Tống tổng quản vừa nói ra, quả thực Hàn Mạc đoán không sai, Hồng Tụ liếc nhìn Hàn Mạc, trong đôi mắt ánh lên sự lạnh lẽo, pha chút vẻ kinh ngạc.
Đương nhiên nàng không ngờ Hàn Mạc thấy rõ, có thể đoán ngay ra âm mưu quỷ kế ở bên trong.
Tống tổng quản nham hiểm như vậy, chỉ vì lợi ích của bản thân, bày mưu kế hãm hại bạn làm ăn, hai người họ chỉ có thể tồn tại một người, trước đây, e rằng đã có không ít người bị Tống tổng quản hãm hại, vừa nghĩ đến đây, trong đôi mắt Hồng Tụ đầy vẻ sát khí.
Tống tổng quản sau khi thất thanh, đương nhiên cũng ý thức được mình có chút thất lễ, nhưng lập tức liền cười rộ lên, thản nhiên nói:
- Tiểu tử thối, ngươi đúng là thông minh, không ngờ ngươi biết rõ việc này như thế, ta quả thật có chút khâm phục ngươi!
- Tống tổng quản quá khen!
Hàn Mạc mỉm cười:
- Chỉ có điều không muốn bị người khác lợi dụng, nên giả bộ ngu ngốc mà thôi…
- Tuy nhiên cho dù ngươi biết, cũng không có tác dụng gì.
Tống tổng quản vuốt chòm râu nói:
- Có chúng ta làm chứng, các ngươi có nói toạc ra, cũng chẳng có ai tin các ngươi đâu.
Hàn Mạc nhún vai, cười hỏi:
- Tống tổng quản định xử lí bọn ta thế nào? Sẽ không giết bọn ta chứ?
Tống tổng quản sự cười ha hả nói:
- Chuyện giết người, lão tử thật không muốn làm. Nhưng sẽ trói hai ngươi lại trước đã, đến cấp trên nước Phong, giao một người cho bên đó giải thích, sau đó lại đưa về Yến Kinh, giao cho Nha môn xử lý.
- Giao cho nha môn?
Hàn Mạc thở dài:
- Trước đây các ngươi vẫn làm thế này sao? Nha môn cũng không điều tra sao?
Lập tức bên cạnh có người cười ha hả nói:
- Điều tra? Loại kẻ trộm này, tự người nhà đưa đi, có chúng ta làm chứng, còn có gì mà điều tra? Không giấu gì ngươi, Lưu đại nhân Lưu Thanh Nguyên của phủ nha Yến kinh và Tống tổng quản của chúng ta có chút giao tình, vào nha môn, không đủ hai ba năm, các ngươi cũng đừng nghĩ ra được!
Hàn Mạc nhíu mày vẻ mặt lạnh lùng đứng dậy, nghiêm nghị nói:
- Vì hơn một trăm lượng bạc, các ngươi vu cáo hãm hại, còn muốn đem người nhốt trong nhà lao không thể ra được… có độc ác quá không?
Tống tổng quản ngạc nhiên nói:
- Đầu năm nay, bạc là thật, mệnh là giả, huống chi lão cũng không hại đến tính mạng, chỉ khiến cho các ngươi ngồi nhà lao hai năm mà thôi!
Hàn Mạc thở dài, lắc đầu:
- Dụng tâm ác độc, làm người ta giận sôi. Những người bị hại trong tay các ngươi, e rằng không ít… Theo ta được biết, việc buôn bán trong Yến kinh, mỗi hai tháng vận chuyển hàng hoá đến nước Phong một lần, mỗi một năm đi khoảng năm sáu lần, các ngươi nói chung thường không đến mức mỗi một lần đều dám làm như vậy, nhưng một năm làm một lần hai lần cũng không thể tránh được…
Tống tổng quản không đợi Hàn Mạc nói xong, đã lạnh lùng nói:
- Lão tử không rảnh nói chuyện phiếm với ngươi!
Rồi phất tay nói:
- Trói chúng lại, rồi bịt miệng chúng .
Mấy người kia lập tức tiến lên phía trước, tay Hồng Tụ cũng đã gần thắt lưng, mấy tên kía muốn áp sát lại, liền ra tay.
Hàn Mạc vẻ mặt bình tĩnh, cười lạnh nói:
- Họ Tống, ngươi quả thật là dám động thủ sao? Ngươi cũng biết ta là ai?
Dáng vẻ bình tĩnh, khiến Tống tổng quản hơi sửng sốt, nhưng chỉ một chút do dự, liền nói:
- Lão tử không quản ngươi là ai, ăn trộm hàng hoá, tội không thể dung thứ!
Quát:
- Còn không trói chúng lại!
Vài tên tiểu nhị lập tức xông lên, chúng là đều là những tên cao lớn, đội tuỳ tùng lần này đều là mấy tên tráng kiện nhất, hai người đi bắt Hàn Mạc, hai người khác đi bắt Hồng Tụ.
Vài tên tiểu nhị xông đến, trong lòng Hàn Mạc biết là hỏng bét, với tính cách của Hồng Tụ, tới tình trạng này, nhất định là phải ra tay giết người, nhưng mấy người này một khi bị giết, Đội thương ắt loạn, cũng nhất định trì hoãn hành trình đến nước Phong, trầm giọng nói:
- Đừng làm tổn hại tới tính mệnh !
Tiếng vừa dứt, chợt nghe tiếng kêu "ai da", thân thể một gã tiểu nhị đã bay lên không trung, đúng là bị Hồng Tụ phi một cước trúng ngực, cả người bay thẳng ra ngoài, tông vào một thân cây, sau đó mềm nhũn tê dại rơi xuống, phút chốc đã không thể nhúc nhích.
Đồng thời với lúc người đó bay ra, Hồng Tụ đã tung một cú đấm vào bụng một tên khác, nắm tay của nàng tuy rất nhỏ, nhưng lực đạo kinh người, tên tiểu nhị kia sau khi bị đánh trúng ngực, chỉ cảm thấy trong lồng ngực cuộn lên, dạ dày như co rút lại, đau đớn vô cùng, toàn thân rơi về phía đằng sau, ôm lấy ngực, các cơ trên mặt dúm lại đau đớn, trông đáng sợ khác thường, lui lại mấy bước, mông phịch xuống đất, ngay cả một tiếng kêu cũng không thoát ra được, cơ thể co quắp, lăn lộn giãy giụa trên mặt đất.
Hai ngươof trong bọn chúng trong nháy mắt bị Hồng Tụ đánh bại, nếu Hàn Mạc không lên tiếng, lúc này cổ bọn chúng nhất định đã bị đoản kiếm của Hồng Tụ chặt đứt rồi.
Lúc hai gã tiểu nhị xông về phía Hàn Mạc, Hàn Mạc chỉ nhẹ nhàng khẽ dời bước chân, vọt đến bên cạnh, tay phải đeo găng tay kim loại thuận thế chém một nhát lên vai một gã tiểu nhị, nghe thấy một tiếng " rắc rắc", gã tiểu nhị đó kêu lên một tiếng "ối", cả người đã quỵ xuống, trên trán lập tức toát mồ hôi hột, một cánh tay mềm nhũn buông thõng, tay còn lại ấn vào đầu vai của mình, vẻ mặt đau đớn vô cùng, xương bả vai bị Hàn Mạc một chưởng làm gãy tan.
Hàn Mạc vốn không muốn ra tay, nhưng tên này tiếp tay cho giặc, lòng dạ bất lương, đành phải ra tay cho hắn một bài học.
Một tên khác lao tới định phản ứng, nhìn thấy ba gã bạn trong nháy mắt đã bị đánh bại, chính mình thậm chí chưa thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, chợt đứng ngây người, vẻ mặt sửng sốt.
Tống tổng quản lúc trước còn mang nụ cười lạnh lẽo, lúc này đờ mắt cứng lưỡi, miệng há ra như người ở trong mộng.
Hai gã tiểu nhị coi bình thường, thế mà không ngờ trong nháy mắt ba tên cao lớn vạm vỡ đã bị đánh bại, không dính một chút bùn đất, xem ra trong mắt Tống tổng quản, không thể nghi ngờ những việc trên đời này không thể nhìn bằng một con mắt, khuôn mặt cũng co rút trông rất khủng khiếp, đồng tử co lại, đầy vẻ sợ hãi.
Hàn Mạc mang nụ cười thản nhiên, chậm rãi đi đến Tống tổng quản.
Tống tổng quản nhìn Hàn Mạc đi qua, lập tức định thần lại, liên tục lui bước, giọng run run:
- Ngươi… ngươi đừng qua đây… đừng tiến lại… nếu tiếp tục tiến lại ta sẽ kêu người…
Lúc này Tống tổng quản giống như một cô gái yếu ớt, sợ hãi, yếu đuối.
- Đứng lại!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Nếu còn động đậy, ngày mai ngươi sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời đâu!
Tống tổng quản nghe vậy, không dám tái lui, đứng nguyên tại chỗ, run rẩy, đợi Hàn Mạc lên phía trước hắn, nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của Hàn Mạc, không thể tiếp tục đứng vững được nữa, thở " phì phì" quỵ xuống đất, run rẩy nói:
- Ngươi… rốt cục ngươi là ai? Ngươi… ngươi đừng giết ta… tha cho ta!
Hàn Mạc ngồi xổm trước mặt Tống tổng quản, giơ tay phải, vỗ nhẹ vào khuôn mặt to béo núc ních của hắn, thản nhiên cười nói:
- Tống quản sự, ngươi cũng quá vô dụng, chẳng phải muốn trói ta lại sao? Sao bây giờ quỵ xuống nhanh như vậy?
Các cơ trên mặt Tống quản sự giật giật, miễn cưỡng cười nói:
- Đều là…đều là nói đùa thôi, ngươi… ngươi đừng coi là thật…
Hàn Mạc lắc lắc đầu, thở dài nói:
- Nam tử hán đại trượng phu, nói lời phải giữ chữ tín, hạng người nói không giữ lời, chẳng có mấy người được coi trọng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com
Kề sát vào Tống quản sự nhỏ giọng hỏi:
- Tống tổng quản ngươi biết ta là ai?
Tống tổng quản tiết Hàn Mạc tuyệt đối không phải là một tên tiểu nhị buôn bán nhỏ, mù mờ lắc đầu.
Hàn Mạc cười ha hả, đứng dậy cao giọng nói:
- Trầm tam ca, trò hay mới vừa bắt đầu, nếu mọi người không ngại đều mời đến xem.
Hắn xoay người, chỉ thấy phía sau rừng cây cách đó không xa, có bóng người lướt qua, tất nhiên phía đó có không ít người đang nhìn trộm.
Trầm lão tam dẫn đầu từ sau rừng cây đó đi ra, phía sau có mấy tên tiểu nhị buôn bán, mặt tên nào tên ấy đều trắng bệch, đứng thành một đoàn, tiến lại cùng với Trầm lão tam.
Trên mặt Trầm lão tam cũng có chút hoảng sợ, liếc nhìn ba gã cao lớn nằm rên hừ hừ trên mặt đất, sợ hãi rụt rè chắp tay tiến về phía Hàn Mạc, lo lắng bất an nói:
- Tiểu…Tiểu Thuỷ, chuyện này và bọn ta không có liên quan gì..!
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Trầm tam ca, ngươi không cần sợ hãi, ta biết chuyện này không liên can gì tới các ngươi.
Ngừng một lát rồi nhíu mày hỏi:
- Các ngươi…có phải đều biết chuyện này?
Bọn người Trầm lão tam ngơ ngác nhìn nhau, đều không dám nói lời nào.
Hàn Mạc nghếch cằm, thản nhiên nói:
- Các ngươi cũng không phải sợ hắn, biết điều gì, cứ việc nói với ta!
Trầm lão tam lo lắng nói:
- Tiểu Thuỷ… rốt cục ngươi là ai?
Trong lòng hắn còn chút sợ hãi cách đó không xa là ánh mắt lạnh lùng của Hồng Tụ đang liếc hắn một cái, bối rối xoa xoa tay.
- Ngươi không cần biết ta là ai!
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Có phải các ngươi đều biết rằng tên này ăn trộm hàng hoá, sau đó tìm người chịu tội thay?
Trầm lão tam hơi do dự, cuối cùng gật gật dầu.
- Nói cho biết tất cả những gì ngươi biết!
Hàn Mạc ngồi xuống, thản nhiên nhìn Trầm lão tam.
Trầm lão tam liếc nhìn về phía Tống tổng quản, chỉ thấy hắn gục đầu qùy trên mặt đất,vẻ dương dương tự đắc trước đó đã không còn, chỉ còn vẻ vô cùng chán nản, lập tức cắn răng , rồi nói:
- Mấy người này, nhiều năm trước là những kẻ làm ăn buôn bán, sau khi Tống tổng quản lên làm quản sự, mấy người này mỗi lần đều có thể lấy danh nghạch, đi theo Đội thương nhân đi nước Phong đưa hàng, đều là thân tín của Tống tổng quản. Mấy năm nay, hàng hoá đưa đến nước Phong thường xuyên thiếu hụt, Tống tổng quản nói là trên đường gặp thổ phỉ, bị mất một lô… sau đó lại mướn tiêu sư áp tải mấy chuyến. Chỉ có điều bắt đầu từ hai năm trước, hàng hoá lại bắt đầu bị thiếu trên đường, Tống tổng quản mỗi lần đều có thể bắt được kẻ trộm, đó đều là những tên tiểu thương mới vào đội, có thân tín của hắn làm chứng, mỗi lần đều trói người lại, rồi đến nước Phong giao người, sau đó áp giải về Kinh xử lý..!
- Tiểu nhị mới ?
- Vâng !
Một người phía sau Trầm lão tam tức giận nói:
- Trong cửa hàng mỗi năm đưa đến nước Phong sáu lần hàng hoá, Tống tổng quản thường phải có hai lần cơ hội lấy trộm hàng hoá, người không rõ nội tình không biết, những kẻ ngốc như bọn ta cũng còn hiểu, chỉ cần Tống tổng quản tìm một tên tiểu nhị mới vào trong đội, thì cũng chính là chuẩn bị trộm hàng hoá…
Từ bên cạnh lôi ra một tên tiểu nhị khoảng 20 tuổi:
- Lần này nếu hai người không đi cùng, kẻ gặp xui xẻo là tên tiểu tử này!
Vẻ mặt gã tiểu nhị kia ngơ ngác, gãi gãi đầu, đương nhiên còn không biết cuối cũng đã xảy ra chuyện gì.
- Các ngươi cứ trơ mắt nhìn Tống tổng quản vu tội bạn đồng hành… Sao không đem chuyện này nói với quản lý các ngươi?
Hàn Mạc thở dài:
- Cứ trơ mắt nhìn chúng hại người khác?
Hắn thực sự nghĩ không thông, những người này đều là nam tử hán, tại sao biết rõ trong đó có quỷ kế, nhưng không có ai đứng lên vạch trần việc này.