâm tình nhất thời sung sướng cực kỳ, cảm giác cảnh này cũng quá có hiệu quả của phim ảnh, thống khoái!

Chương Bình phiền muộn!

Người của ủy ban kỷ luật thành phố cũng đã sắp khóc!

Bọn họ thật ra cũng không biết bọn họ trêu ai chọc ai, đây là thành phố ra lệnh cho bọn họ, là nhiệm vụ ủy ban kỷ luật thành phố phân phó xuống, bọn họ chỉ là tới chấp hành mà thôi, hơn nữa cũng là có người cử báo chứng cứ vô cùng xác thực, bọn họ không rõ ràng sao bọn họ giải quyết việc chung tới bên này, ngược lại còn bị mắng, ngược lại chọc phải Phương Văn Bình, bọn họ cũng ủy khuất!

Cái này không phải trời giáng tai họa bất ngờ sao?

Cái này không phải tai vạ gió bay sao!

Nhưng có thể làm sao bây giờ hả? Bọn họ chỉ có thể mở to mắt nghe!

Cuối cùng, mắng cũng mắng được rồi, Phương Văn Bình thở hổn hển, quét nhìn những người của ủy ban kỷ luật thành phố một vòng, thản nhiên nói: "Bất quá các người cái này cũng không phải tôi phụ trách, tôi cũng không nói thêm cái gì."

Chương Bình trong lòng nói ngài còn chưa có nói thêm cái gì, ngài đều nói hơn mười phút! Nhưng lời này gã hiển nhiên là trăm triệu lần cũng không dám nói!

Phương Văn Bình nói tiếp: "Tôi ngày hôm nay tới cũng là đi ngang qua, các người cảm thấy huyện Tiêu Lân có vấn đề, các người cứ tiếp tục điều tra, nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế ấy, tôi mặc kệ, tôi đi ngang qua bên này là tìm Đổng Học Bân." Nói xong, cô ấy nhìn Đổng Học Bân hướng bên kia, ngoắc nói: "Theo tôi đi ra."

Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái, đi ra ngoài, "Làm sao vậy?"

Phương Văn Bình cũng không phản ứng hắn, tự mình đi tới phía sau xe Land Rover, mở cóp sau xe, lật lật bên trong, tìm ra một cái hộp, tùy tiện ném ra.

Đổng Học Bân nhẹ nhàng chụp lấy."Đây là?"

Phương Văn Bình nói: " Quần áo tôi mua cho Thiên Thiên, cậu gửi qua cho con bé."

"Hả? À..." Đổng Học Bân lên tiếng.

Phương Văn Bình lại lấy ra hai hộp quần áo và giầy, toàn bộ ném cho hắn, lúc này mới đóng cóp sau xe, "Chỉ như vậy, mau chóng gửi, qua mấy tháng Thiên Thiên lớn sẽ mặc không vừa."

Đổng Học Bân ừ nói: "Được, vậy cảm ơn ngài."

"Chỉ có như vậy, đi." Phương Văn Bình cũng không nói nhiều. Càng không có bắt chuyện với những người khác đánh, tiến vào xe khởi động xe, chạy ra đại viện.

Tất cả mọi người cung kính nhìn theo Phương Văn Bình đi ra ngoài, chờ xe biến mất trong phạm vi nhìn, ánh mắt của mọi người quay đầu nhìn hướng Đổng Học Bân đã có thay đổi rõ ràng. Mẹ nó, ai nói Đổng bí thư tới cùng bên này không có bối cảnh không có vấn đề gì? Đây là cái gì? Phương tỉnh trưởng lần này tới nói rõ là cho Đổng bí thư chỗ dựa! Hơn nữa cái chỗ dựa này cũng không phải nhỏ! Nếu như chuyện trước đó Phương Văn Bình mắng người của ủy ban kỷ luật thành phố là vì huyện Tiêu Lân, nhưng phía sau cho Đổng Học Bân quần áo của đứa nhỏ hiển nhiên là quan hệ cá nhân với Đổng Học Bân! Quan hệ gì có thể khiến cho Phương Văn Bình mua quần áo cho đứa nhỏ nhà Đổng Học Bân? Đây là quan hệ bình thường sao? Khẳng định là rất gần! Thậm chí Phương Văn Bình hoàn toàn có thể lén cho Đổng Học Bân, nhưng vẫn cứ chọn lúc này, chọn thời gian ủy ban kỷ luật thành phố tới điều tra Đổng Học Bân, cái này khẳng định không phải ngẫu nhiên, là Phương Văn Bình nhắn nhủ ra một tín hiệu. Đang nói cho mọi người -- Đổng Học Bân là người của cô ấy, ai muốn Đổng Học Bân, ai cho Đổng Học Bân xử phạt, vậy suy nghĩ trước đi!

Là gõ người của ủy ban kỷ luật thành phố!

Cũng là gõ người của thành phố Bảo Hồng!

Kẻ ngu đều thấy rõ ràng. Càng đừng nói Chương Bình mấy người bọn họ.

Chương Bình và người của ủy ban kỷ luật thành phố lúc này như ngồi trên lưng cọp, đã không biết nên xử lý như thế nào, tiếp tục điều tra? Cái này con mẹ nó sao điều tra! Phương Văn Bình tuy rằng nói là nói như vậy, nói cô ấy cũng là đi ngang qua mặc kệ ủy ban kỷ luật thành phố bọn họ xử lý huyện Tiêu Lân như thế nào. Nhưng mà người ta nói có thể coi là thật sao? Coi là thật mới là thằng ngu đấy! Cái này căn bản không có biện pháp tra! Phương Văn Bình một cửa này bọn họ qua không được!

Làm sao bây giờ?

Chương Bình không có cách, lau mồ hôi trên trán lòng còn sợ hãi. Sắc mặt phức tạp nhìn Đổng Học Bân và người của huyện Tiêu Lân một chút, thấy mọi người cũng đều nhìn bọn họ, tâm tình gã thật không tốt, nhưng không có biện pháp, vẫn là đi xa một ít, tìm một chổ không người gọi điện thoại cho thành phố, gã phải xin chỉ thị, chuyện này đã vượt qua phạm vi gã có thể quyết định, gã không làm chủ được.

Tít tít tít.

Điện thoại thông.

...

Thành phố.

Nhiều lần nối máy chờ đợi, nội dung điện thoại của Chương Bình truyền tới trong lỗ tai bí thư thị ủy Tiền Lập Đào.

Tiền Lập Đào thật ra trước tiên đã biết chỉ thị của Phương Văn Bình, là từ trong tỉnh nhắn nhủ xuống, rất nhanh, ông ta lúc đó hầu như đã biết, không tiếp đãi người nước ngoài? Tất cả huyện thị đều hủy bỏ hoạt động giao lưu với người nước ngoài? Tin tức này đối với Tiền Lập Đào mà nói là cực kỳ ngoài ý muốn, hơn nữa ông ta căn bản không biết tình huống bên trong, chỉ là biết có một chỉ thị như thế mà thôi, hiện tại nghe được từ Chương Bình chỗ đó truyền tới Lân tình huống bên kia của huyện Tiêu, nghe được Phương Văn Bình lại có thể tự mình đi huyện Tiêu Lân mắng người của ủy ban kỷ luật thành phố Bảo Hồng, Tiền Lập Đào mới rốt cục biết được một ít, rõ ràng chân tướng chuyện tình, sau đó thoáng cái im lặng!

Đổng Học Bân?

Hắn là người của Phương tỉnh trưởng?

Sao có thể! Sao không nghe nói qua hả?

Cái này rõ ràng trái ngược với tín hiệu từ cấp trên truyền xuống??

Tiền Lập Đào vì sao dám bởi vì mắng chửi người chút việc nhỏ ấy để ủy ban kỷ luật thành phố gióng trống khua chiêng đi tra Đổng Học Bân? Là bởi vì Đổng Học Bân không được lãnh đạo tỉnh thích, bởi vì trong tỉnh có ý kiến đối với hắn, nhưng Tiền Lập Đào trăm triệu lần cũng không ngờ rằng chuyện tới trước mắt chuẩn bị đem Đổng Học Bân bắt, Phương Văn Bình đột nhiên đứng ra!

Người khác cũng dễ nói!

Nhưng là Phương tỉnh trưởng!

Người khác không biết Phương Văn Bình là ai, Tiền Lập Đào có nghe thấy một chút, nghe người ta nói qua Phương Văn Bình ở kinh thành có ác danh nữ hỗn đản, không phải người dễ chọc, hơn nữa bối cảnh cực lớn, thậm chí nghe nói ngay cả bí thư tỉnh ủy tựa như đều phải cho cô ấy vài phần mặt mũi, buổi tối ngày đầu tiên Phương Văn Bình tiền nhiệm, bí thư tỉnh ủy cũng là đơn độc mời Phương Văn Bình đi nhà ăn, cái quan hệ này tương đối phức tạp!

Tiền Lập Đào suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng không xin chỉ thị với lãnh đạo cấp trên cái gì, đem thư ký gọi vào phòng, nói: " Nói với ủy ban kỷ luật thành phố bên kia, người đều rút về!"

Là ông ta cho người đi.

Hiện tại lại là ông ta kêu rút về.

Tiền Lập Đào trên mặt cũng không dễ coi cho lắm, thế nhưng không có biện pháp, ông chỉ có thể làm như vậy, cũng không thể vì vậy đắc tội Phương Văn Bình? Ông đắc tội được Đổng Học Bân, nhưng lại đắc tội không nổi Phương Văn Bình!

...

Bên kia.

Đại viện huyện uỷ lâm thời huyện Tiêu Lân.

Chương Bình bọn họ nhận được điện thoại đầu kia của ủy ban kỷ luật thành phố, lãnh đạo chỉ nói hai chữ "Trở về".

"Rút đi!" Chương Bình lời này là cắn răng nói, thật mất mặt.

Người của ủy ban kỷ luật thành phố cũng xám xịt lái xe đi dưới cái nhìn của mọi người huyện Tiêu Lân!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất