Hai vợ chồng vừa mới dùng xong điểm tâm sớm, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng kêu:
- Thiếu gia, lão gia chờ ngài ở thư phòng, nhắc ngài nhanh chóng qua.
Hàn Mạc vừa nghe đã nhận ra giọng Hàn Thanh.
Hắn tiếp nhận khăn gấm Tuệ Nương đưa qua, xoa xoa khóe miệng, đứng dậy nói:
- Ta tới chỗ phụ thân trước.
Hắn nói với Tuệ Nương.
- Chiếu cố thiếu phu nhân thật tốt!
Tuệ Nương lại cười nói:
- Thiếu gia yên tâm.
Nàng lập tức lấy áo lông cừu, hầu hạ Hàn Mạc mặc vào.
Lúc này Hàn Mạc mới ra cửa, Hàn Thanh đã sớm chờ đón, hai người liếc nhau, hết thảy không cần phải nói.
Xuyên qua đình viện, tới ngoài thư phòng Hàn Huyền Xương, đi thẳng vào đã thấy Hàn Huyền Xương đang ngồi trên ghế thư phòng, nhắm mắt dưỡng thần, thấy Hàn Mạc đi vào, Hàn Huyền Xương mới mở to mắt, nhìn con trai mình, khóe miệng lộ ra nụ cười, nhưng rất nhanh liền nghiêm trang lại, trầm giọng hỏi:
- Ngày đó nếu không phải Đường Minh Ngô lâm trận phản chiến, nếu không có Tô Vũ Đình chịu chết dừng loạn, con sẽ lựa chọn thế nào?
Trong đôi mắt hắn có vẻ ác liệt khác thường, mà vẻ mặt lại vô cùng ngưng trọng:
- Vì những nữ quyến trên thành kia, vì cái gọi là nhân nghĩa, liền thật sự đáp ứng yêu cầu của Tô Quan Nhai, để bọn họ rút khỏi kinh thành sao?
Ngày đó sau khi Tô Vũ Đình chết, cha con hai người đều có việc riêng, rất nhanh đều tự phân ra xử lý công việc, cũng không có thời gian nói chuyện với nhau, hôm nay thật vất vả có cơ hội, Hàn Huyền Xương mở miệng liền chất vấn.
Hàn Mạc đứng trước mặt Hàn Huyền Xương, trầm ngâm một lát, rốt cục nói:
- Lúc nhỏ phụ thân từng dạy con, thân là nam nhi, một thân xương máu, chính là dùng để bảo vệ người nhà, tan xương nát thịt cũng không tiếc.
Vẻ mặt ngưng trọng của Hàn Huyền Xương hơi hòa hoãn một chút, gật đầu nói:
- Cha từng nói lời này.
- Hiện giờ chuyện tới trước mắt, trên đầu thành có di nương, có đại bá mẫu, có đại tẫu, có Lão Thái Quân, có nhạc mẫu… !
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Những người này đều là người nhà, nếu dựa theo lời phụ thân dạy con lúc trước, đó là không tiếc mọi giá phải cứu bọn họ. Nếu không, cho dù bình định phản quân, lại mất người nhà, đó cũng tương đương thất bại!
Hàn Huyền Xương nhíu mày, trừng mắt liếc Hàn Mạc, nhưng cuối cùng thở dài nói:
- Trước tiên con ngồi xuống nói chuyện!
Chờ Hàn Mạc ngồi xuống bên cạnh, hắn mới tiếp tục nói:
- Cũng không phải cha lòng dạ độc ác, nhưng con phải biết rằng, có đôi khi lòng dạ đàn bàn, không những không cứu được người mình muốn cứu, trái lại sẽ gặp phiền toái lớn hơn.
Hắn nâng chén trà nóng đã pha tốt bên cạnh lên, nhẹ nhàng vỗ về mặt chén, chậm rãi nói:
- Con có nghĩ qua, nếu không có biến cố, con thật sự đáp ứng yêu cầu của Tô Quan Nhai, sau này sẽ tạo thành hậu quả gì?
Hàn Mạc ngồi yên, không nói gì.
- Kháng chỉ trước mặt mọi người, chỉ một tội này cũng đủ chém đầu con, cho dù lấy công chuộc tội, lưu lại tính mạng, con cũng không tránh được bãi quan miễn chức.
Hàn Huyền Xương nghiêm nghị nói:
- Mà cha đã khuyên bảo con từ rất sớm, nhiệm vụ quan trọng nhất của con, đó là đem tất cả các thế lực trong tay, tiêu hóa cho mình sử dụng nhanh nhất. Tuy rằng thời gian không nhiều lắm, nhưng con cũng không khiến cha thất vọng, ở Tây Hoa Thính và Báo Đột Doanh cũng có căn cơ, nhưng một khi bởi vì một lần sai lầm mà bãi quan miễn chức, vứt bỏ hết thảy trên tay, đó là vì nhỏ mà mất lớn, cực kỳ ngu xuẩn!
Hàn Mạc biết lời phụ thân nói không phải không có lý, nhất thời cũng không dám phản bác, chỉ nhìn phụ thân nghe giáo huấn.
- Còn nữa, con cũng nên hiểu được một đạo lý, thứ gọi là hiền không nắm binh, một tướng lãnh chân chính, nên đứt thì đứt, nên vứt bỏ thì vứt bỏ, quân nhân chỉ tin tưởng người mạnh.
Hàn Huyền Xương nghiêm mặt nói:
- Nếu quả thật bị kẻ thù cưỡng ép vài người nhà, con liền thỏa hiệp, vậy bộ hạ con sẽ nhìn con thế nào? Lúc này đây, con đã bộc lột một nhược điểm trí mạng của mình ra, trọng tình trọng nghĩa tất nhiên không có gì đáng trách, nhưng nếu quan hệ hưng suy của gia tộc, vậy không phải lúc nói chuyện tình nghĩa.
Hắn nhìn chằm chằm gương mặt Hàn Mạc, gằn từng chữ:
- Những lời này của cha, con phải nhớ kỹ trong lòng, lòng dạ đàn bà, sẽ hại chết càng người nhiều. Nếu sau này có một ngày, cha bị rơi vào tay kẻ thù, con cũng không cần e dề, để bộ hạ con trước bắt chết cha, sau thay cha báo thù, đây mới là đứa con ta muốn nhìn thấy!
Hàn Mạc cười khổ nói:
- Phụ thân nói chuyện này để làm gì.
Hàn Huyền Xương thở dài, cũng không tiếp tục chuyện này, trầm ngâm một lát, rốt cục hỏi:
- Tây Bắc bên kia… Thật sự xảy ra chuyện sao?
- Phải chăng Phụ thân biết cái gì?
Hàn Huyền Xương lắc đầu:
- Cha con Tô gia phản loạn, trước đó cha không hề dự đoán được. Nhưng nếu bọn họ dám khởi binh ở kinh thành, hơn nữa không tấn công hoàng thành, mà lại cố thủ Cửu Môn, đó hiển nhiên là chờ đợi viện quân… !
Hắn nhìn Hàn Mạc:
- Thái tử đi Tây Bắc, bọn họ hẳn là chờ Thái tử dẫn binh trở về, sau đó hợp binh một chỗ một lướt bắt hết mấy đại thế gia chúng ta?
Thư phòng này vô cùng bí ẩn, chung quanh phòng lại có Ảnh Tử Vệ canh gác, cha con hai người tự nhiên nói chuyện không cần né tránh.
- Hắn quả thật muốn đi Tây Bắc đoạt quyền.
Trước mặt phụ thân mình, Hàn Mạc tự nhiên không giấu diếm bất cứ thứ gì:
- Hắn cũng thiếu chút nữa đã nắm được binh quyền trong tay!
- Hiện giờ thế nào?
Hai tay Hàn Huyền Xương không kìm nổi mà nắm chặt:
- Tiêu Hoài Ngọc và Thái tử hiện giờ ở nơi nào?
Hàn Mạc trầm mặc hồi lâu, rốt cục nói:
- Đã chết!
Thân thể Hàn Huyền Xương chấn động, hắn cũng không có bất cứ vẻ vui mừng gì, thân thể vốn nghiêng về phía trước liền ngã dựa vào ghế giống như hư thoát, nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt, nhưng lại run nhè nhẹ.
Trong thư phòng một mảnh yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, khuôn mặt Hàn Huyền Xương lộ ra nụ cười khổ nói:
- Đại Yến… mất nước không xa nữa!
Hàn Mạc nhíu mày, nhưng rất nhanh liền hiểu được ý tứ Hàn Huyền Xương, nếu chỉ có Tiêu Hoài Ngọc chết, mà danh tướng hai nước Ngụy Khánh còn sống êm đẹp, như vậy nước Yến quả thật sắp mất nước.
Không thể nghi ngờ, Hàn Huyền Xương cũng tràn đầy trái tim kính sợ đối với Tiêu Hoài Ngọc.
Hàn Mạc không đợi Hàn Huyền Xương nghĩ nhiều, đã nói:
- Thương Chung Ly và Tư Mã Kình Thiên đã chết!
Thân thể Hàn Huyền Xương lại chấn động, bỗng nhiên ngồi dậy, há miệng thở dốc, trong nhất thời cũng không nói ra được gì, đôi tay nắm chặt của hắn chậm rãi buông ra, hồi lâu thả nhẹ giọng hỏi:
- Con… nhìn thấy tận mắt?
Giờ phút này, sắc mặt hắn ngưng trọng từ trước tới này chưa có.
Hàn Mạc khẽ gật đầu.
- Như nào có thể?
Hàn Huyền Xương chau mày:
- Điều… điều này không có khả năng.
Hàn Mạc cười khổ nói:
- Con cũng từng không tin tưởng, nhưng đây đều do con nhìn thấy tận mắt, con không thể không tin.
Hàn Mạc cũng không giấu diếm, đều nói tất cả những gì nhìn thấy nghe thấy trên đỉnh Thiên Nhai cho Hàn Huyền Xương, mà Hàn Huyền Xương sắc mặt kinh hãi, khó có thể tin. Khi Hàn Mạc nói xong, hắn mới ngồi dựa vào ghế, nhắm mắt trầm tư, dường như là muốn làm rõ một ít manh mối trong đó.
Trên thực tế trước khi Hàn Mạc lên đỉnh Thiên Nhai, Thương Chung Ly và Tư Mã Kình Thiên đã ly thế, vừa lúc gặp gỡ Tiêu Hoài Ngọc và Đỗ Vô Phong giao thủ sau đó trốn thoát. Sau hắn chẳng qua cũng là đoán biết mấy đại danh tướng nhất định là chém giết lẫn nhau mà chết, nhưng cho tới giờ hắn vẫn nghĩ không ra vì sao mấy vị danh tướng có thể tụ tập trên đỉnh Thiên Nhai.
Thái tử đóng giả mất tích, dụ dỗ Tiêu Hoài Ngọc lên núi, điểm này cũng giống Hàn Mạc, nhưng vì sao hai danh tướng nước Ngụy lại xuất hiện trên đỉnh Thiên Nhai? Thương Chung Ly ở trên đình Thiên Nhai, là cho thấy Thái tử sớm âm thầm cấu kết với Thương Chung Ly hay không? Sự tình thật sự đơn giản như thế? Sau lưng còn có âm mưu khác không?
Người đã chết, lưu lại rất nhiều bí ẩn.
Hơn nữa Hàn Mạc vẫn nghĩ rằng, nếu nói thế cục này chỉ là Thái tử và Thương Chung Ly bày ra, vậy thì không có khả năng, bởi vì bày ra tấm lưới này, nhất định có rất nhiều âm mưu đan xen lẫn nhau, phía sau màn còn có bàn tay nào khác hay không?
…
- Ngoài con và Đỗ Vô Phong thoát đi, chuyện này còn có bao nhiêu người biết?
Hàn Huyền Xương nghiêm nghị hỏi.
Hàn Mạc lắc đầu nói: Nguồn truyện: TruyệnFULL.com
- Theo con biết, chỉ có con và Đỗ Vô Phong biết chuyện trên Thiên Nhai, nhưng… rốt cuộc còn người khác biết hay không, con quả thật khó có thể biết.
Hàn Huyền Xương đứng dậy khỏi ghế, chắp hai tay sau lưng, bước chân thong thả qua lại.
Hắn vô cùng rõ ràng, một trận chiến trên đỉnh Thiên Nhai, là một trận chiến liên quan đến thế cục thiên hạ, ba đại danh tướng chết trận, Đỗ Vô Phong trọng thương, không thể nghi ngờ, một khi tin tức này truyền ra, mây gió chắc chắn bắt đầu khởi động trong thiên hạ.
- Việc này tuyệt đối không thể tiết lộ ra.
Hàn Huyền Xương nghiêm túc nói:
- Chuyện này, cha muốn thảo luận với đại bá con một phen.
Hàn Mạc nhíu mày, do dự một chút, rốt cục nói:
- Phụ thân, con có một câu, không biết có nên nói hay không!
- Con nói!
- Phụ thân nghĩ tới, đối với lần binh biến này, đại bá có thể biết được gì?
Hàn Mạc nhìn chằm chằm đôi mắt phụ thân, chận rãi nói:
- Chuyện Tây Bắc, đại bá có biết phong thanh hay không?
Hàn Huyền Xương thần sắc căng thẳng, cặp mày rậm cùng nhíu lại một chỗ, trầm mặc một lát, rốt cục nói:
- Tự nhiên sẽ không, nếu như đại bá con biết việc này, tuyệt đối sẽ không giấu diếm cha.
- Thái tử âm thầm bồi dưỡng một đám sát thủ.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
- Lúc Tô Vũ Đình binh biến, đám sát thủ này liền đi ra, chẳng những hành động ở Tây bắc, hơn nữa lao tới các quận, ý đồ bắt cóc gia chủ trưởng lão các quận, việc này, phụ thân có biết không?
Hàn Huyền Xương nói:
- Cha và các quan viên nội các bị giam lỏng, rất nhiều chuyện không có tin tức. Chẳng qua sau mới biết được, sáu trưởng lão Phạm gia, bốn trưởng lão Tiêu gia quả thật đều bị bắt vào kinh.
- Đó là đám sát thú dưới tay Thái tử gây ra.
Hàn Mạc cười lạnh:
- Lâm Dương quận của ông ngoại, cũng gặp tập kích, hơn nữa bị thích khách giết vài trưởng lão, ngay cả… ngay cả bà ngoại cũng… !
Nói tới đây, vẻ mặt Hàn Mạc ảm đạm, không tiếp tục nói.
Hàn Huyền Xương thần sắc thay đổi, sợ run một lát, lập tức thở dài một tiếng, nói:
- Việc này tạm thời không nên nói cho mẫu thân con!
- Con hiểu được.
Hàn Mạc gật đầu, sắc mặt lập tức nghiêm nghị:
- Lần này duy nhất không bị hao tổn chỉ có Hàn gia ta. Có lẽ phụ thân không biết, thích khách thủ hạ của Thái tử cũng tới Đông Hải, nhưng lại chụp không trúng, hơn nữa sát thủ phái đi Đông Hải đều bị giết. Nhị bá phụ lập tức dẫn mấy trăm kỵ binh tới kinh, hiện giờ đang ở trong quân doanh ngoài kinh thành!
- Ồ!
Hàn Huyền Xương lại ngẩn ra:
- Nhị ca cũng tới?
Hắn lập tức nói:
- Đại gia gia và gia gia của con thế nào? Trưởng lão trong tộc thế nào?
Hàn Mạc nhìn thần sắc phụ thân, trong lòng thầm than, không thể nghi ngờ, đối với chuyện xảy ra ở Đông Hải, Hàn Huyền Xương hiển nhiên hoàn toàn không biết gì cả.
- Trước khi sát thủ tới Đông Hải, đại gia gia đã mang theo gia gia và tất cả trưởng lão rời bến.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Cho nên không có một người thương vong!
- Điều… điều này cũng quá trùng hợp đi!
Hàn Huyền Xương bật thốt lên, nhưng nháy mắt, vẻ mặt liền cổ quái, đến cạnh bàn, chậm rãi ngồi xuống.
Cha con hai người liếc nhau, đều thấy được hoài nghi trong mắt đối phương.
Chuyện trùng hợp, thiên hạ không phải không có, nhừng trùng hợp như thế, quả thật vô cùng quỷ dị.
…
- Việc này không cần suy nghĩ nhiều.
Một lúc lâu sau, Hàn Huyền Xương mới thấp giọng nói:
- Bọn họ đều bình an, đó là chuyện rất may mắn.
Hắn ngừng một lát, rốt cục hỏi:
- Binh phù Đại tướng quân Tây Bắc, hiện giờ ở trong tay con hay không?
Hàn Mạc gật đầu, thật cẩn thận lấy binh phù từ bên hông ra.
Hàn Huyền Xương nhìn thoáng qua, nâng tay nói:
- Cất nó cho tốt.
Đợi Hàn Mạc thu hồi binh phù, Hàn Huyền Xương mới nghiêm mặt nói:
- Mạc nhi, con có biết, vật bên hông còn, có gì quan trọng?
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Con hiểu được!
- Hiểu được là tốt rồi.
Hàn Huyền Xương nghiêm nghị nói:
- Nếu miếng binh phù này bị hắn thu hồi, hậu quả thiết nghĩ không tưởng được!
Hắn gằng từng chữ:
- Trên triều đình ngươi tranh ta đoạt âm mưu quỷ kế tất nhiên là cực kỳ náo nhiệt, nhưng xét đến cùng, người mạnh nhất trong thiên hạ này, vẫn là người trong tay có binh quyền, không có binh quyền, nhảy cao bao nhiêu cũng bị ngã chết!
Hàn Mạc vẻ mặt lạnh lùng, cười lạnh nói:
- Phụ thân yên tâm, nếu miếng binh phù này tới tay con, muốn cầm nó khỏi tay con, đó là si tâm vọng tưởng!