Bên cạnh nơi đóng quân có một khối đá lớn, cũng không biết là sử dụng vào việc gì, nhưng ở nơi này từ lâu, dưới tảng đá lớn, có một bộ phận lún vào trong bùn, gắn liền nối dài với đất.
Hàn Mạc dưới ánh mắt khinh bỉ của mọi người, đi đến bên cạnh tảng đá lớn, hơi trầm ngâm, cuối cùng cúi xuống, hai tay đặt trên tảng đá lớn sờ soạng, trong lòng nghĩ thầm tảng đá này hơn 300 cân, người bình thường không thể nào bê được.
Mọi người nhìn thấy Hàn Mạc nói rồi đến bên cạnh tảng đá, trong lúc nhất thời cũng không biết Hàn Mạc đến tột cùng muốn làm cái gì, ánh mắt đều tập trung vào hắn.
Hạ Hầu Đức vuốt chòm râu lạnh lùng cười, trong lòng thầm nghĩ: "Không phải tiểu tử này muốn di chuyển tảng đá này chứ?"
Khối đá này không nhẹ, ở trong quân Tây Bắc, cũng ít người có thể di chuyển, nếu nói một con cháu quý tộc trẻ tuổi có thể di động tảng đá này, Hạ Hầu Đức tuyệt đối không tin.
Mọi người trong lúc nhất thời ngừng thở, nhìn Hàn Mạc cúi xuống ôm lấy khối đá lớn kia, đều mở to hai mắt, muốn nhìn Hàn Mạc có thực sự có khả năng dời tảng đá kia đi không.
Không ít người chuẩn bị chê cười.
Kỳ thật trong lòng Hàn Mạc không muốn thể hiện bản lĩnh của mình, nhưng Hạ Hầu Đức gây sự, trước mặt nhiều tướng sĩ cố ý làm khó dễ, mình nếu yếu thế, ngược lại sẽ khiến các tướng sĩ xem thường con cháu Hàn thị gia tộc đều vô năng, thanh danh ở biên quan sẽ bị giảm sút ít nhiều.
Nên khi Hạ Hầu Đức gây sự, Hàn Mạc có thể lợi dụng cơ hội này, khiến tướng sĩ có thể chứng kiến bản lĩnh đệ tử Hàn gia.
Quân nhân tin phục chính là người có thực lực, người nếu mạnh hơn bọn họ, trong mắt bọn họ, sẽ sinh ra tôn kính.
Nếu chính mình biểu hiện một chút thủ đoạn, khiến các tướng sĩ sinh ra tôn kính, cũng không có gì là không thể. Nói không chừng các tướng sĩ ngày sau lan truyền ra, chính mình ngược lại có thể lưu lại thanh danh ở trong Tây bắc Quân.
Mọi người chỉ thấy Hàn Mạc thấp giọng rống lên một tiếng, đang ngạc nhiên, đã thấy đến Hàn Mạc buông tay ra, đỉnh đầu cũng không nhúc nhích. Hàn Mạc đứng lên, vỗ vỗ tay, lại bắt đầu đi vòng quanh tảng đá lớn hai vòng, lập tức lắc lắc đầu.
Hàn Mạc cố ý kích động sự tò mò của binh sĩ. Hạ Hầu Đức và những binh sĩ lại nghĩ Hàn Mạc đây là tự nhận không làm được, lập tức trong đám người liền có người cười rộ lên.
Hạ Hầu Đức cũng cười ha hả đứng lên, cao giọng nói:
- Hàn tướng quân, nếu làm không được, không cần phải làm khó chính mình.
Hàn Mạc ngẩng đầu, nhìn Hạ Hầu Đức cười nói:
- Tổng binh đại nhân, Hàn Mạc cũng không phải không làm được, chỉ có điều đáng tiếc tảng đá lớn như vậy không thể sử dụng đi xây dựng tường thành!
Hắn lần nữa không chút do dự, hai tay ôm tảng đá lớn, lúc này không dám khinh thường, vận Trường Sinh khí, trong thân thể lực lượng sung mãn, gầm nhẹ một tiếng, tảng đá lớn không ngờ chậm rãi theo bùn đất bật lên.
Trong đám người đã truyền ra tiếng kinh hô.
Gần như không ai nghĩ đến, người thanh niên này thật sự có thể nâng tảng đá lớn như vậy. Khối đá lớn đó, đừng nói nâng lên, binh sĩ bình thường ngay cả di chuyển cũng không được.
Trước mắt bao người, nhưng Hàn Mạc lại thật sự đem tảng đá lớn nâng lên từ trong đất.
Vẻ tươi cười cổ quái trên mặt Hạ Hầu Đức bắt đầu trở nên có chút buồn cười, vốn luôn luôn tại vuốt ve chòm râu, lúc này lại đứng yên, quên vuốt tiếp.
Hàn Mạc thân thể cũng không khôi ngô, ôm khối đá lớn, chậm rãi đi lại, đi mười bước, lúc này mới đem tảng đá lớn thả trên mặt đất, sau đó đứng thẳng thân mình, nhè nhẹ vỗ tay.
Mọi người có chút sững sờ, ngơ ngác nhìn Hàn Mạc, lúc này Hàn Mạc chạy tới một gã cung binh, vươn tay, ôn hòa cười nói:
- Mượn cung dùng một chút!
Tướng sĩ Tây Bắc, thời khắc nào cũng trong trạng thái đề phòng, bất kể là bộ quân hay là cung binh, mọi lúc vũ khí đều chuẩn bị bên người.
Cung binh kia thấy Hàn Mạc muốn mượn cung tiễn, vội vàng đem ra trường cung bên cạnh mình, đây chẳng qua là cung tên 100 cân bình thường.
Hàn Mạc cũng không nói nhiều, tiếp nhận Nhất thạch cung, lập tức tiếp nhận mũi tên đối phương đưa lên, ánh mắt nhìn khắp nơi, nhìn đến cây cột cờ cách đó không xa, trên cột cờ viết thật to hai chữ "Hạ Hầu", dưới ánh lửa, hai chữ kia có vẻ rất rõ ràng, cờ xí cũng tung bay ở trong gió đêm.
Hàn Mạc lui hơn mười bước, cách cột cờ một khoảng, so với cung binh ngày thường huấn luyện khoảng cách xa hơn mấy thước.
Giương cung cài tên, kéo dây cung, nhắm ngay cột cờ, Hàn Mạc hít sâu một hơi, bắn, mũi tên kia liền giống như sao băng, nhắm thẳng cột cờ bắn xuyên qua.
Đát!
Mọi người thấy rõ ràng, mũi tên kia cắm giữa cột cờ, càng làm người ta kinh ngạc là, mũi tên cắm vào đúng một nửa, có thể thấy được lực lượng bắn ra rất kinh khủng.
Hàn Mạc thể hiện bản lĩnh của mình, tên cắm một nửa, các tướng sĩ hơi sửng sốt, lập tức có người không kìm lòng nổi mà kêu lên:
-Bắn tốt!
Đó là một gã hảo thủ đội Cung binh, tự nhiên là liếc mắt một cái liền nhìn ra tài bắn cung tốt hay xấu.
Các tướng sĩ nhìn thấy vị tướng quân trẻ tuổi này đúng là thật sự có tài năng, trong lúc nhất thời đều kêu lên tán thưởng.
Hàn Mạc lúc này mới mỉm cười đem trường cung trả lại tên binh sĩ, cười nói:
- Cái chuôi này là cung tốt!
Hạ Hầu Đức cuối cùng cũng tỉnh táo lại, thở dài:
- Cung chưa chắc là cung tốt, chẳng qua bản lĩnh này là bản lĩnh thật sự!
Y tiến lên đây, mang theo vẻ mỉm cười, không có kiêng kị vỗ vỗ đầu vai Hàn Mạc, giống như người thân trong nhà nói:
- Hàn tướng quân, không khiến cho võ sĩ Yến quốc chúng ta mất mặt, đây mới là Yến quốc tướng quân!
Hạ Hầu Đức cũng không phải chán ghét con cháu quý tộc, với y mà nói, đối tượng khiến y chán ghét là loại không có bản lãnh thật sự, chỉ bằng thân thế bối cảnh một bước lên mây.
Nếu là con cháu quý tộc có bản lãnh thật sự, y tự nhiên cũng là sẽ không phản cảm. Giống như tây bắc Đại tướng quân Tiêu Hoài Ngọc hiện giờ, cũng xuất thân là con cháu quý tộc, nhưng năng lực cũng dũng mãnh vô cùng, Hạ Hầu Đức kính sợ vạn phần.
Hàn Mạc lộ ra bản lĩnh của mình, giống như Hàn Mạc sở liệu, cả Hạ Hầu Đức và Tây Bắc tướng sĩ, ấn tượng đối với Hàn Mạc thay đổi rất nhiều. Lúc trước còn tưởng rằng vị công tử này chỉ là một tiểu nhân vật, lúc này mới phát hiện là một hùng ưng.
-Những kỹ năng này chỉ là kỹ năng cá nhân thôi. Nguồn truyện: TruyệnFULL.com
Hàn Mạc khiêm tốn nói:
- Tổng binh đại nhân thống soái trên vạn tướng sĩ, đưa bọn họ trở thành một đám lang sói, đây mới là tướng quân chân chính của Đại Yến!
Hạ Hầu Đức cười ha hả, xua tay nói:
- Cách thức cầm binh, quá mức sâu sắc, huyền bí, ta chỉ là học được da lông. Để sát vào bên tai Hàn Mạc, hạ giọng nói:
- Không dối gạt Hàn tướng quân, Hạ Hầu chữ nghĩa rất ít, muốn xem quân tình, còn phải nhờ người đọc dùm. Biện pháp lãnh binh, là do nhiều năm tích lũy kinh nghiệm mà có được, mặt khác cũng là nhờ Đại tướng quân chỉ giáo, lúc này mới có tiến bộ.
Hàn Mạc cũng xem qua không ít binh thư, hành quân bày trận trên binh thư giới thiệu cũng không hề ít, nhưng hắn cũng biết, chính mình đọc sợ rằng chẳng được mười bộ binh thư, chỉ sợ đều không hữu dụng bằng kinh nghiệm đánh trận của Hạ Hầu Đức.
Lý luận suông, không thể nào so sánh kinh nghiệm chém giết trên chiến trường
- Tổng binh đại nhân khiêm tốn rồi!
Hai người ra doanh trại, lên ngựa sóng vai mà đi:
- Kỳ thật Hàn Mạc thật đúng là muốn hướng Tổng binh đại nhân thỉnh giáo một phen đạo cầm quân, chỉ tiếc ngày mai phải rời khỏi nơi này, thời gian không cho phép, thật sự rất tiếc nuối!
Hạ Hầu Đức cười nói:
- Hàn tướng quân, hiện giờ thiên hạ đã bắt đầu náo động, Đại Yến sớm hay muộn cũng sẽ khai chiến. Ngươi còn trẻ, muốn học đạo cầm binh, thời gian có là gì....
Dừng một chút, đè nén yên ngựa, ngẩng đầu hướng Vân Thủy Quan nguy nga trên tường thành nhìn lại, lập tức lại nhìn xa doanh trại nối nhau, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nhìn kỹ Hàn Mạc,
- Hàn tướng quân, luận về dụng binh, mỗi một tướng lĩnh đều có một biện pháp ở chiến trường. Có người quen thuộc thuỷ chiến, có người lại quen đánh trong rừng, có người quen thuộc chiến tranh trên sơn mạch, có người thích đánh ở bình nguyên. Luận phương pháp chiến đấu, có người thích phục kích, có người thích đánh hậu cần, có người giỏi về vòng vây chuẩn bị... !
Hàn Mạc lẳng lặng nhìn Hạ Hầu Đức, cẩn thận nghe y nói.
- Ngay tại dưới trướng của ta, không ít tướng lãnh đều là người tài, có người giỏi về vận dụng kị binh đột kích, có người thì thích sử dụng cung binh. Bọn họ đều có đều có tài năng, không ít tướng lãnh có thể lợi dụng vị trí hoàn cảnh địa hình khí hậu, mà có phán đoán quân sự chính xác... !
Hạ Hầu đức nhìn Hàn Mạc, bình tĩnh nói:
- Năm đó ta khi mới nhập ngũ, chỉ biết dũng mãnh giết địch, cũng không biết cách thức, nhưng ngày qua ngày, dần dần quen thuộc. Từng có một thời gian, ta suy nghĩ làm sao kị binh tiến hành tác chiến vùng núi, bị Đại tướng quân phát hiện, khen ta biết tiến thủ, cuối cùng nói cho ta biết, một tướng lãnh chân chính, biết dụng binh thế nào tự nhiên là không thể thiếu, nhưng trọng yếu, cũng là biết dùng người như thế nào, càng phải biết rằng làm cách nào khiến thuộc hạ huynh đệ kỷ luật nghiêm minh, hiệu lệnh như một.
Hàn Mạc nghe Hạ Hầu Đức nói như thế, ngược lại bắt đầu sinh ra vài phần hảo cảm với vị Hạ Hầu tổng binh, lúc trước Hạ Hầu Đức mang cho hắn chút không vui, đã sớm tan thành mây khói.
Hạ Hầu Đức tuy rằng là một vị đường Tổng binh địa vị cao, nhưng không có giả dối, hơn nữa tính tình coi như là thẳng thắn, lúc trước cõi lòng khinh thường mình, chính mình hiển lộ tài năng, vị Tổng binh đại nhân thái độ lập tức thay đổi, hiển nhiên là coi trọng thực học của mình, lúc này lại không chút do dự đem tâm đắc chính mình nói ra, quả thật không phải hạng người tâm cơ giả dối.
Hạ Hầu Đức trầm ngâm một chút, mới nói:
-Hàn tướng quân, theo ý kiến của ngươi, như thế nào khiến thuộc hạ huynh đệ đoàn kết thành một khối? Ngươi phải biết rằng, đây đều là người, không phải heo, cũng không phải nai. Mỗi người đều có ý nghĩ của mình, đều có tính tình riêng, có khát vọng của mình, gia đình bọn họ phân bố khắp 6 quận Đại Yến, các phong tục khác nhau, khiến hơn vạn thậm chí hơn mười vạn người bất đồng ý nghĩ ngưng kết cùng một chỗ, hợp thành một thể, cũng không phải là chuyện dễ dàng!
Hàn Mạc khẽ gật đầu.
Chính như Hạ Hầu Đức nói, cầm binh chân chính, cũng không giống một ít người tưởng tượng , lệnh kỳ vung lên, thuộc hạ tướng sĩ đều anh dũng đi về phía trước, tất cả mọi người đều phải tuân lệnh.
Mỗi người đều có ý nghĩ của chính mình, một sĩ binh chính một ý nghĩ, một sĩ binh chính một tính tình, nếu chỉ trông vào quân lệnh nghiêm khắc trói buộc vô số ý nghĩ này, tuyệt đối không thể khiến những người này thật sự đoàn kết một chỗ.
Bất kể tiến hành chiến tranh gì, bất kể vận dụng chiến pháp gì, ưu tiên hàng đầu, tất nhiên là tướng sĩ dưới trướng đồng tâm đồng lòng, cam đoan quân lệnh có thể thông suốt. Nếu không một vị tướng lãnh cho dù có ý nghĩ chiến thuật thiên tài, cũng không có thể khiến thuộc hạ tướng sĩ đồng tâm đồng lòng, như vậy dù cho chiến thuật có hay cũng không có khả năng được phát huy trọn vẹn.
Hạ Hầu Đức nói mấy câu, cũng là chỉ ra điểm dụng binh căn bản, Hàn Mạc âm thầm chấp nhận.
- Hàn Mạc ngu muội, còn mời Tổng binh đại nhân chỉ giáo!
Hàn Mạc chắp tay nói.
Hạ Hầu Đức mỉm cười nói:
- Kỳ thật nói trắng ra là, một tướng quân muốn cho thủ hạ nghe theo hiệu lệnh, nhất định phải khiến các thủ hạ mình ăn cơm no.
Y nâng tay lên, vuốt chòm râu thô nói:
- Giống như Đại tướng quân lúc trước nói với ta tám chữ!
- Tám chữ?
- Thưởng phạt phân minh, trọng dụng nhân tài!
Hạ Hầu Đức chăm chú nhìn Hàn Mạc, gằn từng chữ.