Trước khi xảy ra ám sát, đại bộ phận nhân lực đều tập trung chú ý về hai cánh quân du hồn kia, sự kiện ám sát phát sinh, mọi sự chú ý tự nhiên là dồn về bên trong trung tâm của đoàn.
Sự kiện ám sát phát sinh ở trung tâm hàng ngũ, hàng ngũ danh dự đằng trước cùng với hàng ngũ kị binh, có tám phần căn bản là không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Đại bộ phận mọi người căn bản không ngờ đến đoàn binh sĩ nghênh đón của Khánh quốc đều là thích khách, càng không ngờ thích khách dám giữa ban ngày ban mặt động thủ.
Có lẽ vì không thể tưởng tượng được, cho nên thích khách mới lợi dụng điểm này, đột nhiên phát động ám sát.
Lúc này đã có người nghĩ, hai cánh hắc kị binh du đãng kia cũng không phải là muốn tấn công họ, chỉ là muốn đánh lạc hướng sự chú ý của họ.
Lúc này hai cánh hắc kị binh đã biến mất không thấy tung tích, bon họ đều cưỡi Hắc Bá Vương tốc độ nhanh vô cùng, tất nhiên là khó có thể đuổi theo.
Trước đó đi quận Nghi Xuân hộ tống lương thực cứu trợ thiên tai, thích khách cũng từng diễn một màn dương đông kích tây như thế này, một đám người ở bên ngoài hấp dẫn sự chú ý, mà những kẻ phóng hỏa cướp lương lại ở bên trong đội ngũ.
Vì vậy vừa nhìn thấy Hàn Mạc liền hiểu ra ngay tình thế.
Lúc này đây, một đám kị sĩ thực lực không lớn du đãng ở bên ngoài, không lùi cũng không tiến, điều này làm cho Hàn Mạc liên tưởng đến chuyện đã xảy ra ở quận Nghi Xuân.
Hắn mơ hồ cảm thấy đám người màu đen này có phải đang chơi trò dương đông kích tây?
Nhưng trong đội ngũ hòa thân, có ai làm nội ứng?
Trong lòng Hàn Mạc âm thầm đề phòng, càng nghĩ nếu như là sự thật , thì chỉ có thể là nhóm người của Tần Tư.
Tuy rằng Hàn Mạc cũng không tin đám người Tần Tư thực sự ám sát một cách lộ liễu, nhưng hắn vẫn thấp giọng dặn Hồng Tụ, hạ lệnh lại viên hắc ám cảnh giác đám người này hơn.
Đối với sự suy đoán này của mình hắn cũng có vài phần hoài nghi.
Hắn rất khó tin tưởng nhân mã của Tần Tư lại là thích khách, cũng khó có thể tin là đám người này lại ám sát giữa ban ngày.
Hắn sai Hồng Tụ canh chừng đám người này là để đề phòng chẳng may mà thôi.
Nhưng mọi việc đã chứng minh phán đoán của hắn là sự thật.
Nhân mã của Tần Tư không ngờ thật sự giữa ban ngày phát động đột kích ám sát.
Cũng may hắn đã dặn dò Hồng Tụ trước, cho nên các sát thủ hắc ám có thể chặn lại thế công của thích khách.
Chẳng qua không ngờ lại có một gã thích khách tránh thoát công kích, tiến đến cạnh xe ngựa, thiếu chút nũa thì ám sát thành công, điều này Hàn Mạc cũng không ngờ tới, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Một đao phóng tới của hắn chính là dùng tất cả khí lực, may mắn giết chết đối phương, nếu không hậu quả thật không tưởng tượng nổi.
Mấy tên thích khách còn lại đã bị vây chặt, có chắp cánh cũng không thể thoát, nhưng nhóm thích khách này hiển nhiên cũng không cam lòng bị bắt, chống cự liên hồi, nhưng trước đối thủ hùng mạnh, rất nhanh chỉ còn hai kẻ sống sót.
Lại viên hắc ám lúc này đã ra khỏi đoàn, ám khí độc của bọn họ đã giết không ít thích khách. Mà Hàn Mạc đã bảo lưu lại người sống cho nên bọn họ đem những người bị bắt này giao lại cho Ngự Lâm Quân.
Đối mặt với cường địch vây quanh, hai gã thích khách tựa lưng vào nhau, người đầy vết máu, xung quanh có không ít thi thể, có thích khách, cũng có Ngự Lâm Quân, cũng có ba gã Hổ Dũng bị giết chết.
- Còn không buông binh khí, bó tay chịu trói?
Trong Ngự Lâm Quân có người trầm giọng quát: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - www.TruyệnFULL.com
- Nếu như vẫn ngoan cố chống lại, giết không tha!
Hai gã thích khách hiểu rằng, lúc này không thể xoay chuyển tình thế, kế hoạch ám sát đã hoàn toàn thất bại.
Hai người liền đảo ngược đao, hướng chính cổ mình đâm tới, máu tươi từ yết hầu phun ra, hai cái thi thể ngã xuống đất, nhóm thích khách hơn hai mươi người không ngờ không một ai sống sót.
Không sợ chết, quả nhiên là một đám tử sĩ!
Hàn Mạc lúc này đã đi đến nơi, nhìn thấy thích khách đều chết hết, không khỏi nhíu mày, nhưng vào lúc này, lại nghe thấy một người hoảng sợ nói:
- Không… không nên!
Một lại viên hắc ám cầm đao dí vào cổ Tần Tư, kéo y từ trong đám người đi ra.
- Đại nhân, hắn muốn chạy!
Lại viên hắc ám nói:
- Chỉ có hắn còn sống!
Sắc mặt Tần Tư lúc này vốn đã trắng giờ lại không còn chút máu. Bởi vì sợ hãi mà ngũ quan có chút biến dạng, lưỡi đao sắc bén kề bên cổ khiến hắn không dám ngẩng đầu.
Vân Thương Lan nhìn thấy Tần Tư, mày khẽ buông lỏng, nhanh tiến đến, lạnh lùng nói:
- Tần Tư, đây là chuyện gì? Là ai sai ngươi ám sát Công chúa?
Tần Tư nhìn Vân Thương Lan, vẻ mặt cầu xin nói:
- Vân… Vân đại nhân, cứu mạng!
- Nói cho ta biết, là ai sai ngươi ám sát Công chúa? Vân Thương Lan hỏi lại lần nữa, vẻ mặt lạnh lùng:
- Nếu thành thật khai báo, ta bảo toàn tính mạng cho ngươi!
Giờ phút này, người nước Yến đều dùng một ánh mắt cừu thị nhìn Tần Tư, thậm chí có một số người cũng nhìn Vân Thương Lan với ánh mắt tức giận.
Vừa mới vào cảnh nội nước Khánh, Công chúa liền gặp ám sát, điều này làm sao lại không khiến người nước Yến phẫn nộ được?
Tàn Tư lạnh run, cúi đầu, không dám nói lời nào.
Quan phục của y ướt đãm mồ hôi, y cảm giác những ánh mắt kia như muốn cắn xé y, lại lo lắng người nước Yến dưới cơn phẫn nộ sẽ biến y thành thịt vụn mất.
Tào Ân thản nhiên nói:
- Dẫn y lại đây!
Rồi xoay người ra khỏi đội ngũ, tới một bãi đất trống bên cạnh.
Hàn Mạc đi theo bên cạnh Tào Ân, lại viên hắc áp áp giải Tần Tư đi theo.
Vân Thương Lan biết Tào Ân không hi vọng gì nhiều có thể lấy được lời khai từ Tần Tư, trầm ngâm môt chút, cũng đi theo.
Tiếu Mộc đã đi đến, nhìn thi thể của không ít binh sĩ Ngự Lâm Quân nằm trên mặt đất, đôi mắt toát ra hàn ý, nói:
- Đem thi thể các huynh đệ xử lý cho tốt!
Tào Ân chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt nhìn Tần Tư, thản nhiên hỏi:
- Bản hầu chỉ cần một cái tên, nói cho ta biết, là ai phái ngươi làm như vậy? Rồi liếc Vân Thương Lan, thản nhiên nói:
- Tính mạng các ngươi không nằm trong tay Vân đại nhân, mà ở trong tay bản hầu!
Vân Thương Lan nhíu mày, muốn nói nhưng thôi, cuối cùng cũng không nói ra khỏi miệng.
Lại viên hắc ám kia mặc kệ kệ Tần Tư An Quân Sứ, một cước đá vào đầu gối y, Tần Tư "Ai da" một tiếng, buộc phải quỳ xuống.
Lúc này y làm sao nhớ mình là Khánh quốc An Quân Sứ, lại càng không để tâm tới mặt mũi Khánh quốc, dập đầu hô lớn:
- Tha mạng, tha mạng.
Vân Thương Lan nhìn thấy vậy, xấu hổ vô cùng, nắm chặt hai tay, nếu Tần Tư không còn chỗ hữu dụng, y thật muốn một quyền đánh chết ngay.
Hàn Mạc quát lạnh lùng nói:
- Còn không mau nói!
Tần Tư ngẩng đầu, nơm nớp lo sợ nói:
- Kỳ thật… kỳ thật ta cũng không biết bọn họ là ai… Ta là bị ép buộc.
- Nggươi không biết là ai?
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Thích khách tới cùng ngươi, là bộ hạ của ngươi, mà ngươi nói ngươi không biết bọn họ là ai?
- Ta thật sự không biết!
Tần Tư khóc lóc nói:
- Ta bị bọn họ ép làm, nếu không… không chỉ có ta… mà cả nhà sẽ bị giết sạch.
- Nói cho rõ ràng.
Vân Thương Lan ở bên cạnh lạnh lùng nói.
Tần Tư quay đầu nhìn Vân Thương Lan, nói:
- Vân đại nhân, ta không có nói sai, ba ngày trước giữa đêm khuya ta bị thích khách dí dao vào yết hầu. Hắn nói nếu ta không nghe lời bọn chúng thì sẽ giết ta và cả nhà ta. Hơn nữa lúc ấy hắn còn đưa ra cho ta xem cây trâm cài đầu mà lúc trước ta có tặng cho phu nhân. Cho nên không thể không tin.
Vân Thương Lan cười lạnh nói:
- Bị người nọ đe dọa, cho nên ngươi liền ngoan ngoãn nghe theo?
- Vân đại nhân, đó là doanh trướng của ta, có trọng binh canh gác.
Tần Tư vẻ mặt đau khổ nói:
- Hắn có thể tránh thoát hộ vệ, vô thanh vô tức mà tiến đến đầu giường của ta, đương nhiên có thể lấy mạng ta bất cứ lúc nào.
- Sau đó như thế nào?
- Ta chỉ dựa vào chỉ bảo của họ, khi sứ đoàn nước Yến đến thì dẫn một đội kị binh xuất quan đón tiếp.
Đôi mắt Tần Tư lóe ra vẻ hoảng sợ:
- Ra khỏi 20 dặm, sẽ có thích khách mai phục tập kích, hộ tống ta rời khỏi, rồi đem kị binh giết chết, sau đó thay đổi quần áo, ra vẻ là bộ hạ của ta tiến tới nghênh đón, thừa cơ ám sát Công chúa!
Trong mắt Vân Thương Lan hiện ra sự giận dữ, nói:
- Ngươi liền mang theo dũng sĩ của nước Khánh xuất quan, tiến vào bẫy của họ?
Tần Tư ướt đẫm mồ hôi, vội đáp:
- Vân đại nhân, kì thật… kỳ thật ta cũng không biết bọn họ lại mai phục bên ngoài, cũng không ngờ bọn họ lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Ta… ta chỉ vì bọn họ mà bắt lấy những binh lính này… Nào biết họ hạ sát!
Rồi run giọng nói:
- Vân đại nhân, lời ta nói đều là thật, ngươi phải cứu ta… ta là bị ép buôc!
Nhưng vào lúc này Hàn Mạc tiến đến bên người Tần Tư, cầm lấy một cánh tay của y, không nói hai lời, tay hóa thành đao, chém thật mạnh lên khuỷu tay Tần Tư, chợt nghe "dát" một tiếng, tiếng kêu như tê tâm liệt phế, một cánh tay đã bị Hàn Mạc đánh gãy.
Vân Thương Lan cũng giật mình, Hàn Mạc lại nhấc một cánh tay của Tần Tư lên, làm theo đúng cách như vậy, đem cả hai tay của hắn bẻ gãy. Tần Tư làm sao nếm qua đau khổ như vậy, kêu lên hai tiếng, liền gục đầu xuống, hôn mê bất tỉnh.
Vân Thương Lan đang muốn ngăn cản, nhưng Hàn Mạc ra tay rất quyết đoán, căn bản không kịp.
- Hàn đại nhân, ngài làm gì vậy?
Vân Thương Lan lạnh lùng nói:
- Y tuy có tội, nhưng là quan viên nước Khánh, ngươi sao lại ra tay đả thương y?
Hàn Mạc tháo túi nước bên hông ra, thản nhiên nói:
- Vân đại nhân, ngài nói với ta cũng vô ích. Công chúa của chúng ta thiếu chút nữa là chết trong tay y, nếu không phải muốn cho y nói mấy câu, ta đã giết y rồi.
Hắn mởi túi nước, đổ nước lên mặt Tần Tư rồi quăng đi, âm thanh lạnh lùng:
- Nếu vị quan của Khánh quốc này không ngoan ngoãn, các ngươi không cho y nếm đau khổ, y sẽ không nói thật!
Tào Ân chắp tay sau lưng, ở bên lãnh đạm nhìn, hiển nhiên là ngầm chấp thuận hành động của Hàn Mạc.