Dừng một chút, lão chậm rãi nói:
-Đúng như ngươi nói, chuyện nội loạn từ đầu đến cuối đều không thấy dấu vết của Bố Tốc Cam. Hơn nữa, trận chiến ở rừng Ô Thảo, theo lẽ thường mà nói, nên là do Đại tướng quân Phong Quốc Bố Tốc Cam làm người chỉ huy cao nhất chiến đấu. Hơn nữa, Bố Tốc Cam vốn là người nhà họ Bố Tốc, là một nhà trong trại Ngọc Tuyền, là tay sai của trại chủ nhà Thác Hồ. Lẽ ra gã nên dốc sức trợ giúp cho Thác Hồ Phong đối phó với hồng thủ lĩnh, nhưng suốt cả trận chiến kia người chỉ huy luôn là Thác Hồ Phong. Ta cũng đã từng hỏi thăm nhiều về trận đại chiến kia, quả thật không nghe chút tin tức nào về Bố Tốc Cam. Hơn nữa, Bố Tốc Cam trước kia vẫn ở Song Xà Nham bên ngoài thành Thần Sơn, nhưng khi trận chiến kia xảy ra, theo ta được biết thì gã đã rời khỏi đó, không rõ vì nguyên nhân gì, hiện thời không rõ tung tích, chẳng biết đã đi đâu!
Hàn Mạc nhíu mày, đường đường là Đại tướng quân Phong Quốc, lại là tay sai của trại Ngọc Tuyền, theo lý Bố Tốc Cam nên một lòng một dạ trợ giúp Thác Hồ Phong đối phó hồng thủ lĩnh. Nhưng gã không những không lĩnh quân, mà còn biến mất không rõ tung tích. Chuyện này vô cùng quỷ dị, lại càng chứng minh được nội loạn Phong Quốc nhất định có uẩn khúc, có chuyện giả trá ở đây, chắc chắn phải có một bí mật kinh thiên động địa không muốn người khác biết.
…
Tối nay, Quan Mộ có thể nói đã dốc hết sức trợ giúp Hàn Mạc khiến hắn vô cùng cảm kích, nhưng trong lòng cũng thoáng nghi ngờ, có thật Quan Mộ là người nghĩa khí đến như vậy? Chẳng lẽ lão chỉ vì Quan Thiếu Hà, lại có thể thành thật hỗ trợ hắn nhiều đến như vậy?
Hàn Mạc tuy rằng không phải người trời sinh tính đa nghi, nhưng vốn là người cẩn thận. Mỗi một bước đi của hắn đều đã suy tính kỹ càng về vị trí và hoàn cảnh xem liệu chúng có thể mang đến cho hắn phiền toái hay không.
Đối với sự tương trợ thành khẩn của Quan Mộ, hắn vô cùng nghi ngờ, nhưng bản thân lại có cảm giác dường như Quan Mộ cũng không có ý gì xấu.
Khi Hàn Mạc rời khỏi nhà Quan Mộ, trời đã về khuya. Trong mắt đại đa số mọi người, hai người thúc cháu hắn gặp nhau có nói chuyện suốt cả đêm dài cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa, nếu là cháu trai của đại chưởng quỹ, việc đãi ngộ dĩ nhiên cũng không giống bình thường. Hàn Mạc được cấp riêng một gian phòng trống để nghi ngơi, Hồng Tụ đi theo Hàn Mạc đến với thân phận tôi tớ dĩ nhiên cũng được sắp xếp ở chung một phòng với hắn để tiện hầu hạ.
Sau khi Hàn Mạc rời đi, Quan Mộ chưa nghỉ ngơi ngay mà gọi nhị chưởng quầy Dương Liên đến.
Dương Liên là tâm phúc của Quan Mộ. Mối quan hệ giữa hai người không cần nói nhiều cũng có thể hiểu là quan hệ sống chết. Khuya đêm được gọi đến, Dương Liên ngay lập tức biết Quan Mộ tất nhiên phải có chuyện quan trọng muốn phân phó.
Ở Phong Quốc nhiều năm, Dương Liên hiển nhiên là trợ thủ tình báo đắc lực của Quan Mộ, cũng là một nhân vật xử lý công việc cực kỳ bình tĩnh, không biết e sợ điều gì. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.com
Lúc này, trong tay phải Quan Mộ là hai viên bi sắt đang linh hoạt chuyển động, từng tiếng "lách cách lách cách" do hai viên bi va chạm lẫn nhau vang lên.
Thói quen này rất nhiều thương nhân biết đến, thậm chí rất nhiều người Thác Hồ Lạc đều biết vị đại chưởng quỹ của Quan Thị mậu dịch rất thích chơi bi sắt. Nhưng chẳng có mấy người nhận a được, trước mặt khách tôn quý, Quan Mộ tuyệt đối không lấy bi sắt ra đùa giỡn.
Đêm khuya thanh tĩnh, mỗi khi cần suy xét chuyện đại sự, Quan Mộ đều lấy bi sắt ra đùa giỡn, không phải vì hắn thích, mà vì qua đó, Quan Mộ có thể suy nghĩ thông suốt hơn.
Dương Liên nhìn Quan Mộ chơi hai viên bi sắt, chỉ biết được lão nhất định đang suy tính chuyện đại sự.
Trước mắt lão nhân này, Dương Liên biết rõ lão là người cơ trí. Trong tất cả gia tộc Quan Thị này, năng lực của lão nhân này tuyệt đối đứng số một số hai. Cũng chính vì như thế, gia tộc mới đưa lão đến nơi hoang sơ này phát triển.
Tuy rằng lão nhân này ngày thường luôn cười ha ha, mặt mũi hiền lành nhưng Dương Liên biết lão nhân này lợi hại, cũng vô cùng kính sợ lão già này.
Hắn cung kính đứng bên cạnh Quan Mộ, không nói lời nào. Nhiều năm như vậy rồi, mỗi khi có chuyện đại sự, hai người đều sẽ trầm mặc, dường như đều muốn để cho đối phương có thời gian để chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.
Thường thì Quan Mộ luôn là người phá vỡ sự im lặng, lúc này cũng không phải ngoại lệ.
-Mau chuẩn bị rút lui khỏi Phong Quốc!
Lão già trầm ngâm một lúc lâu, rốt cuộc hạ giọng nói:
-Một khi có biến, lập tức đem toàn bộ người rời khỏi đây. Ngươi phải đảm bảo sẽ rút lui theo đường thông đạo, nhất định không được để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Dương Liên cung kính nói:
-Thuộc hạ hiểu!
Quan Mộ nhìn thấy dáng vẻ thành kính của Dương Liên, vẻ mặt tuy nghiêm nghị, nhưng thoáng tươi cười, xua tay nói:
-Không cần lo lắng quá, chưa chắc chúng ta đã cần phải rút khỏi đây. Chỉ có điều ngươi cứ chuẩn bị sẵn sàng mà thôi!
Dương Liên gật gật đầu.
Quan Mộ rốt cuộc buông viên bi sắt trong tay, nhấc chén trà, nhấp một ngụm, hỏi:
-Ngươi có chuyện gì muốn hỏi phải không?
Dương Liên gật đầu nói:
-Trong lòng Dương Liên vốn có thắc mắc. Rốt cuộc chuyện này quan trọng đến cỡ nào mà chúng ta phải chuẩn bị rút lui khỏi đây?
Dừng lại một chút, hắn chăm chú nhìn Quan Mộ, nói:
-Đại chưởng quỹ, ngài muốn làm gì xin cứ chỉ bảo, chúng ta dĩ nhiên sẽ phụng lệnh làm theo. Tuy nhiên thân là trợ thủ của ngài, nhiệm vụ của Dương Liên đôi khi còn là phải biết đề xuất một số kiến nghị nữa!
Hắn nhìn Quan Mộ, chỉ thấy vẻ mặt lão vô cùng bình tĩnh, liền nói tiếp:
-Đại chưởng quỹ, để xây dựng được nền móng ở Phong Quốc, chúng ta phải mất rất nhiều năm mới có thể đạt được đến như bây giờ, tổn hao biết bao nhiêu sức người sức của, trong đó còn có tâm huyết của vô số người, cho nên nếu không phải chuyện quan trọng liên quan đến vấn đề sinh tử, Dương Liên cảm thấy chúng ta nhất định nên làm việc cẩn thận.
Quan Mộ ôn hoà cười nói:
-Ý tứ của ngươi, lão phu vô cùng hiểu rõ.
-Là bởi vì người trẻ tuổi kia sao?
Dương Liên cẩn thận hỏi.
Hắn là tâm phúc của Quan Mộ, dĩ nhiên biết được rất nhiều chuyện của Quan Mộ. Quan Mộ nói Hàn Mạc là cháu trai của lão, có thể giấu diếm được mọi người, giấu diếm được tiểu nhị nhưng không thể gạt được hắn.
Hắn đương nhiên biết trên thực tế Hàn Mạc và Quan Mộ không hề có quan hệ huyết thống, càng biết rõ Quan Mộ không hề có một người cháu trai như vậy!
Quan Mộ gật đầu. Lão không cần giấu diếm Dương Liên, liền nói qua chuyện về Hàn Mạc, sau đó lẳng lặng nhìn Dương Liên, chờ hắn hỏi tiếp.
Hắn thích cách Dương Liên đặt câu hỏi, bởi mỗi lần Dương Liên hỏi, nhất định không hề sơ suất, không hề bất kính, mà còn giúp Quan Mộ tự suy xét lại chi tiết toàn bộ vấn đề.
Tuy rằng tầm nhìn của Quan Mộ hơn người, nhưng dù sao lão cũng không phải là thần tiên, cũng có lúc lão suy nghĩ chưa được chu toàn. Mỗi khi có chuyện đại sự, chỉ sợ bỏ qua một chi tiết nhỏ thôi cũng có thể dẫn đến nguy cơ bị tiêu diệt toàn quân. Chính vì vậy Dương Liên luôn làm việc cẩn thận, lại là trợ thủ cực kỳ nhạy bén, từng giờ từng khắc đưa ra những cách thức, vấn đề bù lại những phần không chu toàn trong suy nghĩ của Quan Mộ. Đây chính là điểm Quan Mộ thích ở hắn.
Những lúc như thế này, tình cảm của hai người lại càng thân cận hơn, bởi vì mỗi khi hỏi đáp, hai người đều cảm nhận được đối phương chính là chiến hữu của mình. Có được chiến hữu cùng có trí tuệ, cùng kiên định như thế này, hai người cũng không cảm thấy cô đơn.
-Đại thiếu gia cùng hắn liên kết kinh doanh buôn bán trên biển, dĩ nhiên vì việc cung cấp mậu dịch mang lại lợi nhuận lớn. Đại thiếu gia buôn bán ở Đông hải, hiện giờ Quan thị mậu dịch đã có đến bốn mươi địa điểm, lợi nhuận đều tập trung vào một nơi lớn nhất.
Dương Liên hạ giọng nói:
-Đại thiếu gia kinh doanh đường biển, kiếm được một phần ba tổng thu lợi nhuận cho gia tộc. Nhưng nếu vì vậy mọi chuyện làm ăn ở Phong Quốc đều phải dựa vào an nguy của bị Hàn thiếu gia này, chuyện này có phải có chút sơ sài, thiếu cẩn thận hay không?
Quan Mộ chỉ vuốt râu, mỉm cười nhìn Dương Liên, không nói gì.
-Nếu chỉ nói đến bạc thu vào, mà làm việc như vậy….
Dương Liên bình tĩnh, nói:
-Nhưng Dương Liên cũng tán thành chuyện dốc toàn lực trợ giúp Hàn thiếu gia. Ba công việc mậu dịch lớn ở Phong Quốc mang lại nhiều lợi nhuận nhưng khó có thể thích nghi với mậu dịch ở Đông hải. Tuy nhiên xét đến toàn bộ lợi ích của gia tộc, đại chưởng quỹ nên tính toán cẩn thận. Chúng ta làm ăn không phải chỉ cần bạc, nếu lần này vì trợ giúp Hàn Mạc mà mất đi nền tảng buôn bán ở Phong Quốc, thì Dương Liên cảm thấy mất nhiều hơn được.
Quan Mộ vuốt râu, thấp giọng nói:
-Ý ngươi là không nên trợ giúp Hàn Mạc?
Dương Liên cung kính nói:
-Không phải không nên, có điều nếu phải trả giá quá nhiều, lại không liên quan đến những gì chúng ta nhận được, dĩ nhiên chúng ta nên thận trọng mà làm.
Hắn liếc mắc nhìn Quan Mộ, vô cùng kính sợ:
-Nhưng nếu đại chưởng quỹ đã quyết định ra tay giúp đỡ, Dương Liên nhất định sẽ nghe theo đại chưởng quỹ phân phó.
Quan Mộ cười cười, chỉ sang cái ghế bên cạnh:
-Ngồi xuống nói chuyện đi!
Dương Liên cũng không nói nhiều, chắp tay, ngồi xuống bên cạnh Quan Mộ.
-Lão Dương, ngươi nói rất có lý. Nếu như chỉ vì một bức thư của Thiếu Hà, chỉ vì việc kinh doanh ở Đông Hải mà làm mất đi công việc mậu dịch ở Phong Quốc để giúp đỡ Hàn Mạc, chuyện này quả thật là mất nhiều hơn được.
Quan Mộ bình tĩnh nói:
-Tuy nhiên ngươi cũng biết Thiếu Hà là người thông minh. Nếu chỉ vì nguyên nhân này, hắn nhất định sẽ không đưa ngọc bài, cũng không viết thư muốn ta toàn lực trợ giúp Hàn Mạc. Hắn làm như vậy, nếu lão phu đoán không sai, chắc chắn hắn đã suy nghĩ cặn kẽ rồi!