Bên trong thư phòng Xuân Viên, Từ tiên sinh vẫn như trước, tràn truồng ngâm mình trong bồn, trong hai ngày đã thay mười ba lần nước ấm. Trong nước có bổ sung một lượng lớn dược liệu, có tác dụng lưu thông máu. Khí huyết trong cơ thể của y lúc này đang bị nghẽn, nếu chỉ vận công thì không đủ để đả thông.
Hạ Học Chi ngồi ở bình phong đối diện, đợi Từ tiên sinh điều tức xong mới đem sự cố vừa xảy ra báo lại.
Từ tiên sinh thản nhiên:
- Không thể tưởng được hắn còn trẻ mà đã có được cơ trí cao thâm như vậy. Hắn từ trong bóng tối âm thầm làm việc, tìm được một quân bài cực kỳ hữu dụng, rồi ra đòn đúng vào lúc chúng ta sơ hở nhất. Chủ công, chúng ta đã không đánh giá đúng về hắn.
Hạ Học Chi nhíu mày:
-Đúng là đã không ngờ đến. Tiểu tử đó tuổi còn ít, nhưng làm việc lại thông tuệ và thâm sâu như vậy. Tư Đồ Tĩnh ngu xuẩn, nếu lúc trước không phải vì tham luyến sắc đẹp, không phải vì có chút quan hệ với Hồng gia, thì sẽ không xảy ra cơ sự Tiệm gạo Đại Hồng độc quyền bán lương này. Nếu không Hàn Mạc cũng không tìm được sơ hở, chúng ta cũng không lâm vào tình cảnh nguy hiểm.
-Chủ công, Hàn Mạc đã đánh hơi được con mồi, thì cho dù không có chuyện Hồng gia độc quyền bán lương, hắn cũng sẽ tìm được cơ hội khác mà thôi.
Từ tiên sinh vẫn bình thản như thường:
-Hắn là người xảo quyệt, tất sẽ tìm được những lỗ hổng.
Hạ Học Chi cười lạnh:
-Hàn Huyền Xương đúng là đã sinh được một quý tử. Ha ha. Hàn gia bọn họ đúng là một đám giả nhân giả nghĩa, tâm tư xảo quyệt. Tiên sinh, kế sách thứ hai mới tiến hành, cáo buộc hắn giết Tống Xa Nhi để trả thù riêng nhằm đánh lạc hướng hắn chưa kịp thấy hiệu quả, hắn đã cho chúng ta một đòn phản công ra trò, có phải hay không nên kết hợp kế sách thứ ba luôn?
Từ tiên sinh khẽ thở dài:
-Tại hạ vốn tưởng rằng Hàn Mạc còn trẻ, chắc không cần đến kế sách thứ ba, thực cũng không muốn dùng đến chiêu bài này.
Y hơi trầm ngâm một chút.
-Chủ công, kế sách thứ hai đừng nên bỏ, có thể phân tán rất tốt tinh thần của Hàn Mạc. Sai Tư Đồ Tĩnh đi ép buộc phụ nhân kia, để đúng lúc cần sẽ ra mặt chỉ trích Hàn Mạc, Hàn Mạc muốn thoát khỏi rắc rối đó cũng không dễ. Ngoài ra, liên thủ kế sách thứ ba, đó là… Tranh!
-Tranh?
-Không sai. Người người cùng tranh. Nhà nhà cùng tranh.
Từ tiên sinh giải thích:
-Nếu Hàn Mạc đã tìm thấy sơ hở, chúng ta càng không thể khoanh tay đứng nhìn hắn mặc sức tung hoành ngang dọc ở Nghi Xuân này được. Hắn tuy rằng là quan hộ lương, nhưng đây vẫn là địa bàn của Hạ gia, thiên thời địa lợi nhân hòa chúng ta có đủ, chúng ta mặt ở ngoài chỗ sáng, nhưng tay chân thì có ở khắp nơi. Hắn muốn làm khó chúng ta, chúng ta cũng không chịu bó tay, cũng khiến hắn sứt đầu mẻ trán một phen. Hắn chung quy lại cũng không dám dùng Ngự lâm quân để giết người đâu.
Hạ Học Chi dường như hiểu ra điều gì đó, cười nhạt:
-Không sai. Đây là địa bàn của chúng ta, hắn chỉ là trẻ ranh còn hơi sữa, để xem hắn có thể làm nên cơm cháo gì. Nếu hắn không biết tốt xấu, đừng trách Hạ gia ta khai đao.
Từ tiên sinh chậm rãi:
-Chủ công, hiện giờ Tiệm gạo Hồng gia đangở trong tay Hàn Mạc?
-Không sai. Hắn điều hơn một trăm Ngự lâm quân bảo vệ kho lương của Hồng gia. Không có sự cho phép của hắn, bất kỳ ai cũng không thể lại gần.
Hạ Học Chi nói:
-Ta vốn định kéo dài tình trạng này, khiến tai lương của hắn cạn kiệt, đến lúc đó kích động dân chúng một chút, Hàn Mạc chắc chắn lãnh đủ. Nhưng hiện giờ lương thực của Hồng gia vốn rất lớn, có lẽ cũng được ba trăm ngàn cân, có chỗ đó, tiểu tử thối kia cũng cầm cự được thêm một thời gian nữa.
Từ tiên sinh nhếch mép cười khẩy:
-Chủ công, khống chế kho lương của Hồng gia, vị tất hắn đã có được quyền sở hữu.
Hạ Học Chi thở dài:
-Tiên sinh không biết, hắn là Hộ lương quan, mà Hồng gia bán giá trên trời, là sai vương pháp. Hàn Mạc huy động gạo trong kho của Hồng gia cứu tế nạn dân, chúng ta không có lý do gì để ngăn cản cả. Nếu ra mặt ngăn cản, Hàn Mạc tất sẽ đem chuyện này truyền đi, đến lúc đó, dân chúng sẽ cho rằng Hạ gia chỉ vì bảo vệ Hồng gia mà bỏ mặc sự sống chết của bách tính. Việc này sẽ làm tổn hại đến uy tín của Hạ gia. Cho nên nhất định Hạ gia không thể ra mặt ngăn cản hắn điều động lương thực.
Từ tiên sinh khẽ cười:
-Đạo lý này tại hạ hiểu, tuy nhiên, là tại hạ có ý khác!
-Ồ?
Hạ Học Chi mắt sáng lên:
-Tiên sinh có cao kiến gì?
-Hàn Mạc không thể suốt ngày canh giữ kho lương được, bởi vì phê lương là việc của quan nhà kho.
Từ tiên sinh đắc ý:
-Chỉ cần một đao đánh vào sơ hở chết người của hắn cũng đủ hắn mất mạng rồi.
Hạ Học Chi có chút nghi hoặc.
Từ tiên sinh hạ giọng:
-Phóng hỏa đốt lương, một đi không trở lại.
Hạ Học Chi giật nảy mình:
-Đốt lương?
-Đây là một đòn trí mạng.
Từ tiên sinh lạnh lùng.
-Chủ công, có thể cất chứa ba trăm ngàn cân lương, hẳn phải là một nhà kho khổng lồ, hơn một trăm Ngự lâm quân tuyệt đối không thể phủ kín không một kẽ hở.
Hạ Học Chi gật đầu:
-Tiên sinh nói đúng, kho lương của Hồng gia vốn đã không nhỏ. Sau này lại được toàn quyền kinh doanh lương, lương thực lại chất chồng thêm, phải mở rộng kho, diện tích cực lớn, một trăm người tuyệt đối không thể kín hết.
Từ sinh gật đầu:
-Chi bằng chủ công sai người lẻn vào kho lương, phóng hỏa thiêu hủy hết. Mấy chục ngàn cân lương thực bị biến thành tro, trong tay Hàn Mạc chỉ còn lại một kho lương bị cháy rụi. Đến lúc đó, không cần chủ công ra tay cũng có khối kẻ muốn lấy mạng hắn. Ngự lâm quân muốn bảo vệ cũng bất lực, kho lương bị đốt chẳng khác nào đã lấy đi mạng sống của họ. Bất kể là triều đình hay dân chúng cũng không thể bỏ qua việc này.
Hạ Học Chi cau mày, nhất thời không tán thưởng.
-Lấy ba trăm ngàn cân lương đổi lấy Hàn Mạc, cái giá khá đắt.
Từ tiên sinh dường như nhìn thấu tâm can của y, ngọt nhạt nói tiếp:
-Nhưng Hàn Mạc thật muốn khi dễ chúng ta, khiến chúng ta tổn binh hao tướng, ngày đó không còn xa.
Hạ Học Chi thở dài:
-Kỳ thật kho lương của Hồng gia ta cũng đã từng nghĩ đến, nếu gặp tình huống vạn bất đắc dĩ thì lấy đó cứu tế cho nạn dân, sẽ tăng thêm uy vọng của Hạ gia.
Từ tiên sinh kính cẩn:
-Mọi việc đều do chủ công định đoạt.
Hạ Học Chi trầm ngâm, đôi mắt ti hí lóe ra hàn quang.
…
Ngoài thành Tịch Xuân, hơn mười khu nạn dân đều lay lắt sinh khí, khu xa nhất tập trung khoảng hai ba ngàn dân, việc tuần tra rất thưa thớt lỏng lẻo.
Khu nạn dân này ở gần một rừng cây không quá rậm rạp nhưng cũng kéo dài mấy dặm.
Trong rừng, hơn mười người quần áo mục nát rách rưới túm tụm lại một chỗ, không có ai để ý đến động tĩnh của bọn họ. Dù sao thì cũng chẳng có ai rỗi hơi mà đi quản mấy người cùng khổ này.
Nếu khu nạn dân nào cũng phải chú ý một cách nghiêm mật thì có điều động một trăm ngàn quân lại đây cũng chưa chắc đã đủ.
Hơn nữa, nhóm người này đầu bù tóc rối, quần áo mục nát, thật sự không đáng để cho người ta phải bận tâm.
Nhưng bọn họ thì lại hết sức cẩn trọng, liên tục đảo mắt dò xét xung quanh, khi cầm chắc không ai chú ý tới, một gã lùn tịt mới hạ giọng nói:
-Bản đồ đã có, tối nay chúng ta có thể hành động.
Mọi người khẽ gật đầu.
-Đây là một thời khắc trọng đại. Chúng ta cần dốc toàn lực hoàn thành nhiệm vụ!
Gã lùn tịt nói:
-Trong cảnh nội Xuân Viên có Ảnh tử vệ, nếu chúng ta muốn vào thư phòng, trên bản đồ cho thấy, phải vào được viện, sau khi vào viện không cần bận tâm gì cả, gặp ai giết người nấy, xông thẳng vào thư phòng của Hạ Học Chi. Cái mà chúng ta cần tìm nhất định ở chỗ này. Kia là thư phòng Xuân Viên, Ảnh tử vệ chắc chắn toàn lực thủ hộ, cho nên mười sáu người chúng ta chia làm 3 tổ.
Mấy "nạn dân" lập tức tản ra, năm người một tổ, đứng cách nhau một quãng.
-Tổ thứ nhất, năm người đầu tiên tấn công vào thư phòng, đánh động Ảnh tử vệ, nhất định bọn chúng sẽ có truy sát. Các ngươi phải điệu hổ ly sơn.
-Rõ! Text được lấy tại http://truyen360.com
Năm người đồng thanh đáp.
Gã lùn lại chỉ vào tổ chức hai:
-Một bộ phận Ảnh tử vệ đã đuổi theo tổ thứ nhất, nhưng chắc chắn vẫn còn lại một số. Các người đánh mạnh vào, bọn họ thể nào cũng đoán các ngươi là nhóm cuối cùng, sẽ dốc toàn lực đối phó. Nhiệm vụ của tổ thứ hai là ép chúng phải tập trung toàn bộ nghinh chiến, cầm chân chúng ở đó.
-Rõ!
Năm người tổ thứ hai đáp!
Gã lùn lại nói:
-Năm người tổ thứ ba do ta chỉ huy, đợi tất cả Ảnh tử vệ đã bị phân tản đi hết, liền lẻn vào phòng, tìm cho bằng được thứ đó.
-Rõ!
Gã lùn lấy từ trong ngực áo ra một chiếc bình sứ màu xanh biếc, mở nắp bình, lấy ra một viên thuốc nhỏ, màu đỏ thẫm, bên ngoài bọc một lớp mỏng, hắn thả trong tay, lần lượt đưa cho mỗi người một viên, đủ khắp hết lượt, mới nói:
-Đây là cái gì chắc các ngươi cũng đã biết, nếu gặp bất trắc, hãy vì nước hiến thân!
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Gã lùn áp bàn tay phải ngang ngực, mắt sáng rực:
-Tất cả vì Khánh quốc!
Vẻ mặt thiêng liêng thần thánh vô cùng, khiến những người còn lại cũng đặt tay lên ngực trái, đồng loạt nói:
-Tất cả vì Khánh quốc!
Kho lương của Hồng gia đã bị Ngự lâm quân khống chế, Hàn Mạc còn mang theo một gã Ngự lâm quân đích thân tuần tra. Nhìn lương thực chồng chất như núi, hắn thật sự khâm phục suy tính của Hồng Ngộ Tu, dám hi sinh cả con gái của chính mình để đổi lấy lương thực.
Kho lương vắng lặng không tiếng động.
Ngoài thành nạn dân chết đói chất như núi, ở đây lương thực cũng chất như núi, nghịch cảnh này khiến Hàn Mạc phẫn uất chỉ muốn một đao lấy mạng bọn tham quan gian thương đó.
Đi đến cuối kho, không thấy bóng dáng một ai.
-Tiểu Lý!á
Hàn Mạc xoay người lại, khẽ hỏi gã Ngự lâm quân đi sau hắn:
-Có tin tức gì không?
Gã ngự lâm quân nọ thoạt nhìn dung mạo bình thường, nhưng đôi mắt cực kỳ sắc bén, lạnh lùng, gần như tương phản với vẻ ngoài thật thà chất phác của hắn.
Chính là Tam chủ sự Tây hoa thính Lý Cố.
Lý Cố hạ giọng:
-Hạ gia làm việc cực kỳ bí ẩn. Thuộc hạ đã tìm hiểu rất kỹ, đúng là không tìm ra tung tích số lương thực đã bị mất, mặc khác, số lương các huyện gửi về cũng đã sớm bị tiêu hủy, sổ sách tuyệt không có chút manh mối.
Hàn Mạc cười lạnh:
-Hạ gia quả nhiên thần thông quảng đại, vài triệu cân lương thực mà cất giấu không chút tung tích, ta thật khâm phục.
-Đại nhân, như những gì ty chức thấy, số lương thực đó tuyệt không thể giấu kín toàn bộ trong một lúc được. Ty chức cho rằng, hẳn là đã phải bố trí trong một thời gian dài, mỗi lần đem đi cất một ít. Mỗi ngày một ít mỗi ngày một ít tích tiểu thành đại. Hơn nữa, đem lương thực đi cất giấu hẳn phải là một nhóm người cực kỳ thân tín.
Lý Cố hạ giọng nói:
-Hơn nữa, nếu mỗi lần lấy một ít thì sổ sách cũng dễ bề che giấu hơn.
-Chuyện như vậy, ở Nghi Xuân chắc chắn phải được Tư Đồ Tĩnh chống lưng, trong kinh Hộ bộ cũng có người của Hạ gia yểm hộ. Sự việc này không hề đơn giản.
Dừng một chút, rồi hỏi tiếp:
-Đông hoa thính có dấu hiệu gì không?
-Đông hoa thính và Hắc kỳ đang âm thầm cơ đấu.
Lý Cố hạ giọng:
-Hắc kỳ có vài lần kích động dân chúng làm loạn, đều bị Đông hoa thính ngăn chặn, hiện giờ Đông hoa thính đang dốc toàn lực tiêu diệt Hắc kỳ. Chỉ trong vài ngày, Hắc kỳ đã thương vong thê thảm, tuy nhiên…. Đông hoa thính cũng tổn thất không ít.
Hàn Mạc trầm ngâm một lát, khẽ thở dài:
-Tuy rằng Đông hoa thính và chúng ta có chút bất đồng, nhưng Đông hoa thính nay đã phân bạch rõ ràng. Những khách nhân của Đông hoa thính chết trận lần này đều là anh hùng.
Dừng một chút, rồi nói tiếp:
-Đông hoa thính đổi máu mình vì sự an nguy của Yến quốc, Tây hoa thính chúng ta cũng đã tới lúc hành động rồi.
-Toàn bộ chờ đại nhân ban lệnh!
Lý Cố bình tĩnh nói.
Hàn Mạc hơi trầm ngâm:
-Tối nay là thời cơ tốt nhất, cũng có thể là cơ hội cuối cùng. Hãy phân phó các huynh đệ, xâm nhập Xuân Viên.