Hàn Mạc thấy rất rõ, Hoàng y nhân kia chính là Xương Đức hầu Tào Ân, đã bẵng đi một thời gian hắn không gặp.
Bùi Anh Hầu hạ thấp giọng:
-Người mặc đồ trắng giả dạng kia tên là Ngọc Xuân Tử, là cận thị của Xương Đức hầu.
Tuy rằng y hơi ngập ngừng một chút, nhưng Hàn Mạc hiểu ngay rằng người này giống một dạng nữ nhân giả dạng, chỉ sợ cũng là một nam nhân được Tào Ân ân sủng.
Hắn cũng không nói gì, chỉ cau mày suy nghĩ.
-Xương Đức hầu không thể nào là người của Hắc Kỳ giáo được.
Bùi Anh Hầu dường như đoán được suy nghĩ của Hàn Mạc.
-Hắn ta cứ đều đặn đến kỳ trăng tròn là lại tới Hầu Lâm hí viện. Ngọc Xuân Tử chính là một ca kỹ của Khánh quốc.
Hàn Mạc lắc đầu nói:
-Không phải ta nghi ngờ Xương Đức hầu và Hắc Kỳ có liên quan, chỉ là ta có chút hoài nghi, có khi nào âm mưu lần này của Hắc Kỳ là nhằm vào Xương Đức hầu.
Bùi Anh Hầu biến sắc:
-Ám sát Xương Đức hầu?
Hàn Mạc trầm ngâm, lắc đầu nói:
-Không thể nào. Nếu thật sự là đối phó Xương Đức hầu, bọn chúng không cần phải từ Ngụy quốc điều động mấy đạo nhân mã, ta nghĩ chỉ cần một nhóm Bát Kỳ ở trong lãnh thổ nước Yến ra tay cũng đủ rồi.
Bùi Anh Hầu thấp giọng:
-Xương Đức hầu không dễ đối phó. Hắn võ công cao cường, theo ta được biết, ở nước Yến người trên cơ hắn không quá 5. Hơn nữa, giữa ban ngày, người ngựa tấp nập, Hắc Kỳ nếu muốn ám sát, tỷ lệ thành công rất nhỏ. Một khi có động, ngay tức khắc sẽ có người đuổi theo, không nói đến Xương Đức hầu hay cận vệ của hắn, ta nghĩ người của Đông Hoa thính ém ở gần đây cũng sẽ rat ay. Bọn họ gần như cài cắm khắp nơi trong thành Yến Kinh, không trừ ngõ ngách nào.
Hàn Mạc ngạc nhiên hỏi:
-Xương Đức hầu võ nghệ rất lợi hại?
Bùi Anh Hầu gật đầu:
-Xương Đức hầu gặp nạn không dưới mười lần, nhưng không có thích khách nào thành công, thậm chí, không có một ai có thể thoát thân. Theo tin mật báo của Tây Hoa thính, Xương Đức hầu không mê nữ sắc, nguyên nhân chính là vì võ công bản phái của hắn buộc phải duy trì sự "trinh tiết", tuyệt đối không được gần nữ giới.
-Thì ra là thế!
Hàn Mạc thở dài, vẻ tiếc nuối:
-Vì công phu cái thế kia mà không được gần nữ sắc, mất đi lạc thú lớn nhất trên đời này, thật đúng là đáng tiếc!
Thoáng thấy Bùi Anh Hầu nhìn mình kinh ngạc, hắn bật cười ha hả.
Mưa xuân chưa ngớt, Hàn Mạc và Bùi Anh Hầu đã chuẩn bị rời đi. Hai người mặc áo choàng màu đen, đầu đội nón tre, đi ra cửa, chợt nghe phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, quay đầu lại, thấy vài tên nam nhân mặc trang phục quái dị từ vách phòng chui ra, nghênh ngang đi qua, có tên còn trừng mắt nhìn Hàn Mạc, hàm ý đe nẹt.
Nhóm này chừng bốn năm người, mặc y phục đen trắng xen nhau, trên đầu cũng bịt khăn hoặc đen hoặc trắng, mỗi người đều bện tóc, không ai giống ai.
Điều kỳ lạ hơn cả, chính là bọn họ đều đeo trang sức kim hoàn, có người đeo ở cổ một chiếc vòng đồng rất lớn. có người đeo khuyên tai, cũng có người đính ở mũi một chiếc nhẫn, bộ dạng rất kỳ quái.
Hạc Mạc nhìn nhóm người này, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ: "là người Miêu", nhưng rất nhanh liền tỉnh ngộ, nhìn kỹ nhóm "người Miêu", thốt nhiên nghĩ đến một ý khác: "Nam Phong nhân".
Nam Phong là một trong 6 nước thuộc phía Nam nước Yến, diện tích rất nhỏ, toàn bộ là khỉ ho cò gáy thâm sơn cùng cốc. Người dân Nam Phong cũng ít khi tiếp xúc với người bên ngoài, có vẻ rất thần bí. Tuy rằng, 3 nước cận kề đều muốn dòm ngó đất đai và tài nguyên của Nam Phong, nhưng bởi nhờ địa hình hiểm trở, rừng thiêng nước đọc, nên Nam Phong dễ thủ khó công. Ngụy quốc tuy sát biên nhưng những lần khởi phát chiến tranh xâm chiếm, đều có đi mà không có về. Quân binh hùng mạnh như nước Ngụy mà còn không thể xâm chiếm Nam Phong, hai nước Yến – Khánh cũng tạm thời dẹp bỏ ý niệm đó trong đầu.
Thực lực của Phong quốc vô cùng yếu, tuy có thể dựa vào địa lợi mà giữ yên lãnh thổ, nhưng đối với ngoại binh thì hoàn toàn không có sức đối phó. Cho nên ở Trung Nguyên mà nói, trên thực tế là 3 nước, nhưng Phong quốc cũng giống như một "khúc thịt thừa" của hai quốc gia kia mà thôi.
Người Nam Phong hận nhất là nước Ngụy. Ngụy quốc rất hiếm khi qua lại bang giao, nhưng Khánh quốc và Yến quốc thì cũng có thi thoảng lui tới. Dẫu sao hai nước này cũng cần đến những sản vật đặc biệt chỉ có ở Nam Phong, tuy rằng không đến mức khánh thương hùng mạnh, nhưng ít nhiều cũng có các thương nhân giàu sang qua lại. Cũng có một ít người Nam Phong mang theo đặc sản, nhất là các loại thảo dược đến nước khác để giao thương buôn bán. Đối với các loại dược thảo ở tít tận rừng thiêng cách xa ngàn dặm của Nam Phong thì hiển nhiên được các nước láng giềng như Yến, Khánh rất mực hoan nghênh. Hơn thế, các nước này còn có cả một bộ phận chuyên trách việc tiếp đón ngay tại chỗ.
Nước Yến từ thời Hồng Lư Tự đã có Dược thương quán, chính là để tiếp nhận các thương nhân Phong quốc đem theo các loại kỳ thảo cung cấp cho các địa phương.
Hàn Mạc đối với những việc này tuy không có biết sâu hiểu rộng nhưng ngửi thấy trên người bọn họ nồng đậm mùi dược liệu, trong lòng cũng đoán ra được. Thoáng thấy một gã dược thương trông rất dữ tợn đang nhìn mình, Hàn Mạc hơi nâng cái nón lên, lộ ra cả phần dưới mũi, khẽ mỉm cười, tỏ ra rất thân thiện, hiếu khách.
Tập quán nước Nam Phong so với văn hóa lễ nghi Trung Nguyên dĩ nhiên là lạc hậu hơn nhiều, nhưng Hàn Mạc ngược lại, đối đãi với những người này một cách lịch thiệp.
Nói thẳng ra, với người nước Yến, Phong quốc chẳng khác nào man di, người Nam Phong chẳng khác nào mọi rợ, nhưng Hàn Mạc với họ không hề khinh khi, cũng thật đáng mặt là một chính nhân quân tử.
Chỉ có điều đám người Nam Phong bước sang một thế giới có các phép tắc lễ nghi, các lề thói luật lệ liền có chút hỗn loạn.
Hàn Mạc còn đang suy nghĩ về sự xuất hiện đột ngột của đám người này, nghĩ đến tình trạng hiện nay của Chu Tiểu Ngôn và Hàn Thanh, chợt nghe một tiếng kêu thất thanh, hiển nhiên là phát ra từ đám Nam Phương dược thương.
Tiếng kêu kinh ngạc, cứ như thể họ đã nhìn thấy một bảo vật vô cùng quý giá vậy.
Hàn Mạc ngẩng đầu lên, thấy vài tên dược thương gục xuống ở chân cầu thang, những người khác đứng im bất động, cứ như bị phù phép, mặt ngơ ngơ ngác ngác.
Kéo nón tre cẩn thận che kín mặt, Hàn Mạc và Bùi Anh Hầu liếc mắt ra ám hiệu, chậm rãi tiến lên, đám dược thương kia trong nháy mắt tách ra để lộ lối lên cầu thang, hai người Hàn Mạc và Bùi Anh Hầu cẩn trọng bước lên từng bước.
Hai nữ nhân
Nhìn về phía trước, thấy một nữ nhân, Hàn Mạc bỗng hiểu được bọn người kia mới rồi vì sao thất thanh đứng im, bởi vì như những gì hắn chứng kiến, người thiếu phụ này thực sự khiến cho người khác phải sững sờ kinh ngạc.
Mặc áo màu tím ống tay dài, khoác bên ngoài áo choàng ngắn màu xanh, toàn thân phủ bởi một chiếc váy màu tím, trên đầu đội nón tre cũng màu tím, mạng che mặt màu trắng tơ tằm, một vẻ đẹp mà người ta chỉ có thể thấy trên tranh vẽ.
Người này y phục đơn giản, nhưng không thể che dấu dáng người rất đẫy đà phốp pháp, khiến cho bất kỳ nam nhân nào nhìn vào cũng không khỏi ham muốn.
Toàn thân đầy đặn, cân đối, kín kín hở hở dưới hai cánh tay là một nửa bầu ngực căng tròn, cả làn da trắng mịn như tuyết cũng lồ lộ.
Bước đi uyển chuyển, thanh thoát, phiêu diêu như mây trôi nước chảy, lộ rõ phong tư quý phái mà rạng rỡ.
Hàn Mạc khẽ nhíu mày, nhìn đi nhìn lại, rõ ràng người thiếu phụ này và Bích di nương có vài phần giống nhau, cũng một dáng vẻ đầy đặn. Hắn cố gắng nhìn xuyên qua tấm mạng che mặt nhưng không thể thấy được khuôn mặt của người thiếu phụ kia.
Nhưng nhìn thoáng qua cũng thấy được khuôn mặt được che mạng kia ắt phải là của một mỹ nhân cực kỳ diễm lệ. Tuy nhiên, ánh mắt của nàng ấy Hàn Mạc mơ hồ như đã từng thấy qua. Chỉ có điều, hắn nhất thời không thể nhớ nổi…
Nữ nhân phía sau hẳn là nha hoàn, thu hồi mấy tờ giấy dầu tán, nhìn mấy tên dược thương vẻ khinh ghét.
Tử y phu nhân cơ bản không thèm để mắt tới mấy tên thương nhân kia, đi lên lầu, quay lại nói một câu:
-Hay là bây giờ vậy đi, vừa khéo có mưa, nước mưa pha trà, tiệc trà tiếp khách càng thêm hương.
Giọng của nàng trong trẻo, ngọt ngào, nhưng bên trong mang theo hàn khí, khiến cho người kháccứng đờ toàn thân tinh thần mụ mị.
Một gã dược thương không rời mắt khỏi bộ ngực đầy đặn của Tử y phu nhân, rốt cuộc không nhịn được, cười giả lả:
-Có trà nào hương thơm qua được hương thơm của đại mỹ nhân, để mỗ hôm nay mời nàng thưởng trà vậy! Text được lấy tại http://truyen360.com
Người nước Nam Phong vốn thích xưng là mỗ, nghe hắn nói, Hàn Mạc càng khẳng định mấy tên này là người Phong quốc.
Tử y phu nhân không thèm quan tâm đến lời lẽ châm chọc của gã, hai tay đưa lên che ngực, tư thế tao nhã, tên dược thương nháy mắt ra hiệu, rất nhanh, vài tên Phong quốc lực lưỡng đã làm thành một vòng tròn vây quanh Tử y phu nhân.
Tên dẫn đầu cười cợt nhả:
-Mỗ là Mãng Đột Lặc, người nước Nam Phong, vinh hạnh được diện kiến đại mỹ nhân.
Từ trong ngực lấy ra hai thỏi bạc:
-Mỗ mời nàng uống trà, cái này thưởng cho nàng.
Tử y phu nhân cũng lấy trong tay áo ra tấm ngân phiếu, thản nhiên nói:
-Một trăm lạng, ngươi tránh ra, nó sẽ là của ngươi.
Mãng Đột Lặc cùng đám dược thương ngẩn ra, Hàn Mạc đứng phía sau cũng không khỏi mỉm cười.
Phu nhân này đúng là rất thú vị.
Mãng Đột Lạc ngẩn ra một lúc, đột nhiên cười ha hả, các dược thương khác cũng ha hả cười theo, gã vuốt chòm râu, nói:
-Nàng đúng là có hương vị, mỗ thích đấy.
Rồi vươn bàn tay vỗ vào mông của thiếu phụ một cái.
Hàn Mạc nhíu mày, người Nam Phong này lá gan đúng là quá lớn, dám ngay tại đây lộ liễu ức hiếp nữ giới, bàn tay gã đang sờ soạng eo lưng của Tử y phu nhân, thì ả nha hoàn phía sau đã lách vào, cầm tờ giấy dầu tán trong tay nhằm hướng Mãng Đột Lặc hung hăng đánh tới.
Mãng Đột Lãng thu tay lại, bắt lấy tờ giấy dầu tán, hung tợn nhìn ả nha hoàn, quát:
-Trư nữ tử, dám đánh mỗ sao?
"Trư nữ tử" ở Phong quốc là một từ dùng để nhục mạ những nữ nhân thân phận thấp kém.
Mãng Đột Lặc bắt lấy tờ giấy dầu tán môt cách gọn gàng, Hàn Mạc không thèm để mắt, chỉ lạnh lùng đứng cười.
Các dược thương người Nam Phong rời nước đi ra ngoài buôn bán cũng không nhiều, một là văn hóa của Phong quốc không cho phép, không muốn người của họ tiếp xúc với bên ngoài, ngoài ra, còn có nguyên nhân khác là sản vật của nước họ vốn rất được chú ý, người ngoài dòm ngó, thèm khát là chuyện hiển nhiên. Nếu không phải thực có bản lĩnh, dược thương bình thường đúng là không dám bước qua cửa để đi ra tiếp xúc với người ngoài.
Nên có thể nói, mấy tay dược thương này có thể nghênh ngang đi lại ở Yến Kinh, đủ thấy bọn họ không phải hạng tầm thường.
Mãng Độc Lặc xé tờ giấy dầu tán ra từng mảnh, nhổ nước bọt, nhìn Tử y phu nhân trầm giọng nói:
-Còn không mời mỗ gia uống trà.
-Đây là nơi tao nhã, ngươi sao có thể lỗ mãng?
Tử y phu nhân không hề tức giận, vẫn nhẹ nhàng nói:
-Phong quốc nhân, có lẽ nào ở đất Yến quốc mà dám hoành hành ngang ngược?
Mẵng Đột Lặc nhìn chăm chăm vào bộ ngực cao đầy của thiếu phụ:
-Ta coi trọng nàng, dĩ nhiên có thể mời nàng uống trà, đó là quy củ của Phong quốc.
Hắn chưa dứt lời, đã nghe phía sau một giọng nói âm trầm vang lên:
-Mãng Đột Lặc, ta cũng coi trọng ngươi, hãy để ta mời ngươi một chén.
Đám người Nam Phong sửng sốt, quay lại nhìn, chỉ thấy phía sau hai người mặc áo gió đầu đội nón tre, người phía trước dùng ngón tay trái ngoắt Mãng Đột Lạc một cái.
-Ngươi đến đây, ta có lời muốn nói!