Thời gian này, Tiêu Linh Chỉ gần như không ra ngoài, thế nhưng lại sống rất vui vẻ, mỗi ngày Hàn Mạc đều tranh thủ gần gũi cùng nàng. Có những đêm Hàn Mạc bận rộn việc quân, Tiêu Linh Chỉ lại giống như bao người vợ khác, dịu dàng lặng lẽ chờ chàng trở về.
Dù nằm gai nếm mật trong doanh trại nhưng cả hai lại tình chàng ý thiếp, mặn nồng khôn xiết.
Đêm đến cùng ôm nhau ngủ, nói chuyện tâm tình, hoặc giúp Hàn Mạc bày mưu tính kế, xử liý chuyện trong quân đội, như về việc trang bị hậu cần, chọn lựa người tài…, có lúc còn nói chuyện cả đêm.
Có thể nói, đây là những tháng ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời Tiêu Linh Chỉ. hơn nữa lão đại Chu Tiểu Ngôn biết rõ trong lều có người phụ nữ của Hàn Mạc nên cho người canh gác khắp nơi, bất kể là ai cũng không được vào trong. Còn Chu Tiểu Ngôn ngày nào cũng phái người đem cơm đến.
Cơm ở biên quan ăn theo kiểu cơm tập thể, hơn nữa thời điểm này, hậu cần trong kinh tiếp lương thực không được dư dả cho mấy, trong quân đội thức ăn chủ yếu là rau muối, rất hiếm khi có đồ tươi.
Chu Tiểu Ngôn nghĩ đến điểm này, đồng thời cũng rất quan tâm tới Tiêu Linh Chỉ và Tiểu Quân nên thường dắt người đi săn bắn, bắt được con thú nào liền cho người làm thật sạch, nấu những món ăn tươi ngon đưa vào trong lều.
Hai ngày đầu đều đem thịt đã nấu chín đưa vào nhưng quả thật mùi vị rất khó nuốt, Hàn Mạc biết Tiêu Linh Chỉ rất giỏi nấu nướng, nên sai Chu Tiểu Ngôn đem bếp vào trong lều, cho Trầm Phi, Hàn Tất Đồ đích thân xây một nhà bếp nhỏ để Tiêu Linh Chỉ trực tiếp nấu nướng trong lều.
Bữa sáng và bữa trưa, Hàn Mạc đều ăn cùng các tướng sĩ, nhưng vào bữa tối, Hàn Mạc thường trở về túp lều nhỏ của mình ăn cơm với Tiêu Linh Chỉ và Tiểu Quân, cho đến ngày thứ bảy, Hàn Mạc quyết định cho Chu Tiểu Ngôn vào trong ăn cùng, Chu Tiểu Ngôn cũng không từ chối, chỉ có điều trong lúc ăn cơm không nói chuyện nhiều, ăn xong là lập tức rời khỏi.
Cho đến ngày thứ chín, Hàn Mạc nghĩ ngợi hồi lâu, để khuấy động không khí trong lều, hắn quyết định cho Trầm Phi, Hàn Tất Đồ Lương Oản ba tên đội trưởng đội Phong Kỵ cùng vào ăn, Tiêu Linh Chỉ không những không phản đối, ngược lại còn vui vẻ hẳn ra.
Đối với ba người này được đốt lửa lò cho Hàn Mạc là chuyện vô cùng vinh hạnh, họ luôn miệng gọi Tiêu Linh Chỉ là tẩu tẩu, làm Tiêu Linh Chỉ vừa thẹn thùng lại vừa sung sướng. Hơn nữa, ngày nào ba người cũng sai lính đi săn, dù ít dù nhiều thì cũng đều đặn có thú săn đem về. Thế nên khắp đại doanh trại Tây Bắc chỉ có nơi đây có nhiều đồ ăn tươi nhất, cộng thêm tài nấu ăn của Tiêu Linh Chỉ, sau mỗi bữa ăn chén đĩa đều sạch sẽ, đến cả một tên ít nói như Chu Tiểu Ngôn có nhiều lúc cũng không cầm được lòng phải thốt lên:
- Ngon quá, lần sau lại muốn ăn nữa…!
Phong Kỵ là quân đội thân tín của Hàn Mạc, được hắn đưa đến Tây Bắc, cũng là để đám binh sĩ này biết thế nào là gian khổ, nhằm huấn luyện binh lực, từ trước đến nay chưa từng được nghỉ ngơi qua. Thậm chí còn huấn luyện nghiêm khắc hơn quân Tây Bắc.
Chuyện Phong Kỵ sống cuộc sống sung sướng thế này, tất nhiên không được tiết lộ ra ngoài. Trong đại doanh trại Tây Bắc to lớn này, ngoại trừ mấy người trong Phong Kỵ, những kẻ khác không ai biết Hàn Mạc đang cùng người đẹp Tiêu Linh Chỉ sống cuộc sống an nhàn tiêu dao.
Nói về chuyện quân sự trong quân đội Tây Bắc, ngoại trừ việc nhanh chóng khống chế hệ thống quân đội Tây Bắc ra, mỗi ngày Hàn Mạc còn phải xử lý rất nhiều công vụ, tuy phần lớn các công vụ đều làm theo quy định của Tiêu Hoài Ngọc, cũng có những người chuyên trách, nhưng vì Hàn Mạc muốn tìm hiểu, nhanh chóng nắm bắt quân tình nên bắt buộc phải đích thân xử lý mọi việc. Chuyệ huấn luyện quân đội thì không cần phải nói, còn những việc khác như quân trang, lương thực, hậu cần, bố trí quân lực biên quan, cho đến các thiết bị quân sự tại biên quan, như trại thương binh, kho dự trữ, trại rèn binh khí, trại xe ngựa, thậm chí đến việc giữ gìn quân kỹ của Tiên Hoài Ngọc để lại, hắn đều đích thân thị sát, hơn nữa còn cất công từ đại doanh trại Tây Bắc đến Lâm Dương quan, để tranh thủ nắm bắt địa thế ở biên quan.
Ngoài việc lo cho quân vụ Tây Bắc, mỗi ngày đều có vô số tin tức từ tiền tuyến báo về, thậm chí có những tin tức không giống nhau, chung chung tổng quát, trong khoảng thời gian tìm hiểu nắm bắt quân tình, mỗi ngày Hàn Mạc đều vô cùng mỏi mệt, cũng may trận đòn hôm nọ làm tên khâm sai đại thần nằm lụy trên giường không đứng dậy được, nếu không với cái miệng của Khương Tư Nguyên, khẳng định sẽ làm Hàn Mạc đau hết cả đầu.
Tuy rằng mỗi ngày đều sống cực khổ, nhưng cho dù khổ hơn thế nữa, chỉ cần về bên cạnh Tiêu Linh Chỉ, tất cả cảm giác mệt nhoài trong hắn đều tan biến.
Trong máu lửa lại có được sự dịu dàng ngọt ngào của nàng, thì bất cứ chàng trai nào cũng cảm thấy mãn nguyện. Text được lấy tại http://truyen360.com
Hàn Mạc cùng Tiêu Linh Chỉ tình thâm nghĩa nặng, thế nhưng Hàn Mạc không hề phát hiện mỗi ngày qua đi, nha hoàn của Tiêu Linh Chỉ là Tiểu Quân lại cố giấu đi một nỗi buồn.
Rời khỏi kinh thành đến nay, ngoảnh đi ngoảnh lại đã qua một tháng.
Nàng trông thấy cảnh Tiêu Linh Chỉ và Hàn Mạc bên nhau tình chàng ý thiếp, vô cùng vui vẻ, thì trong lòng lại cảm thấy chua xót khôn nguôi, nàng biết rằng, một tháng nay có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời Tiêu Linh Chỉ, thế nhưng tại sao hạnh phúc lại quá ngắn ngủi đến thế, mỗi khi màn đêm buông xuống, cũng đồng nghĩa với khoảng thời gian hạnh phúc lại ngắn đi một ngày.
Mỗi đêm Hàn Mạc trở về doanh trại, đều trông thấy nụ cười dịu dàng của Tiêu Linh Chỉ, hắn làm sao biết được, những ngày như thế này không được bao lâu nữa.
…
Sau khi Thiết Khuê trở thành Tổng binh của Lâm Dương quan, thì lúc này tại đây bỗng xuất hiện một trận nổi loạn, nhưng dưới sự giúp đơỡ của bọn người Tần Lạc, loạn đã nhanh chóng được bình định. Về phần Khương Tư Nguyên, sau khi nghe được tin này, dù đang nằm trên giường vẫn lớn tiếng la mắng. Lão chửi Hàn Mạc độc chiếm binh quyền, có ý làm phản, không coi triều đình ra gì.
Đỗ Uy và Chu Tử Lâm cùng Thiết Khuê tìm cơ hội trò chuyện, cũng không đề cập tới chuyện này, thế nhưng khi thấy Hàn Mạc đột nhiên đề bạt Thiết Khuê làm đại tướng tổng binh, Đỗ Uy và Chu Tử Trừng vô cùng khâm phục khí phách của Hàn Mạc, không phải vị tướng nào cũng có bản lĩnh dám bổ nhiệm chức này cho Thiết Khuê, ác cảm của họ từ lần trước Hàn Mạc điều binh về kinh dẹp loạn cũng vơi đi không ít.
Các tổng binh chuẩn bị điều quân thắng ngựa xuất phát, còn các quan nhanh chóng truyền tin đến báo, sau khi các tướng lĩnh biên quan nhận lệnh đều không chậm trễ mà đổi nơi đóng quân cho nhau.
Kế sách điều tướng này, từ đầu đến cuối, Hàn Mạc đều làm rất nhanh chóng gọn gàng. Sau khi Khương Tư Nguyên bị phạt đòn, cũng nghe được tin điều binh của Hàn Mạc, liền viết tấu chương, rồi nhờ chim bồ câu đưa thư về kinh thành, thế nhưng con chim chưa bay ra khỏi doanh trại Tây Bắc, đã bị tài bắn cung thiện xạ của Chu Tiểu Ngôn một phát bắn chết. Kể từ hôm đó, xung quanh căn lều của Khương Tư Nguyên đều có lính giám sát, sau này đến cả chim đưa thư về kinh thành cũng chỉ cần một con bay ra khỏi doanh trại Tây Bắc, đều bay không được bao xa, đã bị bắn hạ.
Chuyến đi lần này Khương Tư Nguyên đặc biệt đem đến mười con chim đưa thư đã qua huấn luyện, để mọi lúc có thể thông báo tình hình về kinh, như thường lệ, gần như ngày nào cũng có chim đưa thư về kinh, còn mỗi ngày trong kinh đều nhận được tin tức từ chim đưa thư, từ đó hình thành lên một hệ thống liên lạc chặt chẽ.
Trước khi Khương Tư Nguyên bị phạt đòn, hệ thống liên lạc này vẫn hoạt động bình thường, nhưng sau ngày đó, Hàn Mạc quyết định bí mật cắt đứt đường dây liên lạc này.
Bất kể là bồ câu của Khương Tư Nguyên gửi về kinh hay bồ câu trong kinh bay về, đều trở thành bữa tối tại căn lều của Tiêu Linh Chỉ.
Hàn Mạc dứt khoát quyết định sách lược điều binh, là để nhanh chóng nắm được quyền bính, đây là nước cờ quan trọng nhất của hắn, đồng thời hắn cũng biết rằng chuyện này sớm muộn gì triều đình cũng biết, nhưng kéo dài ngày nào hay ngày đó, dù sao hắn cũng không mong trong lúc này lại bị áp về kinh hỏi tội, đợi đến khi ván đã đóng thuyền, hắn mới dám ăn nói với triều đình.
Lúc mới đầu Khương Tư Nguyên không hề nghi ngờ, sau này mới phát hiện bốn năm ngày liên tục không thấy tin tức trong kinh báo lại, lão mới cảm thấy trong chuyện này có gì không bình thường, hai ba ngày sau, bồ câu không còn lấy một con, nhưng trong kinh vẫn không có thư báo về, lão mới dám khẳng định đường dây liên lạc đã bị cắt.
Khương Tư Nguyên vô cùng tức giận, đã dưỡng bệnh gần mười ngày, hiện nay có thể xuống giường đi lại, nên lão lập tức đi thẳng đến lều của đại soái, để tìm Hàn Mạc lý luận, nhưng khi đến trước cửa lều đại soái, đã có một câu nói từ trong lều vọng ra:
- Quân vụ bận rộn, hiện không tiếp kiến.
Làm Khương Tư Nguyên vừa giận, vừa tức, nhưng lần này lão không dám xông vào trong nữa, nếu không lại bị tên tướng trẻ tuổi đó lấy lý do tự tiện đột nhập lều đại soái mà buộc tội, thì lão lại bị ăn thêm một trận đòn nữa. Sức lão không thể chịu nổi nữa rồi, thế nên đành đứng ngoài la hét, tự nhận mình là khâm sai đại thần, Hàn Mạc không thể vô lễ như vậy, chỉ tiếc là hét cả nữa ngày, bên trong vẫn không trả lời, đám hộ vệ trông thấy Khương Tư Nguyên la hét giống hệt một ả đàn bà chanh chua, đều dùng ánh mắt diễu cợt mà nhìn lão, lại một lần nữa làm tổn thương lòng tự trọng của Khương Tư Nguyên.
Lão đứng ngoài cửa lều đợi khoảng hai ba canh giờ, nhưng lều của đại soái vẫn không có động tĩnh gì, không còn cách nào, lão đành trở về lều, viết một tấu chương, rưng rưng nước mắt lại đem tất cả hành vi độc ác của Hàn Mạc tại đại doanh trại Tây Bắc mà viết hết vào tấu chương, phái hai tên hộ vệ, nhân lúc trời sắp tối phi ngựa đưa thư về kinh thành.
Chỉ là khi hai tên hộ vệ vừa ra khỏi doanh trại Tây Bắc, đã bị đám quân binh Tây Bắc bắt lại, quy tội danh vô cùng đơn giản là tự tiện rời doanh trại rồi bí mật giam giữ, còn Khương Tư Nguyên hoàn toàn không hay biết gì.
Hàn Mạc ngoài việc phái người giám sát Khương Tư Nguyên, khống chế không cho lão liên lạc với người trong kinh thành ra cũng không rảnh xử lý những việc khác của lão.
Gần mười ngày sau khi hội nghị điều binh kết thúc, lại có tin từ phía bắc Khánh quốc truyền về, quân đội của Vương Duyên Bình lại bại trận, tổn thất nghiêm trọng, phải lùi quân trăm dặm, vùng đất rộng lớn của quận Trung Sơn bị rơi vào tay người Bắc Hồ, còn bạo loạn ở quận Cao Dương vẫn triền miên không dứt, có vô số người phải chết trong trận bạo loạn, quan phủ của quận Cao Dương với năm ngàn quân Đông Bắc làm chủ lực, lại chiêu mộ thêm bá tánh trong vùng thành lập nên "đoàn quân diệt Hồ", còn Vương Duyên Bình thì đích thân truyền lệnh diệt Hồ, phàm là người Trung Nguyên, chỉ cần là người của Hồ gia, gặp ở đâu giết ở đó.
Năm vị đại tướng tổng binh đang ở lại doanh trại Tây Bắc tại Lâm Dương Quan, dưới sự căn dặn của Hàn Mạc, người nào người nấy đều khởi hành đến cơ sở mới nhận nhiệm vụ, Hàn Mạc cũng không quên phái lại viên hắc ám đi theo dọc đường để giám sát xem bọn họ có nghe theo quân lệnh hay không.
Đêm đã về khuya, cũng đã xử lý xong mọi việc trong ngày, cuối cùng Hàn Mạc từ lều đại soái đi ra, lên ngựa trở về nơi ở của mình, nhìn thấy trong căn lều có ánh đèn, Hàn Mạc biết Tiêu Linh Chỉ nhất định cũng như mọi ngày đang đợi mình trở về, trong lòng bỗng dâng trào cảm giác ấm áp, quay người xuống ngựa, hắn nhanh chóng chạy vào, mở cửa lều.
Thông thường vào lúc này, có thể Tiêu Linh Chỉ đang ngồi dưới ánh đèn đọc sách, hoặc sẽ cùng đánh cờ với Tiểu Quân, thế nhưng hôm nay vừa vào, bên trong lại vô cùng yên lặng.
Hàn Mạc nhìn lướt qua, sắc mặt có hơi biến đổi.
Chỉ thấy Tiểu Quân đang nằm dưới đất, nhắm chặt hai mắt, không hề cử động, còn Tiêu Linh Chỉ thì gục đầu trên giừơng quay mặt vào trong, trong tức thời cũng không biết rõ nàng ấy thế nào.
Nếu chỉ là ngủ quên, Hàn Mạc chắc chắn không phải lo sợ , nhưng Tiểu Quân nằm bất động dưới đất, thì rõ ràng đã xảy ra chuyện gì. Hắn dằn lòng xuống, nhanh chóng bước đến phía cạnh giường, lật người Tiêu Linh Chỉ lại, chỉ thấy hai mắt của Tiêu Linh Chỉ nhắm chặt, nhưng khuôn mặt vẫn hết sức xinh đẹp, Hàn Mạc lập tức ôm Tiêu Linh Chỉ vào lòng, vô cùng nóng ruột, giọng nói bỗng trầm xuống:
- Chỉ nhi, nàng sao thế? Chỉ nhi...!