Đại doanh Tây Bắc.
Tuyết rơi nhiều ngày liên tục, rốt cuộc cũng đã ngừng, quân Tây Bắc vẫn tĩnh lặng như thường. Trời đã tối, quan binh các lều đều trải qua huấn luyện, lúc này cũng trở về doanh để ăn tối.
Tin tức Tiêu Hoài Ngọc rời khỏi quân doanh, cũng không mấy người biết, thế nên cả quân doanh đều không có động tĩnh gì.
Hàn Mạc đi tìm cả ngày trời, cuối cùng cũng kịp về doanh trại, khi thấy hắn về lều trại của Báo Đột Doanh, chúng thuộc hạ mới thở phào nhẹ nhõm.
Để tránh làm ảnh hưởng lòng quân, tin tức Tiêu Hoài Ngọc rời khỏi quân doanh không được công bố trong cả đại quân Tây Bắc. Về việc Hàn Mạc rời trại, cũng không mấy người được biết. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com
Chỉ có điều Hàn Mạc vừa trở về, liền nhận được một bức thư khẩn cấp.
Lá thư này, là do Lý Cố trong kinh phái người Tây Hoa Thính đem đến, khi Cửu Môn của Yến Kinh chưa bị khống chế hoàn toàn, Lý Cố đã phái hai tên bộ hạ, chạy ngàn dặm truyền tin.
Lá thư này gửi cách đây ba ngày, nói cách khác, hai tên truyền tin của Tây Hoa Thính đã dùng ba ngày lao vùn vụt đến doanh trại Tây Bắc. Lúc hai tên lại viên hắc ám đưa thư đến đây gần như đã kiệt sức, hiện tại vẫn đang tĩnh dưỡng.
Hàn Mạc không ở trong trại, Tiếu Mộc là người đầu tiên nhận được bức thư khẩn đó. Nhưng vì là thư tín của sứ Tây Hoa Thính, nên y không dám đọc, dù trong lòng cũng nóng như lửa đốt.
Hàn Mạc bóc thư ra xem, tuy đã đoán được nội dung, nhưng khi biết trong kinh binh biến, hắn vẫn phải biến sắc.
Chuyện quan trọng như vậy, Hàn Mạc tất nhiên không dám tiết lộ nửa lời.
Trong lúc Hàn Mạc đang chuẩn bị hành động bước kế tiếp, bỗng nghe thuộc hạ báo rằng, có một chiếc xe ngựa đang đứng trước trại của Báo Đột Doanh muốn gặp Hàn Mạc, nhưng không tiết lộ thân phận.
Hàn Mạc vô cùng tò mò, trầm ngâm một lát, mới đích thân ra trước cửa lớn của doanh trại. Đó là một chiếc xe ngựa rất bình thường đang dừng trước mặt, giống những chiếc xe của mã phu ở nông thôn.
Cạnh chiếc xe ngựa, ngoại trừ tên phu xe, có hơn chục tên hộ vệ mặc thường phục, chỉ có điều tuy những tên này mặt thường phục, nhưng Hàn Mạc thoáng qua đã nhận ra, mỗi một tên đều có võ công phi phàm.
Hàn Mạc đang ngạc nhiên thì Tiếu Mộc đứng cạnh gằn giọng nói:
- Các ngươi là ai? Muốn gặp Chỉ huy sứ đại nhân có chuyện gì?
Ngay lúc này, bỗng rèm xe ngựa được vén lên, cạnh cửa sổ hiện ra một gương mặt già nua. Hàn Mạc nhìn thấy gương mặt này, giật nảy mình, vội nói: - Cho bọn họ vào!
Tiếu Mộc cũng có chút hiếu kì, nhưng vẫn vội nói:
- Mở cửa trại!
Hàng rào chắn ngoài cửa doanh trại mở ra, chiếc xe được đám hộ vệ vây quanh, tức tốc tiến vào doanh trại. Hàn Mạc cưỡi ngựa đi trước, dẫn chiếc xe đến trước cửa lều mình, lúc này mới xuống ngựa, tiến về trước, vén chiếc màn xe ngựa lên, đưa tay đỡ lão già này xuống.
Hắn đích thân đỡ lão già vào trong lều, lúc này mới khom người nói:
- Ông ngoại, ông làm sao đến được đây?
Ông lão này, chính là gia chủ Hồ gia Hồ lão thái gia.
Khuôn mặt của Hồ lão thái gia rất khó coi, tuy lão tuổi tác đã cao, nhưng vẫn rất khí thế, trong mắt có vẻ tức giận:
- Mạc nhi, xảy ra chuyện lớn rồi, Tô gia tạo phản!
Hàn Mạc từ trong ngực rút ra một bức thư, đưa cho Hồ lão thái gia, nghiêm nghị nói:
- Ông ngoại cũng biết rồi ạ?
Hồ lão thái gia lạnh lùng cười nói:
- Sao lão phu lại không biết? Cái đầu của lão phu, thiếu chút nữa bị bọn chúng chém rồi!
- Ông ngoại, xảy ra chuyện gì?
Hàn Mạc lúc này mới thấy, trên cổ Hồ lão thái gia có một vết đao, trong lòng hoảng hốt.
Hồ lão thái gia nắm tay nói:
- Lần hành động này bọn chúng đã chuẩn bị trước. Trong kinh tác loạn, sợ rằng quân thế gia ở các quận khởi binh cần vương, vì vậy đã bí mật phái một đội sát thủ tiến đến quận Lâm Dương. Đó là muốn khống chế lão phu và các trưởng lão trong tộc.
Lão nắm chặt tay làm gân xanh nổi lên: - Muốn bắt lão phu, làm gì có chuyện đơn giản như vậy!
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Ông ngoại, những người khác thế nào? Bà ngoại thì sao?
Hồ lão thái gia trợn mắt giận giữ:
- Không biết Tô gia làm thế nào mà huấn luyện được nhiều sát thủ như vậy, giống hệt một bầy chó dữ. Ngay đêm qua, có một đám sát thủ nửa đêm đột nhập vào phủ của ta, đột kích bất ngờ. Lão phu và Ảnh Tử Vệ cản địch, tiếc là địch đến bất ngờ, lại được huấn luyện kĩ càng, thật không dễ đối phó, hơn nữa…bọn chúng không chỉ nhằm vào phủ của ta, mà còn ra tay công kích phủ đệ của sáu đại trưởng lão của Hồ tộc ta.
Lão già lắc đầu than thở nói:
- Đã bao nhiêu năm rồi, chưa bao giờ phát sinh sự việc thế này. Tuy là các phủ đều có hộ vệ, nhưng quả là lơ là cảnh giác… Năm vị trưởng lão bị bắt, đến phủ của ta, bà ngoại ngươi cũng bị kẻ địch khống chế rồi…!
Hàn Mạc nắm chặt tay nói:
- Bọn họ... hiện ở đâu?
Hồ lão thái gia cười lạnh nói:
- Một đời của lão phu, chưa từng bị ai uy hiếp. Muốn bắt người trong tộc của lão phu làm con tin, Tô gia thật quá coi thường Hồ gia ta rồi. Trong lúc này, trong đôi mắt của vị gia chủ của Hồ gia này, lộ ra vẻ giận giữ vô cùng.
Hàn Mạc nhìn vẻ mặt này của lão, lòng như nghẹn lại, dường như đoán được chuyện gì.
- Lão phu đột phá vòng vây trốn khỏi phủ đệ, lập tức triệu tập nhân thủ, lúc đó toán sát thủ đó đã đem những người quan trọng của Hồ gia ta rút khỏi phủ. Nhưng sao lão phu có thể để chúng thoát khỏi, đệ tử của Hồ gia, luyện võ từ nhỏ, không phải gia tộc nào cũng sánh kịp.
Rõ ràng lão vẫn chưa nguôi giận, biểu hiện rất kích động:
- Ba trăm đệ tử, đuổi giết dọc đường, chưa đến rạng sáng, đã giết sạch sào huyệt của bọn sát thủ không chừa một tên.
Trong lòng Hàn Mạc biết, trận đuổi giết đêm qua, nhất định rất kinh hoàng, nhẹ giọng hỏi:
- Những người trong tộc bị toán thích khách bắt thì sao?
- Ba vị trưởng lão đã chết, bà ngoại ngươi…!
Nói đến đây, gương mặt Hồ lão thái gia vô cùng bi thương, trong chớp mắt lại kiên cường nói:
- Có đôi khi không thể tránh được có người chết!
Hàn Mạc buồn bã.
Từ nhỏ đến lớn, trong mắt hắn Hồ lão thái gia là người thân thiện dễ gần, không ngờ trong lúc quan trọng, ông lại cứng cỏi thế này, thậm chút có chút vô tình.
Đứng đầu một tộc, thật không đơn giản.
- Đêm qua lão phu liền chạy đến đây.
Hồ lão thái gia nhìn Hàn Mạc, chậm rãi nói:
- Mạc nhi, trong kinh có biến, cần phải giúp vua bình loạn, Thái tử đang ở biên quan, lần này lão phu đến trước, là mời Thái tử hồi kinh dẫn quân quay về bình loạn... Ta đã truyền lệnh xuống dưới, quân thế gia của Hồ tộc đang tập kết hai ngày này, tập trung khoảng bảy tám ngàn binh mã, không nói chơi đâu.
Ngừng một lúc nói: - Ta nghe nói Tô gia tạo phản dường như binh lực cũng không nhiều. Co dù tập trung quân thế gia của Tô gia, thì binh lực cũng không quá lớn mạnh. Ở đây ngươi có năm nghìn Ngự Lâm Quân, cộng thêm Thái tử điều động quân Tây Bắc, mấy cánh quân tập trung một chỗ, nhất định có thể dẹp loạn binh trong kinh!
Hồ lão thái gia chỉ nghĩ binh biến trong kinh là do Tô gia mưu phản, tuy rằng lão cảm thấy kì quặc vì sao Tô gia lại làm một chuyện liều lĩnh như vậy, nhưng lão không thể ngờ rằng, chủ mưu của cuộc binh biến lần này, lại chính là Thái tử.
Hàn Mạc trong lòng thở dài, chỉ sợ không mấy người nghĩ đến Thái tử chính là kẻ chủ mưu của cuộc binh biến này?
Chỉ có điều lúc này hắn không tiện giải thích, cũng là đang lo lắng về Đông Hải:
- Ông ngoại, nếu bọn họ đã xuống tay như vậy. Liệu có phải là các quận khác... cũng đồng loạt bị công kích?
Hồ lão thái gia thở dài, lắc đầu nói:
- Một khi bọn chúng đã lên kế hoạch, chắc chắn không chỉ đối phó với một mình Hồ tộc ta.
Hàn Mạc im lặng một lúc, cho gọi Tiếu Mộc, căn dặn:
- Ngươi đi gặp Chỉ huy sứ trại Cung Thần Doanh Lăng Vân , chỉ nói với y, ta đã về trại. Đại tướng quân có chuyện giao phó, kêu y tốc hành đến đây!
Tiếu Mộc chắp tay lĩnh mệnh mà đi.
Hàn Mạc lúc này mới nói với Hồ lão thái gia:
- Ông ngoại, theo tin tức truyền tới, hai doanh làm loạn là Phượng Tường doanh và Hỏa Sơn Doanh. Phượng Tường doanh khống chế thành Đông, Hỏa Sơm doanh phong tỏa Cửu Môn, ông không cảm thấy kì lạ sao?
Hồ lão thái gia cau mày, dường như hiểu ra chuyện gì, hạ giọng nói:
- Mạc nhi, không lẽ ngươi muốn nói...!
Hàn Mạc không đợi Hồ lão thái gia nói hết, đã hạ giọng nói:
- Thái tử đã mất tích!
- Mất tích?
Hồ lão thái gia giật mình.
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Phải!
Hồ lão thái gia đột nhiên đứng dậy, cặp mắt sáng lên tiến về phía trước trầm giọng nói:
- Nói như vậy...có thể y đã trở về kinh? Nói xong, lập tức lắc đầu:
- Không thể... không thể...!
Đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén:
- Không lẽ y đến Tây Bắc là muốn đoạt binh quyền?
Trong lòng Hàn Mạc lập tức vô cùng khâm phục, lão hồ ly quả là lão hồ ly, nói không quá ba câu, đã nhìn thấu vấn đề quan trọng.
Hồ lão thái gia từ từ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hàn Mạc, giọng điệu trầm ngâm: - Nếu việc binh biến trong kinh có liên quan đến Thái tử... Thái tử đến đây, chỉ có thể là muốn đoạt binh quyền. Chỉ cần nắm được binh quyền của Tây Bắc, mới lý giải được việc y phát động binh biến trong kinh. Nếu chưa nắm được binh quyền Tây Bắc thì Thái tử và Tô gia không dám to gan như vậy... Không sai. Không có quân Tây Bắc trợ lực, Tô gia phải hiểu rằng, chỉ dựa vào hai doanh Ngự Lâm Quân sẽ nhanh chóng bị tiêu diêt...!
Hàn Mạc lẳng lặng nhìn ông ngoại, cũng không nói lời nào.
- Chỉ có điều... !
Hồ lão thái gia quay đầu nhìn Hàn Mạc:
- Muốn đoạt binh quyền trong tay Tiêu Hoài Ngọc, đó không phải là chuyện quá xa vời sao? Quân Tây Bắc xem Tiêu Hoài Ngọc như thần thánh, không có tiếng nói của Tiêu Hoài Ngọc, Thái tử không thể điều động một binh một tốt của quân Tây Bắc!
Trong lòng Hàn Mạc lại nghĩ có nên đem chuyện Tiêu Hoài Ngọc đã chết cùng với binh phù quân Tây Bắc nói với Hồ lão thái gia, nhưng nghĩ kĩ lại, lúc này tốt nhất không nên nói.
Cho dù hai người là cốt nhục thâm tình, nhưng trong lúc này, binh quyền chưa tới tay chuyện gì cũng có thể xảy ra, một bước cũng phải cẩn thận.
Hồ lão thái gia đúng là ông ngoại của hắn, nhưng cũng là gia chủ của Hồ gia.
Hồ lão thái gia trong lòng vô cùng hoài nghi, suy nghĩ rất lâu, nhưng không thể hiểu được, cuối cùng nói:
- Mạc nhi, cho dù Thái tử thế nào, Tiêu Hoài Ngọc là người rất chính trực. Trong kinh nổi loạn, y nhất định ngồi yên không quản, ngươi cùng ta đi gặp Tiêu Hoài Ngọc mời y điều binh về kinh bình loạn!
Chính lúc này, bên ngoài vọng vào tiếng chân đi trên tuyết, liền nghe tiếng Tiếu Mộc cung kính nói:
- Đại nhân, Lăng chỉ huy sứ đến!
Hàn Mạc lập tức đứng dậy, nói:
- Mời vào!
Tiếu Mộc và Lăng Vân kẻ trước người sau bước vào, đầu tiên Lăng Vân chắp tay chào Hàn Mạc, sau đó trông thấy Hồ lão thái gia đứng kế bên, y cũng nhận ra ngay. Dù sao Hồ lão thái gia cũng là thủ lãnh một gia tộc quyền quý ở quận Lâm Dương. Thành Lâm Dương cách quận Lâm Dương không xa, Hồ lão thái gia cũng thường xuyên đem rượu thịt đến thưởng cho quân Tây Bắc, chỉ là xuất hiện trong lúc này, làm Lăng Vân cảm thấy bất ngờ, y biết rằng tuy lão không phải quan viên, nhưng cũng là nhân vật có tiếng trong nước Yến, vội chắp tay:
- Thái gia!
Hàn Mạc đi thẳng vào vấn đề nói:
- Lăng chỉ huy sứ, trong kinh... có phản loạn!