Tĩnh mịch, Nhị tông chủ Hàn Chính Khôn cũng không nghỉ ngơi, mà đứng trong sân, thong thả khoan thai đánh một bài quyền chậm. Hàn Mạc đi vào trong sân, bộ quyền này lão vẫn chưa đánh xong.
Đợi đến khi đánh xong bài quyền, Hàn Mạc cầm khăn lông ướt đến, Hàn Chính Khôn cầm khăn, lau mặt, lúc này Hàn Mạc đỡ tay lão, dìu xuống ngồi trên ghế trúc ở sân, cầm một tách trà sớm đã được ngâm kĩ, nhấp một ngụm, sau khi đặt ấm trà xuống, mới chậm rãi nói:
- Cái bộ quyền này ta đánh mười mấy năm, không phải cái chiêu thức cao siêu gì, nhưng mà tốt cho cơ thể, hôm nào có thời gian, ta truyền cho con.
- Nhất định có thời gian
Hàn Mạc mỉm cười nói.
Hàn Chính Khôn thoải mái tựa vào ghế:
- Muốn nói gì thì nói, không cần do dự!
Hàn Mạc nhoẻn miệng cười, cuối cùng nói:
- Con sắp ra biển!
- Vì những Uy phỉ đó?
Hàn Chính Khôn bình tĩnh hỏi.
- Người nhà đều mang đi.
Hàn Mạc hạ giọng nói:
- Cho nên muốn cùng người bàn bạc, người thân thể gân cốt còn khoẻ mạnh, tôn nhi bất hiếu, chỉ sợ còn bắt người trải qua một cú sốc.
Trên mặt Hàn Chính Khôn cũng không hiện ra vẻ ngạc nhiên, chỉ cười ôn hoà, nói:
- Để cho bọn họ mở mang kiến thức một chút cũng tốt, có ba chiến thuyền của con hộ tống, Uy phỉ kia cũng không phải sợ.
Con đã có quyết định này, chắc hẳn đã suy xét chu toàn sự tình.
Dừng một chút, quay đầu, nhìn Hàn Mạc, chậm rãi nói:
- Không cần nghĩ đến ta, cứ đem bọn họ đi.
Hàn Mạc nhíu mày, còn chưa nói, Hàn Chính Khôn đã nói:
- Con không thể từ bỏ được nhiều chuyện, ông nội đương nhiên cũng có nhiều chuyện không bỏ được.
Hàn Mạc muốn nói lại thôi.
- Nơi này chung quy có một tộc đàn.
Hàn Chính Khôn bình tĩnh nói:
- Chung quy cũng có một toà tây phủ, toà phủ đệ này…sẽ không thể trống vắng.
Miệng lão hiện lên một tia nhìn thản nhiên mỉm cười:
- Chớ nói lão nhân nhàn, lão nhân… cũng có chỗ có tác dụng.
Hàn Mạc hơi trầm ngâm, cuối cùng nói:
- Cửu Môn Đề Đốc đã bỏ cũ thay mới…Đông Hoa Thính đã trở thành nanh vuốt của ông ấy, theo như tin báo, đang âm thầm lùng bắt Tây Hoa Thính lại viên, đã có sáu người rơi vào tay Đông Hoa Thính, sống chết chưa biết, tuy nhiên theo tôn nhi thấy, bọn họ chắc hẳn đã chết!
Hàn Chính Khôn mặt không đổi sắc, chậm rãi nói:
- Thanh trừ đối nghịch, từ xưa đến nay mỗi một kẻ có quyền lực nào đều làm như thế
Trong mắt lão ánh lên cái nhìn sắc bén:
- Chỉ là còn chưa đủ, trước mắt ngươi vẫn có đường lui...!
Hàn Mạc lắc đầu, ngồi xổm xuống bên cạnh Hàn Chính Khôn, hạ giọng nói:
- Kỳ thực từ khi bắt đầu, tôn nhi vốn không có đường lui.
Hàn Chính Khôn chăm chú nhìn hắn, Hàn Mạc đã chậm rãi nói:
- Ông ấy muốn chèn ép con, cố nhiên là muốn bảo vệ chính mình, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất, chỉ e là vì một người khác!
Hàn Chính Khôn khẽ vuốt chòm râu, vẻ mặt bình tĩnh, phun ra hai chữ:
- Thương nhi?
Hàn Mạc hơi hơi hơi vuốt cằm:
- Ông ta rất hiểu tính tình của tôn nhi, nếu không chèn ép con, con sẽ không phản ứng quá khích, hơn nữa rất có khả năng trở thành con dao của ổng.
Hắn thản nhiên cười:
- Chẳng qua ông ta cảm thấy chuôi dao con sắc bén quá mức, ông ta vị tất e ngại, nhưng còn hậu nhân của mình? Con càng sắc bén, trong lòng ông ta sẽ càng bất an…!
Hàn Chính Khôn khẽ thở dài, nhưng cũng không nói:
- Từ ngày bắt đầu vào kinh, con thế nào cũng sẽ thuỷ hoả bất dung với đại ca.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Trong lòng y, con chỉ có thể là cái bóng của y, luôn bị bao phủ trong vầng hoàng quang của y. Nhưng con không cam tâm, con đường của con… sẽ không bị người khác chi phối.
Hắn nhìn chằm chằm lão nhân, chậm rãi nói:
- Từ khi con bắt đầu ghi nhớ, con nhớ rõ lời ông nội nói…. một người nam nhân, luôn luôn đi con đường mình muốn đi, chẳng sợ phía trước vô số chông gai, nhưng... vui là tốt rồi!
Khuôn mặt già nua của Hàn Chính Khôn hiện ra vẻ vui mừng, giơ tay cầm tay Hàn Mạc:
- Khi con không cam tâm làm cái bóng của y, cũng sẽ trở thành quyền uy khiêu chiến y.
Hàn Mạc khẽ cười nói:
- Vị đại ca kia của con…trong mắt y không bao giờ thừa nhận con là người như vậy, thâm chí vị đại bá kia của con, nhất định cũng sẽ cảm thấy con đang phá hỏng mọi phép tắc.
- Lúc trước con có thể dùng là thời điểm đại bá chịu đựng sức ép của con, khi sức ép của con quá lớn, ông ta nhất định bắt con hồi tâm, để tránh con của ông ta không chịu được.
Miệng hắn nhếch lên cười khinh miệt:
- Con ông ấy đích thị là cháu đích tôn, là người thừa kế chính thống, nếu nhiều người như con xuất hiện, luôn là một nhân tố không biết an phận.
Hàn Chính Khôn lắng tai nghe, cũng không nói xem vào.
- Ông ta lo lắng, nếu không để con thành thật đợi, đợi đến ngày nào đó con lại như ông ta bắt đầu lo lắng làm xằng làm bậy, con hắn còn có thể quản lí Hàn tộc? Thậm chí còn…có lẽ có thể quản lý cả Đại Yến?
Hàn Mạc mới hơi khơi mào, Hàn Chính Khôn mới nghe đến đó, ánh mắt lập tức nheo lại.
- Nhưng con cũng lo lắng.
Hàn Mạc khẽ thở dài:
- Vị đại ca kia của con nếu y thật sự có thể nắm quyền hành trong tay, có thể dung nạp con sao? Chẳng lẽ con ngồi chờ mặc cho hắn xử trí? Cho nên từ khi ông ta triệu hồi con vào kinh, con đã không có đường thoái lui…Tôn nhi của người không cam lòng đưa đầu ra cho người khác chém.
Lão già nhắm mắt lại, dựa trên ghế, trong tiếng nói nhẹ của Hàn Mạc, lại giống như đang ngủ, nhưng tay hắn vẫn như là rất có lực nắm tôn nhi của mình.
- Tôn nhi cho đến giờ vẫn không phải là một người hiên ngang lẫm liệt.
Khoé miệng Hàn Mạc mang theo một nụ cười nhạt:
- Tôn nhi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng muốn làm một thánh nhân, suy cho đến cùng, con cũng chỉ là một người bình thường, giống như ông nội từ nhỏ, làm cho mình được sống vui vẻ, làm hết trách nhiệm của mình, không thẹn với hai chữ nam nhân.
Lúc cao hứng, sẽ cười, lúc buồn, sẽ ngầm chua xót, lúc người khác đánh một quyền, ta cũng không keo kiệt vung tay ngăn cản.
Trong sân yên tĩnh, Hàn Mạc cuối cùng cũng không nói nữa, lão nhân cũng không hỏi gì nhiều, chỉ có ánh trăng dịu dàng trên cao chiếu trên mặt đất, chiếu rọi đôi tổ tôn ở đó.
Hàn Mạc từ lúc chia tay Hàn Chính Khôn cũng không trở về phòng mình ngay, mà theo con đường đá nhỏ, bước chầm chậm trên con đường mòn trong phủ. Đến lúc hắn hồi phục được tinh thần, lại vô tình phát hiện mình đã đi vào sâu trong hoa viên, xung quanh yên lặng không một tiếng động, một mảnh vắng lặng. Hắn ngẩng đầu, không kìm lòng được nhìn căn phòng tĩnh mịch, cuối cùng cười khổ một cái, liền xoay người rời đi. Cũng chính lúc đó, lại dường như nhìn thấy có bóng dáng chớp động trong căn phòng kia, nếu không phải Hàn Mạc lúc nào cũng duy trì cảnh giác, cái bóng bất chợt hiện lên kia cũng không thể bị Hàn Mạc phát hiện. Hàn Mạc nhăn mày lại, đứng ở chỗ đó, cũng không nhúc nhích, rất nhanh, liền nhìn vào bên trong căn phòng nhỏ tối tăm kia, có một người chậm rãi đi ra, bước chân của kẻ đó cục chậm, từng bước từng bước đi đến cây cầu trúc, cuối cùng dừng chân. Ánh trăng chiếu rọi xuống, tuy rằng Hàn Mạc đứng cách đó khá xa, nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng của kẻ đó.
Hắn dễ dàng bước chân, chậm rãi bước đến gần.
Trong lòng hắn hiểu rõ, cái năm hắn vào kinh, phần lớn Ảnh Tử Vệ trong phủ đều bị điều vào kinh thành. Ảnh Tử Vệ còn lại trong phủ rất ít, do Hàn Bá thống lĩnh, phụ trách bảo vệ an toàn Ncho hị tông chủ. Bản thân sau khi về nhà lần này, số lượng Ảnh Tử Vệ vốn đã không nhiều lại bị phái đi bảo vệ mẹ con Tiểu Thiến, cho nên sau hoa viên này cũng không bố trí Ảnh Tử Vệ cảnh giới. Text được lấy tại http://truyen360.com
Hắn dần dần bước tới, ngờ ngợ nhìn kẻ đội nón tre đứng trên cầu, thân khoác áo choàng đen, thoạt nhìn cũng dị thường thần bí. Trong đầu Hàn Mạc tức khắc như có tia điện xẹt qua, ngày hôm trước ở làng chài nhỏ gặp Hắc Mộc Địch, không lẽ đúng là Hắc Mộc Địch tìm đến phủ?
Hắn nheo mắt, chậm rãi bước tới gần, đi đến đầu cầu, cách kẻ đó chỉ có sáu bảy bước, chắp hai tay sau lưng, quan sát kẻ đó một lượt, tuy áo choàng che kín thân hình, nhưng chiều cao thì không giống Hắc Mộc Địch, tuyệt đối không phải Hắc Mộc Địch. Hàn Mạc nhíu mày, thấy thân thể kẻ đó dường như hơi lay động, ngầm đề phòng, đột nhiên có cơn gió thổi đến, một làn hương nhè nhẹ bay vào trong mũi Hàn Mạc.
Lúc làn hương kia bay vào mũi Hàn Mạc, trong tích tắc, sắc mặt hắn biến dạng, toàn thân nhất thời ngây ra, không kìm nổi lòng nói:
- Như …Như Mộng tỉ, là … là tỉ sao?
Cái mùi hương quen thuộc này từng theo Hàn Mạc hơn nửa năm, Hàn Mạc chưa lúc nào quên. Đột nhiên trong không gian có mùi hương này truyền tới, Hàn Mạc không bao giờ quên mùi hương này trên người Liễu Như Mộng, hắn vô cùng ngạc nhiên, tận sâu trong lòng rất xúc động, thật sự không thể ngờ Liễu Như Mộng lại ở trong gian phòng nhỏ này.
Kẻ đó giật mình, cuối cùng giơ một bàn tay lên, nhẹ nhàng tháo nón tre trên đầu xuống. Trong phút chốc, Hàn Mạc liền nhìn thấy khuôn mặt bị che bởi tấm màn kia hồi lâu, da trắng như tuyết, dung mạo tựa hoa tạc, Liễu Như Mộng đúng là như mộng như ảo. Liễu Như Mộng nhìn Hàn Mạc, nước mắt tuôn trào dưới mi, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều lặng đi một lúc lâu, Hàn Mạc trong giây lát bước tiến lên vài bước, giơ hai tay, ôm nàng thật chặt trong lòng, giọng run run nói:
- Ta biết tỉ sẽ trở về... ta vẫn chờ tỉ về...!
Liễu Như Mộng lúc này cũng ôm Hàn Mạc, nức nở nói:
- Ta ở đây đợi đã ba đêm liền, người... người đúng là vẫn còn đến đây...!
- Là ta đã tới chậm.
Hàn Mạc ôm chặt nàng:
- Như Mộng tỷ, tỷ biết ta đêm đêm đều ở đây lo lắng cho tỷ, tỷ đi nơi nào?
Liễu Như Mộng khẽ nấc nói:
- Ngũ thiếu gia, ta... ta cũng nhớ người... Hai năm nay, ta....ta vẫn nhớ người...!
Hàn Mạc lúc này chỉ thấy giống như đang ở trong mơ, dù thế nào hắn cũng thật không ngờ, khi mà tối này, mình có thể ở ngoài cái gian phòng nhỏ tĩnh mịch này gặp được Liễu Như Mộng.
Hắn chỉ nghĩ cả đời này sẽ không thể gặp lại người con gái giống như mộng ảo đó nữa.
Yến Yến khinh doanh, Oanh Oanh kiều nhuyễn, là thật mà không phải thật? Là ảo mà không phải ảo? Qua một lúc lâu, Hàn Mạc nắm hai bàn tay mềm mại nhỏ bé của Liễu Như Mộng, chăm chú nhìn vào gương mặt của nàng, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ đó vẫn không thay đổi nhiều, vẫn vô cùng dịu dàng mê hoặc, giọng nói vẫn mê hồn như trước, chỉ có điều đôi mắt đẹp kia ngoài vẻ xúc động ra, còn có vẻ mệt mỏi. Chính vào lúc này, đằng sau Liễu Như Mộng lại có tiếng ho khan nhè nhẹ, Hàn Mạc lập tức cảnh giác, bỏ người ra, nhanh như chớp, đã nghiêng mình qua sau Liễu Như Mộng, để Liễu Như Mộng bên người.