Sâu trong hoàng cung, cung Trường Xuân, Hoàng đế bệ hạ lẳng lặng ngồi bên long án, đọc tấu chương vừa mới trình suốt cả đêm, vẻ mặt lạnh tanh, ánh mắt cũng cực kỳ quái dị. Thục quý phi xiêm y màu trắng lụa mỏng, yểu điệu động lòng người, đứng phía sau nhẹ nhàng đấm bóp vai Hoàng đế.
-Ái phi có biết vừa xảy ra chuyện gì không?
Hoàng đế buông tấu chương trong tay, kéo tay Thục quý phi, đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng hỏi. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.com
Thục quý phi cẩn trọng nói:
-Thánh thượng, thần thiếp không dám can thiệp...!
Không đợi nàng nói xong, Hoàng đế đã thản nhiên cười nói:
-Nơi này chỉ có ngươi và trẫm hai người, những lễ chế vứt đi trong cung này cũng không cần để ở trong lòng. Những năm gần đây, nếu không phải cùng ngươi nói chuyện, trẫm chỉ sợ là chống đỡ không xong.
Thục quý phi ánh mắt như nước trong veo nhìn Hoàng đế, trong mắt toát ra vẻ trìu mến, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Hoàng đế, dịu dàng nói:
- Thánh thượng là thiên hạ đệ nhất nam nhân, là con của trời, không có gì sự tình có thể đánh đổ được ngài.
Hoàng đế mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo Thục quý phi, hạ giọng nói:
-Trẫm... Kỳ thật cũng không phải một Hoàng đế tốt!
Thục quý phi sắc mặt hoảng hốt, vội la lên:
-Thánh thượng, người...!
Hoàng đế nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
-Ái phi không cần phải nói, kỳ thật trẫm biết chính mình. Ở thời của Tiên đế, thế gia còn không dám làm càn, cho dù nội các, cũng phải nhìn sắc mặt tiên đế làm việc, nhưng tới thời của trẫm... !
Hoàng đế cười khổ, bất đắc dĩ mà lắc đầu:
-Thế gia quyền thế lớn, đã vượt xa sự hình dung của trẫm. Trẫm thân là thiên tử, nhưng không thể khống chế thần tử, làm sao được xem là Hoàng đế tốt? Bọn họ tranh đấu lẫn nhau, tranh quyền đoạt lợi, trẫm lại chỉ có thể buông tay đứng nhìn. Ái phi, nàng cũng biết, chuyện, tối nay, vừa xảy ra một chuyện nghiêm trọng!
Thục quý phi mày liễu nhíu lại, dừng ở Hoàng đế.
-Tây Môn Lôi Tàng mượn cớ ngày sinh nhật, thiết đãi yến tiệc, mời đại thần trong triều, thành viên nội các cũng có mặt!
Hoàng đế vẻ mặt lạnh lùng đứng lên:
-Lại không ngờ y to gan lớn mật, âm thầm cùng Ngụy quốc hắc kỳ cấu kết, thiết lập cạm bẫy, ý muốn tru sát trọng thần trong triều.
Thân hình mềm mại của Thục quý phi chấn động, hoa dung thất sắc, thất thanh nói:
-Như thế nào… sao có thể như thế?
Trong lòng trầm xuống, trong nháy mắt nghĩ tới Hàn Huyền Đạo và Hàn Huyền Xương, biết được hai người nhất định đi tới dự tiệc, Tây Môn Lôi Tàng thiết lập cạm bẫy, hai người này... !
Thân hình nàng thốt nhiên cứng đờ.
Hoàng đế nhẹ giọng thở dài:
-Ái phi không cần vì người nhà mà lo lắng. Tây Môn Lôi Tàng đã chết!
-Đã chết?
Thục quý phi ngẩn ra, lập tức hỏi:
-Còn nhóm trọng thần kia?
-Thật ra đã chết vài người.
Hoàng đế hạ giọng nói:
-Tuy nhiên thành viên nội các đều còn sống, Hàn Huyền Đạo và Hàn Huyền Xương cũng không ngờ...!
Hoàng đế khẽ nhíu mày:
-Trong tấu chương viết, Hàn Mạc cũng tham dự việc này!
-Tiểu ngũ?
Thục quý phi vừa mới yên tâm lại lo lắng:
-Hắn... hắn làm sao vậy?
-Hàn Mạc và thích khách cùng nhau trà trộn vào Tây Môn phủ!
Hoàng đế vừa mới dứt lời này, Thục quý phi vẻ mặt đại biến, mặt mày trắng bệch, lập tức nói:
-Thánh thượng, Tiểu ngũ... Tiểu ngũ sẽ không làm việc phản nghịch, nhất định là hiểu lầm!
Hoàng đế mỉm cười nói:
-Đừng vội, đừng vội, tuy rằng Hàn Mạc và thích khách cùng nhau trà trộn vào Tây Môn phủ, nhưng không phải thích khách, ngược lại là công thần.
Thục quý phi vẻ mặt nghi hoặc, chớp chớp đôi mắt, khó hiểu mà nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế cười nhẹ nói:
- Lần này nếu không phải Hàn Mạc ra tay, Yến quốc ta sẽ gặp đại họa. Nếu các trọng thần thật sự gặp nạn trong tối qua, Yến quốc ta nhất định sẽ nội loạn, Ngụy Khánh hai nước nhất định nhân cơ hội phát động tấn công, lúc đó, dù có Tiêu Hoài Ngọc, Yến quốc chỉ sợ cũng ngăn không được.
Thục quý phi dường như hiểu ra, sâu kín thở dài:
-Trời phù hộ cho Yến quốc.
Hoàng đế cười nói:
-Trẫm nói qua, ái phi là tâm phúc của ta, hiện giờ Hàn Mạc tới yến kinh rồi, cũng thành tâm phúc của trẫm. Tiểu tử này, vừa vào Tây hoa thính không có mấy ngày, lại cùng Tây hoa thính lập công lớn như vậy, quả nhiên không khiến trẫm thất vọng.
Thục quý phi vốn dĩlà người thông tuệ, đoán sự tình ắt có nhiều điều khó hiểu, dè dặt:
-Thánh thượng nói, Tiểu ngũ... Hàn Mạc lẫn vào bên trong thích khách, phải… là có công?"
-Đó là phương pháp làm việc của Tây hoa thính.
Hoàng đế bình tĩnh nói:
-Về phần tình hình cụ thể và tỉ mỉ ra sao, trong tấu chương cũng không có trình báo rõ.
Trong mắt Hoàng đế xẹt qua vẻ lạnh lẽo:
-Tây Môn Lôi Tàng lần này thật sự là ngu xuẩn, thiếu chút nữa vùi lấp Yến quốc vào trong nguy hiểm và tai họa. Gia tộc trăm năm cũng chỉ vì hắn ngu xuẩn như vậy mà diệt vong.
Thục quý phi cụp mắt xuống, trầm mặc không nói.
Hoàng đế đứng dậy, vỗ về Thục quý phi, nắm tay nàng đi đến phía trước cửa sổ, ngoài cửa sổ gió lạnh từng trận, chỗ ao nhỏ kia bị gió lay động, nổi lên từng trận gợn sóng.
-Đám lão nội các kia…
Hoàng đế thản nhiên nói:
-Bọn họ đã thảo luận việc xử lý Tây Môn bộ tộc ra sao, việc này cũng tốt, miễn cho trẫm lo lắng!
-Thánh thượng...!
Thục quý phi nhẹ nhàng nắm tay Hoàng đế, dịu dàng nhìn hắn.
Hoàng đế khẽ mỉm cười, dịu dàng nói:
-Thôi, trẫm phải nghỉ ngơi.
Thục quý phi mày liễu nhíu lại, muốn nói lại thôi.
-Làm sao vậy?
Hoàng đế thấy Thục quý phi thần sắc khác thường, không khỏi thắc mắc.
Thục quý phi rốt cục nói:
-Thánh thượng, ngài lâu rồi không có đi Vĩnh Đông cung!!
Hoàng đế nhíu mày, vẻ mặt có chút không hài lòng, hừ lạnh một tiếng, nói:
-Ái phi, trẫm gần đây tâm tình vốn không tốt, ngươi đừng khiến trẫm không thoải mái!
Thục quý phi vội quỳ rạp xuống đất
-Thánh thượng, thần thiếp lỡ lời, xin Thánh thượng giáng tội!
Hoàng đế nâng dậy Thục quý phi, thở dài:
-Nàng vốn là người hiểu được tâm tư trẫm, vì sao hôm nay phải nhắc tới Vĩnh Đông cung?
Đột nhiên hiểu được cái gì, thần sắc lạnh xuống, nói:
-Là nàng ta đã tới nơi này?
Thục quý phi trầm ngâm một chút, rốt cục gật đầu nói:
-Thần thiếp không dám gạt Thánh thượng, Tiêu quý phi hôm nay thật là có đến cung Trường Xuân, đối với thần thiế< rất có... rất có lời oán thán.
Hoàng đế thần sắc lại lạnh lùng, con ngươi âm trầm:
-Tự Trì là người của Tiêu gia, nàng càng ngày càng làm càn. Hậu cung bị nàng ta làm cho rối tinh rối mù, nàng còn muốn đến nơi đây giương oai, trẫm thực không thể bao dung cho nàng ta làm càn thêm nữa.
-Thánh thượng bớt giận!
Thục quý phi vội hỏi:
-Tiêu quý phi chỉ là nhớ Thánh thượng, mới có thể như thế, Thánh thượng vạn không thể bởi vì vậy tức giận, có hại cho long thể.
Hoàng đế thở dài:
-Ái phi tâm tính rộng rãi,, tình cảnh như vậy rồi mà còn muốn vì nàng ta nói chuyện? Tính tình của nàng ta trẫm không phải không biết, ngang ngược kiêu ngạo hống hách, ở hậu cung lại không kiêng nể gì, nếu nàng không là Tiêu gia... Ai, thôi, không đề cập tới nàng ta nữa!
-Vậy đêm nay Thánh thượng…!
Thục quý phi thật cẩn thận nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế kéo tay Thục quý phi thản nhiên nói:
-Trẫm đêm nay cũng không đi, liền ở tại chỗ này, trẫm muốn xem nàng ta chuẩn bị bày ra trò gì. Trẫm, cũng không phải không có long uy!
Phòng nghị sự của nội các thuộc khu vực đông đạo thập tam sở, một chỗ rất trang nghiêm, rất uy nghi, bất kể ban ngày hay đêm tối, nơi này đều được canh phòng cẩn mật, có thể nói, ở toàn đông đạo thập tam sở và tây đạo bát sở mấy chục nha môn, phòng nội các nghị sự là nơi được canh phòng cẩn mật nhất.
Phòng nội các nghị sự, tên đã nói lên ý nghĩa, là nơi các thành viên nội các thảo luận quốc gia đại sự của nước Yến, những sự tình khó giải quyết, đều được tiến hành thảo luận ở phòng nội các nghị sự này, sau đó đưa ra quyết định.
Cho tới nay, nội các gồm có chín vị trí, nhưng Diệp Ngô hai nhà đã bị tiêu diệt, một thế gia khác là Tây Môn Lôi Tàng đã làm phản và tự sát, cho nên đêm nay họp nội các, chỉ còn lại các nhà: Tiêu, Tô, Hạ, Hàn, Phạm, Hồ Lục
Các thành viên nội các thảo luận suốt đêm, lúc này, sau cuộc thảo luận, các thành viên nội các rất nhanh đã lấy danh nghĩa nội các đưa ra một loạt đạo mệnh lệnh.
Đạo mệnh lệnh thứ nhất đó là lập tức bắt các quan viên lớn, nhỏ của Tây Môn gia tộc trong kinh thành, toàn bộ giam giữ, chờ đợi xử lý, để tránh Tây Môn gia tộc được ăn cả ngã về không, làm ra chuyện tình lớn hơn nữa.
Cũng may quan viên của Tây Môn gia tộc ở kinh thành cũng không nhiều lắm, người của Hình bộ và Đại lý tự rất nhanh đã khống chế toàn cục.
Đạo mệnh lệnh thứ hai, chính là mệnh lệnh từ bộ binh, trong đêm, điều động một nhóm quân phòng thủ các vùng lân cận quận Ngô, quận Nghi Xuân quận và quận Đông Hải tiến vào bên trong Ngô quận, phối hợp với quân phòng thủ của Ngô quận khống chế tình hình của Ngô quận, đầu tiên là phải khống chế được các con cháu trực hệ của gia tộc Tây Môn, bất kỳ sự nổi loạn nào của Tây Môn gia tộc, đều phải trấn áp triệt để.
Tây Môn gia tộc ở Ngô quận thực lực vốn yếu, không thể so với sự giàu có và đông đúc của quận Bột Châu, trang bị cùng lực lượng quân thế gia theo lý mà nói, Ngô quận rất dễ dàng bị khống chế.
Đạo mệnh lệnh thứ ba là hướng về quân trấn thủ của Thống soái Đông hải Hàn Huyền Linh, lệnh Hàn Huyền Linh lập tức dẫn dắt Đông hải hạm đội tiến vào hải vực của Ngô quận, tiếp quản quyền chỉ huy của hải quân Ngô quận, để tránh hải quân Ngô quận phát sinh biến cố.
Lấy tư cách là một trong hai đại quân trên biển lớn nhất của nước Yến, hạm đội hải quân của Ngô quận tất nhiên không thể so sánh với quân trấn thủ của Đông hải trấn, nên muốn khống chế được hải quân Ngô quận, đây cũng là một việc dễ dàng.
Tuy rằng kể từ đó, vô hình chung khiến Hàn gia Đông hải trấn quân lớn mạnh, nhưng trước mắt có thể đối phó với hạm đội trên biển của Tây Môn gia tộc, cũng chỉ có Đông hải trấn phủ quân, hơn nữa các thành viên nội các cũng rất lo lắng việc Tây Môn gia tộc sẽ dựa vào lực lượng trên biển để chạy trốn, một khi Tây Môn gia tộc thật sự thoát đi, đối với Yến quốc mà nói, không thể nghi ngờ là hậu hoạn, nhưng chỉ cần Đông hải trấn phủ quân ra tay, phối hợp với 6 đội quân trên, Tây Môn gia tộc vốn không có chỗ để thoát thân, trải qua một phen nghị luận, mặc dù có thành viên nội các không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng thông qua cái đạo lệnh này.
Có một điểm chung của các thành viên nội các, đó là tuyệt đối duy trì tính thống nhất.