Quyền Tài

Chương 911: Về nước

Mùng một tết.

Lúc Đổng Học Bân từ trong chăn thức dậy thấy trời đã sáng, vò vò đầu, đêm qua thật sự uống hơi nhiều, đúng rồi, chính mình còn cùng các chiến sĩ đấu võ nữa? Một mình chiến đấu với mười một người? Đổng Học Bân vỗ thật mạnh lên trán, rượu hại người mà.

“Bẹp bẹp” Tiểu Thiên Thiên ngậm ngón tay cái, mắt mở to nhìn ba ba.

“Con cũng tỉnh rồi sao?” Đổng Học Bân nghiêng đầu nhìn con, vui tươi hớn hở bế con, hôn nhẹ lên khuôn mặt phúng phính của con. Có thể là do râu cọ vào nên Tiểu Thiên Thiên cười lên khanh khác, nha nha vung tay. Đổng Học Bân chớp chớp ánh mắt, lại vỗ đầu nghĩ đã mấy ngày cũng chưa cạo râu cọ cọ con, cọ mặt con gái xong lại cọ tới cổ, Tiểu Thiên Thiên càng cười khanh khách, khoa chân múa tay vui sướng.

Thật đáng yêu, Đổng Học Bân trong lòng cảm thấy ấm áp.

Sau đó, hai cha con vui đùa ở trong chăn



Chín giờ sáng.

Đổng Học Bân mới bế con gái rời khỏi giường, đi ra ngoài ăn sáng.

Nhóm quân nhân ngày hôm qua cũng diễn đến tận đêm khuya, ngoài một ít chiến sĩ có trách nhiệm, mọi người cũng mới dậy không lâu, nhanh chóng bắt đầu vui vào một ngày làm việc.

Trong nhà ăn quân hạm.

Đổng Học Bân vừa đút sữa cho Tiểu Thiên Thiên ăn vừa nói chuyện với một quân nhân bên cạnh: “Đồng chí, đã sắp là ngày thứ 4 rồi? Còn bao lâu nữa thì về nước?"

Vốn dựa vào tốc độ của quân hạm, là phải nhanh hơn rất nhiều so với thuyền hàng hải, nếu dốc sức toàn bộ nhanh chóng đi, hẳn là không chậm như vậy, nhưng thuyền hàng Ngưu Đại Chiêu kia cũng cùng trở lại, gắt gao đi phía sau quân hạm, cho nên quân hạm tự nhiên phải chậm một chút để chờ họ.

Quân nhân kia lập tức nói: “Chắc là hôm nay có thể tới”.

Đổng Học Bân hỏi: “Ơ? Hôm nay sao? Sáng hay là chiều?”

Quân nhân nói: “Dự tính là trưa, bây giờ sắp thấy được đất liền rồi”.

Vừa nghe thấy cách nhà càng ngày càng gần, Đổng Học Bân kích động có chút kiềm chế không được, rốt cuộc sắp được về nhà rồi, lần này đi tới đi lui mười ngày trên biển phiêu bạt làm hắn mệt muốn chết rồi.

Sau khi ăn xong, Đổng Học Bân liền bế con gái đi lên boong tàu đứng, nhìn ra phía xa.

Vài quân nhân ở trên boong tàu nhìn nhau, sau khi đưa ánh mắt, một người trong đó đi lên, đúng là một trong những người hôm qua cùng Đổng Học Bân đấu võ, chỉ nghe hắn nói: “Đổng tiên sinh, kỹ thuật chiến đấu của anh rất lợi hại, có phải anh có luyện qua võ thuật không? Có thể dạy chúng tôi mấy chiêu được không?”

Đổng Học Bân tối qua biểu hiện đại sát bốn phương đã thuyết phục rất nhiều người, một trận hơn mười người, còn là hơn mười quân nhân được huấn luyện qua, còn là thắng mà không thua một chiêu nào tất cả mọi người, bọn họ đoán chừng nói ra cũng sẽ không có người nào tin, rất tà hồ

Đổng Học Bân cũng không biết xấu hổ, xin lỗi nói: “Ngày hôm qua thật xin lỗi các vị, tôi tửu lượng không tốt, vừa uống rượu liền cái gì cũng không biết, hôm qua thật sự là…”

Một quân nhân bên cạnh nói: “Không sao, chúng tôi ngày hôm qua coi như được thêm kiến thức”.

Có một người nói: “Đúng vậy, người giỏi còn có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn, Đổng tiên sinh, anh dạy nhóm chúng tôi hai chiêu đi?”

Đổng Học Bân vội vàng xua tay: “Tôi vài cái võ mèo quào cũng thật mất mặt, không lên nổi trên đài nữa là, thật sự đó, thật ra tôi cũng không có tập luyện qua, chính là đánh bừa thôi”.

Đổng Học Bân nói là lời nói thật, nhưng vài chiến sĩ căn bản là không tin.

Cuối cùng Đổng Học Bân không lay chuyển được bọn họ, đành phải đưa ra vài chiêu giống giống Từ Yến đã dạy anh, luận bàn với bọn họ một chút. Kết quả cuối cùng tốt, ngay từ đầu chỉ có hai người, sau lại không biết ai truyền tin đi, còn chưa qua mười phút, đã có mấy chục quân nhân đi tới, thậm chí còn có hai chỉ huy quân đội trên quân hạm cũng đến boong tàu xem, trong ánh mắt mang một chút thái độ đang học.

“Đổng tiên sinh, trọng tâm của chiêu này là ở đâu nhỉ?”

“Ở phía sau gót chân, nhưng lúc nghiêng người phải chuyển lên trên đùi”.

“Vậy còn chiêu này?”

“Chiêu này thì nhìn xuống mà xác định, xem đối phương biến chiêu như thế nào”.

Không lâu sau, người đến lại nhiều hơn vây thành một vòng, lần này ngay cả đại tá hạm trưởng quân hạm đều đến, đứng bên ngoài mỉm cười nhìn Đổng Học Bân dạy võ.

Đổng Học Bân có chút xấu hổ nói: “Đều giải tán thôi, hạm trưởng đã đến rồi”.

Các chiến sĩ vừa quay đầu lại thì nhìn thấy hạm trưởng đều có chút ngại, dù sao cũng là đang trên đường chấp hành nhiệm vụ.

Đại tá lại xua xua tay, cười ha ha nói: “Không cần phải để ý đến tôi, Chủ nhiệm Đổng dạy luyện tập ở cấp này cũng không phải là có thể dễ dàng mời tới được, mọi người chăm chỉ học đi, tôi cũng học một chút”.

Đổng Học Bân cười khổ, học cái gì chứ, trong những người này anh tuỳ tiện lấy ra một người đến dạy có kiến thức còn nhiều hơn tôi nhiều, xem xem, làm người cũng không thể quá thể hiện, bằng không tất cả đều là phiền toái, ngày hôm qua chính mình nếu uống ít rượu hơn, hạ bớt một chút không thể hiện ra thì cũng không có nhiều chuyện như thế này.

Hai giờ sau.

Đất liền ở phía xa ngày càng rõ ràng, người cũng giải tán, trở về cương vị của mình.

Đại tá tìm được Đổng Học Bân nói: “Tiểu Đổng, lát nữa cảng không thiếu phóng viên, cậu trước tiên ở trên thuyền chờ một chút, để bọn họ đi lên, chờ bên kia ổn ổn tôi sẽ tìm người đưa cậu rời thuyền ra sân bay, vé máy bay chính Tạ Chủ nhiệm đã an bài giúp cậu xong rồi, trực tiếp bay về Bắc Kinh”.

Bắc Kinh sao?

Mẹ và mọi người đều ở Bắc Kinh

Đổng Học Bân gật gật đầu nói: “Mấy ngày này làm phiền anh rồi, thật sự cảm ơn anh rất nhiều”.

Đại tá cười nói: “Cảm ơn cũng nên là chúng tôi cảm ơn cậu mới đúng, không có cậu, nhiệm vụ lần này của chúng tôi cũng chỉ sợ là không hoàn thành được, được rồi, hai chúng ta đừng nói khách sáo nữa, lát nữa tôi còn phải đưa người rời thuyền, tạm biệt cậu trước, sau này có cơ hội chúng ta lại cùng ăn một bữa cơm?”

Đổng Học Bân vui vẻ đáp: “Được, hẹn gặp lại vào ngày khác”.

Sau khi hai người trao đổi số điện thoại xong, Đổng Học Bân vừa thấy hầu như có thể nhìn thấy ánh đèn máy ảnh của phóng viên ở bên bờ đất liền, liền vội vàng bế con gái cùng vào trong khoang thuyền.

Thuyền cập bến, bên ngoài lộn xộn,

Có tiếng máy ảnh tanh tách vang lên, có tiếng phóng viên phỏng vấn.

“Xin hỏi nhiệm vụ các anh chấp hành lần này có gặp phải nguy hiểm không?”

“Nghe nói hải tặc còn bắt cóc một chiếc thuyền hàng? Con tin cũng cùng được giải cứu sao?”

“Xin hỏi các anh sau khi được cứu ra có cảm nghĩ gì?”

Đợi đã lâu, thanh âm bên ngoài mới xa dần.

Tùng tùng tùng, nữ quân nhân kia gõ cửa đi vào phòng: “Đổng tiên sinh, đi theo tôi, tôi đưa các anh đi ra sân bay”.

“Cám ơn cô” Đổng Học Bân bế Tiểu Thiên Thiên tâm tình khó có thể bình tĩnh được, đi theo nữ quân nhân ra ngoài, từ bên hông quân hạm lén lút ra ngoài, chỗ đó đang có một chiếc xe jeep quân dụng chờ.

Bỗng nhiên, một toán quân nhân đi lên boong tàu

Một người, năm người, mười người, lại còn thêm nữa, đều nhìn về phía Đổng Học Bân

Trên boong tàu một chỉ huy đột nhiên khẽ quát một tiếng: “Kính lễ!”

Xoạt xoạt xoạt. Nhóm quân nhân nhất thề cúi chào một quân lễ, là cho Đổng Học Bân

Đổng Học Bân trong lòng nóng lên, có chút cảm động, lập tức đứng thẳng người đáp lại bọn họ một cái lễ không phải chính quy của quân đội, sau đó lại gật gật đầu với họ.

Xe jeep chạy đi rồi

Nhóm quân nhân nhìn theo Đổng Học Bân, kính lễ rất lâu đều không có bỏ xuống.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất