Hàn Mạc đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp mịn màng của Tuyết Cơ, hạ giọng nói:
- Thật là xinh quá, trừ phi ta chết, nếu không sẽ không bao giờ quên. Sinh ra ở trên đời, nhận thức được ân oán tình cừu thế gian, vốn là muốn ghi lòng tạc dạ, hiểu được điều này sao ta có thể quên? Ta chẳng những sẽ không quên, mà phải nhớ kỹ trong lòng, ghi khắc một đời!
- Hóa ra chàng cũng thật cố chấp.
Tuyết Cơ quyến rũ cười nói:
- Đúng là đã không nhìn ra.
Hàn Mạc hơi trầm ngâm, cuối cùng hỏi:
- Tuyết Cơ, thật ra nàng đến từ nơi nào?
Tuyết Cơ hạ giọng nói:
- Biết ta là ai, đối với chàng sẽ không có lợi, có lẽ có một ngày nào đó chàng sẽ biết, nhưng không phải lúc này.
- Vậy nàng có thể nói cho ta biết vì sao nàng phải đày đọa mình như thế này không? Sao nàng phải đến Xuân Viên? Ta không hỏi nàng làm chuyện gì, ta chỉ muốn biết vì sao nàng phải làm như vậy?
Hàn Mạc nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp của Tuyết Cơ.
Một đêm cuồng hoan, lúc này ở ngoài cửa sổ đã không còn một khoảng tăm tối, có một tia sáng chiếu đến, xuyên thấu qua bình phong, khiến bên trong tiểu các không còn là một khoảng mờ tối.
- Thiếp đã thua!
Tuyết Cơ trầm ngâm một lát rồi nói:
- Thiếp thua cuộc!
Hàn Mạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức không kìm nổi phá lên cười.
- Tiểu oan gia, chàng có biết hay không, cả đời ta, thật sự chỉ bại dưới hai người!
Tuyết Cơ yếu ớt thở dài, tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực Hàn Mạc:
- Chàng và người kia!
- Hắn là ai vậy?
Tuyết Cơ nói:
- Không thể nói cho chàng. Ta đến Xuân viên muốn làm cái gì, cũng không thể nói cho chàng biết được! Chỉ là đánh cược thôi. Nếu có kẻ nào biết, ta sẽ giết chết họ ngay.
-Người đó chắc chắn rất lợi hại.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Ít nhất hắn và ta giống nhau, cùng có trí tuệ!
Tuyết Cơ liếc hắn sẵng giọng nói:
- Ý của chàng là nói ta rất ngu sao?
Trong lòng thở dài, rồi nói:
- Tuy nhiên chàng nói không sai, quả thật hắn rất thông minh, thông minh phi thường !
Hàn Mạc nghiêm nghị nói:
- Nàng khâm phục người đó như thế, nhất định không bình thường. Hắn dùng cách gì mà thắng nàng?
Khuôn mặt Tuyết Cơ hiện ra nụ cười miễn cưỡng:
- Biện pháp đó không hề đơn giản, ta không thể tưởng tượng được biện pháp đó là của ai. Tiểu oan gia, chớ có nhắc lại. Ta mệt mỏi lắm!
- Ừ!
Hàn Mạc ôm lấy nàng:
- Vậy nàng hãy nghỉ ngơi đi, ta ở bên cạnh nhìn nàng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tuyết Cơ có chút ửng đỏ, nhắm mắt lại.
Hôm qua nàng vận công trị độc, đã hao phí rất nhiều tinh lực. Hàn Mạc dịu dàng ôm thân hình mềm yếu vì mệt mỏi vào lòmg. Nàng ngoan ngoãn chui vào lòng hắn mà ngủ vùi, hơi thở đều đặn, khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn ửng đỏ, trên môi mang theo một nụ cười thỏa mãn.
Hàn Mạc nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái, trong người cũng cảm thấy mệt mỏi, ôm Tuyết Cơ rồi bình tĩnh ngủ thiếp đi.
Không biết là ngủ bao lâu, chợt nghe một trận tiếng đập cửa vang lên, Hàn Mạc lập tức bừng tỉnh.
Trong lòng hắn rất tức giận, Tuyết Cơ thân mình mệt mỏi, hơn nữa vết thương chưa lành, sáng sớm đã có người tới đây quấy nhiễu, đó là quấy nhiễu đến Tuyết Cơ.
Lúc này trời đã bắt đầu sáng, xem ra đúng là mình ngủ quên.
Hắn không kìm nổi quát:
- Ai gõ cửa? Mới sáng sớm, muốn làm cái gì?
Tuyết Cơ lúc này cũng bừng tỉnh, cầm chăn kéo lên, che thân thể. Nàng rất nhanh lấy quần áo nịt bên cạnh nhé vào trong chăn.
Chợt nghe ngoài cửa tiếng của Hạ Học Chi, trong tiếng nói đó như có chút đau buồn phẫn nộ:
- Hàn thế chất, thật không phải với cháu, nhưng có chuyện rất quan trong!
Hàn Mạc vừa mặc quần áo, vừa lớn tiếng trả lời:
- Là thế bá sao? Lại có chuyện gì?
Trong lòng chợt nghĩ, Tuyết Cơ giờ đã là nữ nhân của mình, không thể cho lão tạp mao Hạ Học Chi vào đây, bất kể thế nào mình cũng phải ngăn cản.
Hắn mặc quần áo rất nhanh, lúc này mới quay lại nhìn Tuyết Cơ dịu dàng cười, đến trước cửa, mở cửa ra, chỉ còn một cửa chính, đề phòng lão gia này không biết xấu hổ mà xông vào.
Ngoài cửa, Hạ Học Chi vẻ mặt bi phẫn, nhìn thấy Hàn Mạc, thất thanh nói:
- Hàn thế chất, lúc này đây cháu phải làm chủ cho Thế bá.
Hàn Mạc nhíu mày, nhìn thấy trong đôi mắt của Hạ Học Chi đã có chút hơi đỏ, tự mình đến đây, tự tay gõ cửa, ngạc nhiên nói:
- Thế bá, có chuyện gì? Cứ từ từ nói!
- Đã chết!
Hạ Học Chi đấm ngực dậm chân:
- Cháu ngoại Hạ Đạt của ta đã chết!
Hạ Đạt? Hàn Mạc nhất thời còn chưa có phản ứng lại, trong đầu không có cái tên này.
- Chính là Thanh lại ti nha môn Hạ Đạt.
Hạ Học Chi thất thanh nói:
- Đêm qua thắt cổ tự sát!
Hàn Mạc cả kinh, tuy rằng không biết vì sao Hạ Đạt tự sát, nhưng Hàn Mạc đã nhạy bén cảm giác được bên trong chuyện này nhất định có âm mưu, chỉ có điều không biết âm mưu này có phải nhằm vào chính mình hay không.
- Hạ Thanh lại ti tự sát? Hàn Mạc làm ra vẻ khiếp sợ, thực tế quả thật hắn cũng khiếp sợ, cho nên vẻ mặt dị thường rất thật:
- Thế bá, ngươi nói là thật chứ?
-Tuyệt đối không nói dối!
Thân thể Hạ Học dường như không chống đỡ được, bám lấy cây gỗ trụ:
- Mới lờ mờ sáng, có người trong phủ cháu ngoại ta tới báo tin, nói Hạ Đạt đã treo cổ tự sát. Ta cực không tin, phái người đến xem thế nào, trở về nói, Hạ Đạt tự sát đó là chuyện chính xác. Hạ Đạt ơi Hạ Đạt, sao cháu hồ đồ vậy, vì sao lại phí hoài bản thân mình như vậy, ngươi đâu đễn nỗi phải ra đi không minh bạch?
Y gào khóc, trong mắt đúng là lệ tràn đầy, bộ dạng thật thương tâm, quả nhiên nghe là xót xa mà rơi lệ, người không biết còn tưởng y là thân sinh đứa con đã chết.
Hàn Mạc chỉ có thể đỡ lấy y, khuyên giải an ủi nói:
- Thế bá nén bi thương, người chết không thể sống lại, bá nên bảo trọng thân mình.
Hàn Mạc đỡ Hạ Học Chi lên, đi đến gian giữa viện từ, ngồi xuống một chiếc ghế trong viện thạch, đau lòng không ngừng nói:
- Hàn thế chất, ngươi không biết Hạ Đạt khôn khéo giỏi giang, thân là Thanh lại ti, nó cẩn trọng, tận trung làm việc, toàn tâm vì triều đình ban sai, vì dân chúng mà lao tâm khổ tứ. Hạ gia ta có duy nhất một người có tài như vậy, ta tuyệt đối không thể tưởng tượng được lại có cảnh lá vàng khóc lá xanh này, thực là khiến ta ruột gan đứt từng khúc.
Hàn Mạc hỏi:
- Thế bá có biết Hạ Đạt vì sao tự sát?
Hạ Học giọng oán hận:
- Mặc dù không có báo lại, nhưng ta biết, cháu ngoại ta bị chết oan!
-Oan?
- Đêm trước Hạ Đạt đến quý phủ khóc lóc kể lể, đêm qua liền thắt cổ tự sát, thiên hạ đâu có chuyện khéo léo như vậy?
Hạ Học Chi đấm ngực nói:
- Hắn ôm nỗi hận tự sát, có người bức tử hắn, hắn bị người sống bức tử!
Trong lòng Hàn Mạc dường như lóe sáng một điều gì đó, hạ giọng nói:
- Ý tứ thế bá là…
-Tô Khắc Ung!
Hạ Học Chi nắm tay nói:
- Phải giết Tô Khắc Ung, Hạ Đạt chịu không nổi vụ y chế ngạo, tâm cao khí ngạo, lúc này mới thắt cổ tự sát, hắn là lấy tử minh chí, cho thấy hắn trong sạch!
Hàn Mạc đã hiểu được, bất kể Hạ Đạt chết như thế nào, Tô Khắc Ung lần này gặp phiền toán lớn.
- Đại lão gia, không hay rồi, Thanh lại ti nha môn bị bao vây.
Bên ngoài viện có người kêu lên:
- Nha sai của Huyện lệnh sai người đến cũng ngăn không được !
Hạ Học Chi lập tức đứng dậy:
-Thế chất, ta phải đi đến Thanh lại ti nha môn một chuyến, ngươi vui lòng cùng đi chứ?
Hàn Mạc nói:
- Được, đợi ta đi vào mặc xiêm y. Đúng rồi thế bá, tối qua có thích khách hành hung, vì phòng ngừa thích khách tới đây quấy nhiễu Mị Nương, ta sẽ điều vài tên Ngự lâm quân tới đây bảo hộ nàng, không biết ý thế bá như thế nào?
Hắn là lo lắng cho Tuyết Cơ công lực chưa phục hồi như cũ, một hắn khi rời khỏi, nếu Hạ Học Chi tà tâm bất tử, lại phái người đến động thủ Tuyết Cơ, Tuyết Cơ không thể đối phó được.
Nhưng chỉ cần phái mấy tên Ngự lâm quân hộ vệ, có người của mình ở đây, như vậy Hạ Học Chi không dám dễ dàng cho người đến, cũng chỉ có như thế, mới bảo toàn tính mạng cho Tuyết Cơ.
Hạ Học Chi có chút kinh ngạc, đôi mắt xẹt qua vẻ quái dị, nhìn lên vẻ mặt Hàn Mạc, trong lòng lập tức nghĩ đến Hàn Mạc đúng là đã mê muội Tuyết Cơ quá sâu đậm, cho nên hắn mới băn khoăn đến sự an nguy của Tuyết Cơ, phái người đến bảo hộ.
Hàn Mạc tự nhiên đề xuất yêu cầu này, Hạ Học Chi tất nhiên sẽ không cự tuyệt, gật đầu nói:
- Ngự lâm quân chính là những võ sĩ mạnh nhất Yến quốc, thích khách tất không dám dễ dàng phạm đến, vậy làm phiền thế chất điều vài người lại đây!
Hàn Mạc lúc này mới tạ ơn, trở lại trong phòng, đóng cửa lại, hướng tới phía sau bình phong, lúc này Tuyết Cơ đã mặc chiếc áo ngủ bằng gấm, ngồi xuống, hỏi:
-Làm sao vây?
-Không có gì, chẳng qua đã chết một người.
Hàn Mạc lên tiếng, ôm lấy Tuyết Cơ, hôn lên mặt nàng một cái:
-Nàng hãy nghỉ ngơi đi, ta sẽ điều vài tên Ngự lâm quân canh giữ ở bên ngoài sân, không có ai dám đến quấy rầy. Nàng an tâm tĩnh dưỡng, công lực nàng chưa phục hồi như cũ, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ!
Tuyết Cơ thấy hắn là một đại nam nhân, làm việc lại rất cẩn thận, nghe giọng hắn dịu dàng, quan tâm không cần nói cũng biết, trong lòng chợt có chút cảm động, hôn lên trán Hàn Mạc một cái:
-Chàng đi đi, ta tự biết chừng mực! Nguồn: http://truyen360.com
Hàn Mạc lúc này mới mặc y giáp, đội mũ giáp lên, ngồi bên giường nắm bàn tay nhỏ bé của Tuyết Cơ, mỉm cười dịu dàng:
- Tuyết Cơ, không cần biết nàng yêu cầu gì, chuyện đêm qua, ta nhớ rất rõ ràng! Ta lệnh cho nàng, nàng cũng không được quên, vĩnh viễn không được quên, có nghe hay không!
Trên khuôn mặt Tuyết Cơ ửng đỏ, trong lòng thở dài:
- Tên tiểu oan gia này!
Hàn Mạc hì hì cười, lúc này mới đứng dậy nói:
- Tốt, nghỉ ngơi, ta đi trước!
Cũng không nhiều lời nữa, đi ra cửa.
Diễm Tuyết Cơ nhìn hắn rời khỏi, đôi mắt suy nghĩ rất lung, cuối cùng than nhẹ một tiếng, nàng hơi hơi giật giật thân mình, cảm giác phía dưới hơi có chút đau đớn, biết là tối hôm qua gây sức ép rất mạnh, trên mặt lập tức nổi lên ửng hồng.
Hạ Học Chi lên kiệu, dẫn hơn mười người nhà, mà khi đêm qua Hàn Mạc đến cũng dẫn theo ba gã tuy tùng, nghỉ ngơi ở Xuân Viên, ba gã binh sĩ Ngự lâm đều đang chờ đợi. Hàn Mạc bảo một tên binh sĩ trở về điều quân, đưa tám gã Ngự lâm quân đến Xuân Viên bảo vệ ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, không cho bất kỳ ai đến gần, người đó lĩnh mệnh mà đi. Hàn Mạc sai hai tên binh lính Ngự lâm còn lại đến ngôi nhà nhỏ bằng gỗ phía trước tạm thời canh gác, sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, lúc này mới cưỡi ngựa đi theo Hạ Học đi tới Thanh lại ti nha môn.