Trời sập tối, Tổng tổng quản nhìn thấy một lão đầu nhi hơn 50 tuổi dẫn theo hai gã tiểu nhị cưỡi ngựa trở về, lão đầu nhi mặc xiêm y màu xanh, đội mũ màu xanh, thân hình hơi mập, mặt tròn tròn, tươi cười vui vẻ.
Mọi người ở Thác Hồ Lạc hiển nhiên quen biết lão đầu nhi, đã có người chào hỏi:
-Quan chưởng quầy, lại kiếm được hàng tốt rồi hả
Lão đầu nhi cười ha hả:
-Cũng không có gì, chỉ là một tấm da thú.
Lão dọc đường đi được mọi người đón tiếp, đến trước cửa mậu dịch, thấy Tống tổng quản và vài tên tiểu nhị đứng trước cửa chờ, lập tức cười hòa ái, xoay người xuống ngựa, bước đến:
-Tống tống quản vừa đến? Dọc đường đi thuận lợi cả chứ?
Tống tổng quản vội bước nhanh đến, chắp tay nói:
-Đại chưởng quỹ, ngài đã về.
Lão nhân này, chính là Đại chưởng quỹ quan mộ Quan Thị mậu dịch ở trại Ngọc Tuyền. Lão chỉ bảo một tiểu nhị đem tấm da thú mới mua về nhập kho, lúc này mới cười ha hả:
-Trước khi đi đã có dặn người trong hai ngày này bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn, chờ mọi người tới. Tống tổng quản đã uống được mấy bát rồi?
Tống tổng quản vẻ mặt đau khổ:
-Đại chưởng quỹ, tiểu nhân thật không có tâm tư uống rượu, trên đường có xảy ra chuyện lớn, tiểu nhân cố gắng nhẫn nhịn đến đây, chờ bẩm báo với đại nhân. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - http://truyen360.com
Lão đầu nhi vẫn tươi cười như trước, vẻ mặt hiền lành, thoạt nhìn như thể trên đời này không có việc gì lớn:
-Chuyện gì, nói đi, lão phu nghe.
Tổng tổng quản cắn răng một cái, ghé sát tai thì thầm:
-Đại chưởng quỹ, trong Thương đội có kẻ xấu.
-Ồ?
Quan Mộ ngạc nhiên:
-Tống tổng quản, là chuyện gì, ngươi cứ nói đi, không cần rào đón.
Tống tổng quản thấp giọng:
-Lần này đi theo, cửa hàng cử hai tiểu nhị mới, ngay từ đầu cũng nghĩ là bình thường. Nhưng khi tra xét hàng hóa, phát giác thiếu hai trăm bạc hàng hóa, cho nên tìm hai tiểu nhị kia hỏi. Đại chưởng quỷ ngài cũng biết rồi, tiểu nhị mới chưa quen thấy tiền sáng mắt, nghĩ trộm chút hàng hóa không ai biết, cho nên tiểu nhị muốn hỏi bọn họ trước, cũng là có chút hảo ý.
Quan Mộ cười:
-Rồi hỏi được chuyện gì không?
Tống tổng quản đôi mắt hoe đỏ, vẻ mặt đau khổ nói:
-Có hai ngờ hai tiểu nhị đó đúng là không nói một lời ra tay đánh các vị huynh đệ.
Quay đầu chỉ vào ba gã tiểu nhị bị Hồng Tụ và Hàn Mạc giáo huấn:
-Cho đến bây giờ, thương thế của bọn họ còn chưa khỏi hẳn.
Quan Mộ nheo ánh mắt:
-Còn có chuyện này sao? Ngươi là quản sự của Đội thương, còn có đám tiêu sư thủ hộ, chẳng lẽ bọn họ khoanh tay đứng nhìn người của ngươi bị đánh?
Tống tổng quản lắc đầu:
-Vốn tiểu nhân đã chuẩn bị cho bắt hai người đó đem đến đại chưởng quỹ xử lý, nhưng… tên kia có ngọc bài, tự dưng là Đại sự. Đám người Trầm lão tam liền vây quanh nịnh nọt hắn, dọc đường đi lăng nhục chúng ta không ra gì, chúng ta nén giận, chính là muốn đến đây cầu đại chưởng quỹ chủ trì công đạo…
Một tiểu nhị bên cạnh lên tiếng:
-Đại chưởng quỹ, tối hôm đó hạ nhân thấy rõ ràng, hai tên này lén lút chuyển hàng, hàng hóa mất đi, có mười phần là do họ lấy trộm.
Quan Mộ ánh mắt càng khó hiểu:
-Lời này lão phu nghe không hiểu. Nếu là Đại sự Quan Thị mậu dịch, sao lại lấy trộm hàng hóa của mình? Hơn nữa, một trăm lượng bạc, đường đường là Đại sự sẽ không coi vào đâu cả.
Tống tổng quản lập tức đáp:
-Đại chưởng quỹ, chuyện này đúng là kỳ quái. Ta nghe nhị chưởng quầy nói, mậu dịch Quan Thị chúng ta không có Đại sự nào họ Thủy, không biết có phải hay không?
Quan Mộ gật đầu:
-Đúng là không có nhân vật nào như thế.
-Nhưng tên kia tư xưng là họ Thủy, còn xuất ra ngọc bài. Tiêu nhân hoài nghi, ngọc bài kia không chừng là do bọn hắn lấy trộm, rồi đến mậu dịch Quan Thị chúng ta lừa gạt…
Tống tổng quản hạ giọng, nhìn ngó nghiêng như sợ Hàn Mạc đột nhiên xuất hiện:
-Hai người đó chỉ sợ có âm mưu, đại chưởng quỹ, chúng ta phải cẩn thận.
Quan Mộ vuốt chòm râu, nét mặt vẫn rất bình thản, trầm ngâm một lát, hỏi:
-Tống tổng quản thấy chúng ta nên làm gì bây giờ?
-Đại chưởng quỹ, hai người này mưu đồ gây rối, phải khống chế bọn chúng. Hai người hắn võ công rất cao, nếu không cẩn thận, chỉ sợ sẽ mang đến tai họa cho mậu dịch.
Tống tổng quản vẻ mặt u tối:
-Không bằng tương kế tựu kế, đại chưởng quỹ cứ đối đãi hắn như Đại sự, tẩm thuốc mê vào rượu, chờ bọn hắn mê, chúng ta trói nghiến lại, tiểu nhân đem hai người bọn họ về kinh, giao cho quan phủ xử lý, đại chưởng quỹ xem vậy có được không?
Hắn trong lòng đã tính toán, nếu thật sự đánh thuốc mê Hàn Mạc, giao cho mình mang về, nhất định sẽ tìm cơ hội thủ tiêu trên đất Nam Phong.
Hắn biết Hàn Mạc luôn có phòng bị mình, hơn nữa giờ cũng không có cơ hội xuống tay, chỉ có thể mượn tay Quan Mộ, đem hai người Hàn Mạc trói lại.
Nếu Quan Mộ đồng ý, cho bắt hai người Hàn Mạc, chẳng những có thể đem trách nhiệm thất thoát hàng hóa đổ lên đầu hai người, mà còn có thể báo đại cừu.
Hắn lòng dạ hẹp hòi, bị Hàn Mạc sửa trị, sau khi nghe nói mậu dịch Quan Thị không có Đại sự nào họ Thủy, liền nảy ra ý hay, là muốn mượt tay Quan Mộ hãm hại Hàn Mạc và Hồng Tụ.
Quan Mộ nhìn Tống tổng quản, nhẹ giọng:
-Tống tổng quản, ngươi dám khẳng định hai người kia là mạo nhận?
Tống tổng quản vỗ ngực:
-Đại chưởng quỹ, mấy người chúng ta có thể đảm bảo, hai tên kia là giả mạo Đại sự, nhất định có âm mưu quỷ kế, nếu không hạ thủ, đợi bọn họ ra tay, chúng ta muốn động thủ cũng không kịp.
Mấy tên tiểu nhị phía sau hắn cũng nói:
-Đại chưởng quỹ, hai tên kia dọc đường ngang ngược, ỷ có ngọc bài, lăng nhục chúng ta. Xem bộ dáng, mười phần là giả mạo Đại sự.
Quan Mộ khẽ mỉm cười:
-Tốt. Nếu thật sự là giả mạo chúng ta tuyệt không lưu tình.
Tống tổng quản mừng rỡ, lại nghe Quan Mộ hạ giọng nói:
-Chờ lão phu đi gặp, chỉ cần phát hiện bọn họ không phải là người mậu dịch Quan Thị, hãy làm theo lời Tống tổng quản, tối nay đánh thuốc mê vào rượu, đem trói hai người lại.
…
Nửa buổi chiều, Hàn Mạc ngẫu nhiên đi dạo trong sân, ngẫu nhiên tới phòng đổ xúc xắc xem náo nhiệt một chút, thậm chí có người gọi Hàn Mạc đánh bạc, Hàn Mạc chỉ mỉm cười lắc đầu.
Chuyện đánh bạc, lúc ở Đông Hải cũng không phải Hàn Mạc chưa đánh qua, tuy nhiên lúc đó giúp huynh đệ đánh cuộc nhỏ, trong mắt Hàn Mạc không có chút kích thích, hắn tự nhiên sẽ không đụng tới náo nhiệt này.
Hồng Tụ ngồi trên ghế đá góc sân, nhắm mắt dưỡng thần, cô gái này, dường như cũng như tảng đá, lạnh lùng gần như khiến người ta xem nhẹ sự tồn tại của nàng.
Ánh chiều tà chiếu vào trong sân, bóng trúc che phủ.
Lại nghe một hồi bước chân vang lên, Hàn Mạc nhìn thấy một lão nhân hơn năm mươi tuổi tiến vào từ trước mặt, nụ cười trên mặt rất hiền lành, phía sau lão, đúng là đám người Tống tổng quản theo sau, trên mặt đám người đều lộ ra vẻ đắc ý.
Hàn Mạc nheo mắt lại, thấy Tống tổng quản ghé sát lại nhỏ giọng nói bên tai lão nhân mấy câu, sau đó chỉ phía Hàn Mạc, lão nhân kia khẽ mỉm cười, bước nhanh tới, chắp tay với Hàn Mạc:
- Lão phu Quan Mộ!
Hàn Mạc đánh giá Quan Mộ một phen, mới chắp tay nói:
- Gặp qua Đại chưởng quỹ!
Quan Mộ mỉm cười nói:
- Mời theo lão phu một chút!
Lão không nói nhiều, đi đến phòng chính của Tứ hợp viện, lấy chìa khóa ra mở khóa đồng, đi vào cửa. Hàn Mạc cũng không chậm trễ, đi theo Quan Mộ vào phòng, Quan Mộ thuận tay đóng cửa phòng lại.
Tống tổng quản nhìn Hàn Mạc đi vào, quay đầu nói với mấy tên tiểu nhị thủ hạ:
- Các ngươi đều phải cắn chết cho ta, trở về không chừng tên Trầm lão tam kia còn muốn nói lý lẽ cho hai tên khốn khiếp đó!
- Quản sự yên tâm, có Đại chưởng quỹ làm chỗ dựa, lần này chắc chắn phải lột da hai tên này!
Bọn họ thấp giọng nói nhỏ, cũng không nhìn thấy Hồng Tụ ngồi góc sân đã mở mắt, đôi mắt xinh đẹp mang theo ánh mắt lạnh như băng, nhìn lướt qua mấy tên này.
…
Hàn Mạc đi theo Quan Mộ vào trong phòng, đây là phòng chính của Tứ hợp viện, bên trong phòng có chia phòng chính và phòng trong. Quan Mộ dẫn Hàn Mạc vào phòng trong, xác định cửa sổ đóng kín, lúc này mới chắp tay với Hàn Mạc, cười ha ha nói:
- Chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh? Nghe bọn họ nói trong tay các hạ có ngọc bài, không biết có thật hay không?
Trong lòng Hàn Mạc biết tiếp theo còn rất nhiều chuyện cần Quan Mộ hỗ trợ, nếu muốn hợp tác ăn ý, ngay từ đầu phải biểu hiện ra thành ý. Hắn lấy ngọc bài từ trong lòng ra, giao vào tay Quan Mộ:
- Đại chưởng quỹ nhìn một cái!
Quan Mộ cũng tiếp nhận ngọc bài thật cẩn thận, xem rất cẩn thận, cuối cùng trả lại cho Hàn Mạc. Sau khi hàn Mạc thu hồi ngọc bài, khuôn mặt dường như vĩnh viễn mang theo nụ cười của Quan Mộ lập tức lộ ra vẻ nghiêm nghị, chắp tay nói:
- Ngọc bài trong tay, đó là người nhà!
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Đại chưởng quỹ… không nghi ngờ ngọc bài này thật hay giả?
Quan Mộ nghiêm mặt nói:
- Hàng thật giá thật, tuyệt đối không giả. Thiếu Hà có thể giao ngọc bài cho các hạ, hẳn cực kỳ tín nhiệm các hạ, cho nên… các hạ cũng có thể hoàn toàn tín nhiệm Quan Mộ ta!
Hàn Mạc thấy Quan Mộ vẻ mặt nghiêm nghị, thần sắc trong mắt lại cực kỳ chân thành tha thiết, trong lòng cũng hơi cảm thán, hỏi:
- Đại chưởng quỹ… có thể nhìn ra đây là ngọc bài của Thiếu Hà?
Quan Mộ lộ ra nụ cười:
- Hiệu buôn Quan thị ta, có tất cả ba tấm ngọc bài, nước Yến là Thiếu Hà, Phong quốc là lão phu, ngọc bài thật giả, người ngoài không nhìn ra được, lão phụ lại có thể nhìn ra.
Lão dừng một chút, nói thêm một câu:
- Mỗi tấm ngọc bài, đều mang theo bên người, không thể bị người ta trộm lấy… Nếu các hạ mang theo ngọc bài tới Phong quốc, chắc có chuyện không nhỏ muốn làm, hơn nữa cần Quan Mộ giúp đỡ, cho nên… Các hạ có phân phó gì, Quan Mộ sẽ toàn lực giúp đỡ!
Hàn Mạc cũng không nói nhiều, lấy bức thư Quan Thiếu Hà đưa mình từ trong ngực ra, giao cho Quan Mộ. Quan Mộ nhận thư, nhìn phong thư, cười nói:
- Quả nhiên là thư Thiếu Hà tự tay viết!
Thấy Hàn Mạc vẫn đứng, lão vội nói:
- Mời ngồi!
Sau khi hai người ngồi xuống, Quan Mộ liền mở phong thư ra, thấy thư ngưng thần đọc kỹ.