Quyền Thần

Chương 195: Lao ngục

Hàn Mạc lắc đầu:

-Sương nhi, đây là việc công của phủ doãn, không được hỏi nhiều!

Lưu Thanh Nguyên vội giải thích:

- Không có gì, không có gì.

Lưu Thanh Nguyên thấy Sương nhi đi cùng Hàn Mạc cho nên đoán hai người có quan hệ. Vì vậy hắn muốn lấy lòng Sương nhi, đôi khi lấy lòng gián tiếp còn tốt hơn là trực tiếp a (cũng tựa như nhân viên đi vào nhà sếp bằng cửa sau, mà người mở cửa là vợ sếp bây giờ vậy). Tuy hắn không muốn ra mặt đứng về phía bất cứ gia tộc nào, nhưng có quan hệ tốt với các gia tộc là việc cần thiết, có cơ hội không nên bỏ qua, cho nên hắn mỉm cười giải thích:

- Kẻ điên kia bị bắt cách đây vài ngày, đang nhốt trong lao. Ngày đó kẻ điên này trên đường thấy hai nha sai, tự nhiên giống như điên, lao lên đánh một gã nha sai, vì thế ta cho bắt hắn vào trong lao, chuyện này chỉ có vậy nhưng không biết như thế nào hắn tìm được cây sáo, thổi cả ngày trong phòng giam… nói ra không sợ hai vị cười, tuy rằng gã đó bị điên, nhưng thổi sáo cũng có vài phần công lực.

- Có người như vậy?

Sương nhi ngạc nhiên hỏi:

- Hắn còn ở phòng giam phải không?

Lưu Thanh Nguyên gật đầu trả lời:

- Đang nhốt ở bên trong.

Dừng một chút, hắn nhìn Hàn Mạc, nói: Nguồn: http://truyen360.com

- Kỳ thật ta cũng muốn tốt cho hắn, tìm được người nhà của hắn, coi như giúp hắn một chút. Nhưng không ngờ kẻ này điên rất nặng, ngay cả nhà ở đâu cũng không biết, thật làm cho người ta đau đầu, hôm nay sẽ thả hắn ra, mặc hắn muốn như thế nào thì như thế nào.

Ánh mắt Sương nhi tròn xoe mắt tỏ ra rất hứng thú, vỗ bàn tay nhỏ trắng nõn kêu lên:

- Hay lắm hay lắm!

Lưu Thanh Nguyên ngạc nhiên thầm nghĩ:

- Hay cái gì? một kẻ điên, có cái gì hay ho chứ?

Nhưng mặt ngoài vẫn tươi cười:

- Ý của cô nương là ?

- Ngươi dẫn chúng ta đến xem người điên đi! Chẳng phải ngươi nói hắn thổi sáo nghe rất dễ sao, chúng ta đi xem hắn thổi sáo!

Sương nhi cười ngọt ngào đáp.

Lập tức Hàn Mạc nói:

- Sương nhi, không được quấy rầy, đây là phủ nha, không được nói đùa!

Tuy chỉ biết Sương nhi nửa ngày, cũng chưa tới mức thân thiết, nhưng không biết làm sao, Hàn Mạc lại coi nàng như là thân muội, thấy nàng muốn đi xem tù phạm, vội vàng ngăn cản.

Sương nhi thất vọng cúi đầu.

Lưu Thanh Nguyên cũng cười nói:

- Không có gì, nếu cô nương muốn xem, đi cùng bản quan xem là được. Tuy nhiên địa lao có chút ẩm ướt và lạnh, mùi cũng hơi khó chịu, cô nương đến đó nếu thấy không thoải mái, có thể đi ra ngay.

Hàn Mạc nhíu mày, Sương nhi nghe Lưu Thanh Nguyên nói như vậy, lập tức cao hứng trở lại, ôm lấy cánh tay Hàn Mạc, lay lay, nũng nịu cầu khẩn:

- Chúng ta đi nhé, xem một chút thôi, được không?

Lúc này vẻ ngây thơ dễ thương chợt biến thành nét phụng phịu vô cùng đáng yêu.

Hàn Mạc nhìn phía Lưu Thanh Nguyên, Lưu Thanh Nguyên cũng cười :

- Hàn thính trưởng, nói thật, phủ nha Yến Kinh cũng không có trọng phạm, chỉ có một ít du côn lưu manh, cũng không có người đại gian đại ác. Nếu cô nương có hứng thú, vào trong xem cũng không có vấn đề.

Hàn Mạc thầm nghĩ một chút, lại thấy bộ dáng Sương nhi nằn nì cầu khẩn, thở dài, nói:

- Lao ngục nguy hiểm, nếu muội muốn đi xem, vậy thì đi, nhưng phải ở cạnh bên người ca, không được đi lại lung tung.

Sương nhi cười tươi, ngoan ngoãn gật gật đầu.

Đại lao phủ Yến Kinh

Vách tường loang lổ dưới ánh mặt trời chiếu xuống, cứng rắn mà âm u, nơi này không thể so sánh với đại lao của Hình bộ hay ám lao của Tây hoa thính, nơi đó tử khí bao phủ mọi ngõ ngách. Nếu nói đại lao phủ Yến Kinh âm u, so với hai chỗ kia thì đại lao ở đây dễ chịu hơn nhiều lắm.

Việc canh gác ở đây cũng bình thường, tuy nhiên tù phạm vẫn phải đeo gông cùm, chìa khóa đeo trên người Ngục ti trưởng. Mở ra cửa lao, Ngục ti trưởng đi phía trước dẫn đường, mặt sau còn ba gã ngục tốt đi theo bảo vệ.

Lao tù quả nhiên âm u ẩm ướt, không gian còn đầm đặc hàn khí, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi.

Đi trên đoạn đường hẹp, Hàn Mạc cảm thấy vô cùng sai lầm.

Hôm nay lần đầu tiên thấy qua toàn cảnh Tây hoa thính, sau đó đùa giỡn Tiêu Minh Đường và Hạ Tuấn Dật, rồi bị đưa đến phủ nha Yến Kinh, hiện giờ ở trong ngục, mà không phải vì phạm tội hay thẩm tội, mà là đi "tham quan".

Hắn có quyết định như vậy, là do ánh mắt cầu xin của Sương nhi.

Loại ánh mắt này của Sương nhi, làm cho người ta không thể nào cự tuyệt.

Lúc này đi trong ngục, Hàn Mạc mới thấy quyết định của mình là sai lầm, mùi khó chịu càng ngày càng nồng, hắn nhíu mày, mà Sương nhi cũng phải bàn tay đã bịt mũi, tay còn lại không ngừng vẩy vẩy, như muốn xua đi xú khí.

Với thân phận của Lưu Thanh Nguyên, hắn cũng rất ít vào tận lao ngục, lần này cũng vì muốn kết thân với Hàn Mạc, mới đến đây, hắn cũng cực kỳ khó chịu với không khí ở đây, xoay người hướng Ngục ti trưởng phàn nàn:

- Nơi này không dọn dẹp một chút, chỗ này mùi lạ, làm không cẩn thận sẽ dẫn tới bệnh dịch, nếu không có người chết, sẽ rất phiền toái.

Ngục ti trưởng vội đáp:

- Hồi bẩm đại nhân, lao tù nhiều năm không sửa chữa, bên trên dột nước, phía dưới không có chỗ thoát nước, nước đọng lại bên trong.

Lưu Thanh Nguyên nhíu nhíu mày, tuy nhiên không nói gì.

Hàn Mạc đi bên cạnh Lưu Thanh Nguyên, hỏi:

- Không xây dựng cống thoát nước, có thể báo cho Công bộ, cũng không đáng bao nhiêu bạc, Hộ bộ chắc cũng có bạc phát xuống.

Lưu Thanh Nguyên cười ha ha, xua tay nói:

- Thôi thôi, chuyện này không quan trọng, có cơ hội lại bàn. Hiện giờ Hộ bộ đang vì triều đình lo bạc để thưởng cho các thế gia, Hộ bộ cũng không dễ dàng, sau này lại nói.

Ngục ti trưởng một bên nói:

- Đại nhân nói đúng. Tuy nhiên lao ngục tình thế càng ngày càng kém, trước kia có thể đóng cửa hai ba ngày không sao, bây giờ, đóng cửa hai ngày, phạm nhân chịu không nổi, chỉ sợ có gì sơ suất, chết người mà Đại lý tự và Hình bộ biết, lúc đó rất phiền phức.

Hắn nhìn Lưu Thanh Nguyên, hạ giọng nói:

- Đại nhân, chuyện này nên suy xét cẩn thận.

Ngục ti trưởng là thân nhân của Lưu Thanh Nguyên, có quan hệ này nên hắn mới được cất nhắc, tất cả đều do Lưu Thanh Nguyên tạo điều kiện cho hắn.

Chức Ngục ti trưởng này, ở Yến Kinh quyền thế vòng tròn, là cái rắm cũng không tính, nhưng với hắn, cũng là một nghề thật tốt, ngoài việc có ngân bạc ổn định, còn có thể từ giữa kiếm một ít, người nhà phạm nhân thăm tù, tất nhiên phải chi ra một ít bạc, như vậy làm quan ở đây cũng là không tệ.

Ngục ti trưởng thật sự sợ Lưu Thanh Nguyên bị mất chức, Lưu Thanh Nguyên mà mất chức, ngày lành tháng tốt của hắn cũng hết, cho nên vì tiền đồ của mình, hắn phải nhắc nhở Lưu Thanh Nguyên một chút.

Mà đại lao Yến Kinh cũng không giam loại người đại gian đại ác, chỉ một ít du côn lưu manh tiểu tử, trộm vặt, tội nhẹ mà thôi, tử tội thì Hình bộ chịu trách nhiệm rồi, cho nên nếu ở nơi có người chết, đối với Lưu Thanh Nguyên tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Lưu Thanh Nguyên nhíu mày, bản thân hắn cũng rất muốn tu sửa đại lao, tuy nhiên nói khác xa làm, phải mất bạc không ít, Hộ bộ lại đang vì các thế gia kiếm quân phí bận rối tung lên, Lưu Thanh Nguyên thật không muốn bây giờ lấy tiền từ Hộ bộ, hắn làm việc, từ trước đến nay đều cẩn thận từng bước, kiên quyết không vì bất cứ tình thế nào mà nhất thời làm chuyện ngốc nghếch. Đây chính là nguyên tắc của hắn.

Trong mắt Hàn Mạc nhìn thấy hết những suy tính đắn đo của hắn, bật cười:

- Đại nhân cũng không cần lo lắng, đại lao này nê tu sửa chữa, Hàn Mạc tuy bất tài, nhưng sẽ hướng Hộ bộ nhắc lại chuyện này, chuyện khao thưởng quân sĩ là trọng yếu, tuy nhiên trong kinh cũng không thể xem nhẹ. Tu sửa một chút, sửa cống thoát nước, giải quyết vấn đề cấp bách này.

Lưu Thanh Nguyên sửng sốt, trong mắt hắn rất nhanh thoáng qua một tia cảm kích, thật sự thi lễ với Hàn Mạc, nói:

- Hàn…Hàn huynh đệ, ngài là ân nhân cứu mạng của lão Lưu.

Hắn kích động, cũng không để ý tôn ti, bắt đầu xưng huynh gọi đệ.

Hàn Mạc thấy hắn ngoài bốn mươi tuổi, còn gọi mình " Hàn huynh đệ", hơi thấy lạ tai, nhưng vẫn cười nói:

- Phủ doãn đại nhân sao lại nói như vậy, chuyện này làm xong, cũng là đại nhân cống hiến cải thiện hoàn cảnh lao ngục, nếu không được, đại nhân cũng không nên trách ta.

- Sao dám sao dám!

Lưu Thanh Nguyên vội cầm tay Hàn Mạc, trên mặt vui sướng, càng nhìn Hàn Mạc càng thuận mắt, hôm nay bị Tiêu Minh Đường chơi cho một cú, vốn tưởng chuyện lớn, không ngờ Hàn Mạc lại không có ý trách cứ, lại thân thiết được với Hàn Mạc, và hơn thế, còn chủ động giúp mình, chuyện này ngoài dự kiến của hắn, hắn cảm nhận thấy người thanh niên này thành thục hơn so với tuổi thật nhiều lắm, không phải dạng người hời hợt qua loa.

Sương nhi trợn mắt nhìn hai đại nam nhân nắm tay, không khỏi nghi hoặc, ngón tay tự nhiên đưa lên miệng cắn cắn lấy làm khó hiểu.

Vào lúc này, lại nghe trong lao truyền đến tiếng sáo du dương, rất dễ nghe, tựa như dòng suốt mát lành trong đại lao đầy ô chướng khiến cho mỗi người nghe được tiếng sáo đều cảm thấy thoải mái.

- Nghe rất hay!

Sương nhi không kìm được khen.

Lần theo tiếng sáo, rất nhanh đến một phòng giam, nhìn qua khe cửa bằng gỗ, bên trong có một người mặc quần áo trắng, đang ngồi ung dung trên một tảng đá, nhàn nhã thổi sáo, cặp mắt hắn nhìn lại đám người Hàn Mạc.

Tù phạm chung quanh như đang ở trong mộng, mỗi người vẻ mặt say mê, lặng yên nghe bạch y nhân thổi sáo.

Hàn Mạc nhìn thấy người áo trắng, lập tức đồng tử co lại, hắn chau mày, không kìm nổi lùi lại một bước.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất