Đòn đánh bất ngờ này của Hàn Mạc phải nói là trời kinh đất lở, Mục Tín dù có đoán được cũng không thể nào ngờ rằng Hàn Mạc lại dám đến Đông hoa thính ra tay với mình, đây như là hành động của một kẻ điên loạn.
Nhưng dù sao thì ông ta cũng là một nhân vật cấp cao đã qua luyện tập nghiêm ngặt, mà còn là người nổi bật nhất trong số đó. Hàn Mạc ra tay tuy là xuất kì bất ý, nhưng trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc này, ông ta vẫn kịp né mình tránh thoat. Hai chân hắn gồng lên, chiếc ghế dưới mông liền lướt về sau cứ như là con vật sống.
Hàn Mạc như bóng theo hình, hình như chàng đã liệu trước rằng Mục Tín sẽ tránh về phía sau, cho nên cơ thể chàng cũng bám theo hắn.
Mục Tín cắn răng, trên chiếc ghế có trang bị máy móc, tay vừa đặt lên cái máy đó chỉ cần nhẹ dùng lực một chút, hắn ta đảm bảo có thể bắn ra một lúc mười mũi phi tiêu độc từ chiếc ghế. Cứ cho là anh chàng trẻ tuổi trước mặt có tài phi thiên độn thổ đi nữa, ít nhất một nửa số tiêu độc sẽ bắn trúng người, máu đảm bảo chảy đẫm yết hầu.
Ở góc độ nào đó mà nói, Hàn Mạc ra tay lần này, thực là có hơi mạo hiểm.
- Ta là Hàn Mạc.
Nhanh như chớp, Hàn Mạc hình như đoán biết được Mục Tín sẽ giở trò kì quặc, cho nên hét lớn một tiếng, Mục Tín nghe tiếng hét, bàn tay định ấn xuống chiếc máy bỗng dừng ngay lại.
Trong đầu của hắn ta hình như từng nghe qua cái tên này.
Nhưng vừa dừng lại, thì liền nghe tiếng "bốp", chiếc ghế đẩu trong tay Hàn Mạc đã đập mạnh vào đầu Mục Tín. Mục Tín rõ ràng là chưa luyện thiết công, trên đầu liền bị đánh rách da, máu tươi tóe ra, phun lên đồ nhắm trên bàn. Chiếc ghế trong tay của Hàn Mạc cũng vỡ vụn.
Hàn Mạc đánh trúng rồi, cũng không dừng tay lại, vung quyền nhằm vào bên trái khuôn mặt Mục Tín mà đánh tiếp, sức của chàng không phải là vừa, một quyền cũng đủ đánh cho mặt Mục Tín biến dạng!
Cùng với hai cái răng, máu tươi từ trong miệng Mục Tín vọt ra.
Lúc này, Hàn Mạc nghe bên cạnh có tiếng vù vù, từ sau lưng ập tới một cơn gió thốc. Không cần quay đầu hắn cũng biết là có kẻ dùng ám khí với mình, nhặt lấy đĩa thức ăn trên bàn quăng ra ngoài, liền nghe thấy tiếng tiếng va của những mảnh vỡ vang lên, chiếc đĩa và ám khí đã tông vào nhau.
Lại nghe tiếng Nhiếp Vân la lên thất thanh:
-Không được động thủ.
Hàn Mạc đứng thẳng người, nhìn Mục Tín tả tơi đến thảm, có lẽ lần ra tay này làm cho những bực tức trong lòng hắn đều đã được hả, trên mặt lại nở một nụ cười ôn hòa, nhìn Mục Tín cười hiền lành:
- Ta là Hàn Mạc, ra tay hơi mạnh, xin bỏ qua cho!
Hắn quay đầu lại, thấy vài tên vệ sĩ mật mặc đồ đen khổng tước lướt vào, chúng đều nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh tanh, cho đến khi nghr hắn xưng danh tính thì bọn chúng mới do dự nhìn nhau.
Nhiếp Vân đã chạy như bay đến, quỳ một gối trước Mục Tín, run lập bập nói:
- Bẩm... bẩm chủ sự đại nhân, vị này... vị này là Thính trưởng của Tây hoa thính.
- Nhiếp ti trưởng, bản quan chẳng phải đã lệnh cho người để Hàn đại nhân chờ ở sảnh bên sao?
Tuy rằng máu chảy ướt đầu, nhưng biết được thân phận thực của Hàn Mạc, khuôn mặt giận dữ cực độ của Mục Tín bỗng trở nên ôn hòa, trông ngơ ngác. Lấy tay áo lau vết máu trên mặt, lại chạy đến trước mặt Hàn Mạc chắp tay nói:
- Hạ quan kính chào Hàn đại nhân, lúc nãy mạo muội xúc phạm đến sự uy nghiêm của đại nhân, mong đại nhân trách tội!
Hàn Mạc nhìn con người trước mắt, hai mắt hõm sâu, mũi như mỏ chim ưng, lại thấy hắn ta có thể trong tích tắc kiềm nén lửa giận ra thi lễ với mình, có thể thấy, con người này là một kẻ lòng dạ rất thâm hiểm.
- Tay ta dính máu rồi, phải đi rửa đã!
Hàn Mạc nhìn Mục Tín, cười tươi nói:
- Có thể cho người đem cho bản quan một chậu nước rửa tay không? Phải rồi, Mục chủ sự, mau sai người bẩm báo với thính trưởng của các ngươi, nói là Hàn Mạc có việc muốn gặp, bản quan đã đợi suốt buổi sáng rồi, cơ thể không chịu được nữa rồi, không thể đợi tiếp được!
Mục Tín cúi đầu, trong con ngươi đầy sát khí, nhưng lúc ngẩng đầu lên, trên mặt lại tỏ ra cung kính khép nép, nói với Nhiếp Vân:
- Lời của Hàn sở trưởng lẽ nào ngươi còn không nghe thấy, mau đi lấy nước!
Nhiếp Vân sợ hãi lui ra, lúc lui ra, vẫy vẫy tay, mấy tên hộ vệ ngầm cũng đi theo ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Hàn Mạc và Mục Tín, không khí trở nên rất kỳ bí.
- Mục chủ sự bận cả buổi sáng, Hàn Mạc mạo muội đến quấy rối, ông không trách bản quan chứ?
Hàn Mạc nhìn Mục Tín, hỏi một nhạt.
Mục Tín bình tĩnh nói:
- Thuộc hạ không dám!
Hắn ta trên mặt tuy có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng tràn ngập sát khí.
Tuy không phải là dòng dõi thế gia, không phải quý tộc, nhưng làm chủ sự một xứ của Đông hoa thính, hắn ta cũng như là cánh tay thứ hai của Đông hoa sảnh rồi. Một nhân vật như thế này, cho dù là các quan lại trọng thần cũng không dám sơ ý đắc tội, không thể nào ngờ được, hôm nay lại bị một gã tiểu tử đánh cho một trận, mối nhục này sao có thể nuốt trôi được chứ!!
Nhưng dù sao hắn ta cũng đã lăn lộn ở Yến Kinh nhiều năm, biết rất rõ, cho dù mình ngàn lần căm hận Hàn Mạc, cũng không thể mặt đối mặt trút giận.
Hàn Mạc dù sao cũng là dòng dõi thế gia, hơn nữa là Thính trưởng do Hoàng đế phong cho, vị thế của hai nơi là ngang hàng nhau, bản thân là một chủ sự, về mặt chức quan thì thua kém hơn.
Năm đó Mục Tín có thể nhận chức chủ sự của Tây hoa thính chính là nhờ biết nhẫn nại, mà cái ưu điểm này hắn ta vẫn không hề đánh mất. Một ưu điểm khác của hắn ta là, những việc không thể giải quyết trước ánh sáng thì sẽ chuyển sang hoàn thành một cách mờ ám mà thần không hay quỷ không biết.
- Hàn thính trưởng có lẽ cũng biết rằng Thính trưởng của Đông hoa thính chúng tôi là Tú công chua.
Mục Tín cố sức làm mình trông có vẻ thật thà:
- Tú công chúa ở trong cung, tuy là có lúc đến, nhưng cũng năm ba ngày mới tới một lần, cho nên thủ hạ mới cho người mời đại nhân đến dùng trà ở sảnh bên, chỉ là đợi Tú công chúa đến thì ra bẩm báo với đại nhân.
- Ồ!
Hàn Mạc nói:
- Nói như thế, bản quan không nên hiểu lầm Mục chủ sự rồi?
Bản quan cứ tưởng là Mục chủ sự cố ý ra uy với ta, muốn kiểm chứng sự chịu đựng của bản quan chứ!
Mục Tín vẫn giữ nét mặt bình tĩnh:
- Thuộc hạ không dám!
Nhiếp Vân bưng chậu nước đi vào, cung kính đặt một bên, còn đem đến khăn lau sạch sẽ.
Hàn Mạc không khách khí, rửa sạch vết máu trên tay, lau tay, nói nhẹ nhàng:
- Mục chủ sự, sau này Hàn Mạc lại đến, ông đừng có bắt bản quan phải đợi nữa nhé, thật ra ông không biết đâu, con người bản quan ghét nhất là chờ đợi...!
Mục Tín khóe mắt giật giật, chỉ biết nói:
- Thủ hạ có tội!
Ngay lúc này, nghe ngoài cửa có người cung kính nói:
- Bẩm chủ sự đại nhân, thính trưởng ở vườn sau đợi ngài, truyền lệnh cho Hàn thính trưởng đến bái kiến.
Hàn Mạc cười khanh khách nói:
- Xem ra vận may của bản quan cũng không tồi! Nguồn truyện: TruyệnFULL.com
Không dài dòng, thả chiếc khăn trong tay xuống, đi ra khỏi cửa, còn quay đầu lại nói:
- Ngươi ra đây một chút.
Nhiếp Vân ngây người, nhưng cái uy lực vừa rồi của Hàn Mạc đã làm cho hắn trong lòng lo sợ không ít, vội vã chạy ra.
Hàn Mạc giơ tay ra, nói cộc lốc:
- Đưa ra đây.
Nhiếp Vân lại ngẩn ra, không biết là chỉ cái gì.
- Ngân phiếu!
Hàn Mạc không vòng vo, nói thẳng. Lúc nãy bảo gã này dẫn mình tới gặp Mục Tín, bỏ ra một trăm lạng, không phải là con số nhỏ, đối với Hàn Mạc không chỉ là tiết kiệm, mà là tên Nhiếp Vân này không xứng nhận được nhiều tiền như vậy.
Nhiếp Vân đầu tiên đực người ra, lập tức thấy khó xử vô cùng, len lén lấy ngân phiếu nhét vào tay Hàn Mạc, nói nhỏ:
- Tiểu... tiểu nhân đáng chết!
Hàn Mạc cười ha ha, đi theo người báo tin ra khỏi viện.
Mục Tín từ phía sau đi lên, hắn ta hoàn toàn chưa nhìn thấy Hàn Mạc và Nhiếp Vân vừa làm gì, sầm mặt hỏi:
- Hắn ta nói gì?
Nhiếp Vân hơi hoang mang, cố gắng trấn tĩnh:
- Dạ, đại nhân… đại nhân nói thuộc hạ đi cho ngựa của ngài ăn!
Mục Tín hừ một tiếng, nhìn chăm chăm vào Nhiếp Vân, nói hăm họa:
- Thật chứ/
- Tiểu nhân nào dám dối gạt chủ sự đại nhân!
Trên trán Nhiếp Vân rướm mồ hôi lạnh, vội vã đánh trống lảng nói:
- Đại nhân, vết thương của ngài nên chăm sóc một chút, tiểu nhân đi thấy thuốc ngay đây ạ!
Mục Tín nhìn ra cửa viện, bóng dáng của Hàn Mạc đã khuất từ lâu, hắn ta nghiến răng, lẩm bẩm một mình:
- Hàn Mạc, ta phải cho người biết, rốt cuộc ta là con người như thế nào!!
Hàn Mạc theo người vừa đến vòng qua phía sau khu lầu chính, đi qua một cánh cái cửa hình vành trăng, một tòa lầu hai tầng xuất hiện trước mặt. Tuy tòa nhà không cao, nhưng mái hiên uốn lượn trông rất khí thế. Cây cột gỗ đứng thẳng, hành lang và tay vịn đều phủ sơn đỏ son, nhưng chất sơn này không có một cảm giác khô ráo nào, mà bóng loáng như là hổ phách.
Tuy trước lầu không có người canh gác, e rằng bốn phía của tòa lầu này, đang có vô số đôi mắt đang chăm chú dõi theo mọi động tĩnh nơi này, hễ có gì bất thường, bốn phía sẽ ào ra rất nhiều cao thủ.
- Đại nhân mời vào trong!
Người dẫn đường nói lễ phép:
- Thính trưởng đại nhân chờ ở lầu hai.
Hàn Mạc nhìn bốn phía, rồi mới chầm chậm bước vào trong lầu.
Lầu một trông bình thường không có gì lạ mắt, bài trí tuy có hơi xa hoa, cổ kính, nhưng không được sinh động cho lắm. Một cái cầu thang ở ngay bên cạnh, thông lên lầu trên. Cầu thang không rộng rãi tí nào, bên trên trải tấm thảm dày, hoa văn trang sức trên thảm phức tạp hoa lệ, có cái náo nhiệt của thế tục và mĩ cảm.
Hàn Mạc vô cùng cảnh giác, bước lên cầu thang, từ từ tiến lên.
Bỗng nhiên trên lầu vọng xuống một tràng cười, tiếng cười ấy vừa kiêu kì vừa nghịch ngợm, trong lúc đang tập trung, Hàn Mạc nghe trong người có cảm giác rất lạ. Chỉ riêng tiếng cười này, cũng có thể hình dung người phụ nữ trong phòng đó là một con người ưu việt và rất ngạo mạn.
Hàn Mạc đi đến đầu cầu thang, thì nhìn thấy trước mặt một cái cửa lớn kiểu bình phong, hai tiểu tì đang cung kính đứng trước cửa, nhìn thấy Hàn Mạc đi lên, cả hai khom người hành lễ. Một tiểu tì bẩm báo:
- Công chúa, khách đã đến rồi ạ!
Tiếng cười hơi ngớt lại, một giọng nói trong trẻo vang lên:
- Hàn thính trưởng, bản cung đã đợi ngài lâu lắm rồi, ngài còn không vào đi!
Một tiểu tì kéo cửa phòng ra, trong phòng lại có một tấm mành đỏ nhạt che lại, ẩn hiện mấy người bên trong. Hàn Mạc chính đón lại trang phục, ngẩng đầu đi vào trong.
Gian phòng trước mắt là do ba gian nối nhau tạo nên, dưới đất trải kín bằng một tấm thảm, lông tơ hồng tươi cứ như cỏ trường thảo, gần như phủ cả bàn chân. Trong phòng đẹp tuyệt vời, sáng láng không chê vào đâu được, làm nổi bật một đóa mẫu đơn cực lớn ở giữa phòng. Đóa mẫu đơn ấy ngập trong tơ nhung, cảnh hoa dày đặc, cứ như mây trắng trong ánh ráng chiều, đẹp mê người. góc phòng đặt vài chiếc lò đồng vàng cao to, trong lò đang đốt loại hương liệu quý, trong không khí hương tỏa không ngớt.
- Hàn đại nhân, vào đi!
Tiếng nói lảnh lót của người phụ nữ truyền đến bên tai, làm cho một người đã luyện qua "trường sinh kinh" để luôn có thể giữ bình tĩnh như Hàn Mạc lại không khỏi động lòng.
Hắn đi ra sau bức bình phong, lập tức nhìn thấy một cảnh tưởng khó mà quên được.