Tô Quan Nhai không chút sợ hãi, lẳng lặng ngồi trên ghế, chờ Hoàng đế chậm rãi trở lại ngồi xuống Long tháp, hắn mới chắp tay nói :
- Thánh thượng bảo trọng long thể!
- Tô ái khanh, ngươi nói Hàn Mạc là loạn thần tặc tử, hắn suất lĩnh phản quân tiến thẳng về Yến Kinh, vậy ngươi có biện pháp ứng phó gì?
Hoàng đế nhận cốc nước trà do Dịch Không Đình đưa tới, hơi nhấp một ngụm.
- Trước khi nhập cung, trong lòng ngươi hẳn là có tinh toán rồi?
Tô Quan Nhai ung dung thản nhiên, giọng vẫn vô cùng cung kính:
- Tất cả xin Thánh thượng định đoạt !
Hoàng đế cười thản nhiên, nói:
- Đại sự trước đây, đều có nội các xử trí. Hàn Mạc hiện giờ làm loạn, ngươi có thể triệu tập thành viên nội các, thảo luận kế sách ứng đối.
- Bẩm Thánh thượng, bên trong nội các, có một số người có quan hệ với Hàn Mạc không bình thường, thông qua nghị sự nội các, chỉ sợ khó có thể ra quyết định.
Tô Quan Nhai chậm rãi nói:
- Đại quân của Hàn Mạc ngày đêm không nghỉ tiến về Yến Kinh, tình thế nguy cấp, không thể trì hoãn, thần xin Thánh thượng định đoạt!
- Tô ái khanh, ngươi có cách gì ứng phó, cứ nói ra.
Hoàng đế chậm rãi nói:
- Đã biết quân tình khẩn cấp, cũng không cần phải lòng vòng quanh co như thế!
Tô Quan Nhai trầm ngâm, cuối cùng nói:
- Thần xin Thánh thượng hạ chỉ, chiêu cáo thiên hạ, Hàn Mạc soái quyền làm loạn, đại nghịch bất đạo, người thần cùng căm phẫn. Xin Thánh thượng hạ chỉ các quận, triệu tập Thành Vệ Quân dẹp quân phản loạn, tiếp đó chiêu cáo quân Tây Bắc, Hàn Mạc là tặc thần, không được cùng hắn mưu phản.
- Triệu tập Thành Vệ Quân?
Hoàng đế nheo mắt:
- Chiêu cáo quân Tây Bắc?
- Đúng vậy.
Tô Quan Nhai gật đầu nói:
- Thánh thượng ra ý chỉ, Thành Vệ Quân các quận thành phải tiến kinh cần vương. Vả lại tướng sĩ Tây Cắc chẳng qua là bị Hàn Mạc che mắt, ý chỉ Thánh thượng thông báo thiên hạ, tướng sĩ quân Tây Bắc sẽ hiểu được nguyên do, đến lúc đó ắt sẽ tự sụp đổ !
Sắc mặt Hoàng đế nhìn Tô Quan Nhai không chút thay đổi.
Lúc y khua môi múa mép, Hoàng đế đã hiểu được ý nghĩ của Tô Quan Nhai.
Hiện giờ trong kinh động loạn, thiên hạ đều biết, diễn viên chính của cuộc loạn này, chính là Tô Vũ Đình, càng nói càng lộ rõ, binh biến trong kinh lần này, chính là gia tộc Tô thị.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tin tức Hàn Mạc suất binh cần vương đã lan ra khắp nơi, quan binh bách tính khắp nơi cũng đều muốn xem đội quân cần vương của Hàn Mạc, mà Tô gia, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.
Kế hoạch Tây bắc của Thái tử thất bại, trực tiếp bị bộ tộc Tô thị dìm xuống nước.
Tô gia, dường như đã được định trước sẽ đi theo con đường diệt vong.
Nhưng hôm nay Tô Quan Nhai tiến cung, khoa môi múa mép, cũng là có đối sách cải tử hoàn sinh, coi Hàn Mạc là phản quân, Tô gia sẽ thoát khỏi tội danh phản loạn.
Đương nhiên, lúc này, Hoàng đế trở nên quan trọng.
Tại thời khắc này, Hoàng đế đã có tuyên án ai là phe chính nghĩa.
Ngài chăm chú nhìn Tô Quan Nhai, khóe miệng điểm nụ cười kỳ lạ, chậm rãi nói:
- Tại sao trẫm phải hạ chỉ? Ngươi nên hiểu, khi ý chỉ vừa ra, không chỉ là một đạo ý chỉ..
Hoàng đế biết rõ âm mưu trong đó.
Một khi ra ý chỉ thật sự, chiêu cáo thiên hạ Hàn Mạc chính là loạn thần tặc tử, như vậy cũng chẳng khác nào Hoàng tộc và Tô gia liên kết với nhau, nói cách khác, sau đó Hoàng tộc nhất định sẽ liên kết thế lực của mình cùng với Tô gia ứng phó với cái gọi là "phản loạn" của Hàn Mạc.
Hoàng tộc hiện giờ tuy không thể nói là hùng mạnh, nhưng so với lúc trước, thực lực cũng gia tăng không ít.
Nói trắng ra hai nhà Diệp Ngô lưu lại Quận Bột Châu, bây giờ bị khống chế trong tay Hoàng tộc.
Thủ Triệu Tịch quận Bột Châu là phái trung thần của Hoàng đế, quan viên khắp nơi trong quận Bột Châu cũng đều theo sự sắp xếp của Hoàng tộc. Thế gia tuy cũng có số ít quan viên nhậm chức ở Bột Châu nhưng đều không có quyền hành trong tay, căn bản không có bất kỳ ảnh hưởng gì ở quận Bột Châu cả.
Sau khi Diệp Ngô tạo phản, quyền thế Triệu Tịch Tiều càng gia tăng, hắn cũng là một quan lại, có khả năng trấn thủ một phương.
Dư chấn Diệp Ngô phản loạn, đã bị Triệu Tịch Tiều bình định. Một năm nay, Triệu Tịch Tiều chăm lo việc nước, quản lý có phương pháp. Quận Bột Châu cũng rất ổn định, hơn nữa quận Bột Châu vốn là nơi giàu có và đông đúc nhất Yến quốc, lại là phạm vi thế lực của Hoàng tộc, càng thêm được che chở, một năm nay không những càng thêm phát triển dân sinh, mà còn không ngừng phát triển quân lực.
Hiện giờ Thành Vệ Quân của quận Bột Châu đã đạt tới ba vạn binh lực, hơn nữa trong kho được trang bị lượng lương thực khổng lồ, nếu Hoàng đế có ý cần dùng binh, từ quận Bột Châu điều ra 35 vạn binh lực cũng không thành vấn đề.
Tô Quan Nhai đương nhiên là rất rõ điều này.
- Thần biết.
Ánh mắt Tô Quan Nhai lóe lên, nhìn Hoàng đế.
- Thánh thượng, sau khi trận chiến này qua đi, thần xin thoái triều ở ẩn.
Hoàng đế cười thản nhiên, nói:
- Sao?
Tô Quan Nhai chậm rãi nói:
- Thần biết, những năm gần đây, Thánh thượng vẫn muốn làm cho Đại Yến dân giàu nước mạnh, nhưng….trên đường rất nhiều chông gai, thần lần này, xin theo Thánh thượng, dọn dẹp chông gai trên đường!
Hoàng đế thản nhiên cười.
Chông gai trên đường?
Chẳng phải là thế gia các ngươi sao?
- Quan viên thế gia, hiện giờ đều bị khống chế trong tay Phương Tường Doanh.
Đã đến thời khắc sinh tồn, Tô Quan Nhai cũng không tiếp tục quanh co:
- Chỉ cần Thánh thượng hạ chỉ, diệt trừ Hàn Mạc, như vậy đám quan viên thế gia bị Phương Tường Doanh khống chế, sẽ không thể làm loạn. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - http://truyen360.com
Hoàng đế chỉ nhìn y, không nói lời nào.
- Trước đây Tiêu Hoài Ngọc nắm trong tay quân Tây Bắc, Thánh thượng không đành ra tay với bọn chúng, nhưng bây giờ Hàn Mạc suất binh, chỉ e Tiêu Hoài Ngọc đã bị Hàn Mạc làm hại.
Tô Quan Nhai bình tĩnh nói:
- Đây đúng là thời cơ tốt, có thể diệt trừ những tên bất trung này. Thần nguyện đi theo Thánh thượng, hoàn thành đại nghiệp!
Hoàng đế cười rộ :
- Tô ái khanh, ý của ngươi, trẫm hiểu rõ!
Ánh mắt ngài sắc bén:
- Tô ái khanh tự biết không phải đối thủ của Hàn Mạc, cho nên vào cung, chỉ là muốn trẫm bảo vệ Tô gia các ngươi.
Tô Quan Nhai thần sắc bình tĩnh, mỉm cười nói:
- Thần không dám lừa gạt Thánh thượng, thần quả thật có lòng này, muốn xin Thánh thượng long ân chiếu cố, chẳng qua, thần lại không biết cách làm một mình. Thánh thượng là minh quân, đương nhiên hiểu rõ, chỉ cần đánh đổ Hàn Mạc, như vậy quân Tây Bắc sẽ nguyện trung thành với Thánh thượng, đến lúc xử lý lũ bề tôi bất trung đó, cho dù thế gia làm loạn, trong tay Thánh thượng có quân Tây Bắc, Ngự Lâm Quân, còn có Thành Vệ Quân các quận, đủ để bình định thế gia làm loạn.
Hoàng đế thản nhiên cười nói:
- Nói như vậy, Tô ái khanh muốn trẫm hạ chỉ?
Tô Quan Nhai đứng dậy, khom người nói:
- Tất cả theo sự quyết định của Thánh thượng!
Hoàng đế thở dài:
- Tô ái khanh, trẫm…chỉ sợ làm cho ngươi thất vọng rồi !
Tô Quan Nhai nhíu mày.
- Trẫm không thích binh đao.
Hoàng đế tiến sát lại, thấp giọng nói:
- Trẫm chỉ có thể đồng ý với ngươi, Long Tường Doanh và Lang Giáp Doanh sẽ không động thủ đối với Tô gia các ngươi. Tô gia các ngươi muốn ngăn cản Hàn Mạc, để xem Tô gia các ngươi có bao nhiêu năng lực!
Khóe mắt Tô Quan Nhai nheo lại, nhưng vẫn cười nói:
- Thánh thượng chẳng lẽ không lo Hàn Mạc thật sự khống chế được quân Tây Bắc?
Y liếc hoàng đế một cái, chậm rãi nói:
- Thánh thượng không lo lắng xuất hiện một Tiêu Hoài Ngọc thứ hai?
Hoàng đế thản nhiên nói:
- Trẫm lo lắng rất nhiều chuyện, nhưng… Trẫm rất ghét bị người khác lợi dụng.
Tô Quan Nhai há miệng thở dốc, cuối cùng không nói ra được lời nào, y chỉ cúi đầu thi lễ, bình tĩnh nói:
- Một khi đã như vậy, thần không còn lời nào để nói, thần xin cáo lui!
…….
Nhìn Tô Quan Nhai rời khỏi đại môn, Hoàng đế mới nở cụ cười lạnh, xoay người, Dịch Không Đình tiến đến, đỡ Hoàng đế ngồi xuống bên giường.
- Lão nô vốn tưởng Thánh thượng sẽ đồng ý Tô Quan Nhai.
Dịch Không Đình bưng chén trà lên cho Hoàng đế, hạ giọng nói:
- Lời của Tô Quan Nhai, dường như rất có lý.
- Có lý, nhưng là nói dối.
Hoàng đế cười thản nhiên nói:
- Hắn muốn bịt mắt bịt tai trẫm, chỉ muốn làm cho trẫm nhìn thấy cơ hội, không muốn làm trẫm nhìn thấy hung hiểm trong đó.
Hoàng đế nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, mới chậm rãi nói:
- Nghe ra, quả thật là cơ hội ngàn năm có một, dường như thật sự có thể diệt trừ thế gia, nhưng đây chỉ là nhìn thấy cơ hội, trên thực tế quả thực là cạm bẫy trùng trùng. Tô gia đi vào bước đường cùng, đây là muốn trẫm và hắn cùng mạo hiểm.
- Ý của Thánh thượng là?
- Trong tay trẫm quả thật có Ngự Lâm Quân, còn có quân của Triệu Tịch Tiều.
Hoàng đế chậm rãi nói:
- Nhưng ý chỉ của trẫm, thật sự có thể làm cho quân Tây Bắc trung thành? Hàn Mạc nếu có thể nắm trong tay quân Tây Bắc, trong tay ắt có binh phù, binh phù vốn trong tay Tiêu Hoài Ngọc, nếu không được Tiêu Hoài Ngọc cho phép, Hàn Mạc sao có thể lấy được binh phù? Bất kể Hàn Mạc lấy được như thế nào, trẫm vẫn cảm thấy Hàn Mạc có thể nắm trong tay quân Tây Bắc, mà không phải chỉ vì dựa vào sự giúp đỡ của Tiêu Hoài Ngọc. Mệnh lệnh của Tiêu Hoài Ngọc đối với quân Tây Bắc lớn hơn thánh chỉ của trẫm, trẫm cũng không cảm thấy, nếu chỉ có thánh chỉ, thì đủ khiến cho quân Tây bắc thoát khỏi tay Hàn Mạc.
- Trong miệng Tô Quan Nhai, quân thế gia dường như không thể chịu nổi một kích?
Hoàng đế cười lạnh nói:
- Thật sự vớ vẩn. Vả lại bất luận quân thế gia các nơi, chỉ nói một quận Đông Hải, trong tay Hàn Huyền Linh có thể là có trên vạn người Đông Hải trấn phủ quân. Không loại trừ Hàn Huyền Linh không thể bình định Đông Hải được.
Chén trà trong tay Hoàng đế đưa cho Dịch Không Đình.
- Tô Quan Nhai gặp trẫm, muốn trẫm hạ chỉ, một là vì ứng phó Hàn Mạc, mục đích khác là muốn mượn danh nghĩa của trẫm, tru sát các quan viên thế gia khác.
- Tru sát quan viên thế gia, đối với Thánh thượng chẳng lẽ không có lợi?
Dịch Không Đình hạ giọng nói:
- Nếu như thật sự xử tử bọn người Tiêu thái sư Hàn Huyền Đạo, thế gia nhất định sẽ sụp đổ!
- Đúng vậy, những người này chết đi, thế gia nhất định sẽ suy sụp, thậm chí sẽ sụp đổ.
Hoàng đế khẽ thở dài:
- Nhưng Đại Yến ta ắt sẽ loạn.
Hoàng đế khẽ vuốt chòm râu nói:
- Những quan viên thế gia này, đều là rường cột của các tộc, có uy vọng rất cao trong các tộc. Nếu Tô Quan Nhai mượn danh nghĩa của trẫm giết bọn chúng. Ngươi nói xem dân chúng, thế gia các quận sẽ oán hận ai?
Trong ánh mắt Hoàng đế lộ tia hàn quang, cười lạnh nói:
- Đương nhiên là oán hận trẫm. Khi đó, quân thế gia ắt sẽ bạo động, cho dù trẫm có Ngự Lâm Quân, cho dù có quân Bột Châu, đến lúc đó bạo loạn bốn bề, binh mã hoảng loạn, trẫm…chẳng lẽ để cho tình hình đó xảy ra? Trước khi trẫm nắm được trong tay quân Tây Bắc, đám người của Hàn Huyền Đạo tuyệt đối không thể dùng ý chỉ của trẫm để giết!
Dịch Không Đình nghe vậy, khẽ gật đầu nói:
- Đại Yến không thể loạn!
Hoàng đế cũng gật đầu nói:
- Đúng vậy, hiện giờ tuy Ngụy Khánh tranh chấp binh đao, Đại Yến ta không thể cuốn vào trong đó, nhưng một khi Đại Yến ta nổi loạn, ai dám đảm bảo bọn chúng sẽ không có tính toán khác, rình rập Đại Yến ta?
- Ý của Thánh thượng, là tọa sơn quan hổ đấu?
Dịch Không Đình hạ giọng nói:
- Nhìn Tô gia và Hàn Mạc tranh chấp?
Hoàng đế thản nhiên cười nói:
- Tọa sơn quan hổ đấu thật không tồi, nhưng trẫm còn muốn mượn đao giết người !
- Mượn đao giết người?
Dịch Không Đình híp mắt lại, ánh lên ý cười, dường như hiểu được điều gì.