Tiếng đao gươm loảng choảng, mọi người bỗng nghe một loạt các âm thanh kì lạ bên ngoài trại vang vào, nghe kĩ còn có tiếng ngựa hí vọng vào. Mọi người trong trại lập tức cau mày, một tên tướng lĩnh đứng gần cửa trại chạy đến hất rèm lên xem, chưa thấy rõ động tĩnh bên ngoài đã thấy có một người đứng bên ngoài thần sắc thản nhiên, chính là Chỉ huy sứ Cung Thần Doanh Lăng Vân.
Lăng Vân thần sắc thản nhiên, lạnh lùng nhìn tên tướng lĩnh đang đứng ở cửa trại. Tên tướng đó cau mày, rồi ngẩng đầu ra ngoài xem, mới nhìn đã thót tim, chỉ trong thấy trước cửa đại soái, toàn là binh sĩ võ trang của Cung Thần Cung, người nào người nấy đều cưỡi chiến mã, trên lưng đeo cung tên, trong tay cầm mã tấu, sẵn sàng chiến đấu, nhiều binh sĩ còn cầm đuốc, xung quanh doanh trướng Đại soái ngập tràn sát khí.
Tên tướng đó trong lúc kinh hoàng lập tức nói:
- Cung Thần Cung… nổi loạn!
Vừa nói xong, chúng tướng trong trại cũng kinh ngạc, dường như tất cả các tướng lĩnh Tây Bắc đều đặt tay lên cán đao, chuẩn bị ứng phó bất cứ lúc nào.
Ngũ Thiên Thiệu chậm rãi từ trong trướng bước ra, nhìn Chỉ huy sứ Cung Thần Cung Lăng Vân, gằn giọng quát lớn:
- Lăng Vân, ngươi lại giở trò gì? Ngươi muốn tạo phản hay sao?
Lăng Vân bình tĩnh nói:
- Đại soái từng dặn dò qua ta, quân Tây Bắc chính là đầu tàu, ai muốn phá hoại đầu tàu này, Cung Thần Cung nhất định không khách khí.
- Không khách khí?
Ngũ Thiên Thiệu lạnh cười nói:
- Lăng Vân, ý ngươi muốn nói ai là kẻ phá hoại quân Tây Bắc?
Y dùng đao chỉ thẳng vào Hàn Mạc, lạnh lùng nói:
- Kẻ này chẳng hiểu sao cầm binh phù, rồi mặt dày lớn tiếng đòi điều động binh mã Tây Bắc ta, bụng dạ khó lường, Lăng Vân, bổn tướng lệnh ngươi bắt lấy tên này!
Tuy lúc này Hàn Mạc biểu lộ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng không hề bình tĩnh chút nào.
Tuy y biết Lăng Vân là tâm phúc của Tiêu Hoài Ngọc, lại còn là người đầu tiên Hàn Mạc thương lượng bí mật này với y, nhưng không thể đoán được có tin người này được hay không.
Trước khi Hàn Mạc cử hành hội nghị xuất binh này, đã biết chắc hội nghị lần này sẽ không thuận lợi.
Trước giờ quân Tây Bắc, gần như là một hệ thống quân sự độc lập, tướng lĩnh quân Tây Bắc cũng tự thành lập một hệ thống.
Nếu chỉ dựa vào binh phù, mà làm đám người này tâm phục khẩu phục nghe lời, thì quả là chuyện không thể.
Nếu trong lúc này muốn đám tướng lĩnh này phối hợp hành động với mình, thì nhất định phải có sự ủng hộ của một vị tướng lĩnh có địa vị quan trọng trong quân Tây Bắc, nếu luận chức vị và thế lực, ắt phải nói đến Ngũ Thiên Thiệu nhưng hiện nay Ngũ Thiên Thiêu không những không giúp đỡ, ngược lại còn trở thành chướng ngại vật lớn nhất của mình.
Ngoại trừ Ngũ Thiên Thiệu, người mà Hàn Mạc nghĩ đến chính là Chỉ huy sứ Lăng Vân.
Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, dù gì Tiêu Hoài Ngọc cũng là người đại trung đại nghĩa, vậy người được y trọng dụng như Lăng Vân, cũng nhất định là người có phẩm chất cao quý, chí ít cũng không chống đối lệnh của Tiêu Hoài Ngọc
Hơn nữa cũng chính vì Lăng Vân tay nắm đội quân tinh nhuệ của Cung Thần Doanh, tuy chức vụ không bằng Ngũ Thiên Thiệu, thậm chí không thể sánh với Đô Chỉ huy sứ ba quân, nhưng đã là người được Tiêu Hoài Ngọc trọng dụng, nhất định cũng là nhân vật có thế lực trong quân Tây Bắc. Chỉ cần Lăng Vân thực sự nghe lệnh, ủng hộ mình thì nhất định sẽ có nhiều tướng lĩnh trong quân Tây Bắc sẽ ủng hộ mình.
Tuy trong tay Hàn Mạc có Báo Đột Doanh, nhưng hắn hiểu rất rõ, nếu muốn thống trị quân Tây Bắc, chỉ có thể giải quyết trong nội bộ quân Tây Bắc, tuyệt đối không thể điều động quân binh trong Báo Đột Doanh, làm như vậy sẽ phản tác dụng.
Tuy Báo Đột Doanh cũng là một trong số tinh binh của nước Yến, nhưng dù gì đây cũng là trong đại doanh trại Tây Bắc, nếu Báo Đột Doanh có hành động gì, ở đây có đến ba vạn tướng sĩ đang sẵn sàng ứng chiến.
Hàn Mạc đem tất cả hi vọng đặt trên người Lăng Vân, đó cũng là hi vọng lớn nhất, nhưng cũng là nguy hiểm nhất.
Hắn hiểu rất rõ, nếu trong lúc này Lăng Vân nghiêng về phía Thiên Thiệu, vậy bản thân mình rất nguy hiểm, đồng thời thất bại triệt để. Chỉ cần Ngũ Thiên Thiệu bắt tay với Lăng Vân, giáng cho mình cái tội cướp đoạt binh quyền, vậy các tướng lĩnh lúc nãy mình vừa mới kêu gọi quy hàng, nhất định sẽ liên thủ, đối phó mình.
Nhưng vì muốn đám tướng lĩnh này thực lòng phối hợp với mình, hắn chỉ có thể mạo hiểm một phen.
Một đám tướng lĩnh Tây Bắc bằng mặt không bằng lòng, cho dù vì binh phù mà dằn lòng phối hợp, thì sau này sẽ còn nhiều rắc rối hơn nữa.
Hắn không hi vọng chỉ dựa vào miếng binh phù mà làm đám người này thật lòng thật dạ tâm phục khẩu phục nghe theo, nhưng ít nhất đám người này cũng phải chân thành phối hợp với hắn trong cuộc bình loạn sắp tới.
Hàn Mạc chưa bao giờ nghĩ đến mình có thể thay thế vị trí của Tiêu Hoài Ngọc, trở thành Đại tướng quân Tây Bắc, việc hắn muốn làm bây giờ, chỉ là muốn nhanh chóng thống trị quân Tây Bắc, rồi đem quân nhập kinh bình loạn.
Trong lòng hắn không có ý định cần vương cứu Thánh thượng, hắn chỉ muốn cứu người thân và gia tộc của mình.
Sâu thẳm trong lòng hắn đã vô cùng đau khổ, người thân và gia tộc sống chết không rõ, đang trong miệng cọp, nhưng lúc này hắn lại vô cùng kiên định, luôn giữ thái độ bình tĩnh.
...
Lăng Vân thản nhiên nhìn Ngũ Thiên Thiệu, rồi nhìn Hàn Mạc, cuối cùng nói:
- Tổng binh đại nhân, Đại soái đem binh phù giao cho Hàn tướng quân, là muốn dặn dò Hàn tướng quân dẫn binh vào kinh cần vương. Binh phù Đại soái trong tay Hàn tướng quân có gì đáng ngờ chứ?
Hàn Mạc nghe xong, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngũ Thiên Thiệu cười lớn, lạnh lùng nói:
- Ngươi là đồng đảng của Hàn Mạc?
Lăng Vân nghiêm túc nói:
- Đại soái đã an bài như vậy, nhất định đã suy nghĩ kĩ. Tổng binh đại nhân, ngài khó dễ mọi điều, không coi binh phù ra gì, làm sao giải thích? Binh phù đại biểu uy quyền của ba quân, ngài thấy binh phù mà không quỳ... Ngũ tổng binh, kẻ muốn đoạt binh quyền, ta nghĩ là ngài mới phải?
Ngũ Thiên Thiệu nắm chặt thanh đao, trong mắt rừng rực sát khí, cuối cùng lạnh lùng cười nói:
- Được, nếu đã như vậy, muốn nghe theo ai, tùy các ngươi, bổn tướng nhất định không nghe theo. Tất cả chờ Đại soái trở về tự có quyết định.
Y quay lưng tiến về hướng bên ngoài doanh trại, gằn giọng nói:
- Đi!
Sau lưng y mấy tên tướng lĩnh tâm phúc lạnh lùng cười, rồi theo sau Ngũ Thiên Thiệu rời khỏi doanh trướng.
Lúc này, sao Hàn Mạc có thể để bọn người của Ngũ Thiên Thiệu rời khỏi.
Hàn Mạc hiểu rất rõ, lúc này Ngũ Thiên Thiệu vô cùng phẫn nộ, nhưng dù gì xung quanh doanh trướng Đại soái lúc này đều là người của Cung Thần Doanh, yếu thế hơn người, Ngũ Thiên Thiệu tạm thời chỉ có thể không tranh chấp.
Nhưng Hàn Mạc vô cùng khẳng định, một khi bọn người này rời khỏi nơi đây, tiếp theo sẽ điều động binh mã, quay trở lại làm khó, đến lúc đó không dễ đối phó, thậm chí tướng sĩ đôi bên có thể xảy ra xung đột binh đao.
- Đứng lại!
Hàn Mạc lạnh lùng nói.
Ngũ Thiên Thiệu ngừng bước, nhưng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói:
- Hàn Mạc, đại doanh Tây Bắc có hơn vạn đại quân, Đại soái vắng mặt, bổn tướng mới là người chỉ huy cao nhất ở đây.
Y liếc nhìn hai mươi mấy tên tướng lĩnh đã nghe lệnh Hàn Mạc, lạnh lùng cười nói:
- Không lẽ ngươi nghĩ rằng chỉ dựa vào đám người này, ngươi có thể khống chế hoàn toàn quân Tây Bắc sao? Nếu ngươi dám bất kính với bổn tướng, thì đã là bất kính với tướng sĩ Tây Bắc. Dũng sĩ Tây Bắc đều là những người không chịu nhục, ta nghĩ trước khi ngươi muốn gây bất lợi cho bổn tướng, nên suy nghĩ cho thật kĩ, chớ để trước khi âm mưu chưa thành đã mất mạng ở đây.
Hàn Mạc lạnh lùng ,thản nhiên nói:
- Bổn tướng đã nghĩ kĩ, cũng thấy vô cùng rõ ràng, kẻ nào chống đối quân lệnh sẽ phải chết...!
Hắn nói lạnh lùng, gằn từng chữ một nói:
- Chống ta ... phải chết!
Hàn Mạc vừa nói dứt lời, Ngũ Thiên Thiệu không kiềm chế được nữa, quát lớn, cả người y như một con vượn khổng lồ, phi người bay lên, trực thẳng vào phía Hàn Mạc.
Y xuất thân tướng lĩnh, công phu không chút hư danh, các chiêu đều chắc gọn.
Ánh đao phiếm hàn, thanh đao hướng thẳng về phía đầu của Hàn Mạc, không chút nể tình.
Đến lúc này, y không hề do dự.
Trong lòng y nghĩ rằng, chỉ cần giết chết Hàn Mạc, thì cho dù có là thuộc hạ Cung Thần Doanh của Lăng Vân có bao vây khắp doanh trướng, đến lúc đó cũng không dám thực sự gây bất lợi với y. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.com
Giết chết Hàn Mạc, lấy lại binh phù, y muốn thống trị toàn bộ binh quyền trong đại doanh Tây Bắc thì đã quá dễ dàng.
Y không phải kr ngốc, cũng không phải là kẻ thô lổ chỉ biết động đao gươm, xét về một góc độ nào đó mà nói, cũng là kẻ có chút xảo quyệt, chuyện hôm nay, có vô số điểm kì lạ, Tiêu Hoài Ngọc vẫn không xuất hiện, y nghĩ rằng sự việc có gì đó rất kỳ quái.
Bất kể hiện nay Tiêu Hoài Ngọc như thế nào, ngay lúc này y nắm trọn binh quyền trong tay, thì mới là thượng sách.
Nếu Tiêu Hoài Ngọc không xảy ra chuyện gì, sau chuyện này chỉ cần y thỉnh tội, giải thích một chút, giao lại binh phù là xong, nhưng nếu Tiêu Hoài Ngọc thật đã gặp chuyện, y tóm gọn binh quyền trong lúc này, thì đó là chuyện quá tốt.
Thế nên trong tình cảnh này, chỉ cần nhanh chóng giết chết Hàn Mạc, lấy lại binh phù.
y xuất chiêu nhanh, nhưng động tác của Tiếu Mộc cũng không chậm.
Nhanh như chớp, đánh từ trong ra, đỡ trọn nhát đao linh hoạt của Ngũ Thiên Thiệu. Nhưng phản ứng của Ngũ Thiên Thiệu cũng nhanh không kém, bị Tiếu Mộc đỡ một đao y liền tấn công Tiếu Mộc, chém ngang chém dọc.
Ngũ Thiên Thiệu động thủ, mấy tên tướng tâm phúc sau lưng y lúc đầu có chút bàng hoàng, sau mới không do dự rút đao về phía trước, nhắm thẳng mục tiêu là Hàn Mạc.
Hàn Mạc nhếch mép cười lạnh lùng, nhẹ lắc tay, đã nắm chặt đao trong tay, động tác nhanh nhẹn, nhảy lên chiếc bàn Đại soái, kế đến thân thủ như đại bàng, bay xuống, hai tay nắm chặt cán đao, nhắm thẳng cái đầu của Ngũ Thiên Thiệu mà chém.
Ngũ Thiên Thiệu muốn giết Hàn Mạc trước, vừa đúng ý Hàn Mạc, tiện thể ghép y vào tội phạm thượng nổi loạn, để loại trừ cái chướng ngại vật này.
Tuy kinh nghiệm chiến đấu của hắn không bằng Ngũ Thiên Thiệu, nhưng bất luận tốc độ hay sức mạnh, đều không yếu hơn Ngũ Thiên Thiệu, nhát đao này chứa đầy sát khí, uy lực tràn trề, hướng về đỉnh đầu của Ngũ Thiên Thiệu mà chém.
Ngũ Thiên Thiệu cảm thấy nhát đao của Hàn Mạc quá nhanh nhẹn, liền biến sắc.
Y chưa từng thấy Hàn Mạc xuất chiêu, không thể ngờ rằng người thanh niên trẻ tuổi này lại có võ công phi phàm đến thế.
Lúc này nhát đao của Hàn Mạc đã chém xuống, các vị tướng trong trại đều vô cùng sợ hãi. Còn Ngũ Thiên Thiệu trong phút chốc nhận ra, đưa đao lên đỡ, bỗng nghe một tiếng "keng", xẹt lên tia lửa. Thanh đao trong tay Hàn Mạc đang chém vào lưỡi đao của Ngũ Thiên Thiệu, cả cánh tay phải của Ngũ Thiên Thiệu cảm thấy đau đớn vô cùng, lúc này mới thấy rõ sức mạnh thực sự của người thanh niên trước mặt, quả là mạnh hơn y rất nhiều.
Nhưng y không hề sợ hãi, tuy cả cánh tay dường như tuyệt sức, nhưng y vẫn kiên quyết nắm chặt cán đao không buông tay, trong lúc này nếu nới tay, thì chỉ có con đường chết.
Lúc này Hàn Mạc đã đứng trên bàn, một đao chém xuống, thanh đao của Ngũ Thiên Thiệu vẫn không buông xuống. Hàn Mạc nhanh chóng chém xuống nhát thứ hai, căn bản không cho Ngũ Thiên Thiệu cơ hội xả hơi cho dù chỉ là nửa giây.
Một tên dũng tướng là tâm phúc của Ngũ Thiên Thiệu đứng bên dùng đao chém về phía Hàn Mạc, Tiết Thiệu dùng đao đỡ lại.
Hàn Mạc chém xuống đao thứ hai, một lần nữa chém xuống lưỡi đao của Ngũ Thiên Thiệu. Lúc này Ngũ Thiên Thiệu không còn sức chống đỡ, cánh tay dã dời, thanh đao văng ra khỏi tay, còn thanh đao của Hàn Mạc lại tiếp tục chém xuống, chém ngay lên đầu của Ngũ Thiên Thiệu.