Đêm cuối thu, lá khô la đà rơi, trong viện, các cây cổ thụ trơ gầy những cành khô khẳng khiu, chỉ còn vài chiếc lá vàng mong manh sót lại chờ cơn gió nhẹ thoảng qua là khẽ lìa cành, buông mình xuống mặt đất. Sân viện tuy rằng được quét dọn thường xuyên, nhưng cuối thu, lá cây rụng rất nhiều, nên lúc này trên mặt đất đã dày như một tấm thảm, ngay cả viên ngọc lưu ly gắn trên đỉnh đình, cũng còn vương mấy chiếc lá.
Hai bên đình có treo đèn lồng, ngọn đèn mờ tỏ, lại một trận gió nhẹ thổi qua, đèn lồng chung chao, tấm thảm bằng lá trải trên mặt đất bị gió cuốn bay lên, rồi lại rơi nhẹ xuống.
Hàn thị huynh đệ trong đình ngồi đối diện nhau, lạnh lùng.
- Ta biết ngươi có nhiều điều muốn hỏi.
Hàn Huyền Đạo hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:
- Ngươi muốn hỏi gì, cứ nói.
Hàn Huyền Xương nhìn sâu vào mắt Hàn Huyền Đạo:
- Hồ Tuyết Tân và Phạm Vân Ngạo cùng lúc đổ bệnh, đại ca hẳn là biết việc này? Huyền Xương muốn hỏi đại ca, bọn họ bệnh thật hay chỉ là cái cớ che mắt người?
Hàn Huyền Đạo cười khẩy, thản nhiên đáp:
- Hôm nay ngươi phái người đi tìm hiểu, chính mình cũng đến Phạm phủ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngươi còn không hiểu thấu sao?
Hàn Huyền Xương lắc đầu:
- Ta không hiểu thấu, cũng không dám hiểu thấu.
- Ta hỏi ngươi!
Hàn Huyền Đạo sầm mặt xuống:
- Đêm hôm đó hai người bọn họ có đến phủ ngươi không?
Hàn Huyền Xương mặt không chút thay đổi, gật đầu:
- Không sai!
- Ta lại hỏi ngươi, hai người đêm hôm khuya khoắt cải trang đến phủ đệ, là có ý gì?
Hàn Huyền Đạo lạnh lùng:
- Phạm Hồ hai nhà rắp tâm hại người, ngươi lại có thể cùng họ âm thầm thảo luận bí mật rất lâu, bọn họ muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì?
Hàn Huyền Xương điềm tĩnh tự nhiên đáp:
- Hóa ra đại ca luôn cho người theo dõi động tĩnh của đệ phủ, có lẽ ta làm gì trong phủ của mình đại ca cũng biết nhỉ?
Giọng ông đã bắt đầu có chút tức giận.
Hàn Huyền Đạo lạnh nhìn kỹ Hàn Huyền Xương, gặng hỏi:
- Nếu không phải như thế, làm sao ta biết ngươi âm thầm cấu kết với bọn họ? Nếu không phải như thế, tay chân của ta quay giáo chĩa vào ta, ta cũng không hay biết? Hàn Huyền Xương, ngươi thật là to gan, dám bán đứng cả gia tộc sao? Ngươi đến tột cùng là đã bàn bạc với bọn họ những gì?
Hàn Huyền Xương mặt không hề e sợ, ngược lại thản nhiên cười:
- Hóa ra huynh luôn hoài nghi ta.
Mặt ông càng lúc càng nghiêm nghị:
- Ta chưa bao giờ quên mình là con cháu Hàn tộc, ta ngược lại muốn hỏi một câu, phải chăng đại ca đã quên chính mình là ai?
Hàn Huyền Đạo vẻ mặt lạnh lẽo, trầm giọng:
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Hàn Huyền Xương thản nhiên hỏi tiếp:
- Phạm Vân Ngạo và Hồ Tuyết Tân có phải là đã nằm trong tay huynh?
- Ta vẫn nói, ngươi không phải là người xuẩn ngốc.
Hàn Huyền Đạo lạnh lùng cười:
- Chỉ là ta không nghĩ ngươi lại ra tay sớm vậy. Hai người này không biết thời thế, nếu không ra tay, bọn họ nhất định gây sóng gió?
- Gây sóng gió?
Hàn Huyền Xương than nhẹ một tiếng, chậm rãi nói:
- Đại ca, huynh nghe ta một lần, mọi việc cần phải dùng cả ân lẫn uy để đối đãi, nếu chỉ dùng uy cưỡng ép cuối cùng chỉ chuốc họa…
- Ân uy cùng sử dụng?
Hàn Huyền Đạo thản nhiên:
- Nói như thế, ngươi biết trị quốc có nghĩa là gì không?
Hàn Huyền Xương gằn giọng:
- Chúng ta ba huynh đệ, luận trí ta không bằng huynh, luận võ ta không bằng Nhị ca, trong ba người ta là kẻ kém tài nhất. Nhưng Huyền Xương lại biết, hễ cho người khác ba con đường sống, thì sẽ dành cho mình một đường lui. Hiện giờ Hàn tộc tận chiếm triều đình, thời điểm này, Phạm Hồ hai nhà cũng hiểu, chỉ cần cho bọn họ con đường sống, chưa chắc đã biến bạn thành thù, cùng nhau sống hòa thuận. Phạm Hồ hai nhà nếu có lo lắng, cũng chỉ vì sợ Hàn gia ta cạn tàu ráo máng. Chúng ta nếu chỉ dùng ân, lại khiến hai tộc nhún nhường mà thu mình lại, nếu dùng sức mạnh, hai tộc này đều là thế gia trăm năm, cây có bóng người có uy, giả dụ bị tổn thương thì cũng chính là làm tổn thương nguyên khí Đại Yến.
Dừng một chút, nói tiếp:
- Đại ca chẳng lẽ không nhìn thấy các gia tộc Hạ, Tây Môn, Tô tuy rằng thế gia đã bị mai một nhưng tàn quân thì vẫn còn rải rác khắp nơi, nếu trước sau đối địch thì mầm họa này mãi mãi không thể cởi bỏ, cũng chính là mối họa lớn của Đại Yến.
- Chỉ dùng ân?
Hàn Huyền Đạo hừ lạnh một tiếng:
- Phạm Hồ hai nhà đều có trái tim của lang sói, nếu không một lưới bắt hết, ngày sau sẽ trở thành họa lớn của Hàn gia ta. Ngươi viện lý do này chẳng qua là vì mềm lòng. Xưa nay, muốn thành đại sự, cần có quyết tâm cao, và thủ đoạn tàn nhẫn. Dùng ân, chẳng qua là vì yếu đuối mà thôi.
- Cho nên huynh mới cho bắt hai người bọn họ?
Hàn Huyền Đạo thản nhiên:
- Ta nếu không động thủ, chỉ sợ hai người hắn liên thủ với người nào đó, tạo nên sóng ngầm, một ngày sẽ vùi lấp Hàn gia vào tuyệt cảnh.
- Người nào đó?
Hàn Huyền Xương cười ha hả:
- Ý của huynh là ta sẽ cùng bọn họ liên thủ phá hỏng đại sự của huynh sao? Ta cùng bọn họ liên thủ đối đầu với chính huynh đệ mình?
Hàn Huyền Đạo liếc Hàn Huyền Xương một cái, lập tức nhìn về hướng góc sân u ám, cũng không biết là nhìn cái gì, lạnh lùng nói:
- Lòng người khó đoán, cũng giống như ngắm cảnh ban đêm, cái gì cũng không thấu. Ta vẫn nghĩ ngươi là một người tốt, nhưng ngươi… ba ngày nay ta vẫn chờ ngươi đích thân bẩm báo việc đêm đó. Nhưng ngươi không đến, mà còn quan tâm tung tích hai người Phạm – Hồ. Hàn Huyền Xương ơi là Hàn Huyền Xương, không thể tưởng tượng ngươi có ngày phản bội gia tộc của mình, phản bội huynh trưởng của mình.
- Phản bội gia tộc?
Hàn Huyền Xương đột ngột đứng dậy, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, nhìn chằm chằm Hàn Huyền Đạo, một lúc sau, mới lạnh lùng hỏi:
- Ta hỏi huynh, Nhị ca chết như thế nào?
Hàn Huyền Đạo lại có vẻ bình thản, đối mắt Hàn Huyền Xương:
- Ta sớm biết ngươi sớm hoài nghi ta, nhưng không lộ ra mặt, có thể nhẫn được như thế, ý chí không nhỏ.
- Hàn Huyền Xương ta chưa từng nuôi chí lớn.
Hàn Huyền Xương giọng lạnh lùng:
- Ta nếu có chút chí lớn, cũng chẳng cần quan tâm như vậy, như người mù kẻ điếc mất tri giác.
Hàn Huyền Đạo lại nâng ly trà lên, ung dung bình thản nhấp một ngụm, chậm rãi nói:
- Mất tri giác? Huyền Xương ngươi cũng quá khiêm tốn rồi. Người nếu không hề hay biết gì, sao lại sai con trai của ngươi mang theo thê nhi đi đến Nam Dương? Ngươi làm như vậy, tột cùng là có mục đích gì? Là vì muốn rảnh tay ở nhà đối phó ta đúng không? Ngươi cho tới bây giờ vẫn lo rằng huynh trưởng này sẽ gây bất lợi cho ngươi?
Hàn Huyền Xương trên mặt hiện lên vẻ chua xót, lắc đầu:
- Trước khi đến đây, ta vẫn như trước cực kỳ kính trọng huynh. Tuy rằng huynh làm rất nhiều việc khiến ta không thể hiểu. Ta nguyện ý tin rằng huynh làm vậy chắc chắn có lý do. Ta hôm nay đến đây, vẫn như cũ tin tưởng huynh có suy nghĩ riêng, chỉ muốn nghe huynh dốc bầu tâm sự, giải đáp những thắc mắc trong lòng ta. Nhưng…
Nói đến đây, Hàn Huyền Xương thở dài, chua xót.
Hàn Huyền Đạo nhìn Hàn Huyền Xương hồi lâu, cũng thở dài một tiếng, rốt cuộc nói:
- Huyền Xương, ta ngươi vốn là huynh đệ, chung dòng máu nóng, nếu có gì hiểu lầm chỉ cần giải thích một tiếng là xong.
Ông ta ra hiệu Hàn Huyền Xương ngồi xuống:
- Vi huynh hôm nay lời lẽ hơi nghiêm trọng một chút, nhưng… ngươi cũng nên hiểu tâm tư của vi huynh, ta làm gì cũng là vì Hàn tộc.
Ông ta dừng một chút, nói: Nguồn truyện: TruyệnFULL.com
- Ngươi rời nha môn là đến đây ngay, chắc cũng chưa dùng cơm, huynh đệ chúng ta ăn mấy chén cơm đi.
Cao giọng gọi:
- Ẩn bá, dâng rượu và thức ăn.
Sau một lát, Hàn Ẩn tự mình bưng rượu và thức ăn tới, vài ba thức nhắm, hai cái chén ngọc, một bầu rượu.
Đợi Hàn Ẩn lui ra, Hàn Huyền Đạo tự mình rót hai chén rượu, nói:
- Hai cái chén ngọc này có nhiều năm rồi, nghe nói dùng chén ngọc uống rượu thì rượu càng dậy hương. Vi huynh vẫn luyến tiếc không dùng, nhưng giờ nghĩ lại, vật cần được sử dụng, mới là vật có giá trị, nếu chỉ làm trang sức, ngược lại chẳng có tích sự gì.
Hàn Huyền Xương vẻ mặt thản nhiên, không đáp.
- Hàn gia ta có được ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì.
Hàn Huyền Đạo nghiêm nghị nói:
- Mà con đường sau này của Hàn gia càng không dễ dàng. Nhiều người đang dồn ánh mắt vào chúng ta, lại có kẻ dã tâm bừng bừng, chỉ chờ chúng ta sơ hở, sẽ dùng bất kỳ thủ đoạn nào, để khiến Hàn gia rớt đài. Huyền Xương, ta không phải là không tin ngươi, nhưng ngươi quá ôn hòa, hiền lành, dễ tin người khác. Thôi không nói nữa. Hôm nay nếu đã đến hỏi ta, ta không dối gạt ngươi, có người đồn Huyền Linh chết có liên quan đến ta, ngươi cảm thấy vi huynh là người như vậy sao? Là kẻ tự mình chặt chân tay mình sao? Huyền Linh là huynh đệ của ta, cũng là rường cột của Hàn gia, luận võ công mưu trí, ta sao có thể làm thương tổn hắn.
Nói đến đây, Hàn Huyền Đạo lắc đầu cười khổ.
Hàn Huyền Xương cũng không lập tức nâng chén, mà nhìn Hàn Huyền Đạo một cách kỳ quái.
Hàn Huyền Đạo nhíu mày, lập tức khẽ thở dài:
- Xem ra ngươi đúng là đã hiểu nhầm vi huynh rất sâu, chẳng lẽ ngươi cho rằng rượu này có độc?
Bất đắc dĩ lắc đầu, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch chén rượu, buông chén, lại rót tiếp vào chén của mình:
- Nếu thực sự là độc dược thì ta chết trước.
Hàn Huyền Xương nâng chén rượu lên, yên lặng không nói gì, uống một hơi cạn sạch.
Hàn Huyền Đạo có ý cười, nói:
- Huynh đệ chúng ta vốn không nên đố kỵ nhau, hãy dành nó cho người ngoài. Huynh đệ chúng ta cần liên kết, triển khai kế hoạch lớn, đem vinh quang đến cho Hàn gia ta. Phạm gia Hồ gia thậm chí cả Tiêu gia, trăm năm nay đều là kẻ thù của chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể nương tay.
- Ánh sáng đến ngoài cửa, Huyền Xương tất nhiên cố hết sức, nhưng ra tay thâm độc, khiến cho nội bộ nước Yến lung lay, lòng người bất an, cũng không phải là hay ho gì.
Hàn Huyền Xương buông chén rượu:
- Mặc kệ đại ca nói thật hay giả, Huyền Xương có ba việc muốn khẩn cầu đại ca
- Ba việc?
- Thả Phạm Vân Ngạo và Hồ Tuyết Tân, cùng bọn họ nói chuyện thoải mái.
Hàn Huyền Xương thấp giọng:
- Bọn họ giờ đã không thể là đối thủ của Hàn gia ta, chỉ cần chúng ta thành tâm thương lượng, bọn họ tất nhiên sẽ rất vui. Tình thế hiện nay, với bọn họ, cũng chỉ cần gia tộc bình an.
Hàn Huyền Đạo mặt không thay đổi:
- Chuyện thứ hai?
- Thánh thượng đã băng hà, lập tức chiêu cáo thiên hạ, lập tân quân.
Hàn Huyền Xương nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Huyền Đạo:
- Đây là việc cấp bách, cần xử lý ngay.
Hàn Huyền Đạo thản nhiên cười:
- Chuyện thứ ba là gì?
- Ta không muốn làm quan.
Hàn Huyền Xương chậm rãi:
- Cho phép ta mang phụ thân và người nhà trở về Đông Hải, từ nay về sau, Hàn Huyền Xương ta tuyệt đối không tham dự chính sự, ở Đông Hải lặng lẽ sống qua ngày.