Thế nhưng cũng không ngoài dự đoán, khi hắn vừa nói ra hai chữ " thuốc nổ" mọi người xung quanh bao gồm cả Quan Thiếu Hà đều ngơ ngác, không hiểu nổi.
Hàn Mạc trông thấy thái độ của Quan Thiếu Hà, thì biết rằng trong thời đại này thuốc nổ chưa được chế tạo ra.
Quan Thiếu Hà chính là người làm ăn giao du rộng rãi nổi tiếng nhất của giới mậu dịch, là Thiếu Đông gia, phàm là đồ vật gì trên thế gian này có, thì có đến chín phần là y đều biết đến, nhưng y lại không biết thuốc nổ, vậy có thể nói trên thế gian này không có thứ này, ít nhất cũng chưa từng xuất hiện trong thế giới loài người ở đây.
Lúc Hàn Mạc vượt thời gian, trên ti vi xem thấy các loại chiến thuyền, đại đa số đều có mấy cây đại pháo, vô cùng uy phong, đến khi hắn đến thế giới hiện tại, cũng từng để ý qua thứ này, chỉ tiếc là chưa từng được gặp, hoặc là trong thế giới này có lẽ chưa được phát minh ra. Có điều theo lịch sử ghi chép lại, thuốc nổ được phát hiện ở thời triều Minh, lúc này chưa xuất hiện cũng là chuyện dễ hiểu.
Hắn cũng có ý định khai sáng ra thuốc nổ, chỉ có điều hắn không có chút kỹ thuật gì về vấn đề này, thậm chí cách điều chế thuốc nổ hắn cũng chỉ biết sơ sơ là do lưu huỳnh và những chất gì gì đó thì hắn mù tịt, nếu muốn đích thân điều chế thuốc nổ là một chuyện không thể thực hiện được.
Uống đến tận nửa đêm mới tàn cuộc, Hàn Mạc và Quan Thiếu Hà còn định uống cả đêm trên thuyền, chỉ có điều vừa nằm xuống không đến một canh giờ sau Hàn Mạc đã mê man đến cả Quan Thiếu Hà kêu mãi cũng không tỉnh.
Hàn Mạc ngủ dậy đã thấy Quan Thiếu Hà đến báo:
- Ngũ thiếu gia, thuyền đã trở về rồi!
- Cái gì?
Hàn Mạc sửng sốt, sau lại vui mừng nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - http://truyen360.com
- Là bọn người của Băng Nguyệt trở về sao?
Quan Thiếu Hà gật đầu, nhưng sắc mặt có vẻ khó coi, y nói:
- Trong giới thương dân có người đến báo, bọn người của Đỗ cô nương đêm qua đã trở lại bến đò, sau khi cập bến, lập tức phái bọn thương dân báo tin, nên bọn thương nhân cũng lập tức cho người đến báo.
Hàn Mạc thấy sắc mặt của Quan Thiếu Hà có vẻ khó coi, hắn hỏi:
- Quan huynh, có phải... đã xảy ra chuyện gì?
- Ngũ thiếu gia... !
Quan Thiếu Hà nghĩ ngợi một lúc sau nói:
- Lần này chỉ có bảy chiếc thuyền trở về!
- Bảy chiếc?
Hàn Mạc không hiểu mấy, đội hải thương tổng cộng có tám chiếc, năm ngoái cũng có một chiếc thuyền thương đã bị hỏng sau trận đối đầu với người Uy, có điều đã được tu sửa lại, bình thường mà nói, lần này trở về vẫn phải có tám chiếc mới đúng.
Quan Thiếu Hà nói:
- Ngũ thiếu gia, tình hình cụ thể thế nào, Quan Thiếu Hà cũng không được rõ, không bằng bây giờ chúng ta qua đó trước, xem bọn người của Đỗ cô nương gặp chuyện gì.
Hàn Mạc đồng ý ngay, sau khi thu dọn mọi thứ, hắn cùng đám hậu vệ đi suốt đêm đến bến tàu.
Trấn Phủ quân có tám bến tàu lớn đã được tu sửa hoàn thiện, thương buôn thường cập một trong số các bến đó. Lúc đó cũng may Hàn Huyền Linh rất ủng hộ Hàn Mạc tổ chức buôn bán trên biển. Bến tàu này vốn dĩ vừa đủ cho một chiếc thuyền chiến cỡ lớn, hai chiếc thuyền chiến cỡ trung và bốn chiếc thuyền chiến cỡ nhỏ cập bến, nhưng vì dành hải phận rộng rãi cho thương nhân buộn bán, nên ở đây chỉ để lại ba chiếc thuyền chiến cỡ nhỏ.
Bến tàu này cách vách Hắc Thủy cũng không xa, chỉ khoảng nửa canh giờ, đoàn người của Hàn Mạc phi ngựa đến bến tàu, nhờ ánh trăng mà từ xa hắn đã trông thấy mấy chiếc thuyền đang đậu trên bến tàu, thấp thoáng bóng người, có nhiều tiếng hô hào, trên boong tàu lại có người lên kẻ xuống, trên thuyền và trên bờ đều có bóng người, hiển nhiên là đang dỡ hàng xuống.
Hàn Mạc xoay người xuống ngựa, Quan Thiếu Hà theo sát bên cạnh, hai người tiến về trước, mọi người đều nhìn, lập tức có người hô lên:
- A, hình như là Ngũ thiếu gia?
- Ngũ thiếu gia? Ngũ thiếu gia đã trở về sao?
- Người đi theo bên cạnh không phải là Quan Đông gia sao?
- Tiểu tứ, mau báo với Đỗ lão đại, nói là Nhũ thiếu gia đã đến!
Trong tiếng hô hào, đã có mấy người trên thuyền bước xuống nghênh đón, thi lễ với Hàn Mạc nói:
- Ngũ thiếu gia, người trở về rồi?
Hàn Mạc nhìn gương mặt quen thuộc của người ở giữa, chính là Đại Bảo luôn đi bên cạnh Đỗ Băng Nguyệt, không kiềm được cười, hắn nói:
- Ta vẫn luôn đợi mọi người, cuối cùng các ngươi cũng đã trở về.
Rồi hắn quay sang nhìn đám người thân hình lem luốc đầy bụi bặm bên cạnh, khuôn mặt ai nấy đều tỏ ra mệt mỏi, rồi hắn quay sang nói:
- Vất vả cho các ngươi rồi, lần đi này có thuận lợi hay không?
Hắn vừa nói xong, cả đoàn người đi biển đều lộ ra một thần thái kỳ lạ, ánh mắt của Đại Bảo thậm chí còn có chút bi ai, phẫn nộ.
Hàn Mạc vừa nhìn thấy vậy trong lòng liền lặng xuống, hắn biết đã có chuyện không lành, nhíu mày nói:
- Băng Nguyệt đang ở đâu?
- Ta ở trong này.
Một tiếng nói trong veo cất lên, theo hướng tiếng nói phát ra, chỉ nhìn thấy Băng Nguyệt mà hắn đêm ngày lo lắng mong mỏi nay đã đứng trước mặt, cách hắn một khoảng không xa.
Làn da bánh mật khỏe mạnh của nàng, với một bộ đồ của người đi biển.
Nàng mặc một chiếc váy ngắn bằng da cá sấu, cặp chân dài chắc khỏe, chỉ nhìn một tý đã cảm thấy làn da bánh mật kia như biết đàn hồi làm người khác mê hồn, còn chiếc váy cá sấu bó sát, càng tôn lên bờ mông căng tròn chật ních trong chiếc váy, chắc như hai quả cầu gợi cảm
Thân trên của nàng mặc áo da bó sát, ép chặt vào bộ ngực như hai quả núi. Eo mềm mại thắt một sợi dây lưng, phía trên, cài một thanh loan đao, vỏ đao kề sát bên cặp đùi khỏe mạnh, cân đối, toàn thân nàng hiện ra vẻ uyển chuyển tràn đầy sức sống, đẹp một cách nữ tính đầy hoang dã, mái tóc dài buông lơi trong gió, trán thắt một cái khăn màu đỏ, thoạt nhìn, toát lên một sức sống hừng hực thiêu cháy mọi ánh nhìn.
Đỗ Băng Nguyệt của hôm nay, cảm giác có vẻ trưởng thành hơn so với lúc hắn gặp trong đại hôn năm ngoái, mới nhìn bộ y phục gợi cảm đó là đã thấy thành thục lắm rồi, mang đầy nét đẹp hoang dã nhưng nữ tính.
Hàn Mạc trong lòng thầm khen: "Quả có dáng vẻ của nữ bá vương trên biển." Rồi hắn tiến về trước ngắm nàng một lúc, cười nói:
- Nguyệt nhi, nàng trở về rồi... mấy bình rượu nho mà nàng đem về ta rất thích.
Đỗ Băng Nguyệt cắn môi, một con báo cái bá đạo trên biển nhưng khi đứng trước mặt Hàn Mạc lại vô cùng e thẹn, gần như đã đổi tính, nàng liếc nhìn đám người làm, rồi ngẩng đầu lên, phẩy tay nói:
- Còn không đi xuống dỡ hàng, nhìn cái gì, chưa từng thấy sao?
Đám thuyền viên tất nhiên vô cùng tôn trọng Đỗ Băng Nguyệt, vội vàng giải tán.
Hàn Mạc gặp lại Đỗ Băng Nguyệt tuy chỉ nói mấy câu, thấy vài hành động, nhưng hắn vô cùng vui vẻ, đang định nói chuyện, lại có một người đầu trọc lóc tiến lên, hỏi Hàn Mạc:
- Ngũ thiếu gia, ngươi về Đông Hải khi nào vậy? Sao chúng ta không biết gì cả.
Hàn Mạc nhìn lên, lại thấy một tên có một chùm râu xám, đang định trả lời, bỗng thấy vai trái của tên đó đang băng bó, còn cánh tay trái lại không thấy đâu, không giấu được sự kinh ngạc, Hàn Mạc trầm giọng nói:
- Chuyện này... là thế nào?
Gương mặt Đỗ Băng Nguyệt lạnh lùng, rồi nắm chặt tay, lạnh lùng nói:
- Tiểu ngũ ca ca, cánh tay của Hồ Tử thúc thúc bị người của đảo Tân Nguyệt Cửu chặt mất.
- Đảo Tân Nguyệt Cửu?
Ánh mắt Hàn Mạc trở nên lạnh lùng.
Hồ Tử lắc đầu thở dài nói:
- Thật không ngờ, đám cướp biển người Uy nho nhỏ giờ lại trở thành đại họa.
Rồi y nhìn về phía Hàn Mạc nói:
- Ngũ thiếu gia, lần trở về này, chúng ta bị đám hải tặc người Uy phục kích, cánh tay này đã đổi lấy bốn mạng người Uy, đáng giá!
Quan Thiếu Hà đứng bên cạnh nói:
- Ngũ thiếu gia, hay là chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát trước, ta thấy Đỗ cô nương và Hồ Tử đã mệt mỏi lắm rồi.
Hàn Mạc trong lòng nặng trĩu, hơi cau mày, nên Quan Thiếu Hà nói tiếp:
- Cách đây không xa có một làng chài, ở đó chủ yếu là người đánh cá, chúng ta đến đó, bỏ chút ngân lượng, nhờ bọn họ làm mấy món ăn, vừa ăn vừa nói. Chuyện bên này, đám thương nhân tự biết giải quyết, để mọi người dỡ hàng hóa xong còn tranh thủ nghĩ ngơi một trận.
Quan thị mậu dịch hành biết tin, liền có không ít người chạy đến, theo luật cũ, đám người bốc vác đem hàng chất cạnh bờ biển, rồi có người của Quan thị mậu dịch hành phụ trách kiểm hàng, ghi chép vào sổ sách, sau khi hai bên đối chiếu xong, lại được xe của Quan thị mậu dịch hành đến chở đi. Quan Thiếu Hà và Hồ Tử đã đến giao phó trước, còn Đỗ Băng Nguyệt thì cùng Hàn Mạc đứng đợi ở bờ biển.
Hàn Mạc biết Đỗ Băng Nguyệt vừa đội tang cha cách đây không lâu, giờ lại gặp phải một trận đả kích lớn đến vậy, nên trong lòng hắn dấy lên một tình thương cảm, nhìn thấy những hạt mồ hôi đang lăn dài trên trán nàng, hắn cầm chiếc khăn của hắn ra, lau mồ hôi trên khuôn mặt Đỗ Băng Nguyệt, cử chỉ nhẹ nhàng, cẩn thận, Đỗ Băng Nguyệt tuy tính tình vô cùng mạnh mẽ, nhưng khi đứng trước mặt Hàn Mạc lại tỏ ra e thẹn, nàng giật lấy khăn tay, tự tay lau mấy cái rồi hỏi Hàn Mạc:
- Tiểu ngũ ca ca, sao ngươi lại trở về lúc nào vậy? Không phải ngươi nói đang đánh trận ở Ngụy quốc sao?
Hàn Mạc thản nhiên cười, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời nói:
- Tiểu ngũ ca ca nghe nói Nguyệt nhi gặp chuyện rắc rối ở bên này, nên… trong lòng lo lắng, mới chạy đến đây xem tình hình thế nào!
Đỗ Băng Nguyệt buồn rầu không nói, mãi một lúc sau, nàng mới ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nghị lực, cặp mắt mĩ miều kia nhìn vào phía Hàn Mạc, nói từng chữ một:
- Tiểu ngũ ca ca, ngươi yên tâm, Đỗ Băng Nguyệt ta sẽ không phơi xác giữa biển đâu!
Hàn Mạc vui mừng gật đầu, hắn biết Đỗ Băng Nguyệt trong lòng rất đau khổ, hắn muốn an ủi nàng, nhưng sợ nhắc đến Đỗ đảo chủ lại làm nàng đau lòng, trong tức thời hắn cũng không biết nói gì là tốt nhất.
Đỗ Băng Nguyệt nhìn Hàn Mạc không nói, trong đôi mắt có chút buồn bã, nàng nói:
- Tiểu ngũ ca ca, bây giờ ngươi ở cạnh ta rồi, không lẽ không có gì nói với ta sao?