Hàn tướng quân rất buồn bực, bộ dạng của hắn dường như có chuyện lạ, những thứ đồ nướng ra ngược lại thực sự khiến mọi người không thèm ăn, trong lòng Hàn Mạc cảm thấy buồn chán, vốn dĩ muốn kết thúc những kế hoạch mình đã khổ công suy nghĩ.
Chỉ có điều may mắn còn có Hàn Di nương.
Hàn Di nương mặc dù ở Hàn phủ có vị trí nhất định, lại cũng không phải một người phụ nữ cần cơm bưng nước rót, nàng luôn tự mình xuống bếp, tay nghề làm bếp tuy rằng không được đứng đầu, nhưng cũng không tồi, quan trọng hơn là, nàng bất kể làm chuyện gì, đều rất có tâm, rất nghiêm túc.
Nàng còn chưa bao giờ nướng thịt, nhưng quy trình Hàn Mạc vừa mới nướng, nàng cũng đã nhìn tận mắt.
Trong lòng nàng cũng biết, Hàn Mạc thật vất vả sắp đặt ra mọi kế hoạch để cả nhà đến ăn đồ nướng, nếu cứ giải tán như vậy, ngoài miệng Hàn Mạc nói không sao, chỉ e trong trong lòng sẽ cảm thấy rất thất vọng.
Cho nên khi Hàn Thấm định kêu người của sơn trang một lần nữa chuẩn bị cơm canh, Hàn Di nương đích thân cầm lấy một xâu thịt dê, dịu dàng nói;
- Mạc nhi là người đàn ông, làm việc khó tránh khỏi chút cẩu thả. Ta lại thử một lần.
Hàn Di nương động tác nhẹ nhàng, tuy rằng chưa được thuần thục, nhưng đứng dậy nướng, so với Hàn Mạc cũng cẩn thận hơn nhiều lắm, đảo nhẹ nhàng xâu thịt nước ở khoảng cách vừa phải, không để cho bụi than dính vào trên bề mặt.
Về phần gia vị kèm theo, Hàn Di nương so với Hàn Mạc lại hiểu rõ hơn.
Nướng kỳ thực cũng không phải là là kỹ thuật khó, chỉ cần biết kỹ thuật làm bếp mà thôi. Hàn Di nương vốn có tay nghề làm bếp rất tốt, đổi một phương thức, tuy rằng không thành thục, nhưng toàn bộ cũng có thể nắm chắc rất tốt.
Sau một lát, xâu thịt dê liền được nướng xong.
So với xâu thịt dê Hàn Mạc nướng vừa rồi, xâu thịt này mùi vị càng thêm mê người, càng khiến cho người ta chảy nước miếng, toàn bộ xâu thịt dê thật sạch sẽ, màu sắc vàng óng, cân xứng vô cùng, so với xâu thịt của Hàn Mạc nướng được vừa rồi giống như xâu thịt bị chó gặm, không biết sức mạnh dùng nhiều, Hàn Mạc nhìn ở tận mắt, trong lòng hơi có chút hổ thẹn, nhưng còn kiên trì nói;
- Tay nghề của Di nương thật sự không tồi, so với ta vừa rồi không kém là bao.
Tiểu Thiến đưa tay lên che cái mũi nhỏ cười khanh khách nói:
- Tướng công da mặt dày quá, nói còn không biết xấu hổ.
Hàn Mạc gãi đầu, biện luận nói:
- Xâu thịt của ta chỉ là không đẹp mắt, nhưng không phải là không thể ăn được. Vừa rồi tên kia là bị ngươi đe dọa mới nói dối. Xiên thịt này của Di nương, nướng tuy rằng ngon mắt, nhưng... nhưng chưa chắc ăn ngon.
Hắn nhìn miếng thịt dê màu vàng óng ánh, càng muốn ăn hơn, trong bụng còn thực là có chút đói, đón nhận không chút khách khí, nói:
- A! Ta nếm thử chút hương vị…!
Nhanh chóng cắn một miếng, nhai nhai ở trong miệng, cũng là tươi ngon vô cùng, hương vị rất ngon, lập tức lại không tranh cãi nhiều, nói:
- Di nương, lại nướng thêm một ít…!
Chỉ hai ba miếng liền ăn hết sạch cả xâu thịt.
Bữa tối một đêm này, đúng là bữa tiệc đồ nướng.
Tiến đến sơn trang Hổ Đột, quan trọng nhất đương nhiên là ngâm mình ở suối nước nóng, nếm qua đồ nướng, mấy người con gái thân quyến liền chuẩn bị đi tắm suối nước nóng. Hàn Mạc hiển nhiên là không thể đi. Hàn di nương dường như cũng không muốn cùng mấy cô nương trẻ tuổi cùng tắm ở suối nước nóng, suy nghĩ của nàng còn có chút bảo thủ, chỉ nói cơ thể mình có chút mệt mỏi, cần nghỉ ngơi.
Ở trong này cần buông thả chút, còn có cả đống thời gian, mấy cô nương cũng không miễn cưỡng, chỉ ba người Tiểu Thiến đi vào sân trong của suối nước nóng để ngâm mình. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.com
Hàn Mạc đợi cho Tiểu Thiến đi ngâm suối nước nóng rời khỏi, liền tức khắc ở trong phòng thay một bộ y phục bình thường, kiểm tra lại vũ khí trang bị trên người, lúc này mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, lặng lẽ không một tiếng động xuống núi.
Hắn cũng không có cưỡi ngựa, tới chân núi rồi, đêm tối như mực, ánh trăng trong bầu trời cũng bị mây đen ngăn trở, chỉ mơ hồ lộ ra một góc, hiện ra ánh hào quang cực kỳ ảm đạm.
Xác định được phương hướng, Hàn Mạc dồn khí đan điền, dưới chân như gió, nhằm bên hướng tây mà đi bộ tới.
Bóng đêm nặng nề, tối đen như mực, bóng của Hàn Mạc, thì giống như một âm hồn trong đêm đen, dường như dung hòa trong đêm tối, lại giống như một con sói bình thường trong đêm đen.
Đi ra hơn mười dặm, phía trước liền xuất hiện một con sông nhỏ, nước sông róc rách, ở bên cạnh con sông nhỏ, cũng có một làng nhỏ, thưa thớt vắng vẻ, chỉ có hơn mười hộ gia đình, đó là xóm nhỏ nhất.
Xóm nhỏ này chỉ có hơn mười hộ dân, lúc này cả một mảng yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền ra hai tiếng chó sủa, đó là âm thanh duy nhất trong đêm đen.
Hàn Mạc lặng yên không một tiếng động tiến vào thôn, giống như âm hồn, tiến gần vào tới phía tây hiện ra có mấy ngôi nhà đá nhỏ có chút lẻ loi. Nhà đá này rất đơn sơ, cách những hộ gia đình khác có một khoảng cách, bên trên nhà đá là một rừng cây nhỏ, trong tiếng gió đêm, cây cối đó lay động, phát ra âm thanh sàn sạt, hơi có chút quái dị.
Hàn Mạc tới gần cánh cửa sổ của ngôi nhà lá, tấm ván gỗ của cửa sổ đã che lại, không thấy rõ động tĩnh bên trong, Hàn Mạc xác định bốn bề vắng lặng, nhẹ nhàng ở trên tấm ván cửa sổ gõ ba tiếng.
Sau một lát, cánh cửa từ bên trong gõ lại ba tiếng, Hàn Mạc lúc này mới giống như âm hồn tới trước cửa phòng, một lát sau, trong phòng đó liền truyền ra một thanh âm thấp trầm:
- Ai?
- Ta!
Hàn Mạc khẽ giọng nói.
Trong phòng lại dường như không chưa nghe rõ, lại hỏi:
- Ai?
Hàn Mạc vẫn như cũ là rất thật thà nói:
- Ta!
Sau lần trả lời thứ hai, cửa gỗ mới nhẹ nhàng mở ra, xuất hiện một khe hở, Hàn Mạc lập tức đi vào, cánh cửa gỗ kia trong nháy mắt đã bị đóng lại.
Phòng này rất đơn giản, ngoại trừ phòng khách, chỉ có một phòng ở bên trái.
Trong phòng châm đèn, Hàn Mạc vào trong phòng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng bài trí rất đơn giản, một tấm bàn gỗ, hai chiếc ghế, ngoài ra còn có hai chiếc giường, mà lúc này ở bên cạnh bàn, một ông già gầy nhỏ đầu tóc bạc đang ngồi ở trên một chiếc xe lăn, bên ngọn đèn, đang đọc sách dưới đèn.
Hàn Mạc tiến vào, lão già ngẩng đầu, trên gương mặt khô héo gầy yếu, lộ ra vẻ tươi cười.
- Sư phụ!
Hàn Mạc đi lên trước, thi lễ rất cung kính.
Lão già chính là Quỷ Cốc chưởng môn Trang Uyên, từ sau khi rời khỏi Nghi Xuân giống như ma quỷ biến mất trong trần gian.
Trang Uyên thần sắc ôn hòa, ra hiệu Hàn Mạc ngồi xuống, đợi cho Hàn Mạc ngồi ở đối diện hắn, mới cười nói:
- Nước Khánh so với suy nghĩ của ngươi còn phồn hoa không?
- Còn!
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Tàu thủy như rồng, văn phong trầm bổng, tuy rằng quân Ngụy xâm lấn, nhưng đi vào trong kinh thành, vẫn là cảnh ca múa thái bình như xưa, nhìn không ra được cảnh rối ren.
- Người nước Khánh an nhàn lâu lắm, tự cho là nước mình lớn, lại có Thương Chung Ly ngồi trấn thủ, rất khó ý thức được chiến tranh đem tới hiểm họa cho bọn họ!
Trang Uyên bình tĩnh nói.
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, mới nhẹ nhàng nói:
- Sư phụ gần đây có khỏe không?
Trang Uyên gật đầu:
- Rất an nhàn, hít thở không khí… Ít nhất so với mấy năm trước Bát quái vây cũng thoải mái hơn nhiều lắm.
- Để sư phụ ở tạm chỗ này, oan ức cho sư phụ rồi.
Hàn Mạc lộ vẻ buồn bã:
- Chỉ có điều học trò ở kinh thành, không thiếu được bị người ta âm thầm theo dõi, nếu là liên lụy tới sư phụ, học trò khó gánh được tội danh này!
Trang Uyên lắc đầu cười nói:
- Mấy tháng này, chính là những ngày ta sống nhanh nhất, có thể đọc sách, có thể uống rượu, sao mà mau quá.
Dừng một lúc, hướng nhìn thoáng ra ngoài cửa phòng, thở dài:
- Chỉ có điều lại làm khó cho Liên Vân rồi!
Chỗ cửa phòng, một người đàn ông khôi ngô đi vào, mặc quần áo vải thô, làn da ngăm đen, nghe Trang Uyên nói như vậy, lập tức lắc đầu nói:
- Có thể cùng ở chung với tiên sinh, được học hỏi tiên sinh, Liên Vân nhận được không phải ít điều có ích, may mắn ba kiếp!
Lại hướng về phía Hàn Mạc chắp tay nói:
- Hàn tướng quân!
Gã trông giống như một nông phu bình thường, không ngờ lúc trước là Quân úy Thi Liên Vân, đội kỵ binh của Báo Đột Doanh
Thi Liên Vân trước đây bị Mộ Dung Hạc ở trên phố dài ám sát, đao đâm thủng ngực, sau được Hàn Mạc cứu, đưa đến Tây Hoa Thính khám và chữa bệnh, từ đó về sau, người này giống như biến mất khỏi cuộc sống bình thường.
Báo Đột Doanh phái người đi tìm, không tìm ra tung tích, sau cùng quay về bộ binh báo mất tích, rất nhanh, người này liền bị mọi người quên đi.
Chỉ sợ không ai nghĩ đến, vị cao thủ Ngự Lâm Quân này, hiện giờ cũng là ẩn nấp ở một thôn nhỏ ở ngoài kinh thành, chăm sóc Quỷ cốc Trang Uyên.
Hàn Mạc đứng dậy nói:
- Thi huynh, vết thương đã khỏi hẳn chưa?
Thi Liên Vân gật đầu nói:
- Làm phiền Hàn tướng quân nhớ tới, hiện giờ thân thể khỏe mạnh, lại là một người đàn ông. Mạng của Thi Liên Vân này là Hàn tướng quân cứu, có thể sử dụng, người cần dùng, không muốn dùng, chỉ cần người nói một câu, mạng Thi Liên Vân này bất cứ lúc nào cũng có thể trả lại cho tướng quân.
Hàn Mạc lập tức giận tái mặt, nói:
- Lời này của Thi huynh ta không muốn nghe. Hàn Mạc cứu huynh, chính là kính nể sự trung nghĩa của huynh, người như huynh nếu đã chết, ta ắt sẽ vô cùng tiếc nuối. Nhưng huyh không thể chết, còn phải sống tốt… Chúng ta đều cần phải sống tốt!
Thi Liên Vân dùng sức gật đầu.
Hàn Mạc cứu mạng gã, gã tất nhiên cảm kích vô cùng, sau khi đưa gã an bài đến tận đây, chăm sóc Trang Uyên, đây cũng là khiến Thi Liên Vân cảm kích hơn.
Tuy rằng Thi Liên Vân đến bây giờ cũng còn không rõ ràng lắm Trang Uyên chính là Trưởng môn nhân Quỷ cốc, nhưng hắn lại biết, lão già tay chân tàn phế, và Hàn Mạc chính là quan hệ thầy trò, hơn nữa Hàn Mạc lại cực kỳ coi trọng nhân vật này.
Hàn Mạc đem người quan trọng như vậy giao cho mình chăm sóc, bản thân đối với mình tín nhiệm vô cùng.
Thi Liên Vân là người đàn ông như vậy, trọng nghĩa không trọng mạng, đại khái mà nói, Hàn Mạc đối với gã phần nào tín nhiệm, so với việc cứu mạng gã lại càng khiến gã thêm phần cảm kích.
Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ!
Cho nên gã vẫn đều dốc lòng chăm sóc cho Trang Uyên, khi hai người ở chung, Trang Uyên cũng dạy bảo hắn vài điều. Thi Liên Vân nhận được lợi ích không phải ít, chỉ có điều gã đương nhiên sẽ không biết, những thứ Trang Uyên thỉnh thoảng dạy gã, đó đều là học tinh hoa Quỷ cốc, binh pháp quỷ dị đó, nhưng là thứ người trong thiên hạ tha thiết mơ ước có được.
Biết Hàn Mạc muốn cùng Trang Uyên nói chuyện, Thi Liên Vân chắp tay, đi ra cửa, thuận tay đóng cửa lại.
Trang Uyên hơi vuốt cằm, hướng về phía Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Thi Liên Vân này quả thật là một người đàn ông trung nghĩa, hơn nữa đầu óc cũng không tồi, sau này có thể trở thành cánh tay đắc lực của ngươi!
Lại nói:
- Mang rượu tới giúp ta, rượu đem lại hứng thú nói chuyện, không có rượu khó nói!
Hàn Mạc cười ha hả, đi tới cầm lấy một vò rượu, mở nắp bình, hầu hạ Trang Uyên uống một ngụm lớn, lại lấy khăn tay, thật cẩn thận lau lau khóe miệng của ông ấy.
- Thoải mái!
Trang Uyên chẹp miệng, cười nói;
- Một ngụm rượu lại trở thành thần tiên rồi!
Nhìn Hàn Mạc hỏi:
- Hiện giờ đánh tới trên phần nào rồi?
Hàn Mạc biết ông ta hỏi cuộc chiến Ngụy Khánh, đối với cuộc chiến Ngụy Khánh, Hàn Mạc hiển nhiên lúc nào cũng nắm rõ, trả lời;
- Quân Ngụy sau khi đánh hạ cửa ải Nam Dương, ở quan ải Nam Dương nghỉ ngơi và hồi phục mười ngày, cũng không vội vàng tiến công, hiên giờ đem ải Nam Dương làm căn cứ tiền tuyến, vật tư lương thảo đều tập trung ở ải Nam Dương. Từ nước Ngụy vận chuyển vật tư, trước mắt cũng còn không ngừng tiến về tụ tập lại ở Nam Dương, nghe nói quân Ngụy ngoại trừ hơn mười vạn quân chính quy, ở trong ngoài ải Nam Dương, đúng là trên có gần mười lăm vạn quân hậu cần. Theo sau, quân Ngụy ở dưới sự chỉ huy của Tư Mã Kính Thiên, tiến vào quan nội, hiện giờ Long Sơn Sơn Mạch và khu vực biên giới năm trăm dặm đó của nước Yến ta, đều đã nằm trong phạm vi thế lực của quân Ngụy, đại quân hạ trại ở dưới Long Sơn Sơn Mạch…!
- Tư Mã Kính Thiên có thể thành công rồi?
Trang Uyên vẻ mặt bình tĩnh.
Hàn Mạc nói:
- Phá quan ải đã hơn một tháng, vào quan ải cũng có hơn hai mươi ngày, học trò hôm qua nhận được quân báo mới nhất, quân Ngụy chỉ điều quy mô nhỏ phát động hơn mười lần tấn công, tuy rằng đôi bên đều có thương vong, nhưng cùng với mọi người đoán rằng tấn công quy mô lớn chắc còn khá xa…Tư Mã Kính Thiên dường như cũng không sốt ruột tấn công!
Trang Uyên nhắm mắt lại, trầm ngâm một lát, khóe miệng lại mỉm cười, nói:
- Tư Mã Kính Thiên xảo quyệt!
Hàn Mạc nghi ngờ nói:
- Ý sư phụ là thế nào?
Trang Uyên thản nhiên cười, bình tĩnh nói:
- Ta chỉ là đoán, nhưng… Nếu ta đoán không nhầm, Tư Mã Kính Thiên chậm phát động tấn công quy mô lớn, là ở hai vấn đề!