Quyền Tài

Chương 588: Vậy đừng trách tôi!

Buổi sáng.

Tin tức phân cục công an khu Nam Sơn muốn bắt Đổng chủ nhiệm tức rất nhanh truyền ra, loại chuyện này giấu diếm cũng giấu không được, nhất thời nhấc lên một trận sóng gió tại văn phòng đường phố Quang Minh.

"Không thể nào? Chuyện gì xảy ra?”

"Đổng chủ nhiệm cố ý đả thương người? Bị hình phạt?"

"Không phải nói Đổng chủ nhiệm và Quách chủ nhiệm là phòng vệ sao?"

"Anh còn không biết? Quách chủ nhiệm nói là không liên quan đến ông ta, là Đổng chủ nhiệm không phân tốt xấu đi đánh người."

"Sao có thể nói như vậy? Đổng chủ nhiệm không phải vì cứu ông ta mới ra tay sao? Quách chủ nhiệm cũng không biết ơn?"

"Nói nhỏ chút đi, kia là con trai của Tiết bộ trường, Quách chủ nhiệm khẳng định là không chịu được áp lực mới làm chứng giả."

"Thật ra cũng nói không tốt, đúng lúc đó không có người chứng kiến khác, ai biết xảy ra chuyện gì?"

"Dù sao chủ nhiệm chúng ta cũng xong rồi, chứng cứ đều bất lợi đối với hắn, sợ là phải bị hình phạt, ủy ban kỷ luật mà tham gia điều tra nói, cái chức chủ nhiệm văn phòng đường phố cũng phải rút."

Mọi người đều châu đầu ghé tai, đều biết xảy ra đại sự!

Cùng lúc đó, Chu Diễm Như đang ở trong phòng làm việc cùng Khúc Nghĩa Cường bàn công chuyện, nghe xong tin tức, Khúc Nghĩa Cường sắc mặt thay đổi một chút, Chu Diễm Như cũng giận tím mặt.

Quách Minh Phong làm chứng giả?

Đổng chủ nhiệm sẽ bị hình phạt??

Chu Diễm Như và Khúc Nghĩa Cường từ khi Đổng Học Bân tiền nhiệm tới nay đều qua lại rất gần, không thể nói là hoàn toàn lý giải chủ nhiệm mới, nhưng đối với tác phong làm việc mấy ngày này của Đổng Học Bân cũng có lý giải nhiều hơn người khác, biết trong loại chuyện này Đổng Học Bân tám phần sẽ không nói bậy, cũng không cần phải nói bậy, những chuyện xảy ra mấy ngày này đều nói cho hai người bọn họ biết, Đổng Học Bân tuy rằng có tính cách dễ kích động, có vẻ như “lục thân không nhận”, nhưng hắn tuyệt đối là một người dám làm dám chịu, cho nên Chu Diễm Như và Khúc Nghĩa Cường đều biết, khẳng định là Quách Minh Phong xuất phát từ lo lắng nào đó mà làm chứng giả!

"Quách Minh Phong!" Chu Diễm Như tức giận vỗ bàn, cô ta cùng cán bộ Cảnh hệ vẫn luôn không thân thiện "Ông ta đang làm gì thế! Đây là vong ân phụ nghĩa!"

Khúc Nghĩa Cường nghiêm mặt nói: " Áp lực của bộ tổ chức xem ra rất lớn."

Chu Diễm Như nói: "Vậy cũng không thể ở phía sau đâm Đổng chủ nhiệm một đao được! Ngay cả nguyên tắc đối đãi mà ông ta cũng không có sao?"

"Đi!" Khúc Nghĩa Cường ngồi không yên "Đi xem Đổng chủ nhiệm!"

Chu Diễm Như sắp tức đến nổ phổi rồi, nếu như Đổng Học Bân bị cách chức, sau này cô ấy cũng sẽ không sống khá giả.

Trên đường xuống lầu, hai người gặp phải Cảnh Tân Khoa và Vu Vinh Phong đang lên lầu, hai người này cũng làm vẻ mặt nhăn nhó, biểu tình trên mặt nhìn qua có chút sầu lo, nhưng Chu Diễm Như rõ ràng, người của Cảnh hệ trong lòng khẳng định đang vui như nở hoa, Đổng Học Bân bị phạt là cục diện mà bọn họ nguyện ý thấy nhất, nếu như Đổng chủ nhiệm bởi vì sự kiện này phải rời chức chủ nhiệm văn phòng đường phố, vậy vị trí này tám phần là vào tay của Cảnh Tân Khoa dễ như chơi, người của Cảnh hệ không có khả năng lo lắng vì Đổng Học Bân, nói không chừng Quách Minh Phong phản cung cũng là có chỉ thị của Cảnh Tân Khoa!

Trong đại viện.

Dưới cái nhìn của không ít khoa viên, Đổng Học Bân và mấy người cảnh sát phân cục đi xuống, leo lên hai chiếc xe cảnh sát rời đi.

"Chủ nhiệm!" Chu Diễm Như và Khúc Nghĩa Cường từ xa xa bước nhanh đi tới.

Đổng Học Bân nhìn nhìn bọn họ cười gật đầu, tâm tình tựa hồ không có gì không tốt.

Chu Diễm Như trong lòng nói đều lửa cháy đến nơi rồi, sao ngài còn vững như Thái Sơn vậy "Chủ nhiệm chuyện ngài đánh người..."

"Được rồi, trở lại công tác đi." Đổng Học Bân vỗ vỗ vai của chị Chu "Việc nhỏ mà thôi, không có gì để ngạc nhiên đâu, trở về đi."

Cái này còn là chuyện nhỏ sao?

Chu Diễm Như không nói gì, trong lòng nói sắp bị hình phạt rồi mà vẫn là chuyện nhỏ? Vậy cái gì là chuyện lớn?

Khúc Nghĩa Cường thật ra bị vẻ trấn định tự nhiên của Đổng Học Bân làm cho có chút bội phục, loại sự tình này xảy ra trên người bất luận kẻ nào đều không có khả năng bình tĩnh giống như Đổng Học Bân như thế.

Nhưng không biết rằng những gì Đổng Học Bân đã trải qua còn nhiều hơn những thứ mà mọi người tưởng tượng, đất lỡ núi sạt đè xuống, Đổng Học Bân vì cứu người bị đất lỡ chôn ở trong xe buýt, hầu như suýt nữa chết. Vì cứu Tạ Tuệ Lan, Đổng Học Bân liều chết chạy vào trong phá bom nếu không phải trong vài giây cuối cùng cắt đúng dây bom, Đổng Học Bân đã sớm bị nổ chết ngay cả xác cũng không được nguyên vẹn. Đắc tội bí thư huyện ủy, bị đổ oan có liên quan đến án mạng của Lý Hồng, Đổng Học Bân hầu như bị phán tử hình chờ chết, sau đó là Tạ Tuệ Lan làm chứng cho hắn mới tránh được một kiếp, cùng việc này so sánh, hiện tại tội cố ý đả thương người hiển nhiên ngay cả cái rắm đều không tính được, thật sự không đến mức để ngạc nhiên vì Đổng Học Bân đã sớm làm quen rồi.

Bất quá, sớm làm qeun không có nghĩa là có thể tiếp thu, Đổng Học Bân hiện tại đã căm tức tới cực hạn, nụ cười nhàn nhạt trên mặt thuộc về cái loại nộ tới cực điểm. người đắc tội Đổng Học Bân người, hắn sẽ khiến cho người đó phải trả giá thật lớn, lần này đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ!

Đổng Học Bân cúi đầu lên xe, hai chiếc xe cảnh sát chạy ra khỏi đại viện.

Trên đường, hắn nghiêng đầu nhìn sang người cảnh sát bên cạnh " Đồng chí cảnh sát, trước khi quay về phân cục, đi bệnh viện Đệ Nhị khu đi."

Cảnh sát sửng sốt "Sao?"

Đổng Học Bân nói: "Dù sao cũng phải cho tôi nói chuyện với đương sự? Nếu như có thể, cũng sẽ không có chuyện phải không?"

Suy nghĩ một chút, cảnh sát rốt cục gật đầu, quay lại tài xế nói: “ Đi bệnh viện Đệ Nhị."

"... Phiền phức."

Loại yêu cầu này thật ra là tương đối quá phận, giống như là cho người của đội trị an làm tài xế cho hắn, bất quá người cảnh sát dẫn đầu này vẫn không có từ chối, bởi vì hắn không mò ra bối cảnh của Đổng Học Bân, cán bộ quốc gia có thể lái được một chiếc xe gần hai triệu, mùi vị bên trong cũng rất đáng cân nhắc, hơn nữa nhìn cái bảng số xe kia, tuy nói trước đây loại bảng số 7777 hoặc là 9999 được phát ra không ít, người có thể lấy được loại bảng số xe này cũng không nhất định là có tiền có thế, nhưng ít ra cũng nói rõ người này không đơn giản, người cảnh sát dẫn đội này không cường thế như bộ trưởng bộ tổ chức khu, Tiết Khánh Vinh có thể không cho Đổng Học Bân mặt mũi, nhưng người cảnh sát này suy nghĩ cũng không ngắn như vậy, cho nên chỉ cần không phải chuyện đặc biệt trái với nguyên tắc, hắn mở một con mắt nhắm một con mắt, thần tiên đánh nhau, bọn họ không muốn chen vào, có thể không đắc tội với hai bên bọn họ cũng không muốn đắc tội, cam đoan chấp pháp theo lẽ công bằng là có thể.

Bệnh viện Đệ Nhị.

Phòng bệnh khu gãy xương.

Hai người cảnh sát đi vào nói rõ tình huống một chút, sau đó thì đi ra phòng bệnh chờ ở bên ngoài, Đổng Học Bân một mình đi vào, tiện tay đóng cửa lại.

Trong phòng có ba người, Tiết Khánh Vinh, Tiết Hiểu Lượng, Ngô viện trường.

Ngô viện trường đang giảng giải về phương án trị liệu cho Tiết Khánh Vinh, vừa rồi cảnh sát đã tiến đến nói rõ ý đồ của Đổng Học Bân, nhưng Ngô viện trường hình như không nghe thấy, chờ Đổng Học Bân tiến đến, vùng xung quanh lông mày ông ta nhíu lại một chút, tiếp tục quay đầu nói với Tiết Khánh Vinh: "Sau đó trước tiên nên quan sát tình huống, tạm thời không cần giải phẫu, phương án trị liệu bằng thuốc ngày mai cũng có thể định, ngài xem có còn cần cái gì không?"

Tiết Khánh Vinh khẽ gật đầu "Vậy làm cái này đi."

"Được, có việc gì ngài cứ gọi, tôi đi về trước?"

"Ngô viện trường, khổ cực cho ông."

"Không sao." Ngô viện trường xoay người liếc thoáng qua Đổng Học Bân, nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, mở cửa đi ra ngoài, lại từ bên ngoài đóng cửa lại.

Đổng Học Bân cười nhạt, trong lòng nói ông muốn nịnh bợ lãnh đạo muốn đến điên rồi có phải không? Ông chỉ là phó viện trưởng! Mà còn làm ra vẻ lên mặt với tôi? Ông con mẹ nó thật không biết mình là ai à!

Trong phòng chỉ còn cha con Tiết Khánh Vinh và Đổng Học Bân ba người.

Tiết Hiểu Lượng nằm ở trên giường nhất thời cười lạnh nói: "Cảnh sát không phải mang anh đi sao? Sao còn chưa đi phân cục? Bị hình phạt sao? Bao nhiêu năm?" Nói xong, ngực đau xót, Tiết Hiểu Lượng lại ho khụ khụ, nhưng tâm tình hiển nhiên là rất tốt, cười rất kiêu ngạo.

Cái loại như mày mà coi như là thân thuộc của cán bộ quốc gia?

Đổng Học Bân bị hắn làm cho kinh tởm, nhìn về phía Tiết Khánh Vinh nói: "Tiết bộ trường "

Tiết Khánh Vinh ngắt lời nói: "Có cái gì nói cùng cảnh sát đi, Hiểu Lượng cần nghỉ ngơi, đi ra ngoài!" Ngữ khí vô cùng không khách khí.

"Chuyện tình rốt cục là sao, chúng ta đều rõ ràng." Đổng Học Bân nhìn con mắt của ông ta nói: "Tiết bộ trường, ông nghĩ như vậy rất thú vị sao? Con trai ông dùng hung khí đánh người, ông làm cha mẹ không chỉ mặc kệ không hỏi, còn dạy con mình làm chứng giả, đây là giáo dục đứa nhỏ theo đạo sao? Tôi quả thật không thể tin được đây là cách dạy con của bộ trưởng bộ tổ chức! Quá phận sao?"

Tiết Khánh Vinh ánh mắt lạnh lẽo "Ai động tay trước chứng cứ đã rất rõ ràng! Đổng Học Bân, là cậu nên trả giá cho hành vi phạm tội của mình!"

Đổng Học Bân bị chọc nở nụ cười, không ngờ rằng ông ta nói lời này mà khuôn mặt lại có thể không đỏ.

Tiết Hiểu Lượng biết có cảnh sát ra mặt, cho nên nói năng cũng rất chú ý, mắng: "Tôi lúc nào đánh người? Hả? Có chứng cứ sao? Tối hôm qua tôi đang hút thuốc yên lành trên đường, anh liền bắt đầu ra tay, đánh tôi trước còn nói? Anh mở to mắt nói dối? Quách Minh Phong Quách phó chủ nhiệm đã làm chứng cho tôi! Tôi nói cho anh biết Đổng Học Bân! Anh đừng có làm ra vẻ như không có việc gì! Lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt!"

Mày còn có mặt mũi nói lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt? Đổng Học Bân nói: "Vậy chúng ta thương lượng một chút chuyện bồi thường đi, Tiết bộ trường, ông nói chuyện này làm sao mới hết?"

Tiết Hiểu Lượng chen vào nói: "Tiền thuốc men và bồi thường tinh thần ít nhất cũng ba trăm ngàn!"

Ba trăm ngàn? Mày muốn tiền muốn đến điên rồi hả! Mày cầm gậy đánh tao! Tao con mẹ nó còn phải cho mày ba trăm ngàn?

Đổng Học Bân bật cười, bất quá vẫn nói: "Ba trăm ngàn này là để hiểu nhau?"

Tiết Hiểu Lượng vừa muốn nói, Tiết Khánh Vinh ngắt lời trước, nói: "Tiền thuốc men cậu hẳn phải trả, tiền bồi thường chúng tôi không cần, chuyện này không cần nói nữa!"

Tiết Hiểu Lượng vừa nghe, cũng không nói chuyện.

Tiết Khánh Vinh nói rất rõ ràng, không nên tiền bồi thường, không đồng ý, muốn có hình phạt, một chút thương lượng cũng không có, đây là muốn đem Đổng Học Bân đẩy vào chổ chết, khiến cho hắn không thể trở mình được! Chiêu thức ấy quá độc ác, không chỉ uy hiếp Quách Minh Phong làm chứng giả phủi sạch trách nhiệm của Tiết Hiểu Lượng, còn cắn ngược lại Đổng Học Bân một phát, ngược lại muốn truy cứu trách nhiệm hình sự của Đổng Học Bân, còn muốn khiến cho hắn đền tiền thuốc men, muốn rút chức quan của hắn!

Được một tấc lại muốn tiến một thước tựa hồ cũng không cách nào hình dung hành vi của hai cha con Tiết Khánh Vinh và Tiết Hiểu Lượng!

Đổng Học Bân rốt cục không thể nhịn được nữa "Bậc thang tôi đã cho, các người không tự mình xuống, vậy đừng trách Đổng Học Bân tôi!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất