Quyền Thần

Chương 581: Tương kế tựu kế

Đạo tặc người Uy!

Đối với đại đa số quan viên mà nói, kiến thức về hải phận không nhiều, nên đương nhiên đây là một cái tên rất xa lạ.

Tiêu Hoài Kim lập tức hỏi:

-Hàn thượng thư, đạo tặc người Uy là cái gì? Ở trước mặt Thánh thượng dám ăn nói bừa bãi, là tội khi quân phạm thượng. Bản quân đã mấy chục tuổi, nhưng chưa bao giờ nghe qua cái gọi là đạo tặc người Uy cả!

-Tiêu thượng thư sống ở kinh thành, đương nhiên là không thể biết.

Hàn Huyền Đạo bình tĩnh tự tin nói:

-Ngay cả bản quan gần đây cũng mới biết, trên biển Đông vẫn còn nạn hải tặc hoành hành.

Hoàng đế nhíu mày, thanh âm trầm thấp:

-Hàn ái khanh, khanh nói đạo tặc người Uy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hàn Huyền Đạo chắp tay tấu:

-Khởi bẩm Thánh thượng! Nửa tháng trước,, thần nhận được thư nhà báo rằng gần đây ở trên biển Đông phát hiện chiến thuyền không rõ lai lịch. Lúc đó cũng không rõ đối phương từ đâu đến nhưng hai chiến thuyền của đối phương đã tiến vào hải vực Đông Hải. Hơn nữa, tốc độ của hai chiến thuyền đó vượt xa chiến thuyền của Đại Yến ta. Hải tặc ở Đông Hải tuyệt đối không thể có chiến thuyền như vậy. Cho nên Huyền Linh trong lòng lấy làm kỳ quái, tuy nhiên lúc đó hai bên không xung đột, Huyền Linh gửi thư cũng chỉ nói thoáng qua, không đề cập sâu về chuyện này.

Tiêu Đồng Quang lập tức reo lên:

-Trên biển có biến, sao Hàn Huyền Linh không bẩm báo bộ Binh? Vì sao sự tình như vậy, trong triều không một ai biết?

-Tiêu thị lang, lúc đó chưa rõ địch là ai, Đông Hải Trấn Phủ Quân đã tra xét, chưa có kết quả thì làm sao dám bẩm báo triều đình?

Hàn Huyền Đạo trầm giọng:

-Bộ Binh công việc bề bộn, gió lay ngọn cỏ phía dưới cũng phải báo lên liền sao?

Tiêu thái sư lạnh lùng liếc Tiêu Đồng Quang ho khan một tiếng, rốt cục hướng Hàn Huyền Đạo hỏi:

-Hàn đại nhân, nếu không rõ thân phận đối phương, hôm nay sao có thể xác địch là đạo tặc Đông Dương?

Hàn Huyền Đạo hướng Tiêu thái sư chắp tay đáp:

-Bẩm Thái sư, ngay tại đêm qua, hạ quan nhận được thư của lão gia, rốt cuộc biết được, chiến thuyền dạo chơi trên biển đó đến từ Nhật Bản. Đối phương uy thế rất mạnh, mấy ngày trước tập trung 4 chiến thuyền khai chiến tại hải vực Đông Hải. Lại đụng độ vởi quân tuần tra của Trấn Phủ Quân. Thuyền địch khai chiến trước, tướng sĩ Trấn Phủ Quân dũng mãnh tận sức đẩy lui thuyền địch. Cũng kịp xác định bọn họ là một nhóm người có tên là người Uy đến từ quốc đảo Nhật Bản. Trên biển thương thuyền lui tới đều chịu sự công kích của bọn họ. Theo thương thuyền trên biển cung cấp tin tình báo, thì người Uy dáng người cực thấp, tứ chi cũng ngắn, nhưng tính tình rất hung bạo dã man. Hơn nữa, đối với quần đảo Nam Dương đã phát động vô số lần tấn công, có thể nói là băng đảng dã man nhất trên biển.

Phạm Vân Ngạo nhíu mày, rốt cuộc nói:

-Hàn đại nhân, quả có việc này?

-Phạm đại nhân minh xét. Đông Hải Trấn Phủ Quân đã hỏa tốc đưa thư tới nội các, hướng bộ Binh trình báo, lúc này chắc cũng đã ở trên đường rồi.

Hàn Huyền Đạo nghiêm mặt nói:

-Việc lớn như thế, bản quan sao dám nói bậy?

Triều đình lập tức lại xôn xao bàn tán. Đám quan viên Tiêu đảng đang quỳ trước triều trợn mắt há mồm, không thể tưởng Hàn Huyền Đạo lấy đâu ra một chiêu phản đòn như vậy?

Nếu là Đông Hải xuất hiện kẻ địch, như vậy, việc xóa bỏ Trấn Phủ Quân chỉ có thể bỏ qua.

-Trấn Phủ Quân quả thực đã cùng… người Uy kia giao chiến?

Tiêu Hoài Kim không cam lòng, hỏi vặn:

-Không bắt được tù binh, có thể có bằng chứng?

-Thuyền địch tốc độ nhanh hơn chiến thuyền Đại Yến, sau khi giao chiến, thuyền địch không địch lại đã nhanh chóng rút lui, cũng không bắt được tù binh.

Hàn Huyền Đạo bình tĩnh nói:

-Về phần chứng cớ, Tiêu thượng thư là người của Công bộ, cũng không cần giao cho người của Công bộ đi điều tra chứ? Việc này đã có bộ Binh xử lý. Nếu Tiêu thượng thư nhúng tay vào, e là lạm quyền a!

Hoàng đế sắc mặt có chút bối rối. Nếu thật sự có người Uy xuất hiện trên biển, chẳng những không thể xóa bỏ Trấn Phủ Quân, mà sau này còn phải tăng cường thêm sức mạnh cho hải phận.

-Thánh thượng!

Hàn Huyền Đạo tiến lên một bước, nghiêm mặt nói:

-Tiêu thị lang muốn bãi bỏ Trấn Phủ Quân, cắt giảm quốc khố, đây là một lời rất chí lý. Vi thần cảm thấy Tiêu thị lang quả thực là vì nước mà suy tính, mà đề nghị giải trừ quân bị. Chẳng qua là bỏ tám phần tướng sĩ kia, tuyệt đối không thể được. Hiện nay mặc dù Đông Hải không có loạn cướp biển, không lo Thủy quân nước Khánh, nhưng lại phải phòng bị người Uy, bọn họ chiến thuyền còn hơn Đại Yến ta nhiều. Nếu binh lực không đủ, đường biển Đông Hải không thể canh phòng cẩn mật, chỉ sợ là dân chúng hai quận Ngô và Đông Hải sẽ lâm vào cảnh nguy hiểm. Đến lúc đó, người Uy thừa dịp lên bờ gây rối, tổn thất không nhỏ, so với việc cắt giảm quân phí có lẽ còn lớn hơn nhiều. Nhưng thần cũng muốn trợ giúp chiến sự Tây Bắc, nên đồng ý cắt giảm 3 phần quân Trấn Phủ, tăng cường quân lương cho Tây Bắc, còn hơn một vạn người cũng có thể giữ vững hải phận, khiến người Uy không có cơ hội lên bờ làm loạn.

Triều thần đã có một số người mơ hồ hiểu ra.

Nếu Đông Hải thật sự có hải tặc, Hàn Huyền Đạo có thể dựa vào lý do này để phản đối việc bãi bỏ Trấn Phủ Quân.

Nhưng có cơ hội này rồi, mà Hàn Huyền Đạo vẫn chủ động đề xuất cắt giảm 1/3 quân lực, chẳng lẽ là muốn thỏa hiệp với Tiêu tộc?

Hoàng đế nhìn về phía Tiêu thái sư, hỏi:

-Tiêu thái sư, khanh nói nên làm thế nào?

Tiêu thái sư run rẩy đứng dậy, cung kính nói:

-Hàn đại nhân vì nước là lo nghĩ, lão thần không có ý khác. Vừa cho người của bộ Binh đi Đông Hải điều tra việc người Uy, vừa cho người của Công bộ tu sửa chiến thuyền, nếu trên biển quả thực có người Uy xâm phạm, Đông Hải Trấn Phủ Quân cũng không thể bãi bỏ. Hàn đại nhân sẵn sàng cắt giảm 1/3 quân Trấn Phủ để tăng cường cho Tây Bắc Quân. Như vậy cứ y lời Hàn đại nhân, Trấn Phủ Quân phối hợp bộ Binh xử lý việc giải trừ quân bị.

Hoàng đế trầm ngâm một lát, rốt cuộc phán:

-Một khi đã như vậy, từ bây giờ nội các thảo luận, phái người đi Đông Hải thăm dò việc này, nếu người Uy hung hăng ngang ngược, thì không thể xóa bỏ hoàn toàn quân bị.

-Thánh thượng anh minh!

Quần thần đồng thanh nói.

-Tất cả bình thân!

Nhìn đám quan viên Tiêu đảng đang quỳ trước điện, Hoàng đế chán ngán phất phất tay. Tiêu Hoài Kim lúc này mới dẫn đoàn quan viên trở lại hàng.

Binh bộ Thượng thư Phạm Vân Ngạo cũng khẽ cau mày.

Hàn Huyền Đạo chủ động cắt giảm Trấn Phủ Quân, xem ra trong đó phải có vấn đề lớn.

Phạm Vân Ngạo là chủ quản bộ Binh, trong chuyện này, đương nhiên nhạy bén hơn các quan viên khác, chỉ thoáng chốc, đã mơ hồ hiểu tâm tư của Hàn Huyền Đạo.

Hiện giờ Trấn Phủ Quân cũng không phải chỉ có quân ở Đông Hải. Sau khi Tây Môn bộ tộc làm loạn, Hàn Huyền Linh suất lĩnh Đông Hải Trấn Phủ Quân tiến vào hải vực Ngô quận, đã cùng Thủy quân Ngô quận giao chiến ác liệt, kết quả là Đông Hải Trấn Phủ Quân toàn thắng.

Sau khi Tây Môn bộ tộc bị tru diệt, Thủy quân Ngô quận bị Hàn Huyền Linh tiếp quản, Thủy quân Ngô quận cũng đã trở thành một cánh của Đông Hải Trấn Phủ Quân.

Thủy quân của Ngô quận sau khi sáp nhập vào Đông Hải Trấn Phủ Quân, đương nhiên không thể như lúc trước, đã hoàn toàn trở thành tướng sĩ của Đông Hải.

Biên chế tướng sĩ của Thủy quân Ngô quận chỉ bằng một nửa Trấn Phủ Quân, hai đại thủy quân này kết hợp với nhau và sau khi tổ chức lại, nhân số lên tới 15 nghìn người. Nói cách khác, số lượng Thủy quân của Ngô quận ở Đông Hải Trấn Phủ Quân chỉ chiếm 1/3.

Hôm nay, Hàn Huyền Đạo đề xuất giải trừ 1/3 thủy quân…

Phạm Vân Ngạo đột nhiên hiểu, trận hôm nay, Tiêu gia chẳng những không làm khó được Trấn Phủ Quân của Hàn gia, mà ngược lại còn bị Hàn Huyền Đạo tương kế tựu kế, nhân cơ hội diệt trừ quân Ngô quận trong Trấn Phủ Quân.

Hơn nữa, giải trừ quân bị là do Tiêu gia chủ động đề xuất, đến lúc đó, nếu giải trừ hết quân Ngô quận, như vậy Hàn gia sẽ càng được thế lớn. Nói cách khác, việc giải trừ quân bị là đề xuất của Tiêu gia, nên Thủy quân Ngô quận nếu oán hận thì cũng oán hận Tiêu gia, chứ không phải là Hàn gia. Tiêu gia chắc chắn sẽ mất đi lòng dân của Ngô quận.

Tiêu gia tưởng dùng một đao đâm sau lưng Hàn gia, lại bị Hàn gia ngăn cản, và hơn thế còn đâm lại một nhát, ung dung dung thản nhiên, Hàn Huyền Đạo hôm nay đúng là đã biến bại thành thắng.

Phạm Vân Ngạo trong lòng thầm than, Hàn Huyền Đạo đa mưu túc trí so với Thái sư kia đúng là ngang ngửa rồi.

-Chư vị ái khanh!

Hoàng đế mắt lóe sáng, chậm rãi nói:

-Có việc khác, hôm nay chầu triều cũng nên bàn cho ra kết quả. Mấy ngày trước, trẫm triệu kiến vài vị ái khanh, hỏi về việc đàm phán với Ngụy –Khánh, nhưng vẫn chưa có kết quả. Kéo dài thế này, sẽ rất bất lợi cho Đại Yến ta.

Quần thần đều vểnh tai lên nghe ngóng. Hiện tại, chính là đại sự chủ chốt của nước Yến. Trước khi vào triều, mọi người đều đã hiểu, nếu không có gì bất ngờ, hôm nay trên triều nhất định sẽ có một kết quả.

-Nội các những năm gần đây, xử lý quốc sự rất thích đáng khiến trẫm vô cùng an tâm.

Hoàng đế chậm rãi nói:

-Nhưng việc đàm phán qua nửa tháng vẫn không xong, không hề tiến triển, trẫm đúng là không thể không suy tính rồi.

Tất cả mọi người ngẩng đầu, nhìn nam nhân ngồi trên ngai vàng.

Tiêu thái sư vẻ mặt bình thản, nhưng khóe mắt hơi nhảy lên.

-Cho mời sứ thần hai nước vào triều yết kiến.

Hoàng đế lệnh.

Rất nhanh, bọn thái giám giọng lanh lảnh thay nhau truyền xuống, triều đình nhất thời im ắng, tất cả mọi người nín thở chờ đợi, dù kết quả thế nào cũng sẽ khiến người ta phải giật mình.

Từ bậc thang cẩm thạch, Tây Hà vương gia và Thanh Nguyên tiên sinh sóng vai nhau bước vào điện.

Hai người tâm tình dĩ nhiên không giống nhau.

Hôm qua hai người đều đến điện Càn Tâm gặp Yến đế, lại được Yến đế thiết yến, nhưng Tây Hà vương gia trước khi đi vào triều đã nhận ý chỉ, trong lòng buồn bã nên sớm cáo lui.

Còn lại Thanh Nguyên tiên sinh và Yến đế tuy rằng không bàn quốc sự nhưng thảo luận không ít quốc sách, trò chuyện rất vui vẻ.

Thanh Nguyên tiên sinh đã chắc mẩm, Yến đế sẽ cùng Ngụy quốc kết minh.

Tây Hà vương gia trong lòng tất nhiên là cật lực muốn Yến Khánh bắt tay nhau, nhưng Hậu đảng mạnh mẽ, cứng rắn, lại vì việc An Ngọc Thanh bị giết khiến đàm phán chậm trễ, không có kết quả. Không những không bộc bạch hết lòng thành với nước Yến mà còn nhận ý chỉ hồi cung, đó là quốc nội không muốn tiếp tục cuộc đàm phán này.

Việc cho tới bây giờ, Tây Hà vương gia cảm thấy tương lai mịt mờ, cho dù nước Yến muốn liên minh, nhưng quốc nội quấy nhiễu, khó có thể tránh khỏi động binh đao với nước Ngụy.

Tới trước điện Thái Bình, Thanh Nguyên tiên sinh và Tây Hà vương gia đồng thời dừng chân. Xa xa trông thấy, điện Thái Bình trang nghiêm rực rỡ. Quần thần đông đảo. Trên điện Kim Loan, chính giữa là ngai vàng chói sáng, phía trên ngai vàng, uy nghiêm chễm chệ Hoàng đế nước Đại Yến.

Tây Hà vương gia và Thanh Nguyên tiên sinh liếc nhìn nhau, mỉm cười. Thanh Nguyên tiên sinh có vài phần đắc ý. Tây Hà vương già thì rõ là cười gượng.

-Vương gia, mời!

Thanh Nguyên tiên sinh chắp tay nói.

Tây Hà vương gia thở dài, cũng không khách khí, rảo bước đi vào điện Thái Bình. Mà Thanh Nguyên cũng nhanh chóng đuổi kịp, sánh vai ngang hàng đi vào điện, cùng cúi người thi lễ. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com

Bọn là là sứ thần, dĩ nhiên không phải quỳ lạy trước Yến đế, nhưng cúi người thi lễ, thể hiện sự tôn kính, là việc không thể thiếu.

-Hai vị sứ thần vất vả rồi!

Hoàng đế mỉm cười, phất tay ra hiệu bình thân:

-Trẫm hôm nay triệu kiến hai vị, không có nguyên nhân gì khác, ngoài việc trả lời hai vị. Hai vị suất lĩnh sứ đoàn đến Đại Yến ta, thành tâm kết minh, trẫm cũng đã lệnh cho trọng thần cùng sứ đoàn hai nước đàm phán, nhưng đúng là hai nước đều có thành ý ngang nhau, thật khiến chúng ta khó có thể lựa chọn…

Điện Thái Bình im phăng phắc, tất cả mọi người đều đang chờ đợi tuyên bố cuối cùng của Hoàng đế.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất