Hàn Huyền Đạo lúc này đã hiểu, Tô Quan Nhai ngày hôm nay đến, chính là bởi vì tình thế bức bách.
Đại quân thế gia của Tô Quan Nhai thất bại ở ngoài thành, át chủ bài cuối cùng đã dùng hết, thực lực hiện nay trong tay Tô gia đã không thể chống lại đại quân của Hàn Mạc ở ngoài thành.
Tuy rằng Tô gia đã khống chế quan lại triều đình trong tay, thậm chí có cả người thân của Hàn Mạc, nhưng Tô Quan Nhai ngược lại vẫn không dám khẳng định người thanh niên mà mình đã quá xem thường này sẽ dễ dàng thỏa hiệp với mình.
Hơn nữa ông ta còn phải đề phòng Hoàng đế nguy hiểm ở trong cung, bất cứ lúc nào cũng có thể ở phía sau chém tới một đao.
Khi Thái tử thất bại thảm hại ở Tây Bắc, Tô gia gần như đã đi đến đường cùng, Tô Quan Nhai ở thời khắc nguy cấp, lợi dụng con át chủ bài sau cùng trong tay, tiến hành trận cuối cùng.
Chỉ tiếc là trận chiến sinh tử của Tô gia này, Thế Gia Quân đã bị Hàn Mạc dẫn đại quân đánh cho đại bại tứ tán, muốn trong một khoảng thời gian ngắn một lần nữa tập kết vùng lên, hiển nhiên không có khả năng đó. Mà Hàn Mạc trong tay không những có kỵ binh hùng mạnh, còn có bộ binh trên đường tiến quân vào kinh, nếu thật sự muốn đánh, thì mặc dù có tường thành kiên cố, nhưng Tô Quan Nhai rất hiểu, thành Yến Kinh bị công phá chỉ là chuyện sớm hay muộn, đến lúc đó Tô gia chắc chắn cũng sẽ diệt vong.
Tô gia lúc này thật sự là đang ở bên vách núi.
Tô Quan Nhai chung quy chính là một con cáo già, trong tay lão ta nắm được nhiều con tin, trong thời khắc nguy cấp liền nghĩ tới, một mặt cũng không phải đem con tin ra uy hiếp Hàn Mạc, mà áp dụng thủ đoạn cao minh.
Hàn Huyền Đạo khẽ vuốt chòm râu, nhất thời không nói gì, mà con ngươi mắt ông ta, cũng lóe ra những ánh hào quang kỳ lạ.
- Vị đó ở trong cung, đóng cửa không ra, đơn giản chính là tọa sơn quan hổ đấu, muốn nhìn hai nhà chúng ta quyết chiến tới cùng.
Tô Quan Nhai cười nhạt nói:
- Hai bộ tộc chúng ta, đều là đại dân tộc nước Yến, sao có thể làm quân cờ của hắn? Hắn đối với chúng ta bất nhân, muốn chúng ta đuổi cùng giết tận, chúng ta sao có thể khiến hắn được như ý? Huyền Đạo huynh, ngươi là người sáng suốt, trong lúc này, đi con đường nào, ngươi chắc hẳn không thể không biết.
Hàn Huyền Đạo thản nhiên cười, nói:
- Ý của ngươi, là muốn ta ra mặt, khuyên Hàn Mạc lui binh?
Tô Quan Nhai cười nói:
- Chính là muốn mời Huyền Đạo huynh ra mặt. Chỉ cần Huyền Đạo huynh ra mặt, hai nhà chúng ta có thể hóa giải can qua làm chỗ thâm tình, từ đó có thể tụ hợp quân lính, đem kẻ nguy hiểm kia từ trên ngai vàng kéo xuống.
Hàn Huyền Đạo cười to nói:
- Tô Quan Nhai, người đời nói ngươi tác phong nho nhã, chính là viên quan nho nhã bậc nhất của Đại Yến ta, hôm nay xem ra, quả nhiên là trong lòng khâm phục muôn phần.
Lập tức cầm cuốn sách lên, bình tĩnh nói:
- Hàn Mạc vốn là đứa trẻ ngỗ nghịch, từ nhỏ đã khó dạy bảo, lúc này cho dù ta ra mặt, nó cũng không nghe ta khuyên, huống hồ… Xem Nhai huynh lúc này đặt cược vào Hàn Huyền Đạo ta, tội mưu phản, đổ lên người Hàn Huyền Đạo, lại muốn vu cho Hàn gia tội đầu sỏ mưu phản, ngươi cảm thấy Hàn mỗ sẽ đồng ý sao?
Miệng ông ta nổi sung ý coi thường:
- Quan Nhai huynh nếu muốn lấy mạng của ta, cứ vung tay lên, những làn tên đó lúc nào cũng có thể lấy mạng của Hàn Huyền Đạo cả.
Khóe mắt Tô Quan Nhai điên đảo.
Mưu đồ thật lớn nhưng Hàn Huyền Đạo chỉ nghe sơ qua đã cự tuyệt, sắc mặt lão ta tức khắc trở nên cực kỳ khó coi.
- Huyền Đạo huynh không suy nghĩ cho mình, chẳng lẽ cũng không lo lắng cho người nhà?
Tô Quan Nhai lắc đầu thở dài:
- Dương Quan đường lớn ở ngay trước mắt, huynh vì sao phải chọn đường chết mà đi?
Hàn Huyền Đạo chỉ nhìn cuốn sách, chậm rãi nói:
- Xem ra Nhai huynh hẳn là chưa từng nghe qua một câu nói?
- Câu gì?
- Bậc quân tử, có việc nên làm, có việc không nên làm!
Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói.
Tô Quan Nhai thở dài:
- Có việc không nên làm mà có năng lực làm, Huyền Đạo huynh cố chấp không tỉnh ngộ, chỉ e không đợi được tới ngày có thể làm!
Lão ta chắp tay nói:
- Bất luận Huyền Đạo huynh là quân tử hay ngụy quân tử, có thể xem thường cái chết, Tô Quan Nhai kính ngươi vài phần!
Lão ta lập tức thản nhiên cười, chắp hai tay ra sau lưng mà đi.
Thôn Đường Thụ không phải là một thị trấn lớn, người trong trấn cũng không nhiều, nhưng giờ phút này, thị trấn này cũng trở thành nơi dừng chân của quân Tây Bắc.
Đại chiến sắp tới, sách nhiễu dân chúng cũng là việc cực chẳng đã.
Thực phẩm trong thôn không phải nhiều, nhưng dân chúng nơi này nghe nói quân đội từ Tây Bắc tới, là quân đội của Tiêu đại tướng quân quay về kinh dẹp quân phản loạn, không ít người đã chủ động lấy lương thực trong nhà đem ra.
Tất cả tướng sĩ đều giữ nghiêm kỷ luật quân đội, lại tìm trong thôn một vài nhân vật uy tín, cử họ đứng đầu, đem những vật sở hữu của dân ghi vào trong danh sách, khi trở lại sẽ bồi thường gấp bội.
Hàn Mạc từ kinh thành đến đây, khi tìm được con đường đi vào thị trấn, đại quân đã ở thôn Đường Thụ nghỉ ngơi và hồi phục gần hai ngày, mà lúc này đã là lúc hoàng hôn, gió tuyết đã ngừng rơi, chỉ có điều tuyết đọng lại càng dày thêm.
Cách thị trấn có mấy dặm đường, từ sớm đã có kỵ binh trinh sát tuần tra ở ngoại vi tiến vào trong thôn thông báo, khi Hàn Mạc đi vào thôn, các tướng lĩnh đều qua đây nghênh đón.
Hàn Mạc xoay người xuống ngựa, các tướng lĩnh đều vui mừng, Hàn Mạc chắp tay, nhìn thấy trong đám tướng lĩnh một vị trung niên, cả người giáp trụ, vẻ mặt phong sương, nhưng toàn thân tràn đầy tràn đầy khí phách.
- Nhị bá!
Hàn Mạc kinh ngạc, hắn thật sự không ngờ, là Đông Hải Trấn Phủ Quân Tổng đốc Hàn Huyền Linh.
Hắn giật mình, tiến lên hai bước, quỳ một gối xuống trước mặt Hàn Huyền Linh, nhất thời tâm tư xáo động không ngừng.
Hàn Huyền Linh sang sảng cười rộ lên, một bàn tay nắm lấy tay Hàn Mạc, nâng hắn đứng lên, cười nói:
- Tiểu Ngũ, thân thể cường tráng hơn rồi!
Hàn Mạc gãi gãi tai, nhưng lại có chút ngây ngốc cười rộ lên. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.com
Đến mấy ngày liền, tinh thần Hàn Mạc dồn nén, áp lực thật lớn, nhưng cố gắng để chống cự, lúc này nhìn Hàn Huyền Linh, hắn chỉ cảm thấy trong lòng mình dường như vừa nhấc được một tảng đá xuống, vô cùng thoải mái.
Bên ngoài trời đông giá rét, các tướng sĩ cũng không nói nhiều, cùng nhau vào trong một phòng nghỉ. Bên trong lò sưởi ấm cúng, thực sự rất ấm áp, các binh sĩ đều bỏ mũ giáp xuống, rũ bỏ tuyết đọng trên người, lúc này mới ở trong phòng ngồi xuống.
Chờ mọi người ổn định chỗ ngồi, Hàn Mạc mới hướng về phía Hàn Huyền Linh hỏi:
- Nhị bá, người tại sao lại tới chỗ này?
Hàn Huyền Linh vuốt chòm râu nói:
- Mấy ngày trước, đột nhiên thành Đông Hải xuất hiện một đám thích khách…
Hàn Mạc nghe vậy, lập tức nghĩ tới đám thích khách đã xuống tay với Hồ thị đã gặp ở quận Lâm Dương, không chút nghi ngờ, trong kế hoạch của Thái tử, khẳng định đã phái hàng loạt thích khách bắt cóc các trưởng lão thế gia của các quận, Hàn tộc cũng không thể nào tránh né được.
Hắn xem xét khắp nơi, cũng không nhìn thấy Hồ lão thái gia, nhất thời cũng không đừng được, vội vàng hỏi:
- Người trong nhà như thế nào? Đại gia gia và ông nội tình hình hiện nay ra sao?
Hàn Huyền Linh xua tay cười nói:
- Không cần lo lắng. Nói đến cũng khéo, mấy ngày đó, đại gia gia cao hứng triệu tập các trưởng lão trong bộ tộc, đang đi thuyền du ngoạn trên biển…
Hàn Mạc ngẩn người.
Đây cũng là thật khéo thay.
Lại nghe Hàn Huyền Linh tiếp tục nói:
- Ban đầu đám thích khách đó hành động bí ẩn, ngay từ đầu cũng không phát hiện ra, nhưng bọn họ tự nhiên nhằm hướng các trưởng lão mà xông tới, biết rõ đám người này có tâm ý, chỉ tiếc bọn họ tay trắng, không thu hoạch được gì. Cũng có nguyên nhân là bọn họ háo hức vội vàng hấp tấp, động tác khó tránh khỏi mạnh tay, ở trong thành âm thầm lục soát tìm kiếm, bị người chúng ta phát hiện, tức thì tập hợp mọi người, đưa người bao vây trong thành Đông Hải, giết hầu như không còn ai.
Thành Đông Hải là nơi ở của Hàn tộc, có rất nhiều cao thủ của Hàn tộc cùng Ảnh Tử Vệ, đám thích khách đó bị vây trong thành, đương nhiên là kết cục cực kỳ thê thảm.
Hàn Mạc trong lòng vẫn như cũ cảm thấy sự việc này thực là kỳ lạ vô cùng.
Khi Đại tông chủ còn trẻ thích ra biển, mọi người đều biết, chỉ là theo thời gian, gần mười năm nay tuổi đã cao, gần như không có lên thuyền ra biển. Cho dù từng rời bến, cũng rất ít thấy ra biển vào ngày mùa đông.
Nhưng lúc này đây, chẳng những là rời bến vào ngày mùa đông, hơn nữa các trưởng lão trong bộ tộc đều đưa theo hết, việc này quả có chút khác lạ.
Chằng lẽ Đại tông chủ trước khi đi đã biết sẽ có rất nhiều thích khách tới Đông Hải bắt cóc?
Điều này sao có thể?
Hàn Huyền Linh nhìn vẻ mặt Hàn Mạc, không khỏi lo lắng, hỏi:
- Tiểu Ngũ, ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ cơ thể không được khỏe sao?
Tiếu Mộc cũng nói:
- Tướng quân, người mấy ngày không nghỉ, chi bằng trước tiên nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ quay lại tiếp tục nghị sự.
Các tướng lĩnh lúc này đều khuyên Hàn Mạc nên nghỉ ngơi. Bọn họ đều thấy, thành Yến Kinh cao lớn chắc chắn, may ra bộ binh mới vượt qua được, lúc này dựa vào kỵ binh càng không thể công thành, cho nên lúc này cũng không thể hành động.
Hàn Mạc mỉm cười lắc đầu, tuy rằng thoạt nhìn rất mỏi mệt, nhưng trong mắt hắn ngược lại ánh mắt vẫn rạng ngời, hướng về phía Hàn Huyền Linh hỏi:
- Nói như vậy, trong tộc vẫn bình an vô sự?
Hàn Huyền Linh sắc mặt hơi khó coi, nắm tay nói:
- Tô gia huấn luyện được những tử sĩ này, quả thực là một đám dã thú, để tiêu diệt bọn chúng, trong bộ tộc cũng tổn hại không ít người. Ngay từ đầu ta còn cho rằng đám đám người đó đều là do người nước Ngụy phái tới, sau này nghe được tin tức trong kinh thành, mới biết Tô gia mưu phản, đám thích khách đó, đương nhiên là người của Tô gia phái tới.
Giọng nói Hàn Huyền Linh chứa chất phẫn nộ cực độ:
- Bọn chúng lòng lang dạ sói, mỗi người phải tru di. Ta nghe được tin tức, lập tức cùng Dương quận thủ bàn bạc, rút ra năm trăm kỵ binh giữ thành Đông Hải, tự mình đi trước dẫn đầu hướng về kinh thành làm tiên phong tìm hiểu, Dương quận thủ dẫn mười ngàn Thành Vệ Quân theo sau nhằm hướng kinh thành đi tới…!
Các tướng sĩ nghe vậy, lập tức đều cực kỳ phấn chấn.
Hàn Mạc trong lòng biết Hàn Huyền Linh lo lắng an toàn người bộ tộc ở trong kinh, lúc này mới dẫn đầu mấy trăm kỵ binh cấp tốc đi tới.
- Tuy nhiên chưa tới kinh thành, trên đường cũng đã đụng độ với một đội hội binh, vừa đánh vừa hỏi, mới biết là hội binh của Tô gia.
Hàn Huyền Linh nhìn Hàn Mạc, trong đôi mắt hiện ra vẻ vui mừng:
- Theo lời của bọn họ khai thì biết, quân Tây Bắc các ngươi đánh một trận đại thắng, lấy quân mỏi mệt đánh tan quân thế gia gấp ba lần…!
Ông ta nhìn khắp các tướng lĩnh liếc mắt một cái, thở dài:
- Dưới trướng của Đại tướng quân, quả nhiên là tinh binh dũng tướng, quân Tây Bắc Đại Yến ta, quả thực đánh đâu thắng đó.
Tướng sĩ đều chắp tay, dõng dạc nói:
- Đều là Hàn tướng quân có cách cầm binh, sắp đặt mai phục … Một trận chiến này, cũng không chỉ đánh bại thân thể của bọn họ, quan trọng nhất là, đập tan tư tưởng của đám quân mưu phản này. Người dùng binh, đánh vào tâm lý chiến đấu, diệu kế của Hàn tướng quân, hoàn toàn đã đánh tan trái tim của phản quân!
Các tướng lĩnh khác cũng liên tục gật đầu.
Hàn Mạc dẫn kỵ binh ngày đêm cấp tốc chạy tới Yến Kinh, vốn là bước đầu tiên đẩy lui quân địch, cố tình lộ ra sơ hở, khiến Tô gia dùng tới con át chủ bài cuối cùng lớn nhất trong tay, lại thiết lập đặt bẫy đem Thế Gia Quân gói vào trong, cuối cùng mới đánh tan phản quân.
Từ đầu tới đuôi, tương kế tựu kế, trong lúc chúng lơ là, liền đem phản quân chủ lực thanh trừ, có thể nói gọn gàng cực kỳ.
Tướng lãnh Tây Bắc đều là Tiêu Hoài Ngọc tuyển ra, tất cả đều là tướng tài, nếu là Tần Lạc hoặc là Vương Tư Viễn làm Chủ tướng, cũng chưa chắc nghĩ ra được kế sách như vậy. Nhưng Hàn Mạc tuổi còn trẻ, đem toàn bộ cuộc chiến nắm trong tay, thực là khiến tướng sĩ thán phục, trong lòng càng xác định, Tiêu Hoài Ngọc nhất định là biết Hàn Mạc là tướng tài, lúc đấy mới giao binh phù cho Hàn Mạc.