Chu Tử Rừng nhìn Hàn Mạc. Người trẻ tuổi này tuy tươi cười, nhưng thần sắc đôi mắt hắn vô cùng sắc bén, khiến gã không khỏi nhíu mày.
Hàn Mạc lạnh lùng cười, thản nhiên nói:
-Làm việc đã quen làm thì ai chẳng muốn. Nếu đổi lại là bản tướng, bản tướng cũng không muốn điều tướng, cứ trấn giữ ở nơi bản thân đã quen thuộc, làm việc với những người đã biết, hiển nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió rồi. Nhưng bản tướng lặp lại một lần nữa, đây là quân lệnh của đại soái, bản tướng chỉ phụng chỉ làm theo. Đại soái nghĩ như thế nào, bản tướng không biết. Nhưng bản tướng biết rằng, đại tướng đưa ra quyết định quan trọng như thế, ắt hẳn đã có suy nghĩ riêng. Bản tướng chỉ có thể theo mệnh lệnh đại soái đã giao phó mà thực hiện thôi.
Hắn chậm rãi đứng dậy, vẫn cầm binh phù trong tay như trước, từ tốn bước ra khỏi bàn. Hàn Mạc đến trước mặt Chu Tử Rừng, đôi mắt sắc bén nhìn gã. Hắn thản nhiên nói:
-Đã nói đến thế rồi, Chu tổng binh còn muốn phục tùng quân lệnh hay không?
Chu Tử Rừng nhíu mày, nhưng đúng lúc này, tổng binh Tuy Hà quan Vạn Sĩ Thanh vốn không nói một lời nào từ đầu tới giờ chợt nói:
-Lời Hàn Tướng quân nói rất đúng, mệnh lệnh đại soái truyền đạt lại chính là quân lệnh, người tất nhiên có nguyên do riêng. Mạt tướng đương nhiên sẽ phụng mệnh!
Hàn Mạc quay đầu nhìn Vạn Sĩ Thanh, chỉ thấy người này gần năm mươi tuổi, có chòm râu nhỏ, gương mặt bình thản.
Vạn Sĩ Thanh là người lớn tuổi nhất trong ngũ đại tổng binh, hơn nữa y cũng là người đảm nhiệm chức tổng binh lâu nhất. Từ trước tới nay, y vẫn trấn thủ ở Truy Hà quan. Xưa nay, y vốn là người ít lời, nay đột nhiên nói một câu như thế, thật khiến mấy vị tổng binh kia ngạc nhiên.
Vạn Sĩ Thanh mặt không đổi sắc, chỉ nhìn vị quyền đại soái kia, bình tĩnh nói:
-Chúng ta đều là tướng trấn thủ biên ải Đại Yến. Đối với chúng ta mà nói, chuyện quan trọng nhất là phải đoàn kết nhất trí, bảo vệ tốt mỗi một tấc biên giới của Đại Yến ta. Vạn Sĩ Thanh ta ở biên ải đã ba mươi năm. Suy nghĩ trong lòng chỉ là bảo vệ lê dân Yến Quốc ở phía sau. Bất luận là làm tổng binh, hay binh sĩ, bất kể là ở Truy Hà quan, hay đang ở Vân Thuỷ quan, Thượng Cốc quan, chỉ cần có thể dốc hết bầu nhiết huyết trấn giữ biên ải, chúng ta đều không ngại ngần.
Y cất giọng trầm ổn mà thong thả, nói:
-Hàn Tướng quân nếu đã cầm binh phù trong tay, tức đã được đại soái dặn dò, hiển nhiên đại soái đã suy nghĩ cặn kẽ. Chúng ta dĩ nhiên coi Hàn Tướng quân như đại soái, tuân theo quân lệnh!
Tính tình Vạn Sĩ Thanh, đã là đồng nghiệp, ai nấy đều ít nhiều hiểu. Y trầm mặc ít lời, lại không hợp với đám đông, nhưng y thực sự là một vị tướng lãnh thành thục, lão luyện. Uy vọng của y trong quân Tây Bắc cũng cực cao.
Mọi người thật không thể tưởng tượng được, đúng lúc này, Vạn Sĩ Thanh lại đột nhiên đứng ra ủng hộ Hàn Mạc.
Nếu chư tướng còn không ngờ đến, thì Hàn Mạc hiển nhiên lại càng không thể đoán được Vạn Sĩ Thanh lại bất ngờ ủng hộ hắn. Hắn thản nhiên cười, gật đầu, nói:
-Vạn Sĩ tổng binh nói rất đúng. Chúng ta thân là quân nhân, nhiệm vụ lớn nhất chính là bảo vệ lãnh thổ đất nước.
Vạn Sĩ Thanh đã nói thế, các chư tướng khác lại khó có thể nói được gì.
Nếu tiếp tục phản đối, chẳng khác nào bọn họ đang mưu cầu tư lợi.
Chu Tử Rừng cau mày, liếc mắt nhìn Vạn Sĩ Thanh rồi chậm rãi ngồi xuống.
Hàn Mạc nhìn hai bên, chậm rãi nói:
-Nếu chư vị không còn ý kiến gì khác, mời mọi người bắt đầu ký vào mệnh lệnh điều động. Các quân từ cấp thống lĩnh trở lên đều phải điều động!
Mấy vị tổng binh ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ nào phải bọn ngốc, làm như vậy ai chẳng biết đây nói là điều động, thực chất là muốn làm suy yếu binh quyền của tổng binh. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.com
Hàn Mạc cũng không để ý tới thần sắc khó coi của bọn họ, trầm giọng nói:
-Người đâu, mang giấy bút đến!
Rất nhanh, hai gã hộ vệ mặc giáp từ ngoài trướng vải đi vào, cầm giấy bút trong tay.
Hai gã hộ vệ vừa mới đi vào doanh trướng, Đỗ Uy tựa như bị điện giật, đứng phắt dậy. Y nhìn chằm chằm một gã hộ vệ, vẻ mặt hết sức kích động. Chu Tử Rừng đang cau mày, thấy Đỗ Uy như thế liền kinh ngạc. Gã cũng nhìn theo ánh mắt của Đỗ Uy, nhìn ra ngoài cửa trướng, không ngờ cũng y như bị điện giật, há miệng thở dốc. Nói còn chưa nói lên lời, gương mặt Chu Tử Rừng đã giống y như Đỗ Uy, hết sức kích động.
Hàn Mạc nhìn ra. Thấy hai người này đứng lên, hắn còn tưởng có chuyện gì bất ngờ. Quay người lại, chỉ thấy Đỗ Uy và Chu Tử Rừng cứ chầm chậm nhìn theo hai gã hộ vệ cầm giấy bút đi đến, Hàn Mạc tức thì nhíu mày, không biết hai người này rốt cuộc muốn làm trò quỷ gì.
…
Lại thấy Đỗ Uy và Chu Tử Rừng đi đến trước mặt một gã hộ vệ, cùng nhau quỳ một gối xuống. Đỗ Uy nghẹn giọng nói:
-Kỷ đại ca, đệ cứ tưởng cả đời này sẽ không gặp lại huynh nữa!
Chu Tử Rừng cũng nức nở nói:
-Chu Tử Rừng bái kiến Kỷ tướng quân!
Vạn Sĩ Thanh nhìn gương mặt gã hộ vệ kia, cũng chậm rãi đứng dậy. Y vốn là người vui buồn không để lộ ra mặt, mà lúc này cũng có vẻ kích động, thở dài, nói:
-Hoá ra ngươi còn sống!
Hàn Mạc hiển nhiên rất ngạc nhiên, Khổng Phi và Hạ Hầu Đức cũng ngỡ ngàng.
Người hộ vệ này, Hàn Mạc biết rất rõ. Có thể trở thành thị vệ bên cạnh hắn, dĩ nhiên phải là người hắn rất tín nhiệm. Người hộ vệ này không phải ai khác, chính là tiêu đầu Thiết Khuê do chính tay hắn thu nạp.
Lúc trước, khi Hàn Mạc đến Phong Quốc, đã từng trà trộn trong thương đội quan thị mậu dịch. Thương đội cần có tiêu cục hộ tống. Mà lần đó, Thiết Khuê chính là tiêu đầu hộ phiêu.
Hàn Mạc và Thiết Khuê cùng đi Phong Quốc. Thấy được tài năng của y, cho nên sau khi hồi kinh, hắn đã tìm một cơ hội để Thiết Khuê đi theo mình.
Cho tới nay, hành động của Thiết Khuê luôn luôn khiêm tốn. Nhưng mỗi một lần xuất hành, Thiết Khuê đều đi theo hắn. Thoạt nhìn thì thấy y hết sức bình thường, nhưng trận chiến bình loạn ở Yến kinh, y cũng có tham gia.
Lần này đến Tây Bắc, Thiết Khuê dĩ nhiên lấy thân phận hộ vệ tuỳ tùng đi theo bên cạnh Hàn Mạc.
Nhưng không ngờ bây giờ, Đỗ Uy và Chu Tử Rừng lại cùng quỳ rạp xuống trước mặt Thiết Khuê, khiến Hàn Mạc hết sức ngạc nhiên. Hơn nữa, nghe cách hai người xưng hô, thì Thiết Khuê dường như không ở họ "Thiết" mà là họ "Kỷ".
Có thể khiến hai đại tổng binh quỳ rạp xuống trước mặt, Thiết Khuê này hiển nhiên không phải người bình thường. Chắc chắn Thiết Khuê và quân Tây Bắc có mối liên hệ sâu xa với nhau.
Thiết Khuê cúi đầu nhìn hai người đang quỳ gối trước mặt mình, thở dài, đưa giấy bút trong tay đi, bình tĩnh nói:
-Hôm nay, Thiết Khuê đã không còn là Kỷ Phong năm đó. Ta chịu không nổi một cái quỳ này của các người đâu. Mau đứng lên!
Đỗ Uy và Chu Tử Rừng hai mắt đỏ hoe, nhận lấy giấy bút, nhưng vẫn chưa đứng lên ngay.
Thiết Khuê vươn hai tay, mỗi tay túm một người dậy. Hai người đứng thẳng rồi, y mới vỗ vỗ đầu vai họ, bình tĩnh nói:
-Nhớ kỹ lời thề, bảo vệ quốc gia!
Y không nói nhiều nữa, chắp tay vái Hàn mạc, rồi cứ thế lui xuống.
Hàn Mạc vuốt cằm, quả là bất ngờ, rồi lại tiêu sái ngồi xuống.
…
…
Khi ngũ đại tổng binh đã ra khỏi doanh trướng đại soái thì sắc trời đã tối mịt mù.
Thiết Khuê tay nắm ở chuôi bội đao, tuần tra quanh doanh đại trướng. Thấy mấy vị tổng binh đi ra, y liền dừng chân, nhìn Đỗ Uy và Chu Tử Rừng, khẽ mỉm cười, gật gật đầu.
Đỗ Uy và Chu Tử Rừng đang định tiến lên, Thiết Khuê đã lắc lắc đầu, xoay người sang hướng khác, tiếp tục tuần tra xung quanh.
Đỗ Uy và Chu Tử Rừng liếc mắt nhìn nhau một cái, biết lúc này có tiến lên trò chuyện cũng không thích hợp, lại nhìn bóng Thiết Khuê đi về phía sau doanh đại trước, do dự. Vạn Sĩ Thanh đã bước lên, bình tĩnh nói:
-Còn sống là tốt rồi!
Y không nói gì nhiều, chậm rãi rời đi.
Đỗ Uy thở dài:
-Không sai, còn sống là tốt rồi. Mấy năm nay, phái người hỏi thăm khắp nơi, cũng không có được tin tức của huynh ấy. Vốn tưởng rằng huynh ấy đã bị giết hại rồi, không ngờ hôm nay lại có thể gặp lại!
Hai người cùng bùi ngùi xúc động, chậm rãi rời khỏi đại doanh.
Thiết Khuê đi đến phía sau doanh đại trướng, ngẩng đầu nhìn phía bắc. Phía bên kìa toàn một màu tối thui, bóng đêm bao phủ bầu trời. Y nắm chặt chuôi đao, đứng thẳng hồi lâu, tựa như một ngọn núi im lìm, bất động.
Tiếng bước chân vang lên. Thiết Khuê quay đầu, đã thấy Hàn Mạc mặc quân phục đi tới. Y đang định ôm quyền thi lễ, Hàn Mạc đã ném một bì rượu đến. Thiết Khuê giơ tay bắt lấy.
Hàn Mạc không nói chuyện ngay, đi qua y. Thiết Khuê biết Hàn Mạc chắc chắn có nói gì đó, liền theo sát phía sau. Tới bên hàng rào gỗ, Hàn Mạc chắp hai tay sau lưng, dừng chân bước. Hắn nhìn về phía bắc tối đen như mực, thấp giọng nói:
-Ngươi dường như có rất nhiều tình cảm với phương bắc!
Thiết Khuê đứng bên cạnh Hàn Mạc, mở nắp bình rượu, nâng lên uống một ngụm to, bình tĩnh nói:
-Trận chiến ở Thượng Cốc mười ba năm trước, ngươi đã từng nghe chưa?
Hàn Mạc gật gật đầu, nói:
-Nếu là nửa năm trước hỏi ta, chưa chắc ta biết. Nhưng hôm nay ngươi hỏi, thì ta biết.
Dừng một chút, hắn chậm rãi nói:
-Mười ba năm trước, toàn bộ mười lăm vạn Khánh quân tấn công Đại Yến ta. Khánh quân dốc toàn bộ binh lực, mạnh mẽ tấn công Nam Dương quan và Thượng Cốc quan. Trong đó, Thượng Cốc quan có năm vạn Khánh quân. Còn thủ quân của chúng ta chỉ có mười lăm ngàn người. Được gần năm ngày, Thượng Cốc quan liền bị công phá. Quân ta buộc phải thoái lui về sau. Khánh quân thẳng tiến, nhưng lại gặp phải quân mai phục của ta ở Đồ Lương Xuyên. Khánh quân tổn thất gần sáu ngàn nhân mã. Thương vong của quân ta chưa đến một ngàn người, có thể nói là đại thắng!
Thiết Khuê lại uống một ngụm rượu mạnh, liếc mắt nhìn Hàn Mạc, hỏi:
-Sau đó thì sao?
-Tuy đại thắng ở Đồ Lương Xuyên, nhưng binh lực quân ta và Khánh quân cách nhau quá xa, quân ta phải rút lui với thành Thượng Cốc.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
-Thành Thượng Cốc nằm ở thị trấn gần biên ải, cho nên so với sáu thị trấn khác thì chắc chắn hơn rất nhiều. Quân ta mười ngàn người cố thủ ở thành Thượng Cốc, ngăn cản Khánh quân, chờ đợi cứu viện!
-Không có viện binh!
Thiết Khuê nắm chặt bàn tay:
-Thủ quân ở Thượng Cốc bị Khánh quân bao vậy, trấn thủ suốt hai mươi sáu ngày vẫn không để thành bị công phá. Số người bị chết và bị thương rất nhiều. Bọn họ muốn thủ thành thật vững cho đến khi viện quân đến. Nhưng bọn họ bị vây trong thành, nên không biết, toàn bộ Yến quân trên chiến tuyến phía bắc đều đã bị Khánh quân liên tiếp đẩy lùi về phía sau. Thượng Cốc thành đã thành thành duy nhất còn đứng được!
Hàn Mạc mặt mày ảm đạm, trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:
-Bọn họ đều là dũng sĩ!
-Lương thảo thành Thượng Cốc vốn không đủ, hơn nữa nguồn nước lại bị Khánh quân chặt đứt. Chuyện phá thành chỉ còn là vấn đề thời gian.
Thiết Khuê chậm rãi nói:
-Bị vây hai mươi bảy ngày, những người bị chết đói chết khát trong thành đã rất nhiều. Chính vì vậy, tướng lãnh quân đội kia quyết định phá vây, tránh cho tất cả mọi người phải rơi vào bước đường cùng. Y đã quan sát kỹ lưỡng, rồi chọn phá vây từ cổng phía tây. Bởi vì tình hình lúc đó cho thấy, binh lực của Khánh quân ở cổng tây là yếu nhất. Nhưng quyết định này có lẽ là sai lầm lớn nhất đời y.
Hàn Mạc thở dài:
-Ngày đó, lúc đêm khuya, quân ta đã phá vây từ cửa phía tây của thành Thượng Cốc, nhưng Khánh quân dường như đã đoán trước được thủ quân trong thành không còn chịu được, nhất định sẽ phá vây. Chính vì vậy, bọn họ mới cố ý làm ra vẻ quân lực phía cổng tây là yếu nhất. Thực tế, bên ngoài cổng tây đã sớm sắp đặt binh mã mai phục. Quân ta sau khi ra khỏi thành, đi chưa được hai mươi dặm, đã bị Khánh quân bao vây. Trận chiến ấy, quân ta thương vong hơn tám nghìn người, gần như toàn quân bị tiêu diệt. Số người có thể thoát khỏi vòng vây chỉ khoảng hai ngàn người. Thành Thượng Cốc chỉ trong đêm ấy đã bị Khánh quân chiếm mất!
Thiết Khuê nhăn nhó, lại thấy y vung một cánh tay lên, hung hăng nện lên hàng rào gỗ. Chợt nghe tiếng "Răng rắc" vang lên, hàng rào gỗ không ngờ bị một quyền của y đánh thành hai đoạn.