Hàn Mạc vào sân, cũng không nói nhiều, nhưng dừng lại một chút, quay đầu liếc Lý Cố, bình thản nói:
-Ngươi theo ta! Nguồn truyện: TruyệnFULL.com
Hắn đi vào chính đường, vào phòng của mình, sau đó khởi động cơ quan thuật, mở thông đạo phía sau vách tường, theo cầu thang đi xuống mật thất cất giữ hồ sơ của Tây Hoa Thính nằm sâu bên trong. Lý Cố vẫn đi theo phía sau, vào mật thất, lặng im không nói lời nào, cứ như một pho tượng bằng đá.
Hàn Mạc đóng cửa mật thất lại, đi đến một bên, ngồi xuống ghế, cau mày, cũng chẳng nói chẳng rằng. Không khí trong mật thất vốn đã rất bí, thêm cảm giác lặng im như chết chóc này, càng khiến cho căn phòng trở nên cực kỳ áp lực.
Trên bàn, đặt một cái Phái Thiết Chế Lệnh Tiễn, ngăm đen lạnh lẽo.
Hàn Mạc biết, mật thất này xưa kia là nơi làm việc của Tiết Công Nhan, mà cái Phái Lệnh Tiễn này là một tín vật công bố mệnh lệnh, chỉ cần đem ra ngoài, bên ngoài sẽ nổi phong ba.
Chẳng qua cái Phái Lệnh Tiễn này đã lâu ngày không sử dụng, tro bụi che kín.
Hàn Mạc đưa tay ra, cầm lấy lệnh tiễn, tuy rằng lệnh tiễn không lớn, nhưng lại khá nặng, nắm trong tay, thấy lạnh lẽo thấu xương.
-Không cần phải để tâm chuyện lần này.
Một lúc sau, Hàn Mạc mới bình tĩnh nói:
-Tái ông mất ngựa, chưa chắc đã là không may. Từ việc này, càng khiến chúng ta hiểu rõ rằng, sau lưng Tây Hoa Thính có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, sau này, chúng ta làm việc càng phải cẩn thận.
Lý Cố sắc mặt trầm ổn, không nói gì.
Gã vẻ mặt bình tĩnh, nhưng Hàn Mạc vẫn có thể thấy trong đôi mắt gã lửa giận thiêu đốt.
Hắn hiểu cảm giác đó.
Hàn Mạc đứng dậy, đi đến bên cạnh hồ sơ, tìm danh sách Tam Xử Ti Viên, lật qua vài trang, sau đó đem cất ở trên tủ hồ sơ, lại tìm một cuốn cuốn sổ mỏng trên giá, lần này ngồi xuống.
Mật thất yên tĩnh, Lý Cố hơi ngẩng đầu nhìn tập hồ sơ trong tay Hàn Mạc, mắt xẹt qua một tia hào quang quái dị, lập tức, lại trở lại nét mặt lãnh đạm như cũ.
Hàn Mạc xem một lát, rốt cục đem tập tài liệu đặt trên bàn, bình tĩnh nói:
-Lý Cố, hồ sơ ghi rất rõ. Ngươi là một cô nhi, lúc 9 tuổi vào Huấn luyện ti của Tây Hoa Thính bắt đầu quá trình rèn luyện chuyên nghiệp. Các ngươi huấn luyện ở núi Thất Hào, cùng với ba bốn chục người khác, trải qua 5 năm huấn luyện, trong đó chọn ra 8 người liên tục trải qua 5 kỳ sát hạch khắc nghiệt, thời điểm trở thành lại viên chính thức của Tây Hoa Thính, ngươi mới 14 tuổi.
Tây Hoa Thính là một cơ cấu hắc ám, nói cách khác, nhiệm vụ mà nha môn này chấp hành cực kỳ đặc thù, tỉ lệ tử vong cũng cực cao. Nhưng Tây Hoa Thính luôn phải đảm bảo lực lượng hùng mạnh, nên liên tục được bổ sung nhân lực.
Ở Tây Hoa Thính, hậu cần cũng là một nơi trọng yếu.
Bao gồm 4 ti: Ngân tiễn ti, Khí giới ti, Dược tề ti, cùng với ti mới thành lập là Huấn luyện ti.
Lại viên Tây Hoa Thính trong khi làm nhiệm vụ mà ngẫu nhiên đoạt được tiền bạc, cũng phải nộp tiền vào ti. Nếu Tây Hoa Thính hoạt động cần đến tiền bạc, cũng do Ngân tiễn ti xử lý.
Khí giới ti và Dược tề ti không cần phải nói, tên như ý nghĩa, chủ yếu chức trách là nghiên cứu chế tạo ra vũ khí và dược phẩm, trang bị cho toàn bộ các lại viên, tăng thêm sức chiến đấu của bọn họ.
Những sản phẩm do Khí giới ti và Dược tề ti nghiên cứu chế tác thành cũng chính là độc hữu của Tây Hoa Thính, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài. Dù sao thì các khí giới và dược phẩm do Tây Hoa Thính chế tạo ra khả năng gây tổn thương cũng rất lớn, nếu để lộ ra ngoài, nhất định sẽ gây hiệu quả nghiêm trọng.
Từ góc độ nào đó mà nói, lúc trước, người ngoài chỉ nghe nhắc đến tên Tây Hoa Thính là đã sợ mất mật, một phần nguyên do trong đó chính là vì họ được trang bị những vũ khí khủng bố, những vũ khí đó tăng thêm rất nhiều sức mạnh cho họ khi chấp hành nhiệm vụ.
Nhưng nói cho cùng, nha môn nào cũng thế, đều là do con người làm ra, cho nên Huấn luyện ti là một ti cực kỳ quan trọng.
Lại viên Tây Hoa Thính tuyển người cũng nghiêm khắc vô cùng, để được ghi danh vào Tây Hoa Thính, trở thành lại viên chính thức của Tây Hoa Thính là chuyện cực kỳ gian khổ.
Nhân lực của Tây Hoa Thính chủ yếu được cung cấp từ hai nguồn.
Thứ nhất, chính là những kỳ nhân dị sĩ trên giang hồ, bọn họ thân võ học tuyệt thế, cũng có kinh nghiệm hành tẩu giang hồ, có lòng đền nợ nước, chủ động đầu nhập Tây Hoa Thính. Nhóm người này chủ yếu là vì ngưỡng mộ Tiết Công Nhan, cho nên nguyện ý ở lại làm thuộc hạ của lão.
Tuy rằng như thế, nhưng bọn họ nếu muốn trở thành lại viên chính thức cũng phải trải qua khảo nghiệm nghiêm khắc. Nếu không trải qua khảo nghiệm, không chứng tỏ được bản lĩnh khác người, e rằng cũng không được Tây Hoa Thính tuyển mộ.
Thứ hai, đó là thu nhận một ít cô nhi, sau đó huấn luyện bọn họ, tại những địa điểm cực kỳ bí ẩn, nơi thâm sơn cùng cốc. Núi Thất Hào là một trong những địa điểm huấn luyện như thế. Đây là cách chính để bổ sung nhân lực.
Những đứa trẻ này thường được trải qua nhiều nhất là 5 năm huấn luyện, về sau khôn sống mống chết, từ trong quá trình khảo nghiệm, bổ sung vào Tây Hoa Thính.
Những đứa nhỏ này, từ nhỏ đã được "nhồi sọ" tư tưởng trung thành với Hoàng đế, cho nên đối với Tây Hoa Thính cũng cực kỳ trung thành, nhờ thế mà nòng cốt của Tây Hoa Thính là do một bang nhân đồng tâm hiệp lực như vậy tạo thành.
Tiết Công Nhan thống lĩnh Tây Hoa Thính 30 năm, bộ hạ chết vô số, nhưng cũng có vô sô người tiếp tục đầu nhập, chính vì thế mà Tây Hoa Thính vẫn sừng sững không ngã.
Chẳng qua là từ sau khi Tiết Công Nhan qua đời, Đông Hoa Thính quật khởi, Tây Hoa Thính sa sút thực lực, xuống dốc không phanh. Cái gọi là sức ảnh hưởng cũng chỉ còn danh nghĩa.
Huấn luyện ti không có người kế tục, bị lâm vào tình trạng trì trệ, kể từ đó, không thể cung cấp nhân lực cho 3 ti còn lại, toàn bộ Tây Hoa Thính cũng nhanh chóng dẫn đến suy thoái, cho đến hôm nay, Huấn luyện ti vẫn chưa chính thức khôi phục, cho nên lại viên Khí giới ti và Dược phẩm ti ở nước Yến cũng còn rất nhiều bí ẩn. Hai nơi này bắt đầu khôi phục nghiên cứu chế tác vũ khí mới, nhưng Huấn luyện ti thì vẫn chưa tiếp tục huấn luyện sát thủ mới.
Lúc này Lý Cố nghe Hàn Mạc nhắc đến sự tình năm đó, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Mạc, hơi nhăn mày lại.
Hàn Mạc nở nụ cười thản nhiên, nhẹ nhàng vuốt tập tài liệu mỏng đó, chậm rãi nói:
-Một quyển hồ sơ mỏng manh, nhưng đã ghi lại công lao của ngươi những năm gần đây rất rõ.
Hắn dừng ở Lý Cố, ánh mắt ôn hòa:
-Ngươi từ khi 15 tuổi đã chính thức chấp hành nhiệm vụ, tuy rằng đi theo Công Nhan lão chỉ có vài năm, nhưng lại lập những công lao khiến người ta phải kinh ngạc. Trên này vẫn còn ghi lại, ngươi trả qua ít nhất 6 lần sinh tử, đối mặt kẻ thù cực kỳ dũng mãnh, nhưng cuối cùng vẫn thành công, hoàn thành nhiệm vụ. Cho đến hôm nay, trên đời cũng không có mấy người biết tên của ngươi, điều này chứng tỏ ngươi là một người cực kỳ xuất sắc.
Lại viên hắc ám thành công nhất, chính là làm nên vô số chuyện nhưng không ai biết sự tồn tại của mình, như vậy mới gọi là nhân tài.
-Từ sau khi Công Nhan lão qua đời, ngươi vẫn còn làm được rất nhiều việc, mỗi một lần đều chu toàn, điều quan trọng nhất là ngươi làm việc sạch sẽ không để lại dấu vết gì.
Hàn Mạc vuốt cằm nhìn Lý Cố:
-Cũng vì như thế nên ngươi ở trong Thính rất có uy vọng, tuy rằng tuổi trẻ nhưng đã trở thành Tam chủ sự …
Lý Cố rốt cuộc mở miệng:
-Đơn giản là vì lúc đó trong sảnh thiếu người… nếu không… thuộc hạ cũng không có tư cách này…
-Không cần quá coi nhẹ bản thân mình!
Hàn Mạc mỉm cười:
-Công lao của ngươi đủ cho ngươi có thể ngồi ở vị trí này.
Hắn so với Lý Cố kém ít nhất 5, 6 tuổi, nhưng biểu hiện lại giống như một trưởng giả, mà Lý Cố cũng cảm thấy điều này, vị Thính trưởng trẻ tuổi này thoạt nhìn còn ít tuổi nhưng mọi hành vi ứng xử đều tỏ ra rất lão luyện.
Hàn Mạc trầm mặc một lát, vẻ mặt bắt đầu nghiêm túc, chậm rãi nói:
-Bản ghi chép về ngươi, ta đã xem rất nhiều lần, nhưng hôm nay xem lại, ta cảm thấy có chút kỳ quái.
Lý Cố nhìn Hàn Mạc, tuy không nói gì, nhưng mắt cũng chứa đầy dấu hỏi.
Hàn Mạc bình tĩnh:
-Một nhân vật đứng đầu như vậy, như thế nào lại bị người của Chợ đen kia phát hiện ra.
Hắn vuốt cằm, thoáng suy nghĩ:
-Thế lực Chợ đen, công bằng mà nói cũng không kém. Thành viên của bọn họ có ở khắp nơi, tam giáo cửu lưu, thậm chí trong phủ quan cũng có bọn họ. Bọn họ đáng sợ chính là điểm này, không ai nắm vững được thành viên cụ thể, đem thế lực giấu bên trong thế lực, đó là điều chúng ta không thể xem thường.
Hàn Mạc nói đến đây, đôi mắt thoáng có dị sắc:
-Nhưng nếu luận năng lực làm việc, Chợ đen tuyệt đối không thể mạnh hơn chúng ta. Lúc trước ta đồng ý cho ngươi tới Chợ đen là vì ta tin tưởng bọn họ không có khả năng bắt được sơ hở của ngươi, ta và ngươi đều có lý do để tự tin.
Lý Cố tuy rằng không nói gì, nhưng trên vẻ mặt không còn bình tĩnh như trước, khóe mắt nhảy lên, hiển nhiên là trong lòng bắt đầu bất an.
-Nửa tháng trước, bọn họ có thể biết hành tung của ngươi, thừa cơ hạ độc thủ… Ta vẫn rất nghi hoặc, bọn họ làm sao có đủ năng lực như vậy?
Hàn Mạc nhếch mép cười lạnh:
-Đồ đệ một bang phái phố phường, có thể bắt Tam chủ sự của Tây Hoa Thính là chuyên cực kỳ vớ vẩn. Ngay cả lúc này ta cũng không tin.
Hàn Mạc bỗng nhiên đứng dậy, chắp tay sau lưng, chậm rãi đi đến phía sau Lý Cố, dừng chân, sắc mặt lạnh lùng, không quay đầu lại, nói:
-Hãy nói hết suy nghĩ của ngươi ra. Ngươi vì sao lại rơi vào tay bọn họ? Ngươi vì sao để bọn họ phát hiện sơ hở? Bọn họ vì sao nửa tháng trước tìm ra dấu vết của ngươi.
Lý Cố khóe mắt nhảy lên, cơ thể co giật, há miệng thở dốc, nhưng vẫn không nói gì.
Hàn Mạc cười lạnh:
-Ngươi đừng quên, trong viện kia vẫn còn tấm bia đá: "Công Nhan đức quang", bốn chữ đó vẫn còn khắc rõ trên mặt đá
Lý Cố nhắm mắt lại, hai tay nắm thành quyền, trên mặt gân xanh nổi lên dữ dội, răng cắn chặt.