Hạ Khánh Chi nghe Hàn Mạc nói thế thì cười nói:
- Hàn thiếu gia nghĩ quá rồi, chẳng qua là vài việc thủ tục thôi, đừng quá lo.
Ông ta cố gắng kéo cho được Hàn Mạc về Hình bộ, muốn nhân dịp này o bế Hàn Mạc. Đương nhiên nếu Hàn Mạc theo ông ta về Hình bộ, rồi sau đó hỏi một vài câu nghe như không có gì, nhưng thực ra là một cái bẫy. Chỉ cần có chút sơ suất nhỏ trong lời nói của Hàn Mạc, lộ ra ở đâu đó, Hạ Khánh Chi nhất định chộp lấy cơ hội ngay.
Sở trường của ông ta là nắm lấy sơ hở trong lời nói người khác, vu khống hãm hại. Đây là cái trò ông ta vẫn chơi suốt nhiều năm nay, sành sỏi không ai bằng. Hơn nữa ông ta cũng có ý thăm dò, Hàn Mạc tuy tinh ranh, thông minh, nhưng dù gì thì cũng còn quá trẻ, chỉ cần dày công một chút nhất định sẽ có được nhiều thứ hay ho từ con người trẻ tuổi này.
Nhưng muốn chơi được cái trò này, đầu tiên phải đưa được Hàn Mạc về Hình bộ trước đã. Nhưng Hàn Mạc đã tìm được cớ thoái thác, một hai không chịu đến Hình bộ.
Dù sao thì trong tình huống không hề có chứng cứ, không thể bắt Hàn Mạc đi với lý do là đối tượng tình nghi. Nhìn bên ngoài đây chỉ là việc thủ tục, nhưng Hàn Mạc có chức danh Thính trưởng Tây hoa thính, thêm nữa mượn cớ nói Vi Ly có thể đi thay mình, bản thân đương nhiên là tương đối an toàn.
- Hạ đại nhân, tại hạ bây giờ vẫn đang có thương tích.
Hàn Mạc chỉ chỉ vào chân mình:
- Vi Ly muốn tranh công tôi cũng chẳng màng đâu. Công này thật không phải nhỏ, với khả năng của Hình bộ, hỏi cho ra sự thật không hề khó mà!
Con ngươi Hạ Khánh Chi hiện lên vẻ quỷ quyệt, trầm ngâm đôi chút, nói:
- Nếu đã thế, thôi không làm phiền Hàn đại nhân nữa.
Chậm rãi bước đến hỏi Vi Ly:
- Đâu đuôi sự việc ngươi biết rõ chứ?
Vi Ly chắp tay nói:
- Tôi từ đầu đến cuối luôn theo sau Mộ Dung đại nhân, đầu đuôi sự việc tôi biết rõ.
- Thế thì tốt.
Hạ Khánh Chi liếc sang Hàn Mạc thấy hắn đang cười đắc chí, miễn cưỡng lệnh cho thuộc hạ:
- Đem thi thể về nha môn!
Rồi bước lên trước Ngạc Thanh Lôn chắp tay cười nói:
- Lão tướng quân, làm phiền rồi! Lão tướng quân bảo trọng. Báo Đột doanh trông cậy cả vào lão tướng quân.
Nói xong lệnh cho lính tốt của Hình bộ đem thi thể đi, đem cả Vi Ly cùng mấy kỵ binh về Hình bộ.
Trước lúc đi, Ngạc Thanh Lôn bỗng nhiên nói:
- Hạ đại nhân, bốn binh sĩ ngài mang đi thẩm vấn, ta mong rằng họ có thể sớm quay lại luyện tập.
Hạ Khánh Chi cười nói:
- Đương nhiên, đương nhiên rồi!
Đợi người của Hình bộ đi khỏi, Ngạc Thanh Lôn mới bước vào căn lều chỉ huy đã bỏ trống từ lâu. Bên trong đương nhiên là đã quét dọn tinh tươm, các đồ dùng đầy đủ. Bỗng lão gọi Hàn Mạc lại hỏi:
- Có phải là do Hắc Kỳ làm?
Hàn Mạc lập tức trả lời:
- Bẩm đại nhân, chính là do bọn Hắc Kỳ mai phục ở Nguyệt Quang tự gây ra. Mộ Dung đại nhân vốn cứ tưởng là giặc cướp tầm thường, không ngờ lại là thám tử nước Ngụy, cho nên… có phần khinh địch, mới để xảy ra họa lớn như vậy.
Ngạc Thanh Lôn nhìn chăm chăm vào mặt Hàn Mạc. Hàn Mạc thì vẫn thản nhiên như không, cực kỳ bình tĩnh. Trong lều bỗng yên tĩnh lạ thường, rất lâu sau đó, Ngạc Thanh Lôn mới thở một hơi dài, nói:
- Hàn Mạc, lão phu có một câu, hy vọng ngươi ghi nhớ.
- Mong đại nhân chỉ bảo!
- Chức trách của Báo Đột doanh là bảo vệ Thánh thượng, bảo vệ nước Yến, bất luận sau này ngươi ở vị trí nào trong Báo đột doanh, đã ở trong Báo đột doanh thì phải làm hết chức trách của mình, đó chính là bảo vệ Thánh thượng.
Hàn Mạc cung kính nói:
- Thuộc hạ nhất định khắc ghi trong tim, thề hiếu trung với Thánh thượng cho đến chết.
- Hy vọng đây là lời thật lòng của ngươi!
Ngạc Thanh Lôn bình thản nói, đưa ánh mắt lim dim mệt mỏi nhìn Hàn Mạc, trầm ngâm một lát, rồi vẫy tay nói:
- Lão phu mệt rồi, ngươi có thể lui ra.
Hàn Mạc đi ra từ căn lều, ánh nắng của bình minh đã rà rà trên mặt đất. Hít một hơi dài không khí sớm mai, cảm thấy lồng ngực bị đày dọa bởi mùi máu suốt đêm qua, giờ thật thoải mái!
Ngạc Thanh Lôn thật là rất lợi hại, lúc nhìn chằm chằm vào Hàn Mạc, làm Hàn Mạc cảm thấy như ông đã nhìn thấu hết tim gan mình.
Hạ Khánh Chi vốn nghĩ qua thẩm vấn sẽ tìm ra manh mối gì bất lợi cho Hàn Mạc, nên các binh sĩ Ngự lâm quân được đưa về Hình bộ thì lập tức tiến hành thẩm vấn. Hạ Khánh Chi đích thân thẩm vấn, không ai biết, rốt cuộc ông ta đã tìm ra được manh mối gì.
Hôm nay không có buổi chầu sớm, nên lúc mặt trời vừa lên cao, Hình bộ Thượng thư Hạ Khánh Chi lê cái cơ thể mỏi mệt chậm chậm lên kiệu rời khỏi nha môn Hình bộ, đi thẳng đến phủ Thái sư.
Tiêu thái sư cũng đang ngồi ở phòng bên chờ Hạ Khánh Chi từ sớm, nhìn thấy Hạ Khánh Chi, câu đầu tiên đã hỏi ngay:
- Có liên quan gì đến Hàn Mạc không?
Hạ Khánh Chi đầu tiên thi lễ, rồi mới chau mày nói:
- Thái sư, việc này thực ra không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó. Nhưng mà,…hiện giờ chúng ta vẫn chưa tìm ra bất cứ chứng cứ nào bất lợi cho Hàn Mạc, hơn nữa…!
Ông ta ngẩng đầu nhìn Thái sư một chặp, chỉ nhìn thấy đôi con người sắc lẹm của thái sư đang nhìn vào mình, mới nói tiếp:
- Hơn nữa từ miệng Vi Ly, việc này hình như có liên quan đến một kế hoạch của Mộ Dung Hạc!
- Kế hoạch?
Tiêu thái sư nheo mắt, vuốt vuốt ngọc như ý trong tay, hỏi:
- Kế hoạch gì?
Hạ Khánh Chi nhìn trái nhìn phải một hồi, rồi mới nói khẽ:
- Thái sư, là vì, Mộ Dung Hạc muốn giết Hàn Mạc?
Bàn tay đang vuốt ve ngọc như ý của Tiêu thái sư bỗng dừng lại, thần sắc u ám:
- Giết Hàn Mạc?
- Vâng.
Hạ Khánh Chi nói khẽ: Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.com
- Vi Ly cũng là tâm phúc của Mộ Dung Hạc.
- Tâm phúc thì tâm phúc, có biết hắn đến từ đâu đến không?
Giọng nói của Tiêu thái sư khản đặc như tiếng mài một thanh đao sét rỉ:
- Cái tên Vi Ly gì đó, ngươi đã điều tra gốc gác của hắn chưa?
- Lúc Mộ Dung Hạc thu nhận hắn vào Báo đột doanh đã tra qua.
Hạ Khánh Chi cẩn thận nói:
- Tên Vi Ly này là người quận Ngô, tôi cũng đã phái người đến huyện nơi hắn ở thăm dò rồi, có lẽ không phải là giả.
- Hắn đã nói những gì?
Tiêu thái sư hỏi.
Hạ Khánh Chi có hơi trầm ngâm, mới nói tiếp:
- Theo Vi Ly nói, Mộ Dung Hạc xin lệnh điều binh từ Ngạc Thanh Lôn, mục đích là điều Hàn Mạc ra ngoài thành, mượn cớ là đi bắt giặc cỏ ở Nguyệt Quang tự, tìm cơ hội thủ tiêu Hàn Mạc. Vi Ly nói, Mộ Dung Hạc đã ngầm hứa với mới bọn chúng rằng diệt Hàn Mạc rồi hắn có thể sẽ được làm Chỉ huy sứ của Báo đột doanh, lúc đó sẽ thăng chức cho những kẻ có công, ngoài ra còn được thưởng bạc…
- Ngu xuẩn!
Tiêu thái sư cười bất mãn:
- Lão phu đã căn dặn Mộ Dung Hạc, Hàn Mạc trong bụng đã sớm đề phòng, không được xem thường thằng nhỏ đó, trong lúc này càng không thể động thủ với hắn. Không ngờ y lại mất kiên nhẫn như thế, bỏ lời dặn của lão phu ngoài tai mà đi giết Hàn Mạc. Y chết không đáng tiếc, chỉ là làm hỏng cả thế cờ của lão phu, bao tâm huyết của lão phu đổ vỡ trong giây lát. Ngu xuẩn hết chỗ nói!
Hạ Khánh Chi vội nói:
- Vâng, Mộ Dung Hạc … cũng thật là dại dột. Với năng lực của y, không có Thái sư giúp sức thì y chẳng làm nên trò trống gì.
Tiêu thái sư nhìn Hạ Khánh Chi một hồi, rồi hỏi:
- Thế rồi, sau đó thế nào?
- Vi Ly và Tằng Khánh theo Mộ Dung Hạc lên đến đỉnh núi, thì nghe trong thiền viện vọng ra tiếng ẩu đả. Mộ Dung Hạc lúc ấy rất lấy làm lạ, vì theo tin Mộ Dung Hạc được biết, Nguyệt Quang tự là một ngôi chùa thanh tịnh yên ổn, nói rằng có giặc cỏ ẩn nấp chẳng qua là cái cớ để dụ Hàn Mạc ra ngoài. Ở đó ít người lui tới, Mộ Dung Hạc cũng đã suy xét kỹ lưỡng rồi mới chọn địa điểm đó. Trong chùa có ẩu đả, thật ra nằm ngoài dự tính của Mộ Dung Hạc. Y bèn dẫn theo Vi Ly và Tằng Khánh vào trong xem rốt cuộc là chuyện gì. Nhìn thấy Hàn Mạc đang bị mấy hòa thượng vây đánh!
Hạ Khánh Chi chậm rãi nói tiếp:
- Mộ Dung Hạc thấy tình hình như thế, tuy rất ngạc nhiên, nhưng lại định mượn sức mấy tên hòa thượng đó nhân tiện khử luôn Hàn Mạc. Có điều bọn chúng cũng không ngờ rằng mấy tên hòa thượng đó không phải là bọn giặc cỏ tầm thường, đã phát hiện ra hành tung của bọn họ, thế là bọn họ cũng bị cuốn vào cuộc chiến. Mộ Dung Hạc và Tằng Khánh giết được mấy tên, nhưng cuối cùng đều bị giết. Hàn Mạc và Vi Ly cuối cùng giết được hai tên còn lại. Vi Ly lục soát cơ thể chúng, tìm được cái này…
Ông ta lấy từ trong tay áo ra năm mảnh hắc trúc, nói:
- Đây là hắc trúc, cho nên mới xác định mấy tên đó đúng là Hắc Kỳ ẩn nấp ở Nguyệt Quang tự.
Tiêu thái sư lim dim, ngồi im nghe Hạ Khánh Chi kể hết, mới nói:
- Một ngôi chùa thanh tịnh, lại nhảy ra bọn Hắc Kỳ …sao có thể trùng hợp như vậy…
Nghĩ ngợi một lát, cất tiếng hỏi:
- Đã phái người đến hiện trường ?
Rồi ạ.
Hạ Khánh Chi nói:
- Ngôi chùa đã bị thiêu rụi, các thi thể nằm trong chùa khó lòng nhận dạng. Nếu không có cư dân gần đó nhìn thấy đến chữa cháy, e rằng cả ngọn núi cũng bị thiêu sạch rồi.
- Đốt núi?
Tiêu thái sư vuốt vuốt ngọc như ý, cười nhạt nói:
- Đốt thi thể, đốt chùa hòng phi tang mọi dấu vết, thật gian xảo! bây giờ chỉ còn có thể nhờ vào cái miệng để nói lý.
Hạ Khánh Chi nói khẽ:
- Ý thái sư là…Vi Ly nói dối?
- Việc này cũng không hẳn, nhưng trong Nguyệt Quang tự, nhất định có việc gì đó mờ ám xảy ra.
Tiêu thái sư chậm rãi nói:
- Bỗng nhiên nhảy ra mấy tên Hắc Kỳ, phóng hỏa đốt núi, nghe ra có gì đó không ổn lắm…
Hạ Khánh Chi nhăn mày:
- Muốn truy cứu đều cần có tội chứng, nhưng giờ cả nhân chứng hay vật chứng đều đã bị thiêu hủy. Vật chứng khó tìm, mà lời cung của Vi Ly không có chút gì bất lợi cho Hàn Mạc, cho dù chúng ta thay đổi khẩu cung của Vi Ly, cũng không cách nào định tội Hàn Mạc được. Hàn gia cũng không để yên cho đâu!
Cười nhạt nói tiếp:
- Không có chứng cứ đầy đủ, cái cửa Hồ Tuyết Tân của Đại lý tự cũng không dễ qua.
Tiêu thái sư đứng dậy, nhẹ nhàng đặt ngọc như ý xuống, đến bên giường. Ngoài song cửa ánh nắng chói lòa, lão nhắm mắt trầm tư thật lâu, mày hơi nhíu lại, cuối cùng mở mắt ra, nói:
- Hàn Mạc…quả là thông minh, với tâm trí của thằng nhóc này, lớn hơn hắn nhiều tuổi. Mộ Dung Hạc, ngươi chết trong tay hắn cũng không oan uổng!
Hạ Khánh Chi bước đến phía sau Tiêu thái sư, cũng lờ mờ hiểu ra điều gì:
- Ý của thái sư là…Mộ Dung Hạc tạo cơ hội để người khác hại mình?
Tiêu thái sư quay đầu lại, trong mắt không còn phẫn nỗ, ngược lại rất tình bĩnh:
- Tên Vi Ly này, nhất định là người của Hàn Mạc… mồi lửa thiêu hủy mọi sự thực ấy… sau đám cháy lớn, còn chứng cứ gì để bắt tội Hàn Mạc! Ha ha! Hàn Mạc, đòn này của ngươi làm cho bao tâm huyết của lão phu tan thành mây khói!
Hạ Khánh Chi đang định hỏi tiếp theo nên xử lý thế nào, bỗng nghe từ ngoài cửa có tiếng bẩm báo:
- Thái sư, từ phủ Hạ thượng thư có người đến đưa thư cấp báo!
- Cho vào!
Hạ Khánh Chi trầm giọng nói.
Thuộc hạ của Hạ Khánh Chi tiến vào, mồ hôi đầy mặt, dâng lên một phong thư:
- Lão gia, Nghi Xuân cho bồ câu đưa thư đến!
Hạ Khánh Chi nhìn thấy trên phong thư dán hai chiếc lông vũ, có là dấu hiệu cực kì khẩn cấp. Thư từ quê nhà của Hạ Khánh Chi do bồ câu đem tới, thư gấp thế này thật hiếm thấy. Mặt ông ta hơi biến sắc, lấy bức thư bên trong ra, chỉ liếc nhìn vài giây, sắc mặt bất ngờ căng thẳng hẳn lên. Quay nhìn Thái sư với sắc mặt tái xanh, Hạ Khánh Chi dằn từng chữ:
- Đại Thường giang… vỡ đê