Quyền Thần

Chương 550: Mưu đồ nước Khánh

Hàn Huyền Đạo cười nói:

-Lời này của Vân đại nhân nếu để kẻ nào có ý đồ nghe thấy, bọn họ nhất định sẽ cho ngài là kẻ có mưu đồ!

Vân Thương Lan bình tĩnh nói:

-Hàn đại nhân, không giấu gì ngài, Thương Lan lần này sang Yến Quốc làm sứ thần đã sớm chuẩn bị để đối phó với mọi chuyện ngoài ý muốn rồi. Dù cho máu có tuôn rơi ở Yến Quốc, ta cũng là chết vì nhiệt huyết với Khánh Quốc của ta. Thương Lan tuyệt nhiên không nuối tiếc!

Tây Hà vương gia thở dài:

-Thương Lan, nói đúng lắm. Chuyện này bổn vương cũng nghĩ vậy!

Hàn Huyền Đạo tán thưởng nói:

-Quả nhiên là lớp hậu sinh trí dũng song toàn. Khánh Quốc có được người tài như ngài, quả không hổ là đại quốc ở Trung Nguyên!

-Lão Thái sư kia hiển nhiên là không muốn thấy gia tộc của Hàn đại nhân trở thành đối thủ của y.

Vân Thương Lan mỉm cười nói:

-Gia tộc của Hàn đại nhân có thể nói nhân tài ngày càng nhiều. Chưa kể đến mấy vị huynh đệ của Hàn đại nhân đều là kẻ sĩ kiệt xuất hiện nay, mà riêng con cháu đồng lứa của Hàn đại nhân thôi cũng đều là những người rất giỏi rồi. Hơn nữa, nhân nghĩa của Hàn tộc tất cả mọi người ở Yến Quốc đều biết đến, Hàn tộc lại được Hoàng đế quý quốc coi trọng. Nếu cứ như vậy, chưa đến vài năm nữa thôi, Hàn đại nhân nhất định sẽ uy hiếp đến vị trí thủ phụ của Tiêu Thái sư. Gia tộc của Hàn đại nhân cũng trở thành chướng ngại vật lớn nhất đối với gia tộc họ Tiêu vốn đang một tay che trời này. Chính vì vậy, Tiêu Thái sư mới muốn nắm lấy cơ hội lần này để ngăn cản kết quả ấy phát sinh, lợi dụng chiến công của Tiêu đại tướng quân lần nữa khiến cho người Yến Quốc hiểu được, chỉ có Tiêu gia lão mới có thể đảm bảo thái bình cho Yến Quốc, cũng chỉ có Tiêu gia mới có thể giúp dân chúng Yến Quốc an cư lạc nghiệp. Thứ cho Thương Lan nói xằng, chỉ sợ rằng đến lúc đó, đến Hoàng đế quý quốc cũng sẽ cho rằng, Yến Quốc không thể không có Tiêu gia, càng không thể không có Tiêu Hoài Ngọc!

Nói tới đây, Vân Thương Lan nhìn Hàn Huyền Đạo, bình tĩnh hỏi:

-Thương Lan cả gan hỏi một câu, đến lúc đó, Hàn đại nhân định sẽ thế nào?

Hàn Huyền Đạo lãnh đạm, không còn mỉm cười như trước, thậm chí đôi mắt còn thoáng âm trầm, y nói:

-Hàn gia ta tận trung báo quốc. Tiêu đại tướng quân lập được công lao lớn, tự nhiên Tiêu gia của hắn phải nhận được ân sủng. Hàn Huyền Đạo ta chỉ có thể chúc mừng hắn thôi, còn có thể thế nào được nữa?

Tây Hà vương gia nói:

-Hàn đại nhân, bổn vương có một câu này vốn không nên nói ra. Thật sự đến lúc đó, Tiêu gia sẽ như ánh mặt trời ban trưa, kiêu căng ngạo mạn, chỉ sợ lão sẽ biến toàn bộ thành quả của Hàn tộc hiện giờ biến thành tro bụi trong khoảnh khắc mà thôi!

Y nhìn Hàn Huyền Đạo, gằn từng chữ:

-Tiêu Thái sư một khi quan lộ rộng mở, chỉ sợ sẽ không để cho Hàn tộc tiếp tục lớn mạnh như giờ thôi?!

Hàn Huyền Đạo thở dài:

-Vương gia, Vân đại nhân, những lời hai vị nói ngày hôm nay hãy coi như đã qua rồi đi. Nếu là người khác chắc chắn đã cho rằng hai người đang châm ngòi ly gián, ly gián sự hoà thuận của bá quan văn võ Đại Yến ta rồi!

Đôi mắt y sáng rực, nhìn thẳng Vân Thương Lan, y nhếch miệng cười lạnh:

-Vân đại nhân, từ lúc mới gặp ngài, biết ngài là Doanh tổng chế sứ cảnh giới kinh thành, Hàn mỗ thật sự có chút giật mình. Tuy nhìn hiện giờ xem ra, Hoàng đế quý quốc thật sự là có mắt nhìn người. Với tài năng của Vân đại nhân, thừa sức ngồi vào vị trí Doanh tổng chế sứ cảnh giới. Quả nhiên là thiếu niên anh tài. Có điều, hôm nay Hàn mỗ có một câu thật tâm muốn khuyên ngài!

Vân Thương Lan chắp tay nói:

-Mời Hàn đại nhân chỉ giáo!

-Sắc sảo quá dễ bị người bẻ lại a!

Hàn Huyền Đạo khẽ thở dài:

-Vân đại nhân, nếu lần này hai nước đàm phán thất bại, ta nhất định sẽ phái người tới giết chết ngài. Ngài còn trẻ như thế, tâm cơ lại quá sâu xa, cái nhìn lại rất độc đáo. Nếu để qua vài năm nữa, ngoài Thương Chung Ly ra, ngài nhất định là người Khánh Quốc có khả năng uy hiếp đến Đại Yến ta nhất. Người như vậy trở thành kẻ thù của Đại Yến, ta không thể không diệt trừ a!

Vân Thương Lan không chút sợ hãi, cười nói:

-May là hiện giờ chúng ta không phải là kẻ thù của nhau. Thương Lan cũng hy vọng rằng chúng ta vĩnh viễn sẽ không trở thành thù địch!

Hàn Huyền Đạo cười, nói:

-Lời ngài nói ta hiểu. Nếu đã nói đến đây rồi, Vân đại nhân, ngài muốn Hàn mỗ làm gì, xin cứ nói!

Vân Thương Lan đứng dậy, cúi người thi lễ thật sâu với Hàn Huyền Đạo, rồi mới đứng thẳng dậy, ngọc thụ lâm phong. Gã nghiêm túc nói:

-Hàn đại nhân, Thương Lan hiểu được, Nguỵ Quốc không thể đạt thành hiệp nghị với quý quốc như ý nguyện là nhờ có Hàn đại nhân dốc sức chủ trì. Bất kể Hàn đại nhân hành động vì nguyên nhân gì, Thương Lan xin tạ ơn ngài.

Dừng một chút, gã nói tiếp:

-Quý quốc có Tiêu Thái sư ngăn cản, Khánh Quốc ta muốn thuận lợi kết đồng minh với quý quốc cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Hơn nữa, thêm một ngày là thêm hao tổn nơi biên ải, ngày ngày tấu sớ các quan trên triều Khánh Quốc ta dâng lên nhiều tựa như tuyết rơi. Nếu để lâu dài, sợ rằng sẽ giống như lời vương gia nói ngày hôm nay, đến lúc đó, chúng ta có muốn đàm phán e rằng cũng không còn cơ hội nữa. Cho nên Thương Lan cảm thấy, việc này thật sự không nên kéo dài nữa. Hàn đại nhân và Tiêu đại nhân cứ kiềm giữ lẫn nhau như vậy, Thương Lan cho rằng, hiện giờ nếu muốn phá tan cục diện này nhất định phải có một người ra mặt!

Hàn Huyền Đạo nhíu mày, dường như đoán ra gì đó, liền hỏi:

-Ngài muốn nói đến?

-Hoàng đế quý quốc!

Vân Thương Lan nghiêm nghị nói:

-Đến lúc đó, nhờ vào ý kiến của Hoàng đế quý quốc biết đâu có thể tay đổi cục diện bế tắc trước mắt. Chính vì thế, Thương Lan khẩn cầu Hàn đại nhân sắp xếp cho Thương Lan được yến kiến Yến Đế!

Hàn Huyền Đạo chau mày, nhât thời không nói gì.

-Chỉ cần có thể yết kiết Yến Đế, Thương Lan nguyện uốn ba tấc lưỡi, thuyết phục Yến Quốc kết đồng minh cùng Khánh Quốc ta!

Vân Thương Lan tự tin nói.

Tây Hà vương gia nói ngay:

-Hàn đại nhân, nếu có thể sắp xếp để Thương Lan yết kiến Yến đế, bổn vương nhất định báo đáp hậu hĩnh!

Hàn Huyền Đạo trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:

-Việc này ta sẽ dốc sức sắp xếp!

Thực ra Hàn Huyền Đạo hiểu rất rõ, hiện giờ mục tiêu của Hàn tộc và Tiêu tộc không giống nhau, nếu cứ tiếp tục đàm phán, cho dù có bàn đến ba hay năm tháng e rằng cũng không có chút tiến triển nào.

Nhất định phải có biện pháp phá vỡ tình hình bế tắc này.

Vân Thương Lan hôm nay đến đây thực sự đã đưa ra biện pháp chính xác. Mấu chốt hiện giờ chính là Hoàng đế.

Hàn Huyền Đạo tuy mơ hồ cảm thấy Hoàng đế dường như có ý định cho Yến Khánh kết đồng minh với nhau, nhưng cho tới lúc này, hoàng tộc hoàn toàn không có thái độ rõ ràng, khiến Hàn Huyền Đạo không thể xác định được tâm tư thật sự của Hoàng đế.

Nếu thật sự để Vân Thương Lan làm con chốt thí đi dọ thám tâm tư Hoàng đế biết đâu có thể biết được sự do dự của Hoàng đế. Những lời Vân Thương Lan nói có thể phát huy tác dụng tốt, chỉ cần gã thật sự có thể thuyết phục được Hoàng đế, như vậy tình hình bế tắc trước mắt sẽ được giải quyết dễ dàng.

Tiễn chân Tây Hà vương gia và Vân Thương Lan, Hàn Huyền Đạo lập tức phái người đến phủ Lễ bộ Thượng thư gọi Hàn Huyền Xương. Hai huynh đệ vừa ngồi vào trong phòng, Hàn Huyền Đạo liền nói sơ qua mọi chuyện ngày hôm nay.

-Đại ca, người Nguỵ Quốc tối nay cũng đến phủ Thái sư.

Hàn Huyền Xương nhíu mày nói:

-Bọn họ liệu có phải cũng nghĩ đến chuyện này hay không? Con cáo già xảo quyệt ấy liệu có hành động gì vì người Nguỵ Quốc hay không?

Hàn Huyền Đạo cười lạnh nói:

-Lão thật ra đã nhận được không ít lợi lộc từ người Nguỵ Quốc. Ta muốn xem bọn lão còn muốn làm trò gì nữa!

Hàn Huyền Xương hạ giọng nói:

-Đại ca, bằng vào sự giảo hoạt của con cáo già này, chắc hẳn lão cũng đã nhận ra điểm mấu chốt hiện giờ đang nằm trong tay Thánh thượng rồi. Liệu bọn lão có ý định trình tấu với Thánh thượng không?

-Ừ!

Hàn Huyền Đạo gật đầu nói:

-Bất kể bọn lão muốn làm trò gì, một khi chuyện này lộ ra, bọn lão nhất định sẽ bỏ trốn. Hiện giờ, ta chỉ lo Thánh thượng sẽ ra điều kiện với người Nguỵ Quốc thôi!

-Điều kiện?

-Huyền Xương, người Nguỵ Quốc còn rất nhiều khoáng sản và chiến mã.

Hàn Huyền Đạo cười lạnh nói:

-Ngươi đừng tưởng Hoàng đế của chúng ta cái gì cũng không cần. Sau khi hai gia tộc Diệp Ngô bị tiêu diệt, Triệu Tịch Tiều không hề ngồi nhàn rỗi ở quận Bột Châu đâu. Chúng ta bố trí đến đó mấy viên quan đều bị Triệu Tịch Triều tìm cớ cách chức. Lại bộ nằm trong tay Tô Quan Nhai, Triệu Tịch Tiều trình lên tấu sớ yêu cầu bãi chức, y liền một chuẩn một. Triệu Tịch Triều không phải là kẻ ngu, hắn giữ lại vài viên quan do Tô Quan Nhai phái đến, là cố ý thể hiện thiện ý với Tô Quan Nhai, mục đích chính là mượn tay Tô Quan Nhai diệt trừ các quan viên thuộc các bè phái bên ngoài. Triệu Tịch Triều chỉ cần tìm lý do, chứng cớ để bãi chức quan, Tô Quan Nhai ngồi trong nha môn phê duyệt tấu sớ bãi chức. Hiện giờ, ngoài mấy viên quan do Tô Quan Nhai an bài đến, các quan viên quan trọng của quận Bột Châu đều là người thuộc hoàng tộc!

Hàn Huyền Xương thở dài:

-Triệu Tịch Tiều muốn chơi trò cân não, nếu muốn lôi kéo hắn thật quá khó khăn a!

Hàn Huyền Đạo lãnh đạm nói:

-Triệu Tịch Tiều chiêu mộ binh lính. Ha ha, đấy dĩ nhiên là ý của Hoàng đế. Hiện giờ, quân thủ vệ canh gác hai thành trì ở quận Bột Châu đã lên đến gần vạn người, có điều mới chỉ được trang bị đơn giản mà thôi. Quân đội vạn người này vào tay Hoàng đế chẳng khác nào một lưỡi dao sắc bén. Nếu người Nguỵ Quốc đặt ra điều kiện, tặng một số lượng lớn chiến mã và binh khí cho Hoàng đế của chúng ta, y nhất định sẽ đem đi trang bị cho quân đội của quận Bột Châu!

Nói tới đây, Hàn Huyền Đạo nhìn Hàn Huyền Xương quái dị:

-Ngươi cảm thấy Hoàng đế của chúng ta có thể cưỡng lại được điều kiện như vậy sao? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - http://truyen360.com

Hàn Huyền Xương ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói:

-Đại ca, ta không cho là như thế!

-Ồ?

-Người Nguỵ Quốc hiện giờ đang muốn tấn công Khánh Quốc, chỉ sợ còn đang thiếu chiến mã và binh khí!

Hàn Huyền Xương chậm rãi nói:

-Đại ca và người Nguỵ Quốc đàm phán, đề xuất đưa tới năm nghìn chiến mã. Người Nguỵ Quốc không đáp ứng, có thể cho thấy người Nguỵ Quốc cũng không có nhiều chiến mã để đáp ứng điều kiện như vậy. Như vậy, bọn họ ắt sẽ không đáp ứng với điều kiện của Thánh thượng đi?

Hàn Huyền Đạo khẽ gật đầu:

-Ngươi nói có lý lắm. Tuy nhiên thế sự khó đoán, có lẽ Thánh thượng không đòi nhiều như vậy, những biết đâu một hai nghìn chiến mã lại có thể thay đổi được ý người thì sao? Ai, ai mà biết được.

Y liếc mắt nhìn Hàn Huyền Xương, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, liền hỏi:

-Đúng rồi, đã nhiều ngày không gặp tiểu Ngũ, nó đang bận chuyện gì sao?

Hàn Huyền Xương nhíu mày, trầm ngâm một chút, rồi nói:

-Tiểu Ngũ đến Phong Quốc rồi.

Hàn Huyền Đạo nghe vậy, tức thì nghiêm nghị:

-Chuyện từ lúc nào? Sao ngươi không nói ta hay?

-Mới được mấy ngày. Có điều ngày nào đại ca cũng bận rộn đàm phán, nên ta chưa nói với huynh.

-Nó đi Phong Quốc làm gì?

-Tìm hiểu một chuyện.

Hàn Huyền Xương nói:

-Nghe nói tình hình ở Phong Quốc rất hỗn loạn, nên Mạc nhi lãnh chỉ đích thân đến Phong Quốc tìm hiểu!

Hàn Huyền Đạo âm trầm, lạnh nhìn Hàn Huyền Xương. Một lúc lâu sau, y mới lạnh lùng nói:

-Khi nào nó trở về, bảo nó mau chóng tới gặp ta. Cho dù có chuyện lớn cũng phải tới gặp ta ngay!

Hàn Huyền Xương bị ánh mắt của Hàn Huyền Đạo làm cho khó chịu, nhưng vẫn gật đầu, nói:

-Đại ca, ta hiểu!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất