Thời điểm Hàn Thanh đẩy cửa tiến vào nhã gian, Tiêu thiếu gia đáng thương đã ngừng hô hấp. Nếu hắn có thể dùng chủy thủ đâm xuyên trái tim của Hương Ngọc Nhi, vậy Hàn Nguyên tự nhiên cũng có thể dùng chủy thủ đâm rách cổ họng của hắn.
Không biết bởi vì kích động hay vì cảm giác khẩn trương sau khi giết người, đôi tay Hàn Nguyên run lên nhè nhẹ. Hàn Mạc tiến lên vỗ nhẹ nhẹ vào bờ vai của hắn, ra chiều an ủi.
- Tiểu Ngũ, đây là lần đầu tiên huynh giết người!
Cổ họng Hàn Nguyên khô khốc. Mặc dù giết chết Tiêu Cảnh làm cho sự phẫn nộ trong lòng hắn được phát tiết một cách thống khoái, nhưng mà nội tâm vẫn có sự khẩn trương như thường. Nhìn Tiêu Cảnh sau khi chết vẫn mở to con ngươi, trong lòng hắn không kìm được run rẩy.
Hàn Mạc ôn nhu nói:
- Tứ ca, chuyện gì cũng đều có lần đầu tiên. Huống chi là con cháu của Hàn gia, số phận vốn được định phải trải qua một lần như vậy! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - http://truyen360.com
Trước kia, từ rất sớm, khi đã biết rõ ràng về thân phận cùng vị trí hoàn cảnh một đời, ở sâu trong nội tâm Hàn Mạc đã hiểu được, làm con cháu thế gia của Yến Quốc không hề yên bình, chuyện giết người chỉ là sớm hay muộn thôi, cho nên thực ra từ sớm hắn đã có sự chuẩn bị tâm lý cho mình.
Ta không giết người, ắt người sẽ giết ta!
Nhìn thấy Hàn Thanh đi vào, Hàn Mạc hỏi thản nhiên:
- Đã xử lý tốt rồi sao?
- Uống hết rượu, tất cả đều đi ngủ!
Hàn Thanh cung kính trả lời:
- Có mấy người uống ít, nhất thời không ngủ, các huynh đệ đã giúp bọn hắn ngủ ngon rồi.
Hắn cười hì hì nói:
- Thiếu gia, Hạc Thanh Phong (một loại mê dược) kia thật sự lợi hại a, món lòng chó kia sau khi ăn xong, liền giống như bị gió thổi qua, tất cả đều ngã xuống.
Hàn Mạc bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng
- Không nghĩ tới thiếu gia của ngươi kiếp trước làm gì à!
Kiếp trước làm một gã nhân tài chuyên nghiên cứu chế thuốc, thủ đoạn phối dược vô cùng tinh anh, chế tạo một chút thuốc làm người ta hôn mê quả thực dễ như trở bàn tay, thuốc để cứu người thì hiệu quả không cao, còn thuốc hại người thì không phải cứ tới một người là xong một người hay sao.
- Thiếu gia, mấy xe bạc kia làm sao bây giờ?
Hàn Thanh nhẹ giọng hỏi
Hàn Mạc trầm ngâm, chậm rãi nói:
- Thời gian tới lúc trời sáng không còn mấy canh giờ nữa, mấy chiếc xe bạc này quá lộ liễu, ngươi đã nói Vi Minh Hồ ở cách nơi này không xa mà, trước đem hết đống châu báu quý giá này vận chuyển tới đó đi, chuyển được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, thật sự không được ném chúng ở chỗ này.
Hàn Nguyên có chút giật mình nói:
- Tiểu Ngũ, chúng ta...chúng ta cướp thuế bạc này? Đây..đây chính là vận chuyển cho triều đình a...!
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Tứ ca, nơi này là Hội Kê Quận, nói chính xác hơn là thuộc Thanh Phổ Huyện, chính là địa bàn của Tô gia. Chúng ta giết Tiêu Cảnh, vì Hương Ngọc Nhi báo thù, việc này không hề sai, nhưng mà có thể làm cho Tô gia gánh lấy trách nhiệm cho chúng ta, tự nhiên là việc hảo hảo đáng làm. Tiêu gia cùng Tô gia, hai con chó cắn nhau, vừa lúc có trò hay cho chúng ta xem.
Tô Gia đứng hàng thứ ba trong cửu đại thế gia, khống chế ba huyện Tây Bộ Hội Kê quận, và bốn huyện phía đông Hội Kê quận do Tiêu gia nắm giữ là láng giềng, kiềm giữ lẫn nhau.
- Tô gia?
Hàn Nguyên nhíu mày, nhất thời hắn không thể đem những sự việc này liên hệ tới Diệp gia.
Hàn Mạc hướng về phía Hàn Thanh phất tay:
- Đi ra ngoài, trước mang theo các huynh đệ xử lý mấy xe bạc đi! Dược tính nhiều nhất chỉ có thể duy trì thêm hai canh giờ nữa, thời gian của các ngươi còn không nhiều đâu.
- Dạ!
Hàn Thanh lập tức đi xuống, dẫn "Hắc Báo" đi thi hành mệnh lệnh.
....
Trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh trong chốc lát, một sự tĩnh lặng đến đáng sợ.
- Xe bạc đến Thanh Phổ Huyện thì bị cướp, Tô Gia ắt khó trốn khỏi việc có liên quan.
Hàn Mạc ngẩng đầu, xoa xoa cằm, ra chiều suy nghĩ:
- So sánh với sự phòng bị về Hàn gia chúng ta, Tiêu gia đối với Tô gia, tâm lý kiêng kị còn nặng nề hơn!
- Vậy chúng ta cần phải làm cái gì đây?
- Cũng không cần phải làm gì cả.
Hàn Mạc cười nhạt:
- Để cho Tiêu Cảnh viết lên một chữ.
- Hắn...đã chết?
Hàn Nguyên cau mày nói:
- Tiểu Ngũ, người chết làm sao có thể viết chữ được đây?
Hàn Mạc cười hì hì một tiếng:
- Để ta dạy cho huynh.
Hắn đi tới, ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Tiêu Cảnh, tay hắn làm bút, máu làm mực, trên mặt đất hiện ra một chữ "Hàn"quanh co vặn vẹo.
Đôi mắt Hàn Nguyên trợn lên:
- Đây...Vì sao lại viết họ chúng ta? Tiểu Ngũ, đây không phải là càng làm lộ ra Hàn gia chúng ta hay sao?
Hàn Mạc đứng lên, xoa xoa cằm nhìn vào chữ "Hàn", mỉm cười nói:
- Tuyệt bút trước khi chết, cái chữ "Hàn" này, Tiêu thiếu gia viết vô cùng tốt, so với ta còn tốt hơn nhiều!
Hắn ngẩng đầu, hỏi Hàn Nguyên:
- Tứ ca, huynh có thể bóp nát xương cốt tay của hắn không?
- Được.
- Xương tay người bị vỡ vụn, hẳn không thể viết ra được chữ nữa.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Nếu quả thật có quan sai tới đây, bọn họ thấy chữ trên mặt đất, rất nhanh sẽ nghĩ đến việc không phải bản thân Tiêu Cảnh viết, mà là do Tiêu cảnh sau khi chết có người mượn tay của hắn để viết nên.
- Bên trong đám quan sai, đến cùng thì có được bao nhiêu người có đầu óc.
Hàn Nguyên khẽ gật đầu:
- Nhưng mà viết lên chữ "Hàn", không phải sẽ có bất lợi đối với Hàn gia chúng ta sao?
Hàn Mạc bĩu môi:
- Tứ ca, nói thiệt cho huynh biết, cho dù không có chữ "Hàn" này, Đông Hải Quận cùng Hội Kê Quận gần với nơi xảy ra sự việc, Hàn gia chúng ta ít nhiều sẽ phải chịu một số hiềm nghi. Nhưng mà viết lên chữ "Hàn" này, có thể làm Hàn gia được an toàn hơn.
Dừng một chút, hắn thản nhiên nói tiếp:
- Nếu quả thật là do Hàn gia làm, sao lại có thể lưu lại tên của mình ở đây?
Hàn Nguyên ngẩn ra, nhưng ngay sau đó hiểu rõ được ý đồ sâu xa, thở dài nói:
- Tiểu Ngũ, đệ...đệ thật là thông minh! Bên ngoài nhìn thấy càng liên lụy nhiều đến Hàn gia chúng ta, Tiêu gia sẽ cảm thấy chuyện này có liên quan tới Tô gia nhiều hơn! Hắn sẽ cảm thấy đây là do Tô gia giá họa cho Hàn gia chúng ta, mục đích là để cho Tiêu Gia cùng Hàn gia tranh đấu gay gắt hơn!
- Tứ ca, huynh cũng rất thông minh!
Hàn Mạc mở miệng cười hì hì.
Hàn Mạc nhìn bên ngoài thì thấy có vẻ thong dong, nhưng mà trong lòng hắn có chút thấp thỏm. Đây giống như hắn khuấy lên một vũng nước đục, cuối cùng sẽ xuất hiện tình trạng gì, đến hắn cũng không thể xác định được.
- Một chiêu này, vì sao gia gia bọn họ không cần đến?
Hàn Nguyên thấp giọng hỏi
- Gia gia bọn họ phải lo nhiều việc rồi, cho nên mới ít dùng đi.
Hàn Mạc thở dài nói:
- Huống chi đây là sự mạo hiểm, nếu không có chuyện tình của Hương Ngọc Nhi, chúng ta chưa chắc sẽ phải mạo hiểm thế này.
...
Người đội nón tre nãy giờ vẫn đứng trước cửa, rốt cuộc mở miệng nói:
- Cần phải đi rồi, hai trăm dặm đường, cho dù ra roi thúc ngựa, đến khi trời sáng cũng chưa chắc có thể chạy tới nơi được!
- Không sai, cần phải đi gấp, để lại một bãi hỗn tạp, xem các đại nhân vật của chúng ta sẽ hốt nó như thế nào đây?
Hàn Mạc cười ha hả.
- Trước khi đi, hai người kia phải xử lí thế nào đây?
Người đội nói tre chỉ vào hai nữ nhân ở góc tường, hai nữ nhân kia bởi vì quá sợ hãi, gần như là bị hù chết rồi, da thịt vốn lộ ra vẻ mềm mại hồng nhuận, giờ thì nổi lên từng hột như nổi da gà.
Hàn Mạc nhún vai:
- Ta cho ngươi biết một bí mật, kỳ thật ta là một người vô cùng thương hoa tiếc ngọc, ta...rất ít khi xuống tay với nữ nhân!
- Để ta động thủ!
- Chu Tiểu Ngôn, lòng của ngươi thật đúng là dứt khoát a, hai nữ nhân xinh đẹp như vậy, ngươi nỡ xuống tay hả?
Hàn Mạc u oán nhìn chằm chằm vào người đội nón tre.
Thanh âm của Chu Tiểu Ngôn giống như tướng mạo của hắn, lạnh như băng, lãnh khốc:
- Nữ nhân còn sống muốn lưu lại thì phải mãi mãi câm lặng!
Dừng một chút, hắn tiếp tục nói:
- Các nàng còn sống, ngươi có thể gặp nhiều phiền toái, ta về sau phải dựa vào ngươi để có cơm ăn, phiền toái của ngươi càng ít, ta ăn cơm lại càng yên ổn hơn.
- Tổng lại thì trong lời nói của ngươi đã kể cho ta không ít đạo lý!
Hàn Mạc nói một cách thản nhiên, xong ra chiều trầm ngâm, nhẹ giọng nói:
- Đừng làm cho các nàng quá thống khổ là được…
Hắn kéo cánh tay của Hàn Nguyên, đi ra phía cửa.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, vạn vật đều yên lặng. Trong đại đường, võ sư cùng với quan viên đều đang ngủ say như chết.
- Tiểu Ngũ!
Hàn Nguyên quét mắt qua mọi người một cái, nhẹ giọng nói:
- Đệ so với Tứ ca, nghĩ ra còn mạnh mẽ hơn nhiều! Ngươi còn có nhiều bí mật mà Tứ ca không biết a!
Hàn Mạc cười ha hả một tiếng, thản nhiên đáp:
- Tứ ca, một chút bí mật trên không thể lộ diện, chỉ có thể đến thời điểm cần kíp mới phải sử dụng đến.
- Đệ nói không sai!
Hàn Nguyên nói:
- Đệ làm việc quyết đoán, không dây dưa dài dòng, điểm này, Tứ ca tuyệt đối không thể bằng được đệ. Hàn gia chúng ta nếu muốn sống sót ở Yến Quốc, cách viết chữ "dứt khoát" như thế nào phải luôn nằm lòng!
- Trừ dứt khoát ra, Hàn gia còn phải nhớ kỹ hai chữ nữa…
- Hai chữ nữa?
- Đoàn kết!
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Người Hàn gia chúng ta, cần phải đoàn kết một lòng, như vậy mới sẽ không để cho người khác đánh bại dễ dàng.
Hàn Nguyên gật gật đầu mặt lộ vẻ suy nghĩ, hơi trầm ngâm, sau vỗ nhẹ nhẹ vào bả vai Hàn Mạc:
- Tiểu Ngũ, cảm ơn đệ!
- Tứ ca, vì sao lại nói như vậy?
- Cảm ơn đệ giúp ta báo thù cho Hương Ngọc Nhi!
Lời nói của Hàn Nguyên đầy chân thành:
- Từ nhỏ đến lớn, bất luận Tứ ca có phiền toái gì, đệ cũng đều không chút do dự vì Tứ ca mà ra mặt, Tứ ca cả đời mang ơn của đệ!
Hàn Mạc cười híp mắt nói:
- Tứ ca, huynh quên quan hệ của chúng ta rồi hay sao? Đệ và huynh chính là hảo huynh đệ, là con cháu Hàn gia! Nếu như huynh và đệ, hai người chúng ta không chung sức chung lòng, vậy làm sao có thể đem mấy vạn người Hàn tộc cùng đoàn kết một lòng được đây?
Hàn Nguyên cầm lấy tay Hàn Mạc, lộ ra nụ cười thoải mái:
- Tiểu Ngũ, huynh ghi nhớ những lời này! Chúng ta là huynh đệ, bất luận có gặp nguy nan gì, Tứ ca cũng sẽ luôn kề vai sát cánh với đệ!
- Đệ không phải là khinh thị Hương Ngọc Nhi, nhưng mà huynh có thể vì nàng, không để ý hết thảy an nguy của mình làm ra đại sự như vậy, chứng minh Tứ ca của đệ là một nam nhân có tình có nghĩa.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Đệ tán thưởng những nam nhân như vậy, thực may mắn khi đệ có được huynh đệ như vậy!
Huynh đệ hai người nhìn nhau cười một tiếng, nụ cười vào lúc này bao hàm nhiều ý nghĩa. Nhưng không chút nghi ngờ rằng, hai người bọn họ đều đưa đối phương ngang bằng với bản thân mình, sẵn sàng trả giá hết thảy vì huynh đệ!
Chu Tiểu Ngôn lúc đi ra, bước chân vẫn như cũ rất kiên định.
- Xong xuôi rồi hả?
Hàn Mạc hỏi:
Chu Tiểu Ngôn "dạ" một tiếng, tiếp tục nói:
- Các nàng cũng không gặp thống khổ!
- Ngươi so với ta đủ dứt khoát!
Hàn Mạc thở dài:
- Có lẽ ngươi từng thật sự giết qua rất nhiều người...bao gồm trong đó rất nhiều nữ nhân?!
- Trước khi tiến vào Hàn phủ, ta không phải hạ nhân của ngươi!
Hơi trầm mặc, Chu Tiểu Ngôn mới chậm rãi nói:
- Hơn nữa, chuyện trước kia của ta, vô hại đối với ngươi!
Hàn Mạc cười một tiếng sảng khoái, xoa cằm nói:
- Thế sự vô thường, ta hi vọng cả đời ngươi đều vô hại đối với ta!
- Chỉ hy vọng như thế!
Giọng nói Chu Tiểu Ngôn lạnh lẽo vang lên.
Lần này mang theo Chu Tiểu Ngôn cùng nhau hành động, có lẽ Hàn Mạc có chút mạo hiểm, dù sao đối với lai lịch Chu Tiểu Ngôn không được rõ ràng lắm, hắn cũng không dám khẳng định, chuyện này có thể bị Chu Tiểu Ngôn tiết rộ ra ngoài hay không.
Nhưng mà hắn biết, nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi.
Hàn Mạc cảm giác vận khí của mình rất tốt.