Lúc Tiếu Mộc mới rời khỏi, mọi người ở đây đều có chút nghi hoặc, nhưng rốt cuộc cũng không ai biết hắn đi làm cái gì. Sau đó bởi vụ ai cũng tập trung vào Hồ tiền thị, nhất thời quên mất chuyện này. Đến giờ mọi người mới hiểu được, Tiếu Mộc đột nhiên rời đi, im hơi lặng tiếng là để cứu đứa bé này.
Mới vừa rồi Hồ tiền thị trên công đường thoáng liếc mắt lo lắng nhìn bên hông của công đường, lọt vào mắt Hàn Mạc, hắn liền cảm thấy nhất định có sự kỳ quái ở đây. Lúc đó, hắn vốn là đang quan sát nàng, nhận ra vẻ lo lắng trên mặt nàng ta, liền phán đoán, phía sau tấm mành kia, chắc hẳn có người mà Hồ tiền thị quan tâm. Chính vì như thế, hắn mới phái Tiếu Mộc ra ngoài, rồi giữa công đường trách mắng Tư Đồ Tĩnh, trước nhất cũng là hắn thật tâm muốn quát y một phen, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất chính là thu hút sự chú ý của tất cả mọi người vào công đường, không để ý đến Tiếu Mộc nữa.
Tiếu Mộc vòng ra phía sau, theo một con đường khác đi vào trong bên hông công đường, thấy một gã nha sai đang ôm đứa nhỏ, hiển nhiên là hắn tránh mặt ở phía sau mành, gây áp lực cho Hồ tiền thị, khiến nàng phải làm chứng theo lời Tư Đồ Tĩnh.
Tiếu Mộc nào phải nhân vật tầm thường, y là Ngự Lâm quân Kỵ binh đội Hộ quân úy, bản lĩnh cao cường, hành động lão luyện, chỉ là một nha sai nhãi nhép hắn liền dễ dàng giải quyết, rồi ôm đứa nhỏ đi ra.
Mọi chuyện xảy ra vô cùng lặng lẽ, Hạ Học Chi và Tư Đồ Tĩnh nhìn thấy Tiếu Mộc bế đứa bé đi ra cực kỳ khiếp sợ, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Ngày hôm nay Tư Đồ Tĩnh làm to chuyện như vậy, tập trung mọi người lại đây, thậm chí còn cho phép dân chúng đứng ngoài xem, mục đích chính là để chứng minh Hàn Mạc có tội, khiến Hàn Mạc lĩnh tội giết người, không còn rảnh rang mà để tâm đến chuyện của hắn. Một khi tội danh của Hàn Mạc được thành lập, chuyện ở công đường sẽ được dân chúng truyền ra ngoài, như vậy trước hết, danh tiếng thanh liêm của Hàn Mạc nhất định sẽ sụp đổ, thay vào đó là tên sát nhân gian ác xấu xa.
Thậm chí Hạ Học Chi còn chuẩn bị một đám dân chúng xúi giục, cho bọn họ đi thị uy, nhằm trục xuất Hàn Mạc.
Nhưng tất cả kế hoạch này lại vì dũng khí của Hồ tiền thị mà sụp đổ.
Chẳng những thế, bởi vì có rất nhiều quần chúng, Hàn Mạc vốn trong sạch lại bị chứng minh là có tội, ngày sau hắn tất sẽ không bao giờ tránh được rắc rối do vụ án này gây ra.
Hồ tiền thị đứng dậy ôm đứa con nhỏ, gương mặt ngời sáng tình mẫu tử, kiều diễm động lòng người. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.com
Hàn Mạc khẽ nói với Tiếu Mộc:
- Mẫu tử nhà họ không thể tiếp tục ở lại Nghi Xuân, trước hết ngươi hãy đưa họ về quân doanh, dàn xếp mọi chuyện, cũng đừng để lời ra tiếng vào rồi nghĩ biện pháp để bọn họ rời khỏi đây.
Tiếu Mộc gật đầu.
Hàn Mạc lúc này mới chắp tay hướng bốn phía, lớn tiếng nói:
- Chư vị, bản tướng niệm tình Tư Đồ đại nhân là thật tâm xét xử, sự việc ngày hôm nay, ta sẽ bỏ qua. Bản tướng vốn là Hộ lương quan, công vụ bận rộn, vốn không có rảnh rang để ý đến những chuyện này. Hôm nay bản tướng đến đây, vốn chỉ là nể mặt Hạ thế bá cùng Giám sát sứ Lăng đại nhân, mọi chuyện giờ cũng đã được thu xếp ổn thoả, ta cũng không nhiều lời nữa.
Vẻ mặt hắn chợt chuyển qua lạnh lùng, nói:
- Nhưng ngày sau nếu còn có chuyện như vậy tìm tới bản tướng, đừng trách bản tướng không nể tình. Hôm nay Tống gia này nói ta là tên sát nhân giết người, ngày mai lại có Triệu gia vu cáo nói ta ăn cắp đồ này nọ, rồi sau Lý gia nói ta ỷ thế hiếp người, chẳng lẽ muốn bản tướng trả lời từng chuyện, mỗi lần như thế lại đến cửa nha huyện chịu xét xử? Ngày hôm nay, bản tướng cảnh cáo trước, chỉ có một lần này, những chuyện nhàn rỗi như thế này nếu còn có lần sau, đừng trách Hàn Mạc ta thất lễ!
Hạ Học Chi nhíu mày, nhưng vẫn đứng dậy, miễn cưỡng cười nói:
- Hàn thế chất, những chuyện này chỉ là hiểu lầm, may nhờ có Hồ tiền thị vì Thế chất làm sáng tỏ mọi chuyện, cũng không gây ra tai hoạ gì lớn. Vậy, lão phu còn có việc, xin cáo từ trước!
Nói xong, cũng chắp tay rời đi.
Hôm nay y quả là mất mặt, trong lòng vừa giận vừa thẹn, bày ra cạm bẫy hại người, nhưng nhân chứng của y lại làm chứng chứng minh sự trong sạch của Hàn Mạc, nếu y còn ở lại chỉ càng thêm hổ thẹn.
Ai ngờ ymuốn chạy, Hàn Mạc lại cố tình ngăn cản, hắn nghiêm nghị nói:
- Thế bá, người vẫn chưa thể đi được!
Hạ Học Chi nhíu mày nói:
- Thế chất có ý gì? Ta chỉ là đến xem xét xử, nếu vụ án đã có kết quả rõ ràng, ta còn ở lại làm gì?
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Hàn Mạc mời Thế Bá lưu lại, cũng là muốn nhờ Thế bá làm chứng cho mà thôi!
- Làm chứng chuyện gì?
Hạ Học Chi khó chịu nói.
Hàn Mạc dừng lại nhìn Hạ Học Chi, từ tốn nói:
- Xin Thế bá chờ cho một lát, ta nghĩ, bọn họ cũng sắp tới đây rồi!
Hắn còn chưa nói dứt lời, chợt nghe thấy có tiếng ồn ào ở bên ngoài công đường, chỉ thấy mọi người rẽ ra, hơn mười tên Ngự Lâm quân toàn thân khôi giáp sáng choang đi vào công đường. Các trưởng lão quan viên giữa công đường tức thì được dịp xôn xao, có người lớn tiếng kêu lên:
- Hàn tướng quân, ngài như vậy là có ý gì?
Hàn Mạc thản nhiên nói: - Chư vi đừng hoảng sợ, những Ngự Lâm quân này không phải là do Hàn Mạc ta phái tới.
Mọi người lại hiếu kỳ, Hàn Mạc hiện tại là thủ lĩnh của Ngự Lâm quân đóng tại huyện Tịch Xuân, Ngự Lâm quân có hành động, nếu không phải là Hàn Mạc phái tới, thì người nào có khả năng phái tới đây?
Từ bên ngoài lại thấy một đám Ngự Lâm quân nữa tiến vào, tất cả bọn họ đều vây quanh một cái cáng, trên cáng chính là Lại bộ Thị lang Tô Khắc Ung.
Hơn mười tên Ngự Lâm quân tiền hô hậu ủng, vây lấy Tô Khắc Ung ở giữa, đằng sau Ngự Lâm quân lại là một đám quan viên bộ Lại, không ít vị còn cầm mấy bọc trong tay, nhìn rất khí thế.
Công đường huyện nha vốn không lớn, bên trong vốn đã có không ít người, lúc này lại thêm một đám người tiến vào, tức thì trở nên chật chội.
Hàn Mạc lập tức lệnh Tiếu Mộc và hai gã Ngự Lâm quân bảo vệ mẹ con Hồ tiền thị rời khỏi huyện nha, quay về doanh trại dàn xếp mọi chuyện. Tiếu Mộc lĩnh mệnh, dẫn Hồ tiền thị và đứa nhỏ rời khỏi công đường.
Tư Đồ Tĩnh đã không còn ngồi yên nổi trên công đường, bước nhanh xuống dưới, trầm giọng nói:
- Các ngươi như vậy có ý gì? Các ngươi định làm gì?
Các quan lại có liên quan đều luống cuống đứng dậy sau lưng Tư Đồ Tĩnh, các trưởng lão nhà họ Hạ thì tụ tập bên cạnh Hạ Học Chi, mỗi người đều có biểu cảm khác nhau, hoặc phẫn nộ, hoặc nghi hoặc, kích động…
Trên đất của Hạ gia, trước mặt rất nhiều trưởng lão của Hạ Gia, Ngự Lâm quân bất chợt xông vào trong huyện nha không báo trước khiến rất nhiều người khó chịu, thậm chí có người đã bắt đầu suy nghĩ xem nên hạch tội như thế nào.
Tô Khắc Ung ngồi trên cáng, miễn cưỡng cử động, cười lạnh nhìn Hạ Học Chi và Tư Đồ Tĩnh, ho khan hai tiếng, mới nói:
- Tư Đồ đại nhân, bản quan hôm nay đến đây là muốn giải quyết công việc!
- Công việc?
Tư Đồ Tĩnh cả giận nói: - Ngươi bức tử Hạ Đạt, chúng ta còn chưa tính sổ, ngươi chạy đến nơi này là muốn làm việc gì?
Tô Khắc Ung lạnh lùng nói:
- Hạ Đạt? Dù có đúng là ta bức tử hắn hay không, nếu ta bức tử hắn, chư vị, mọi người có thể đến đánh ta một trận, rồi giải ta đến triều đình, xin Thánh thượng phái Đại Lý tự và quan viên Hình Bộ đến điều tra bản quan, bản quan nhất định không nói hai lời.
Vẻ mặt hắn vô cùng dứt khoát, vẫn ngoan cố như trước.
Hạ Học Chi cau mày, nhìn Hàn Mạc, hỏi:
- Thế chất, lại chuyện gì nữa đây?
Hàn Mạc cười nói:
- Thế cá không cần lo lắng. Tô đại nhân tuy bị trọng thương, nhưng chưa từng khắc nào quên mất trọng trách triều đình giao phó, cho nên y đã nhiều ngày điều tra. Nói ra cũng thật là khéo, Tô đại nhân và các quan Lại bộ, thông qua các mục của Đại Hồng thước điếm, điều tra được rất nhiều chuyện. Hơn nữa, Hồng Ngộ Tu cùng Điền Bố Nhân đều tình nguyện làm chứng, nhân chứng vật chứng đã đầy đủ, bọn họ lại nhắc đến không ít tham quan ô lại, Tô đại nhân đành phải theo phép quan mà hành sự. Tô đại nhân muốn làm, nên ta đã cử một ít Ngự Lâm quân theo hỗ trợ, chuyện này đương nhiên là hợp tình hợp lý. Vậy nên ta đã giao một trăm Ngự Lâm quân cho Tô đại nhân chỉ huy.
Dừng một chút, thấy Hạ Học Chi đang hổ thẹn, hắn lại nói tiếp:
- Thế bá tuy rằng không phải quan viên, không trực tiếp nhúng tay vào chuyện triều chính, nhưng dù sao cũng là nhân vật có tiếng tăm ở quận Nghi Xuân, lần này không ít tham quan ô lại dính líu tới vụ án này, Tô đại nhân đã nắm được chứng cớ, muốn bắt tất cả bọn họ về điều tra, muốn nhờ Thế bá làm chứng cho.
Những lời này của hắn nghe thì có vẻ mềm mại, thế nhưng lại sắc bén như dao, chỉ đích danh Hạ Học Chi ngươi không phải là quan viên triều đình, cho dù có quyền to ở Nghi Xuân này cũng không thể đứng ngoài nhòm ngó, can thiệp chuyện chốn quan trường, nếu không đó chính là dân nhiễu việc quan, là có tội.
Hạ Học Chi sao có thể không hiểu được ý tứ trong lời nói của Hàn Mạc, uất ức chỉ muốn nổ máu.
Mới đây, hắn đã hao tổn biết bao tâm sức, tạo ra biết bao cạm bẫy lừa Hàn Mạc, nào ngờ tiểu tử này giảo hoạt hơn tuổi của y nhiều, gặp chiêu ứng chiêu, hơn nữa, y lại nhất định không thuần tuý chịu đòn mà thường bất ngờ tấn công hiểm hóc, khiến hắn khó lòng phòng bị.
Cứ tưởng chuyện hôm nay có thể nhân cơ hội sửa trị Hàn Mạc, nào ngờ Hàn Mạc không những bình yên vô sự, ngược lại còn lợi dụng Tô Khắc Ung phản lại một đòn, mà đòn này quả thật khiến người ngoài không thể ngờ được.
Hạ Học Chi chỉ có thể thản nhiên cười nói:
- Chuyện quan gia, ta tất nhiên là không nên can thiệp. Tuy nhiên bất cứ ai muốn làm chuyện gì ở đất Nghi Xuân đều cần phải có chứng cứ rõ ràng, ta tuyệt không muốn thấy cảnh có người giương cung bắn lung tung, vu cáo hãm hại người.
Nói rồi hắn quay sang Giám sát sứ Lăng Luỹ chắp tay, cười nói:
- May thay có Lăng đại nhân ở đây lúc này. Lăng đại nhân công tư liêm minh, xin hãy vì mọi người mà làm chủ.
Đến lúc này rồi nếu Lăng Luỹ còn không nhìn ra các thế lực liên quan khắp nơi thì thật đúng là lão quá ngu xuẩn. Lão vốn là thông sự, lúc nào cũng nhanh nhạy sắc bén, có dính líu đến các thế lực này là chuyện hiển nhiên.
Lão tuy rằng vốn không muốn dính vào trận tranh đấu rắc rối giữa các thế gia này nhưng hiện tại, nếu muốn chỉ có thể tự lo thân mình, miễn mơ tưởng những chuyện khác làm gì.
- Chuyện này…Chứng cớ hiện đã đầy đủ, chuyện gì nên làm thì hãy làm thôi. Nếu chứng cớ vẫn chưa đủ, chúng ta có lẽ… ha ha, cẩn thận vẫn là hơn!
Lăng Luỹ nói nước đôi.
Đầu năm nay, lại nói chuyện khi đánh người Thái Cực, lão vốn là người trong chốn quan trường, dĩ nhiên phải có bản lĩnh nhất định.
- Người đâu!
Tô Khắc Ung cũng không nói nhiều lời, ngồi trên cáng, chống người, chỉ tri huyện Tịch Xuân đứng giữa đám người, lớn tiếng quát:
- Bắt người này lại cho ta!
Gương mặt Hạ tri huyện Tịch Xuân nháy mắt tái mét, thất kinh kêu lên:
- Vì…vì sao bắt ta? Ta là tri huyện Tịch Xuân, các ngươi…sao các ngươi dám bắt ta?
Tô Khắc Ung cười lạnh nói:
- Hạ tri huyện? Hừ, người cần bắt chính là ngươi!