Hàn Mạc lúc thiếu niên bắt đầu sống một mình trong cái phòng nhỏ tao nhã này, nơi này bài trí rất gọn gàng, lúc này trong phòng tối đen như mực, mắt không thể nhìn thấy, nhưng mọi nơi trong phòng hắn nắm rõ như lòng bàn tay.
Hắn đá chân trái về phía sau, chiếc ghế bay về phía gầm giường, cả người giống như báo săn, bổ nhào qua bên giường.
Lúc chiếc ghế đánh qua cũng là lúc dưới gầm giường phát ra một tiếng động, chỉ một quyền nhưng cũng mang sự phá hủy tàn khốc cho chiếc ghế, một tiếng"răng rắc", đã đập nát chiếc ghế, gần như trong cùng một lúc, một thanh kiếm dài lao ra từ dưới gầm giường như một con rắn độc, kiếm thủ đã nghĩ giống như từ mặt đất trượt ra, trong không gian tối đen, nhưng vẫn đâm về phía Hàn Mạc vô cùng chuẩn xác.
Hàn Mạc lúc này đã xác định, dưới gầm giường, không phải một mà có hai kẻ mai phục, kẻ đầu tiên chặn ghế dựa, còn một kẻ nhân cơ hội ra tay ám sát.
Nhưng hắn nhìn cái thân người nhào về bên giường, ngay lập tức đột ngột chuyển, mũi chân chạm mặt đất, cả người bổ nhào qua tấm mành bên trái.
Tấm mành này, lúc trước Liễu Như Mộng bí mật ở trong này, là Hàn Mạc cố tình treo, bên ngoài là nơi của hắn, bên trong sau tấm mành là chỗ của Liễu Như Mộng.
Hàn Mạc lúc này, nhanh như chớp, không thèm để ý tên thích khách dưới gầm giường, mà đánh tên thích khách đã nhào qua tấm mành.
Chỉ có điều người của hắn còn chưa tới gần tấm mành, từ mặt sau tấm mành kia, đột nhiên có một ám khí xuyên thấu tấm mành, từ mặt sau bay thẳng ra, một chiếc ám khí đột nhiên xuất hiện, Hàn Mạc trong gang tấc, hầu như không có đường thoát.
Nhưng Hàn Mạc cũng không né tránh, trên người hắn có áo giáp bảo vệ của Phạm Lão thái quân, đao thương không thể gây hại, cũng vì như thế, hắn mới có thể buông tay vật lộn.
Ba tên thích khách mai phục ở đây, Hàn Mạc phải giải quyết cả ba một cách nhanh nhất, hơn nữa tuyệt đối không thể để một ai trốn thoát.
"Phù" một tiếng, từ sau tấm rèm một chiếc ám khí trúng vào ngực Hàn Mạc, tuy rằng có áo giáp bảo vệ, ám khí không thể xuyên qua, nhưng chiếc ám khí kia không nhỏ, trúng vào ngực quả thực cũng có chút đau đớn.
Trong nháy mắt ám khí bay trúng vào ngực Hàn Mạc, nắm đấm của Hàn Mạc đã đánh ra ngoài thật mạnh, chính ở giữa tấm mành, lại nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn, một quyền này của Hàn Mạc, đã đánh trúng vào tên thích khách đằng sau tấm rèm.
"Trường sinh kinh" mà hắn tập luyện, lực rất mạnh, không gì sánh được, sức mạnh của một quyền, có thể giết chết hổ. Tên thích khách kia khỏe mạnh, nhưng thân xác máu thịt, làm thế nào có thể chịu được một quyền mạnh như thế, bị đánh trúng mặt, xương mặt vỡ vụn, cả người bay thẳng ra ngoài.
Hàn Mạc đánh trúng một quyền, cũng không đi vào nữa, hắn biết tên thích khách bị đánh trúng một quyền này không thể đứng dậy mà thoát thân, trong căn phòng nhỏ tối đen này, hắn cảm thấy một luồng khí lạnh mãnh liệt từ sau lưng, biết là tên thích khách từ dưới gầm giường đánh tới.
Kiếm khí lạnh lẽo, trong hoàn cảnh như vậy, đối phương trong nháy mắt có thể xác định vị trí đánh tới, hiển nhiên không phải hạng tầm thường.
Chỉ tiếc kẻ thích khách đối mặt là Hàn Mạc, một thân tập trung tam đại kỳ công, đã luyện thành một Hàn Mạc thân thể bất khả xâm phạm.
Tốc độ phản ứng của Hàn Mạc đã vượt xa người bình thường, chờ lúc hắn xoay người lại, là lúc thanh kiếm trong tay thích khách giết tới, cổ họng Hàn Mạc thậm chí đã cảm thấy sự ớn lạnh của mũi kiếm.
Nhưng mũi kiếm này đến cổ họng Hàn Mạc, lại không thể đâm tiếp về phía trước.
Lúc Hàn Mạc quay người lại cũng là lúc tay phải thuận thế nắm chặt thanh đoản kiếm đâm ra, giống như một ám khí bình thường, bắn thẳng đến cổ họng của tên thích khách, tốc độ của thanh đoản kiếm quá nhanh, lúc tên thích khách cảm thấy mát cũng là lúc thanh đoản kiếm đã xuyên thấu cổ họng gã.
Gã chỉ cảm thấy nóng ở cổ họng, mà sức lực trong tay hoàn toàn biến mất, đợi cảm giác được sự đau đớn truyền đến từ cổ họng cũng là lúc Hàn Mạc đã từ trước thân xẹt qua, nhắm thẳng tên thích khách cuối cùng mà đuổi đến.
Không sai, là truy sát !
Tên thích khách kia trốn qua chiếc ghế, trong nháy mắt hiển nhiên đã phán đoán ra tình thế, cảm thấy sự khủng khiếp của Hàn Mạc, cho nên lúc thanh đoản đao găm và cổ họng cũng là lúc cả người gã giống như một trận gió bất chợt lướt qua.
Gã không nhằm về hướng cửa, bởi vì lúc Hàn Mạc vào phòng cũng đóng cửa lại, lúc này nếu chạy về hướng cửa phòng, đích thị là không có đường đi, cho nên gã chọn cánh cửa sổ đang đóng chặt.
Khả năng tùy cơ ứng biến của tên thích khách này xem ra không phải hạng tầm thường, có lẽ gã cũng ý thức được, so với việc phá cửa mà ra, xuyên qua cửa sổ sẽ ăn chắc hơn.
Mà con đường gã chọn cũng không sai, lúc Hàn Mạc truy kích cũng là lúc gã phá cửa với tốc độ nhanh nhất mà ra, tuy rằng với sự va chạm này, trên người gã bị song cửa cắt mấy vết thương, nhưng so với việc bị chết trong tay Hàn Mạc, mấy vết thương da thịt đó tự nhiên thật đáng giá.
Bên ngoài sấm sét mưa gió, tiếng động mà gã phá cửa trong cơn dông tố vô hình trung bị át đi, sau khi phá cửa sổ, liền chạy về hướng tây, tốc độ cực nhanh cũng không thể coi thường.
Tốc độ của gã nhanh, tốc độ của Hàn Mạc tuyệt không chậm hơn, một con báo uy mãnh nhào qua cửa sổ bị phá vỡ, giơ cánh tay phải lên, lúc nhanh chóng truy kích cũng là lúc đã chuẩn bị sẵn ám khí bắn chết đối phương.
Ba tên thích khách, một chết một bị thương trong phòng, hắn cũng không quan tâm sống chết của kẻ này, dù sao trong phòng còn một tên bị thương có thể thẩm vấn.
Hoa viên phía sau phủ phía tây Hàn gia rất lớn, hoa cỏ cây cối xung quanh trong đó, người bình thường cũng không dễ đi ra ngoài, nhưng Hàn Mạc nhắm mắt cũng có thể đi hết mọi nơi trong hoa viên.
Lúc này mưa to gió lớn, xung quanh vẫn là một mảnh tối đen như mực, Hàn Mạc cũng không lo tên này có thể chạy đi.
Gã thích khách đó quả nhiên không quen với hoa viên này, lảo đảo trong mưa gió, vừa vào bên trong khoảng rừng trúc, hoảng sợ quay đầu lại, đã thấy bóng Hàn Mạc dường như theo sát đến nơi.
Trong lòng gã kinh hãi vô cùng, chạy thẳng một hồi về phía trước, đã thấy đằng trước có một bóng người, dáng người đó cũng đội nón tre, cũng mặc áo mưa, cách ăn mặc rất giống với Hàn Mạc, nếu không phải là biết Hàn Mạc còn đuổi theo ở phía sau, tên thích khách này sẽ nghĩ Hàn Mạc dọa ma dọa quỷ ở trước mình.
Tên thích khách đó giống như tảng đá, tuy rằng xung quanh rất tối, nhưng gã có thể thực hiện một nhiêm vụ như vậy, có nguyên do là, bên trong màn mưa này vô cùng mờ mịt, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn cảnh tượng bốn phía.
Hàn Mạc lúc này chậm rãi đi tới từng bước một, nhưng càng đi càng chậm, tạo cho gã thích khách này cảm thấy cái chết đang đến mạnh mẽ hơn bao giơ hết.
Tên thích khách nắm tay, không nhúc nhích đối diện người nọ, mưa quất vào trên nón tre, lại từ nón tre chảy xuống, một tiếng sấm qua đi, tên thích khách đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, kinh hãi nói:
- Ngươi.. là ngươi….Hóa ra …Hóa ra ngươi ở trong này?
Người đối diện rốt cục cũng động đậy, hắn giơ tay, hơi nhấc nón tre lên, giọng vô cùng lãnh đạm:
- Các ngươi mai phục trong sáu ngày, ta cũng ở đây nhìn các ngươi sáu ngày, thế nhưng các người đối với sự tồn tại của ta hoàn toàn không hay biết gì cả… Ông ta phái một đám thích khách như vậy, thật sự là quá coi thường Ngũ thiếu gia…!
Lúc này Hàn Mạc cũng đã đi tới, khoảng cách với tên thích khách chỉ bốn năm bước chân, tên thích khách vừa mới dừng bước, Hàn Mạc đương nhiên cũng nhìn thấy người đội nón tre đột nhiên xuất hiện trong rừng trúc, vốn tưởng một tên thích khách chui ra, nhưng coi động tĩnh của người đó, dường như cũng không phải cùng một nhóm người thích khách.
Người đối diện đội nón tre thấy Hàn Mạc đi tới, lúc này mới tháo nón tre xuống, lộ ra khuôn mặt, Hàn Mạc liếc một cái, trong nháy mắt đã nhận ra, trong mắt hiện ra vẻ giật mình:
- Tiểu Chu!
Đột nhiên xuất hiện tại rừng trúc, lại là Chu Tiểu Ngôn.
Hàn Mạc có thể đoán được nhiều khả năng, nhưng thật sự không thể tưởng tượng được Chu Tiểu Ngôn có thể xuất hiện ở hậu hoa viên Tây phủ.
Chu Tiểu Ngôn hơi khom người thi lễ với Hàn Mạc, liền sau đó là dùng một giọng lạnh như băng nói với tên thích khách: Nguồn: http://truyen360.com
- Ngươi biết gì….nói tất cả cho Ngũ thiếu gia… Nếu ngươi không muốn chết ở đây ngay tức khắc!
Phía trước là Chu Tiểu Ngôn, phía sau là Hàn Mạc, tên thích khách đương nhiên biết sự lợi hại của cả hai người, ngay cả mười gã, cũng không phải là đối thủ của hai người này.
Giờ phút này mặt gã đã đẫm nước mưa, xiêm y trên người cũng ướt đẫm, xiêm y dán chặt vài thân thể gã, lạnh như băng và cùng lúc là cả nỗi sợ hãi dâng lên trong long, khiến khuôn mặt gã nhăn nhó, dường như do dự điều gì đấy, cuối cùng, chỉ thấy tên thích khách này thân thể hoảng loạn, lập tức mềm nhũn ra té trên mặt đất, thân thể co giật vài cái, sau đó không thấy nhúc nhích nữa.
Hàn Mạc chậm rãi đi lên trước, nhìn khuôn mặt đã chuyển thành màu tím và con ngươi lồi ra giống như con ngươi của một con cá chết bình thường, thản nhiên nói:
- Miệng hắn có độc, tự sát!
Chu Tiêu Ngôn nói:
- Chỉ sợ kẻ thao túng hắn, nắm được nhược điểm của hắn, khiến hắn không thể không tự sát mà chết!
- Nhược điểm không bằng tính mạng.
Hàn Mạc cùng Chu Tiểu Ngôn chậm rãi phân tích tình huống:
- Có thể khiến hắn tự sát, chỉ có thể nói rõ một điều là, hắn tự cho rằng hắn chết đi có thể cứu được tính mệnh người khác!
- Chỉ có thể là người nhà!
Chu Tiểu Ngôn gật đầu đồng ý.
Hàn Mạc lúc này mới nhìn Chu Tiểu Ngôn, im lặng một lát, cuối cùng hỏi:
- Ta không ngờ tối nay có thể gặp lại ngươi ở đây!
Chu Tiểu Ngôn chậm rãi nói:
- Chỉ e trong thiên hạ không có ai biết, Ngũ thiếu gia đã về tới Đông Hải!
Hàn Mạc lấy từ trong ngực ra một bình sứ, đi lên trước, mở chai ra, đổ thứ thuốc bên trong xuống, lúc này trên mặt đất một luồng khói bốc lên, rất nhanh, cái thi thể đó nhanh chóng tan ra, không được một lát, cái thi thể kia và quần áo đều đã không còn một chút dấu vết, một bãi máu loang cũng bị mưa làm tan ra rất nhanh.
Làm xong đâu đó, Hàn Mạc mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Chu Tiểu Ngôn, gằn từng tiếng hỏi:
- Nhị bá của ta…bị kẻ nào hãm hại?
Chu Tiểu Ngôn trên mặt hiện ra vẻ kì quái, một lúc sau, hắn mới bình tĩnh nói:
- Có lẽ người trong thiên hạ đều nghĩ, Hàn Tổng đốc là do Chu Tiểu Ngôn ta giết!