Hạ Hầu Đức khẩu khí khoa trương. Nhưng Hàn Mạc căn bản không để ở trong lòng. Hắn rất rõ ràng, những thủ lĩnh trong quân Tây Bắc, mỗi người đều là công lao hiển hách, chiến công vô số, cho nên ít nhiều cũng tạo nên một tâm lý cao ngạo.
Hàn Mạc dẫn ki binh tập kích phía sau Lê Cốc Sơn Mạch, cũng là một kỳ tích, tuy rằng lan truyền ra ngoài, nhưng người tin vào điều thần kỳ đó thật ra cũng không phải nhiều.
Đại bộ phận người chỉ có cảm nhận được việc đề bạt Hàn Mạc chỉ là một cái cớ mà thôi, rất nhiều người đều cảm thấy trong đó có rất nhiều mưu kế.
Hạ Hầu Đức lúc trước đã nghe nói về việc này, vốn là vẫn có vài phần hoài nghi, hôm nay nhìn thấy Hàn Mạc là một người thiếu niên tuổi trẻ tuấn tú, tuy rằng dưới ngân giáp cũng có vẻ uy phong lẫm liệt, nhưng trong mắt Hạ Hầu Đức, toàn thân người thanh niên này đều lộ ra hơi thở công tử bột, nếu là như vậy, một người tuổi trẻ thanh tú sáng tạo vượt qua Lê Cốc Sơn Mạch một cách thần kỳ y trăm phần trăm không tin được.
Hạ Hầu Đức năm nay hơn 40 tuổi, có thể lên tới vị trí Tổng binh, trước tiên là vì Tiêu Hoài Ngọc có con mắt xanh biết nhìn người, nhưng cơ bản chính là công trạng bản thân y đã đạt được trong nhiều năm qua.
Hàn Mạc, con cháu quý tộc nho nhã, tuổi còn trẻ, quả thực đi tới vị trí Chỉ huy sứ Ngự Lâm Quân, hơn nữa hiện giờ còn là thống lĩnh đội hòa thân, điều này khiến cho Hạ Hầu Đức lại càng phản cảm.
Hạ Hầu Đức cũng không châm biếm mơ hồ, ngược lại thực khiến Hàn Mạc hiểu rõ, vị Tổng binh đại nhân này thoạt nhìn qua không phải hạng người có tâm cơ giả dối, trong lần đầu gặp mặt liền nói lời châm chọc, ngược lại lộ ra người này tương đối ngay thẳng, cũng là một người trong bụng không nhịn được mới nói.
Nơi đóng quân của đội ngũ kết giao hòa hiếu đặc biệt thấy rõ. Bên ngoài chỗ Công chúa và Tào Ân ở, tuy rằng không kém phần xa hoa mỹ lệ, nhưng ở bên các cánh quân ở bên cạnh cũng được cho là không tồi, so với doanh trại của Hàn Mạc ở bên dưới, thì rõ ràng giản dị hơn nhiều, cùng với Lễ bộ Thị lang Tống Thế Thanh cùng một cấp bậc.
Cái khoảng cách giữa khu vực này và doanh trại bên kia cũng không quá ngắn, cũng là để phòng ngừa quân sĩ Tây Bắc quấy nhiễu Công chúa.
Đóng quân xong, trời cũng đã tối đen tới, ngoài biên ải hiển nhiên chẳng có thứ gì tốt để chiêu đãi, may mà sứ đoàn tự chuẩn bị đồ ăn tốt nhất, nên cũng có một bữa tổi ngon lành.
Hổ Dũng vẫn như cũ đúng là kiên trì liên tục ở ngoài bảo vệ doanh trại Công chúa, đúng như Vân Thương Lan chỉ bảo, mười tên thủ hạ của gã ngày đêm dính sát bên cạnh Sương Công chúa, đảm bảo xuất hiện việc gì bất ngờ, bọn họ đều có thể là người đầu tiên hộ vệ Công chúa.
Màn đêm buông xuống, trên đầu thành và dưới thành Vân Thủy Quan đều là dấu vết những đốm lửa, thân ở ngoài biên ải, đó là một phút cũng không thể lơi lỏng. Ở dưới trướng Tiêu Hoài Ngọc, dọc tuyến đường phương Bắc nước Yến, luôn duy trì tinh thần cảnh giác cao độ.
Không như những suy nghĩ trước kia của Hàn Mạc, biên ải là phải rất ồn ào, doanh trại kéo dài mấy chục dặm, phần lớn đều chìm trong sự yên tĩnh, thực là xưa nay chưa từng thấy chuyện như vậy. Hay là bởi vì hôm nay Công chúa giá lâm, cho nên Hạ Hầu Đức mới dặn dò tướng sĩ hết sức giữ gìn yên lặng.
Hắn đã sai bảo Tiếu Mộc cưỡi ngựa tuần tra đồn trú doanh trại một lần, dặn dò kẻ dưới đi theo nhóm dốc toàn lực làm tốt việc canh phòng. Hắn cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, đang định quay về doanh trại nghỉ tạm, trông ngược về phía xa thấy nhà đá đó tụ họp bên trong những ánh lửa cực sáng, hơn nữa từ bên kia truyền tới mơ hồ từng đợt âm thanh huyên náo.
Khi Hàn Mạc đến, cũng cảm giác khu vực này có chút đặc biệt. Chỉ có điều đội ngũ vẫn chưa đi qua bên đó, cũng không rõ lắm nơi đó làm cái gì. Dù sao nơi này cũng là biên ải, quân Tây Bắc có cách bố trí của quân Tây Bắc, lúc trước hắn cũng không tiện hỏi nhiều.
Nhưng vào lúc này, đã thấy Tiếu Mộc dẫn vài tên lính Ngự Lâm lại đây, hiển nhiên là đi tuần doanh trại, nhìn thấy Hàn Mạc đứng ở trước cửa doanh trại, liền bước lên phía trước tham kiến.
Hàn Mạc nhìn về phía ngôi nhà đá, khẽ giọng hỏi:
- Tiếu phó tướng, ta xem nơi đó có hơi chút ồn ào, ngươi có biết đó là chỗ nào không?
Tiếu Mộc là Phó thống lĩnh đội hộ vệ hòa thân lần này, trợ thủ của Hàn Mạc, bởi vậy mới gọi là Phó tướng.
Tiếu Mộc lúc đầu ngẩn ra, lập tức mới cười nói:
- Hàn tướng quân, đó là nơi gọi là doanh kỹ!
Hàn Mạc sửng sốt, nhất thời không lý giải lại:
- Là gì?
- Doanh kỹ!
Tiếu Mộc lặp lại:
- Là nơi để tướng sĩ biên ải tiêu khiển!
Hàn Mạc lúc này mới hiểu được, chau mày lại.
Ở trong lòng hắn, vẫn nghĩ tới biên quan là tư thế hào hùng, sương khí tung hoành, ngập tràn cảnh xơ xác tiêu điều, là nơi gươm và máu cùng hòa quyện. Nên nghe nói còn có "doanh kỹ", nhất thời trong phút chốc có chút bất ngờ.
Tiếu Mộc nhìn vẻ mặt của Hàn Mạc, trong lòng biết Hàn Mạc cũng không hiểu tình hình bên quân đội, liền giải thích:
- Tướng sĩ biên ải quanh năm trấn thủ ngoài biên ải, tinh lực tràn đầy, có đôi khi… cần giải phóng một chút…
Chỉ vào nơi tụ tập doanh kỹ nói:
- Nữ nhân nơi đó, đều là những phụ nữ phạm tội bị đày ra biên ải. Đàn ông nếu bị đày ra biên ải, những người đó chịu trách nhiệm những công việc nặng nề như tiểu nhị, xây dựng gia cố tường thành, tinh luyện kim loại tu bổ binh khí, khuân vác khí giới, lương thảo… Các nữ nhân, ban ngày chịu trách nhiệm giặt quần áo, nấu cơm ….buổi tối trở thành doanh kỹ…
Hàn Mạc nghe âm thanh bên kia truyền đến, trong lòng đúng là một hồi ảm đạm.
Một trăm ngàn tướng sĩ mang theo khí giáp, nói sắp ra đi, cũng là khí thế cuồn cuộn như sông núi uy phong lẫm liệt, nhưng ở kia, phía dưới vẻ hùng tráng che dấu bi ai, lại có bao nhiêu người hiểu được.
Trong lòng hắn hiểu rõ, toàn bộ doanh trại quân đội phía bắc, nơi như vậy khả năng là có một không hai, doanh kỹ cũng phải hơn một một nghìn người.
Vả lại không bàn về cái khác, chỉ nói một năm trở lại đây, số các gia tộc lớn ở Yến quốc liên tục ngã xuống, tuy rằng chém giết vô số, nhưng cũng có một bộ phận bị đày ra cửa khẩu làm nô bộc. Nữ quyến của các thế gia này bị sung quân, e rằng cũng không ít người trong số họ đang sa vào trong doanh kỹ đó.
Một nhà quan bị giết, ẩn sâu trong đó, là vô số chua xót máu và nước mắt.
Hàn Mạc hiểu được, một khi Hàn gia đang nắm chính trị trong Yến quốc, đấu đá chính trị. Nếu tranh giành đấu đá thất bại, như vậy hậu quả để lại chắc chắn ngập tràn huyết lệ. Hàn tộc nhất định có vô số đàn bà con gái cũng có thể sẽ bị đày ra ngoài biên ải, thậm chí trong đó phần lớn sẽ sa vào doanh kỹ ở trước mắt.
Cho nên Hàn gia nhất định không thể thua!
- Tướng quân, chỉ e người còn chưa biết.
Thấy Hàn Mạc không hiểu, Tiếu Mộc giải thích luôn:
- Doanh kỹ trước kia, chỉ cần các tướng sĩ xuất ra chút tiền bạc, thì có thể có chút tiêu khiển. Nhưng bây giờ có một số việc không còn giống như vậy nữa rồi!
- Có gì khác chăng?
- Vài năm trước Đại tướng quân đã ban quân lệnh, doanh kỹ đều không phải là tiền bạc để tướng sĩ tiêu khiển.
Tiếu Mộc đương nhiên đối với những sự việc trước mắt rất rõ ràng:
- Ở trong quy định quân đội, các đội trong quân, doanh kỹ mỗi tháng chỉ mở năm lần, sáu ngày mở một lần. Hơn nữa có thể tiến vào doanh kỹ, chỉ có những người lập được công trạng cùng với những đại tướng được tướng sĩ đề cao.
Quân Yến quốc ở biên cương, gọi chung chính là quân Tây Bắc, người chỉ huy cao nhất, đương nhiên là quân thần Tiêu Hoài Ngọc.
Quân Tây Bắc chia làm sáu lộ binh mã, cũng chính là sáu đại quân coi giữ quan ải, mỗi lộ binh mã trên dưới khoảng mười lăm ngàn người.
Biên ải kéo dài ngàn dặm, mỗi một lộ binh mã phụ trách bảo vệ gần 200 dặm đường biên giới. Nười chỉ huy cao nhất của các lộ binh mã đương nhiên chính là Tổng binh, sáu đại Tổng binh trực tiếp chịu sự quản thúc của Đại tướng quân Tiêu Hoài Ngọc.
Mỗi một lộ lại chia làm tam quân: bộ quân, mã quân, cung quân!
Mỗi một quân cử ra một vị Đô chỉ huy sứ.
Bên dưới, lại lập ra vô số doanh trại. Mỗi doanh trại lại cử ra một vị Thiên tướng thống lĩnh. Doanh hạ là đội thấp nhất, quan cao nhất đội chính là Đô úy. Mỗi Đô úy đều quản lý binh sĩ, tuy nhiên cũng chỉ khoảng trăm người mà thôi.
Dưới quyền Đô úy lại có Tiểu giáo phụ trách hỗ trợ việc xử lý quân vụ, một tầng một tầng, nghiêm chỉnh chấp hành kỷ luật.
Hàn Mạc nghe Tiếu Mộc nói doanh kỹ sáu ngày mở một lần, hơn nữa tiếp đãi tướng sĩ còn có hạn chế, không khỏi thấy kỳ lạ, quay đầu lại nhìn Tiếu Mộc, trong mắt lộ rõ vẻ thắc mắc.
- Hiện giờ không có chiến tranh, quân sĩ Tây Bắc bình thường đều chia làm hai bộ. Bộ thứ nhất tiến hành việc nhà nông ở biên ải, cũng chính là việc trồng trọt đất đai. Bộ còn lại tiến hành việc huấn luyện. Hai bộ này thay phiên nhau, đều là một ngày luyện tập binh quyền, một ngày làm nông. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com
Tiếu Mộc nói:
- Dựa theo quy định quân đội, bất kể là trong huấn luyện hay việc ngày mùa, chỉ cần có biểu hiện nổi trội xuất sắc, cấp trên ở bộ đó sẽ gặp và ghi công vào sách. Sáu ngày tiến hành một lần thanh tra, ai có số lần thể hiện nổi trội xuất sắc nhất, số lượng giới hạn, có thể tiến vào khu doanh kỹ tiêu khiển một đêm!
Hàn Mạc vuốt cằm, giờ mới hiểu rõ được, Tiêu Hoài Ngọc thực ra xem doanh kỹ là một cách thức để khen thưởng với tướng sĩ.
Tuy nói nhóm doanh kỹ vẫn như cũ chưa thoát khỏi vận mệnh khổ đau, nhưng so với ý nghĩa doanh kỹ bình thường, doanh kỹ ở các lộ các hạt quân Tây Bắc, bởi vì thể chế quân sự này của Tiêu Hoài Ngọc, hiển nhiên tốt hơn quá nhiều.
Hơn nữa kể từ đó, tinh lực các tướng sĩ tràn đầy khí thế, muốn tới nếm hương vị của đàn bà, tất phải gắng sức luyện tập và công tác, tranh thủ biểu hiện xuất sắc nhất, cũng tới lúc có thể điều tiết vượng hỏa trong cơ thể.
- Nghe nói ngoài các doanh kỹ, thì có một một vài cách thưởng khác.
Tiếu Mộc hạ giọng nói:
- Có thể vào được trong phòng doanh kỹ, đó đều là những tướng sĩ có thể hiện đặc biệt xuất sắc, tướng sĩ có chút ít nhược điểm hơn, hình như có phương pháp khác thưởng cho…. Tôn chỉ chính là muốn mỗi vị tướng sĩ đều có lòng hăng hái.
Ngay vào lúc này, đã thấy doanh trại không xa, đúng là có một tiểu đội binh sĩ vội vàng kéo theo bốn năm con lợn đang hướng sâu vào trong nơi đóng quân bước đi.
Hàn Mạc lại tò mò, dẫn theo một con ngựa, xoay người lên mình ngựa, hướng về phía bên kia mà phi đi.
Bên này doanh trại kín không một kẽ hở, bảo vệ nghiêm ngặt. Sương Công chúa an toàn không phải lo nghĩ. Hàn Mạc lúc này ngược lại cũng không lo lắng, hắn hiện giờ thật ra cảm thấy hứng thú với một vài tình huống của quân Tây Bắc.
Người ta đều nói quân Tây Bắc thuộc hạ của Tiêu Hoài Ngọc chính là lũ hung ác tàn bạo, đối với Hàn Mạc mà nói chưa từng ở biên ải ngược lại thật muốn hiểu biết thêm về trạng thái sinh tồn của lũ hung bạo này.
Tiếu Mộc thấy Hàn Mạc dừng ngựa ở phía trước doanh trại quân Tây Bắc, lập tức dặn dò vài tên Ngự Lâm kị binh đuổi theo hộ vệ.
Hàn Mạc dừng ngựa tới bên cạnh một đội binh sĩ, tiểu đội này hơn hai mươi người vội vàng đuổi theo một con trâu béo, nhìn thấy Hàn Mạc lại đây, toàn thân giáp trụ màu bạc, biết là võ tướng cao cấp. Tuy rằng nhất thời không rõ Hàn Mạc rốt cuộc là quan gì, nhưng đều dừng lại, đồng loạt hướng về phía Hàn Mạc thi lễ.
Hàn Mạc ngồi trên lưng ngựa cười cười, hỏi:
- Chư vị huynh đê, đây là muốn giết lợn sao?
Dẫn đầu chính là một gã Tiểu giáo, tiến lên chắp tay nói:
- Bẩm Tướng quân, đúng là muốn giết con lợn này, luộc ăn thịt!
- Năm con lợn, có thể ăn bao nhiêu thịt, nhiều người như vậy sao đủ ăn?
Hàn Mạc cầm cương ngựa trong tay cười nói.
Vị Tiểu giáo kia vội hỏi:
- Bẩm Tướng quân, hơn mười đầu lợn này, cũng không phải là ai cũng có thể ăn được thịt. Chỉ có những người ghi được công trạng, mới có tư cách chia nhau ăn chút thịt!
Hàn Mạc " Ồ" một tiếng, lộ rõ vẻ tò mò.
Tiểu giáo đó thấy Hàn Mạc tuổi còn trẻ, trong lòng biết Hàn Mạc có thể không hiểu việc biên ải, cười giải thích:
- Tên trên sách công trạng nhiều lắm. Phía trước một đám hướng về bên kia đi tiêu khiển rồi, còn lại nếu không được hưởng mùi nữ nhân thì thịt lợn này tổng cộng cần ăn một lần. Tổng binh hạ lệnh xuống dưới, theo vòng trại nuôi dưỡng bên kia kéo mấy đầu heo, như thế này có thể giết thịt, trên cách thủy rau quả, hòa trộn cùng một chỗ, cũng đủ mấy trăm huynh đệ ăn cùng nhau một chút!
Hàn Mạc nói:
- Mấy con lợn này đều là các ngươi tự mình nuôi dưỡng?
- Đúng vậy!
Tiểu giáo đắc ý nói:
- Mấy đầu heo, hay là lúc lợn nhỏ, chính là mạt tướng dẫn người chịu trách nhiệm nuôi nấng, hiện giờ đều lớn thế này, cho nên kéo ra khao huynh đệ lập công!