Bộ Hộ đối với phong thưởng cho quân Tây Bắc, cũng là thấy hiệu quả nhất, như dự liệu trước, trong vòng ba ngày, quân đội ban thường đúng thời hạn, Hàn Mạc từ biệt người nhà, không hề trì hoãn, thống soái kỵ binh Tây Bắc, khởi hành trở về Tây Bắc.
Hàn Mạc biết rõ việc này quan trọng, trở lại Tây Bắc, chính mình chắc chắn dốc hết khả năng, chặt chẽ kiểm soát binh quyền Tây Bắc, nhưng hắn cũng hiểu rõ sâu sắc, nếu muốn hoàn toàn khống chế được quân Tây Bắc, thực là việc cực kỳ khó khăn, bên trong ắt còn nhiều bụi gai cần tự mình đi chặt đứt.
Khi kỵ binh nhổ trại, cả đội chuẩn bị chia tay, Hàn Mạc đoán trước phiền phức liền chặn đầu trước.
Một đội võ sĩ tinh nhuệ hơn năm mươi người, vây quanh một chiếc xe ngựa chậm rãi tiến vào trước đám kỵ binh, chăm chú nhìn Hàn Mạc từ trên xuống dưới, từ trong xe ngựa bước xuống một vị quan trung niên toàn thân vận một bộ quan phục.
Người vận quan phục kia, Hàn Mạc đã nhận ra, đó là quan phục của Ngự sử đài Ngự sử đại phu.
Cho tới nay, Ngự Sử Đài vẫn là một nha môn phát triển nhất của triều đình, quan viên Ngự Sử Đài rất am hiểu công việc, đó là ở trên triều đình đôi bên tranh cái, lấy đến lông con gà sẽ có thể gặp phải cung tên, nhìn thấy khe hở lớn giữa các ngón tay lớn nhỏ, sẽ dựa vào ba tấc lưỡi không xương đem khe hở này gây sức ép trở thành một lỗ thủng ngất trời.
Trong Ngự Sử Đài, đều là hạng người có thể nói lời phải đạo, thế gia lúc cầm quyền, ngoại trừ Hoàng tộc, các Đại thế gia ở Ngự Sử đài đều có người, mỗi lần nghị triều, thường thông qua đám Ngự Sử Đài này giúp nhóm Ngự sử châm ngòi vạch tội.
Lại nói tiếp, các Ngự Sử nước Yến quyền thế thật là quá nhỏ bé, không đáng nhắc tới, nhưng các thế lực thường không thể thiếu đám người nhanh mồm nhanh miệng này.
Ngự Sử đại phu chính là quan lớn cao nhất ở Ngự sử đài, đáng tin cậy của phái Hoàng tộc, đương nhiên là một người có khả năng cãi rất tốt.
Người này đã ngoài năm mươi, dáng người cao nhỏ, nhưng đứng ở chỗ đó, vẫn thấy một luồng khí thế.
- Khương đại nhân!
Hàn Mạc xoay người xuống ngựa, tiến tới chắp tay nói:
- Không biết Khương đại nhân tới có việc gì chăng?
Đại quân sắp sửa xuất phát, một tên Ngự sử đại phu chạy tới nơi này làm cái gì.
Ngự sử đại phu Khương Tư Nguyên phất cây phất trần bên phải, thản nhiên nói:
- Bản quan phụng ý chỉ Thánh Thượng, hộ tống Hàn tướng quân tới Tây Bắc, làm khâm sai đại thần, tuần tra biên quan. Hiện giờ tình hình biên quan phức tạp, bản quan muốn đi giúp đỡ Hàn tướng quân, mặt khác còn muốn thay mặt Hoàng thượng thăm hỏi bệnh tình của Thái tử điện hạ!
Hàn Mạc mặt không đổi sắc, thản nhiên cười, nói,
- Thì ra là vậy, núi cao đường xa, ngàn dặm xa xôi, Khương đại nhân dọc đường đi cần bảo trọng mới được.
Khương Tư Nguyên bình tĩnh cười nói:
- Hàn tướng quân yên tâm, Thánh Thượng lo lắng cho an toàn của bản quan, điều năm mươi tên võ sĩ trong cung bảo vệ, mặt khác còn có đại quân của Hàn tướng quân ở bên, bản quan đương nhiên có thể sống đi tới biên ải.
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, cũng không nói thêm gì.
Không hề nghi ngờ, Hoàng đế chính là không thể tự mình tiếp quản binh quyền Tây Bắc, cho nên phái một tên khâm sai đại thần đi theo bên cạnh mình, mục đích là từng giây từng phút giám sát mình mà thôi.
Hàn Mạc xoay người lên ngựa, vung tay lên, kỵ binh Tây Bắc lập tức khởi hành, trải qua đợt tĩnh dưỡng mới dây, rượu thịt không thiếu, kỵ binh Tây Bắc toàn bộ tinh thần hưng phấn, ngựa như rồng, người như hổ, chim hót ngựa hí, rời kinh thành hướng về Tây Bắc mà đi.
Bên cạnh Hàn Mạc, cũng có hai gã sai nha Tây Hoa Thính đi theo, toàn thân xiêm y một màu đem, khoác áo choàng đen dài, đầu đội nón tre, lụa đen che mặt, theo sát bên cạnh Hàn Mạc.
Chẳng qua Vương Tư Viễn tinh mắt, cũng phát hiện ra chút manh mối, trong lòng cũng buồn bực:
- Con gái trong Tây Hoa Thính rất nhiều sao? Tại sao lại theo bên đại nhân, lại đều là con gái.
Quân Tây Bắc sau năm ngày rời kinh, cha con Hàn Huyền Đạo phủ Thượng Thư Bộ Hộ mang theo rất nhiều sính lễ tới phủ Thái sư, mà Thái sư còn tự mình dẫn Tiêu Hoài Kim Tiêu Đồng Quang ra cửa nghênh đón, thân thiết vô cùng.
Đôi bên khách khí, lời nói xã giao, Tiêu Thái sư liền dẫn cha con Hàn Huyền Đạo vào trong sảnh chính, chủ khách cùng ngồi xuống.
Đầy tớ dâng trà lên, Hàn Huyền Đạo chắp tay cười nói:
- Thái sư, nhờ ân sủng của Thánh Thượng, có được việc hôn sự này, hai nhà chúng ta sau này đã là người một nhà.
Liếc mắt trông sang Hàn Thương ở bên cạnh:
- Còn không qua gặp Thái sư và nhạc phụ tương lai của ngươi!
Hàn Thương tuy rằng tính tình lạnh lùng, ngao ngạo, nhưng có thể lấy được Tiêu Linh Chỉ con nhà gia thế này về làm vợ, trong lòng cũng có chút hưng phấn, lập tức tiến tới phía trước, cung kính hướng về Thái sư thi lễ:
- Hàn Thương tham kiến Thái sư!
Lại đi tới trước mặt Tiêu Hoài Kim, chau mày, nhưng vẫn cung kính hành lễ:
- Hàn Thương xin được ra mắt nhạc phụ đại nhân!
Tiêu Hoài Kim vẻ mặt có chút kỳ lạ:
- Ừ.
Một tiếng, lại nhìn Tiêu Thái sư, hai cha con liếc nhìn nhau, Tiêu Thái sư bình tĩnh tự nhiên, Tiêu Hoài Kim lại có vẻ không được tự nhiên.
Hàn Thương ngồi xuống, Tiêu Thái sư mới giơ tay cười nói:
- Uống trà, mời uống trà!
Hai bên cùng nâng ly trà lên, mọi người đều dùng một ngụm, rồi buông chén trà xuống, hơi trầm lắng, Tiêu Thái sư cười nói:
- Huyền Đạo à, lệnh lang tuấn tú tài ba, có thể trở thành tế tử của Tiêu gia ta, thực là phúc cho Tiêu gia!
- Nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện đời, nếu có thể được Thái sư chỉ bảo thêm, mới là tam sinh hữu hạnh!
Hàn Huyền Đạo mỉm cười nói.
Tiêu Thái sư xua tay cười nói:
- Huyền Đạo khách khí rồi. Cái gọi là sông Trường Giang sóng sau đè sóng trước, trò giỏi hơn thầy, người tuổi trẻ này ắt có thể trở thành trụ cột của Đại Yến ta, mấy kẻ già cả chúng ta, cũng tới lúc phải nhường chỗ cho họ rồi.
Hàn Huyền Đạo cười nói:
Thái sư, gừng càng già càng cay, sao có thể nói là già?
- Lão phu tự biết mình đã già. Người ta nói già nhớ quê, lão phu trước không tin, nhưng giờ không thể không tin.
Tiêu Thái sư cảm thán nói:
- Hiện giờ lão phu thực nhớ quê, chỉ hận không thể chắp thêm đôi cánh bay về.
Thành của Tiêu gia tuy rằng ở quận Hội Kê, nhưng cũng cách kinh thành vài trăm dặm, cũng không phải là gần.
Hàn Huyền Đạo khẽ thở dài:
- Lời của lão Thái sư thực đúng. Huyền Đạo cũng thỉnh thoảng nhớ về Đông Hải, đêm không thể nhắm mắt, trong lòng xúc động nhiều phần!
- Vậy nhưng không phải.
Tiêu Thái sư vuốt râu cười nói:
- Lão phu hiện giờ đã rút lui khỏi triều chính, không gánh nặng trách nhiệm, nhớ nhà hồi hương, nhưng Huyền Đạo đang lúc tráng niên, trẻ trung khỏe mạnh, đúng là lúc phải đền đáp quốc gia, là trụ cột của triều đình, không thể thiếu huynh được!
Hàn Huyền Đạo thở dài, lắc đầu.
Tiêu Hoài Kim thần sắc kỳ lạ, Tiêu Đồng Quang còn bưng chén trà, uống trà quan sát mọi chuyện, về sau lại buông chén xuống, bộ dạng mệt mỏi buồn ngủ.
Đêm qua bản thân cùng người đẹp đầy đặn quấn quít cả đêm, tinh thần đương nhiên rất mệt mỏi.
Đối với Tiêu Đồng Quang mà nói, chỉ cần có tiền bạc, có phụ nữ chơi đùa, chuyện khác của y y cũng không quan tâm tới.
Hàn Thương ngồi chính giữa, khóe mắt liếc nhìn Tiêu Đồng Quang, đôi mắt ánh lên nụ cười khẩy, Tiêu gia hiện giờ giống như cảnh hoàng hôn trên sông Trường Giang và sông Hoàng Hà, nếu không bởi vì Tiêu Linh Chỉ, anh ta cũng không muôn cùng người của Tiêu gia ngồi một chỗ.
Hàn Huyền Đạo đứng dây, từ trong tay áo lấy ra một tấm thiệp hồng, đến trước mặt Tiêu Thái sư, cung kính nói:
- Thái sư, đây là ngày sinh tháng đẻ của khuyển tử.
Trước khi đính hôn đổi danh thiếp, đây cũng là trình tự thường thấy.
Tiêu Thái sư nhận lấy thiệp hồng, mở ra nhìn một chút, vuốt râu cười nói:
- Thực tốt, đúng là cùng Linh Chỉ của Tiêu gia trời sinh một đôi! Text được lấy tại http://truyen360.com
Lập tức thở dài, đem thiệp hồng nhẹ nhàng đặt lên bàn trà cạnh người.
Hàn Huyền Đạo là người thế nào, trong nháy mắt liền cảm thấy sự việc có chút không hợp, lập tức ánh mắt chau lại.
- Huyền Đạo, lão phu có một bộ tranh chữ rất tốt, có thể xem qua không?
Hàn Huyền Đạo biết có chuyện khác, là muốn bắc cầu nói chuyện, chắp tay nói:
- Huyền Đạo xin nghe theo!
Tiêu Thái sư lấy quải trượng trong tay nha hoàn bên cạnh, đừng dậy nói:
- Hoài Kim, Nhị đệ, các người uống cùng Hàn Thương, lão phu đưa Huyền Đạo đi thưởng thức tranh chữ!
Cũng không nói nhiều, dẫn Hàn Huyền Đạo đến cửa nách.
- Thái sư, Huyền Đạo thực là có chỗ nào còn sơ sót?
Hàn Huyền Đạo đi bên cạnh Tiêu Thái sư:
- Nếu Huyền Đạo có chút gì sơ suất, Thái sư xin cứ nói.
Tiêu Thái sư bình tĩnh nói:
- Huyền Đạo, vào sau nhà nói chuyện!
Đưa Hàn Huyền Đạo tiến vào một gian phòng, xoay tay đóng cửa lại, thần sắc lúc này trở nên nghiêm nghị, chăm chú nhìn Hàn Huyền Đạo, hỏi:
- Huyền Đạo, lão phu hỏi ngươi một câu, ngươi cũng không cần giấu diếm lão phu!
Hàn Huyền Đạo chay mày, lập tức nói:
- Thái sư có chuyện, xin cứ nói rõ, Huyền Đạo nếu biết được, tuyệt không muốn giấu diếm!
Tiêu Thái sư đến bên cạnh ghế, nhìn chằm chằm vào gương mặt Hàn Huyền Đạo, nghiêm mặt nói:
- Huyền Đạo, lão phu hỏi lại ngươi, Hàn Mạc và Linh Chỉ nhà ta, phải chăng có quan hệ thế nào?
- Tiểu Ngũ?
Hàn Huyền Đạo nhíu mày, hắn khôn khéo vô cùng, lời Thái sư vừa nói, ông chỉ biết chắc chắn có việc ẩn giấu phía sau, lắc đầu nói:
- Thái sư, lời này từ đâu ra? Tiểu Ngũ và Tiêu cô nương… Có thể có chuyện gì?
Tiêu Thái sư thở dài một hơi, nói:
- Huyền Đạo, lão phu thực lòng muốn đem Linh Chỉ gả cho lệnh lang, đây là câu nói chân thành, thứ nhất quả thực lệnh lang tài mạo xuất chúng, thứ hai cũng bởi muốn cùng quý tộc hóa thù thành bạn, sau này có thể chung sống hòa thuận. Ngươi nên hiểu, hai họ chúng ta nếu tiếp tục tranh chấp, cuối cùng đôi bên cùng chuốc lấy tổn thương, mà ngư ông ngồi đó đắc lợi, đó chỉ có thể là người đang ngồi trong hoàng cung!
Hàn Huyền Đạo nghiêm nghị nói:
- Thái sư lấy thành tâm đối đãi, Huyền Đạo sao dám không lấy thực lòng đáp lại. Thái sư đại lượng, muốn tốt cho cả hai nhà, Huyền Đạo trong lòng vô cùng cảm kích.
- Nhưng Hàn Mạc cháu ngươi, dường như không muốn chung lòng hữu hảo với Tiêu gia ta!
Tiêu Thái sư nét mặt nghiêm nghị.
Hàn Huyền Đạo lúc này ngược lại có chút mơ hồ, chau mày nói:
- Hà cớ gì Thái sư nói ra lời này? Tiểu Ngũ hiện giờ ở nơi biên ải xa xôi, hay là hắn đã gây chuyện gì chăng?
Đôi mắt vô cùng sắc sảo của Tiêu Thái sư nhìn Hàn Huyền Đạo:
- Huyền Đạo, Hàn Mạc và Linh Chỉ …, ngươi thực sự không biết?
- Ước hẹn cả đời?
Hàn Huyền Đạo trợn mắt líu lưỡi, há miềng thwor dốc, nhất thời nói không ra lời, một lúc lâu sau mới nghiêm khắc nói:
- Thái sư, Huyền Đạo bất kính, kiểu vui đùa này không thể có được.
Tiêu Thái sư từ trong tay áo lấy ra một phong thư, thở phì phì ném lên mặt bàn:
- Huyền Đạo nên tự mình xem đi.
Hàn Huyền Đạo chậm rãi tiến lên, lấy thư ra, chỉ thấy chữ viết thực đẹp đẽ, liếc qua liền có thể nhận ra lá thư được viết bởi tay một nữ nhân.
- Linh Chỉ bất hiếu cung kính: bảy năm ân tình, cả đời khó quên, cuộc đời này khó có thể báo đáp, nếu có kiếp sau, nguyện trở thành đứa con của ông nội, hai đời ân đức, một đời tận báo. Linh Chỉ từ một chuyến Nghi Xuân, cùng Ngũ gia của Hàn gia nảy sinh tình cảm, Hàn lang cũng thề quyết không phụ tình Linh Chỉ, Linh Chỉ cũng không thể phụ chàng. Nay đi theo Hàn lang, nhưng xin ông nội thương cho tình cảm đôi trẻ, được hoàn thành tâm nguyện. Linh Chỉ bất hiếu kính bái!
Hàn Huyền Đạo sắc mặt càng thêm u uất, lớn tiếng quát:
- Nghiệt súc!