Hàn Mạc bước rất nhẹ, hai cô gái xinh đẹp cũng không nghe thấy hắn tiến vào, Hàn Mạc đi đến bên người các nàng, nhìn lên trên bàn, lúc này mới phát hiện Tiểu Thiến không phải viết chữ mà là vẽ tranh.
Bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của nàng nắm bút lông, vung bút, núi sông hiện ra, quả thật giống như đúc, hơn nữa khí thế vô biên.
Cuối cùng Hàn Thấm thấy Hàn Mạc, đang muốn nói chuyện, Hàn Mạc nhẹ nhàng xua tay, mỉm cười ra hiệu không nên quấy rầy Tiểu Thiến vẽ tranh, lại nhìn thấy Tiểu Thiến đã vẽ tới mấy nét cuối cùng, bàn tay trắng trẻo kia vô cùng linh hoạt, vòng một nét cuối cùng, Tiểu Thiến mới buông bút lông, duỗi người cười nói với Hàn Thấm:
- Tiểu Thấm muội muội, muội xem ta vẽ được không?
- Núi sông một thể, hoàn chỉnh tự nhiên!
Hàn Mạc vỗ tay cười nói:
- Tiểu Thiến, không thể tưởng được nàng còn khéo tay như vậy!
Đột nhiên nghe được giọng nói của Hàn Mạc, Tiểu Thiến giật mình kinh hãi, quay đầu vỗ nhẹ ngực nói:
- Tướng công, chàng tiến vào sao không có tiếng động? Làm ta sợ muốn chết!
Hàn Mạc đưa tay cầm bức tranh kia lên, khen:
- Tiểu Thiến, nàng học vẽ từ khi nào vậy?
- Bắt đầu từ lúc còn rất nhỏ.
Tiểu Thiến cười nói:
- Tướng công, chàng có thể vẽ tranh hay không?
Hàn Mạc lắc đầu:
- Tướng công không biết, chờ có thời gian, nàng dạy tướng công đi!
Tiểu Thiến nâng má thơm, nhìn Hàn Mạc, ngẫm nghĩ một chút mới nói:
- Muốn ta dạy cho chàng, trước tiên tướng công nên bái ta làm thầy mới được!
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Có phải ta còn nên kính rượu bái sư? Tiểu Thiến, làm sư phụ, phải uống ba chén rượu của đồ đệ, nếu không sư phụ này làm không được!
Tiểu Thiến ngẩn ra, đêm qua uống rượu đoàn tụ, khiến nàng biết hương vị của rượu, cho dù đánh chết cũng không muốn uống nữa, nghe nói làm sư phụ còn phải uống ba chén rượu lớn, lập tức muốn lui lại, bĩu môi nói:
- Tại sao nhiều quy củ như vậy… Tướng công, ta không thu chàng… !
Hàn Mạc cười ha ha, lúc này Hàn Thấm liền nói:
- Ca ca, đại sư đã đi rồi!
- Cái gì?
Hàn Mạc sửng sốt, lập tức hiểu được, Hàn Thấm nói Huyền Cơ hòa thượng đã rời khỏi phủ Lễ bộ thượng thư, khẽ nhíu mày, nhưng hắn cũng hiểu được, loại nhân vật như Huyền Cơ, bản thân là thế ngoại cao nhân, nếu chứng bệnh của Bích di nương đã được xử lý, hắn cũng sẽ không tiếp tục lưu lại.
Chỉ có điều Huyền Cơ hòa thượng đi không từ biệt, vẫn khiến Hàn Mạc hơi bất ngờ.
…
Ngày thường Hồng Lư Tự Khanh Tô Tiên Thạch cũng không coi như một người quyền cao chức trọng, Hồng Lư Tự chỉ là nha môn dùng để xử lý chuyện ngoại bang sứ thần, mấy năm nay các quốc gia bị vây trong giai đoạn giằng co, trên thực tế cũng rất ít đi sứ lẫn nhau, cho nên ở góc độ nào mà nói, Hồng Lư Tự cũng trở thành một nha môn cực kỳ thanh nhàn.
Trong giây lát nghe nói sứ đoàn nước Khánh bỗng nhiên đã tới, Tô Tiên Thạch vẫn hơi kinh ngạc.
Trên thực tế lúc này Ngụy Khánh tranh chấp, triều đình Yến Quốc đã thảo luận, biết sứ thần hai nước sắp sửa đến Yến Kinh, cho nên Hồng Lư Tự rất lâu không có hoạt động bắt đầu chuẩn bị tiếp đón sứ đoàn ngoại lai.
Nhưng theo tin tức có được, sứ đoán đến sớm nhất cũng phải ba năm ngày sau, cho nên hai ngày này đám quan viên Hồng Lư Tự tương đối thanh nhàn, chỉ có điều sứ đoàn đột nhiên tới này khiến Tô Tiên Thạch vội vàng triệu tập quan viên lớn nhỏ của Hồng Lư Tự, để bọn họ lập tức chuẩn bị đội lễ nhạc nghi trượng, làm tốt chuẩn bị nghênh đón ngoại sứ.
Tô Tiên Thạch cũng không giống Tiêu Minh Đường, đầu tiên hắn nghe được tin tức này, ngay lập tức kết luận sứ đoàn đến mười phần là có thật, không hề giả dối.
Nước Khánh là nước lớn, lần này sai sứ thần tới nước Yến, ai cũng rõ ràng, không phải bọn họ tới cúi đầu, mà là tới thảo luận không xâm phạm lẫn nhau, cho lên vấn đề lễ nghi nước Yến nhất định phải làm rất chu đáo, không thể có chút qua loa.
Tô Tiên Thạch liên tục phát ra vài mệnh lệnh, ngoại trừ chuẩn bị đội nghi trượng, còn phái người tới Binh bộ bẩm báo Phạm Vân Ngạo, mời hắn sai Ngự lâm quân hộ vệ sứ đoàn ngoại quốc ở tạm "Tứ Thông Quán", lại phái người bẩm báo hoàng đế cùng đại thần nội các, bản thân mình sau khi chuẩn bị xong đội lễ nhạc nghi trượng, có thể dẫn đầu quan viên lớn nhỏ của Hồng Lư Tự, nhanh chóng chạy tới cửa tây.
Hai ngày nay thân thể Tiêu thái sư không được tốt, lúc nhận được tin tức, đang nằm trên giường điều dưỡng.
Đêm qua nhìn Phạm gia và hàn gia quan hệ thông gia gắn bó, mặc dù trên mặt Tiêu Thái sư bày ra nụ cười, nhưng trong lòng lại tức giận tới cực điểm. Hắn hiểu được trong lòng, liên minh vừa mới tạo thành kia, sau này chắc chắn mang lại không ít phiền toái cho Tiêu gia.
Người đầu tiên của Tiêu gia biết tin tức này là Tiêu Linh Chỉ. Nàng lập tức bẩm báo tin tức Khánh sứ tới cho Tiêu Thái sư, Tiêu Thái sư hiển nhiên cũng hơi bất ngờ, khóe miệng lập tức lộ ra nụ cười lạnh lùng:
- Người nước Khánh muốn đi con đường ít người nghĩ đến mà thôi!
Tiêu Linh Chỉ giúp Tiêu Thái sư ngồi xuống, Tiêu Thái sư mới nói:
- Người nước Khánh sợ hãi người nước Ngụy tới Yến Kinh trước, cho nên âm thầm giành trước, bọn họ muốn tới Yến Kinh chuẩn bị đưa hối lộ… Tới trước, luôn có thể chiếm cứ chủ động, lúc này đây… Ít nhất người nước Ngụy không thông minh bằng người nước Yến!
Tiêu Linh Chỉ hiển nhiên cũng hiểu được đạo lý này.
Trên khuôn mặt thanh mỹ của nàng nhìn qua rất tiểu tụy, dường như gầy đi một chút, chỉ có điều trong đôi mắt xinh đẹp kia vẫn rất thanh tịnh, ánh mắt vẫn tràn đầy bình tĩnh.
Hôm qua Hàn Mạc đại hôn, nàng làm sao không biết, đối với nàng mà nói, trong lòng sao không phải đau đớn một hồi.
Chỉ có điều xưa nay nàng che dấu cảm xúc cực kỳ tốt, cho dù trong lòng vui hay buồn, người bên ngoài cũng đều rất khó nhìn ra nàng đăm chiêu suy nghĩ trong lòng, nhìn qua vẫn là giai nhân điềm đạm nhưng lạnh lùng như nước mà thôi.
Nâng Tiêu Thái sư ngồi xong, Tiêu Linh Chỉ lại rót nước chi Tiêu Thái sư, hắn uống ấy ngụm nước, Tiêu Thái sư cẩn thận nhìn Tiêu Linh Chỉ, lúc nàng xoay người qua chỗ khác, đôi mắt tối mờ của Tiêu Thái sư lộ ra một ánh mắt phức tạp.
- Chỉ nhi, lần này Ngụy Khánh đều muốn sai sứ tới đây… !
Tiêu Thái sư chậm rãi nói:
- Nếu để con quyết định, con cảm thấy trao đổi với nước nào mới tốt?
Tiêu Linh Chỉ hơi trầm ngâm mới nói:
- Liên kết với nước Khánh, không có nỗi lo phía sau, hơn nữa có thể… đạt được rất nhiều ích lợi từ nước Khánh… không phí một binh một tốt!
Trên khuôn mặt già nua của Tiêu Thái sư lộ ra nụ cười, gật đầu nói:
- Văn võ cả triều, chỉ sợ mười người có chín người đều nghĩ nhự vậy!
Hắn liếc nhìn Tiêu Linh Chỉ, thản nhiên cười hỏi:
- Chỉ nhi, con có biết lão phu nghĩ thế nào không?
Mày liễu của Tiêu Linh Chỉ nhíu lại, nhẹ giọng hỏi:
- Ông nuôi… chẳng lẽ không nghĩ như vậy?
Tiêu Thái sư gật đầu:
- Không sai, liên kết với người nước Khánh, tất nhiên có thể an ổn mà hưởng thụ thứ người Khánh dâng lên, nhưng đối với Tiêu gia chúng ta mà nói, liên kết với người nước Ngụy mới là lựa chọn tốt nhất!
Thân thể mềm mại chấn động, trong mắt Tiêu Linh Chỉ xẹt qua một ánh sáng khó có thể cảm thấy, trên mặt cũng lộ ra vài phần kinh ngạc, thấp giọng hỏi:
- Ông nuôi, ngài… ý của ngài là muốn liên kết nước Ngụy tấn công nước Khánh?
Tiêu Thái sư vuốt râu cười nói:
- Con rất bất ngờ sao?
Tiêu Linh Chỉ gật đầu:
- Quả thật Chỉ nhi không nghĩ đến.
Tiêu Thái sư thở dài nói:
- Chỉ nhi, con có biết vì sao Tiêu gia ta có thể trở thành đại thế gia lớn nhất nước Yến? Đất đai thuộc Tiêu gia ta không phải lớn nhất trong các thế gia, tài nguyên cũng không phải rất giàu có, người trong triều cũng kém Tô gia, lại có thể xưng là Đại thế gia lớn nhất nước Yến?
Tiêu Linh Chỉ khẽ mỉm cười thấp giọng nói:
- Là ông nuôi đức cao vọng trọng, công huân lớn lao!
- Ha ha ha… !
Tiêu Thái sư ở cùng với Tiêu Linh Chỉ ít đi khí chất hung ác nham hiểm ngày thường, nhìn qua chính là một ông lão rất hiền hòa, lắc đầu nói:
- Đứa ngốc, người khác nói như vậy thì thôi, sao con cũng nói như thế? Đây chẳng qua là chuyện ma quỷ gạt người mà thôi, ở nước Yến ta… đức cao vọng trọng lại không đổi được danh hào đệ nhất thế gia!
Đôi mắt Tiêu Linh Chỉ vừa chuyển, mỉm cười hỏi:
- Đó là vì sao?
Thần sắc Tiêu Thái sư nghiêm nghị lên, bình tĩnh nói:
- Bởi vì Hoài Ngọc!
- Nhị thúc?
Tiêu Linh Chỉ nhíu mày nói.
Nàng bái Tiêu Hoài Kim làm nghĩa phụ, Tiêu Hoài Ngọc tự nhiên cũng thành nhị thúc của nàng.
- Không sai.
Tiêu Thái sư chậm rãi nói:
- Thực lực nước Yến không bằng nước Khánh, nếu không phải Hoài Ngọc canh giữ tại biên cương Tây Bắc, nước Khánh hoàn toàn có năng lực tiến công lãnh thổ nước Yến ta, bởi vì Hoài Ngọc trấn thủ quân Tây Bắc, cho nên ngay cả tấc đất nước Yến ta, ngươi nước Khách cũng khó có thể lấy được. Nói cách khác, Hoài Ngọc gắn bó với an nguy của nước Yến ta, bởi vì như vậy, Tiêu gia ta có thể trở thành đệ nhất thế gia của nước Yến… !
- Ngoài có nhị thúc, trong có ông nuôi, thiếu một người cũng không được!
Tiêu Linh Chỉ chậm rãi nói:
- Nếu không phải ông nội ổn định triều đình, nhị thúc cũng sẽ không an tâm thủ vệ ở biên cương như vậy!
Trong mắt Tiêu Thái sư lộ ra vẻ khen ngợi nói:
- Chỉ nhi, con quả nhiên rất thông minh.
Hắn thở dài lắc đầu nói:
- Trong triều đình lão phu luôn cố gắng chiếm được lý lẽ, thứ nhất cũng là để Tiêu thị gia tộc ta cân nhắc nhiều mặt, một nguyên nhân khác cũng là cố gắng ổn định triều đình, không để đám thế gia kia gây sóng gió… Triều đình vừa loạn, phía sau không xong, Hoài Ngọc có năng lực, không có hậu phương chống đỡ, vậy cũng không được… !
Tiêu Linh Chỉ ngồi xuống ghế bên cạnh, trầm ngâm, cũng không nói chuyện.
Hiện giờ Thánh thượng muốn mài Hàn gia thành một cây đao, lại muốn mài Hàn Mạc thành lưỡi đao, dùng cây đao này để đối phó thế gia đại tộc gồm cả Tiêu gia ta, để thế gia chúng ta tranh đấu lẫn nhau, hao tổn với nhau… !
Trong đôi mắt Tiêu Thái sư lộ ra ánh sáng lạnh lùng:
- Hàn gia ngày một lớn mạnh, cứ thế mãi, đến lúc đó chưa chắc lão phu có thể không chế được triều đình ổn định, tới lúc đó triều đình không xong, biên quan cũng nguy rồi!
Tiêu Linh Chỉ ngẫm nghĩ một chút mới nhẹ giọng hỏi: Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.com
- Ông nuôi, liên kết với nước Ngụy này có quan hệ gì? Liên kết với nước Ngụy, Tiêu gia chúng ta có ưu đãi gì?
Khóe miệng Tiêu Thái sư lộ ra nụ cười nói:
- Triều đình nước Yến hiện giờ, Hàn gia một phái, chúng ta một phái, còn có Tô gia một phái, hoàng tộc kia làm khó dễ phía sau, châm ngòi ba phái chúng ta tranh đấu… Trên thực tế cho dù hoàng tộc không châm ngòi, chúng ta vẫn phải đấu tranh tới ngươi chết ta sống. Loại cục diện này cứ như thế mãi, là rất bất lợi đối với Tiêu gia ta, cho nên phải dùng một thủ đoạn phá vỡ cục diện này… Mà muốn phá vỡ cục diện này, cũng chỉ có chiến tranh… !
Tiêu Linh Chỉ nhìn Tiêu Thái sư, nghe hắn giải thích.
- Hoài Ngọc là tướng quân, tướng quân chỉ có thông qua chiến tranh mới có thể tích góp công lao mới, công lao của Hoài Ngọc cũng chính là công lao Tiêu gia ta… !
Tiêu Thái sư bình tĩnh nói:
- Quân công càng mạnh, mới có thể khiến thực lực Tiêu gia ta càng mạnh… Cũng chỉ có chiến tranh, mới có thể khiến giằng co trên triều tạm thời dừng lại… Lão phu cũng có thể thừa dịp này ổn định lại triều đình một lần nữa… !