Cách đại doanh trại Tây Bắc không đến năm mươi dặm theo hướng Tây Nam, có một khúc sông nhỏ, đến mùa đông, con sông này sớm đã bị đông thành băng, dọc theo hướng tây của con sông, có một khu rừng rậm, trong rừng có một căn nhà cũ rách, có lẽ lúc trướclà nơi ở của người canh rừng, nhưng đã lâu không ai ở đó nữa.
Hàn Mạc cưỡi con Tuyệt Ảnh đi theo Diễm Tuyết Cơ, từ đại doanh Tây Bắc phi thẳng đến đây, suốt chặng đường sóc nảy này, Diễm Tuyết Cơ vẫn ôm eo Hàn Mạc làm cơ thể của nàng liên tục chạm vào hắn, cặp ngực sữa của nàng không biết vô tình hay cố ý mà cứ không ngừng chạm vào lưng Hàn Mạc, làm Hàn Mạc trong phút chốc có vẻ rất mãn ý, nhưng vẫn đang suy nghĩ về người hắn sắp gặp là đại đệ tử của Thương Chung Ly.
Có Diễm Tuyết Cơ bên cạnh, cũng có nghĩa là đang được người bảo vệ mạnh nhất thiên hạ, tất nhiên không cần mang theo hộ vệ, hơn nữa hắn cũng đã thay một bộ y phục bình thường, để tránh gây sự chú ý của những người khác.
Hiện giờ hắn đang là trấn thủ Tây Bắc, chắc chắn có vô số cặp mắt nhìn vào, bất luận là mật thám của nước Yến hay thích khách của nước khác đều đang đợi thời cơ.
Hắn dừng ngựa trước cửa căn nhà cũ nát trong khu rừng, hai người xuống ngựa, Diễm Tuyết Cơ cởi chiếc nón tre trên đầu xuống, mái tóc đen nhánh như suối chảy của nàng cũng theo đó mà buông xuống, khi nàng đưa tay lên, thoát ra vẻ đẹp mê hoặc làm người khác khó cưỡng lại được.
Hàn Mạc đem Tuyệt Ảnh cột ở một thân cây, rồi mới nhìn về phía căn nhà cau mày nói:
- Hắn…đang ở đây?
Diễm Tuyết Cơ gật đầu, không nói gì thêm, xoay người nhẹ nhàng nói:
- Ngươi đi theo ta!
Bước chân của nàng nhẹ nhàng đi đến trước mặt căn nhà, Hàn Mạc do dự hồi lâu, nhìn bóng dáng kiều diễm quyến rũ của Diễm Tuyết Cơ, cuối cùng cũng đi theo.
Tuy với thân phận hiện giờ bắt buộc hắn phải hết sức thận trọng, nhưng đối với Diễm Tuyết Cơ hắn lại vô cùng tin tưởng, huống hồ, nếu Diễm Tuyết Cơ thật có ý đồ xấu, thì Hàn Mạc tuyệt đối không phải đối thủ của nàng.
Hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh Diễm Tuyết Cơ, nắm chặt bàn tay nàng, Diễm Tuyết Cơ quay lại nhìn hắn, cặp mắt liếc qua rồi nhẹ nhàng cười nói:
- Tiểu đệ ngoan, tỷ dắt đệ đi gặp một người bạn!
Hàn Mạc hỏi:
- Tỷ tỷ tốt, ta và hắn cũng không thân cho lắm, tại sao hắn muốn gặp ta?
Đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, hắn tiếp tục nói:
- Hắn là đại đệ tử của Thánh tướng, cũng có nghĩa là…sư huynh của tỷ, cái gọi là quyền huynh thế phụ, không lẽ… không lẽ tỷ muốn đưa ta đi ra mắt người nhà tỷ, để định chuyện cho đôi mình?
Diễm Tuyết Cơ nhìn hắn một cái, rồi cười như không cười mà nói:
- Ngươi thật có gan lấy ta sao?
Hàn Mạc vội vàng gật đầu nói:
- Điều này nàng không cần nghi ngờ, chỉ cần nàng đồng ý, chúng ta có thể thành thân mọi lúc mọi nơi.
Diễm Tuyết Cơ ha ha cười, nói:
- Tiểu vô lại, nếu ngươi thật lấy ta, ta không dám đảm bảo cái gọi là tam tòng tứ đức đâu nhé, nếu có cũng là ngươi giữ tiết hạnh đó cho ta, tất cả đều phải nghe lời ta, nếu trái ý ta, ngày tháng sau này của ngươi nhất định không được bình yên, như vậy, ngươi còn muốn lấy ta nữa không?
Hàn Mạc cười ha hả, nói:
- Về chuyện làm sao giữ tiết hạnh, đợi sau khi chúng thành thân cùng ngồi xuống thương lượng là được chứ có khó gì.
Diễm Tuyết Cơ cười rất lả lơi, rồi đi vào trong nhà, nhìn Hàn Mạc một cái rồi nhẹ giọng nói:
- Tiểu vô lại, sau khi vào phòng, không được nói năng linh tinh, nếu không ta cắn chết ngươi!
Nói đến đây, nàng xông về phía Hàn Mạc nhe răng ra, hàm răng trắng ngần không có chút hung ác, ngược lại vô cùng quyến rũ.
Tim Hàn Mạc trong phút chốc loạn nhịp, lúc này đến trước cửa nhà, Diễm Tuyết Cơ không nói không rằng, hất tay hắn ra rồi nhìn cách cửa đã cũ nát.
Cửa đã được mở ra, hiện ra một cái đầu, Hàn Mạc nhận ra, đây là Sấu Ma Can một trong ba tên thuộc hạ thân tín của Diễm Tuyết Cơ, khuôn mặt dài của hắn nhìn Diễm Tuyết Cơ sau lại nhìn Hàn Mạc, khẽ gật đầu.
Hàn Mạc cũng gật đầu lại, đi theo Diễm Tuyết Cơ vào phòng.
Trong phòng rất tối, có một đống lửa bên cạnh, một ít rơm rạ, bên cạnh có một người mặc áo xám đang nằm, còn ở góc phòng, hai tên thuộc hạ còn lại của Diễm Tuyết Cơ là Nhị Hổ và Hầu Tử đang ngồi, cánh tay của Nhị Hổ đang bị băng bó, hình như hắn đã bị thương, trông thấy Hàn Mạc và Diễm Tuyết Cơ đi vào, cả hai đều nhìn Hàn Mạc rồi gật đầu.
Diễm Tuyết Cơ bay đến bên cạnh người mặc áo xám, nhẹ giọng nói:
- Hắn đã đến!
Hàn Mạc cau mày, tiến lại gần hơn một chút, chỉ cảm thấy vóc dáng người này rất quen thuộc, đợi lúc đến gần, nhìn rõ mặt hắn mới kinh ngạc rồi thất thanh nói:
- Bạch… Bạch Dạ Lang!
Nằm bên cạnh đống lửa chính là người sư huynh thần kinh của Hàn Mạc: Bạch Dạ Lang.
Lúc Bích di nương vì bệnh mà chết, Hàn Mạc mời Bạch Dạ Lang đến Phong quốc một chuyến. Bạch Dạ Lang cũng nhanh chóng nhận lời, thế nhưng từ sau chuyến đi đó, y cũng hoàn toàn mất liên lạc với Hàn Mạc, bảo sao Hàn Mạc cũng không ngờ, hôm nay gặp lại Bạch Dạ Lang tại đây.
Không lẽ Bạch Dạ Lang chính là đại đệ tử của Thương Chung Ly? Không lẽ y chính là kẻ nhiều lần cứu thoát Diễm Tuyết Cơ?
Trong lúc Hàn Mạc đang giật mình, hắn cũng tranh thủ nhìn kĩ Bạch Dạ Lang, bỗng phát hiện bộ y phục màu xám của Bạch Dạ Lang có nhiều vết máu đã khô biến thành màu nâu đỏ, nhìn bộ dạng của Bạch Dạ Lang dường như từng bị thương rất nghiêm trọng.
Hắn vội vàng ngồi xuống, nhìn Bạch Dạ Lang nhưng chỉ thấy khuôn mặt tái nhợt, Bạch Dạ Lang đang đưa mắt nhìn hắn. Hàn Mạc chăm chú nhìn cặp mắt đó phát hiện ra trước giờ hắn chưa từng trông thấy cặp mắt Bạch Dạ Lang lại bình tĩnh như vậy, có chút lạnh lùng, có lúc còn đục ngầu, nói tóm lại có vẻ kiêu ngạo, lúc này đôi mắt ấy rất trong trẻo, cũng có chút trắng bệt rất bất thường, nhưng khóe môi y vẫn hiện ra một nụ cười ôn hòa.
- Ngươi… sao vậy?
Hàn Mạc cau mày, nhìn Diễm Tuyết Cơ hỏi:
- Sao y lại trở nên thế này? Các ngươi… thực ra đã xảy ra chuyện gì?
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Diễm Tuyết Cơ thoáng có thất vọng, nhưng nàng không trả lời, chỉ nhìn Bạch Dạ Lang bằng ánh mắt trìu mến.
Bạch Dạ Lang mở miệng nói bằng giọng nói vô cùng yếu ớt:
- Ngươi…đến rồi!
Trước giờ Hàn Mạc chưa từng nghe thấy Bạch Dạ Lang nói chuyện bằng giọng điệu này, ngoại trừ bề ngoài ra tính cách của người này không giống Bạch Dạ Lang chút nào.
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Ta mãi vẫn không biết tung tích của ngươi, rốt cuộc ngươi đã gặp phải chuyện gì?
Bạch Dạ Lang cười nhẹ, thể chất có vẻ rất yếu, nhẹ nhàng nói:
- Ta nhớ rằng từng hứa với ngươi một chuyện, nhưng… ta đã không làm được, thật lòng xin lỗi, đã hứa với ngươi nhưng lại không làm được.
Hàn Mạc nhẹ nhàng nắm tay y, dịu dàng nói:
- Không sao, ta đã tìm được rồi.
- Vậy là tốt rồi.
Bạch Dạ Lang nói chuyện có vẻ rất cực khổ, hơi thở dồn dập, nói xin lỗi trước mặt Hàn Mạc:
- Tuy… rất áy náy, nhưng đã được ngươi tha thứ, ta… ta cũng không còn gì hối tiếc!
Hàn Mạc chỉ cảm thấy đây là chuyện không thể nghĩ đến.
Bạch Dạ Lang kiêu ngạo, lạnh lùng của ngày nào sao lại biến thành một kẻ chân thành lễ độ như vậy.
Diễm Tuyết Cơ đưa tay, vuốt nhẹ trán Bạch Dạ Lang dịu dàng nói:
- Huynh đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi cho tốt, đã gặp được hắn rồi, xem như không còn gì vương vấn nữa, ngày mai chúng ta sẽ đi Phong quốc, tìm Phong quốc thần y chữa trị cho huynh!
Bạch Dạ Lang khó lắm mới lắc đầu nói:
- Chỉ sợ không đợi được nữa...
- Không được nói bậy.
Cặp mắt của Diễm Tuyết Cơ đỏ long lanh nói:
- Bao nhiêu nguy hiểm huynh đều đã vượt qua, không lẽ chuyện nhỏ thế này lại làm huynh gục ngã?
Bạch Dạ Lang miễn cưỡng gượng cười, lại hỏi chuyện Hàn Mạc:
- Gia sư... hiện nay gia sư sống chết thế nào?
Hàn Mạc nhìn nhìn Diễm Tuyết Cơ, thấy nàng gật đầu, biết ngay nàng muốn hắn có sao nói vậy, nên hắn nói:
- Thánh tướng đã qua đời!
- Quả đúng như vậy.
Khuôn mặt Bạch Dạ Lang lộ rõ vẻ bi thương, y quay sang nhìn Diễm Tuyết Cơ, khẽ thở dài nói:
- Tuyết Cơ, nếu như sư phụ không còn, những ân oán của ngày trước, muội hãy để nó qua đi, bao nhiêu năm nay, muội cũng mệt lắm rồi, chuyện đến nước này, cũng không nên để quá khứ ràng buộc bản thân... Tuy sư phụ đã làm chuyện không đúng, nhưng...dù sao cũng là cha của muội, sau khi muội bỏ đi, thỉnh thoảng người cũng nhớ về muội, cũng không phải hạng người tâm địa sắt đá...!
- Huynh đừng nói nữa. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - http://truyen360.com
Khóe mắt Diễm Tuyết Cơ có vài giọt nước mắt, nàng nói:
- Hiện giờ huynh phải nghỉ ngơi nhiều, không nên lao tâm lao lực.
Bạch Dạ Lang cười ôn hòa nói:
- Giờ không nói, chỉ e sau này không còn cơ hội nữa...!
Y ho lụ khụ một lúc, lộ vẻ khó thở hơn trước, nhưng vẫn bình thản nói:
- Nếu có thời gian, muội trở về phủ mà xem, căn phòng năm đó muội ở, sư phụ luôn tự tay quét dọn sạch sẽ, các đồ vật bài trí bên trong, vẫn còn nguyên vị trí...!
- Nếu không phải năm đó có huynh ra mặt ngăn cản, ông ấy sớm đã giết muội rồi!
Diễm Tuyết Cơ cắn chặt đôi mội đỏ mọng nói.
- Nha đầu ngốc, muội nghĩ rằng sư phụ thật muốn giết muội sao?
Bạch Dạ Lang khẽ thở dài nói:
- Nếu sư phụ thật muốn giết muội thì cho dù ta có ra mặt, muội nghĩ ta thật có thể ngăn cản được người sao? Năm đó muội tuổi trẻ bồng bột giết chết đại phu nhân, muội bảo xem sư phụ làm sao có thể chấp nhận được chuyện này chứ, chỉ là nóng nảy nhất thời mà thôi... Sau đó có mấy lần người đi tìm muội, nếu người thật muốn giết muội, muội có thể trốn được sao? Muội đương nhiên không biết được, sau mỗi lần muội thất bại bỏ đi, sư phụ đều ngồi trong phòng muội cả ngày, không ai được phép quấy rầy...!
Cặp mắt xinh đẹp của Diễm Tuyết Cơ nhắm chặt lại, không còn nói lời nào nữa.
Khuôn mặt Hàn Mạc đầy vẻ nghi hoặc, Bạch Dạ Lang của hiện tại so với ngày trước như thể hai người khác nhau. Bạch Dạ Lang của bây giờ ôn hòa, tao nhã, làm Hàn Mạc không ngừng kinh ngạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Bạch Dạ Lang?
- Muội... đi ra ngoài một lúc!
Diễm Tuyết Cơ đứng dậy, không nói thêm nhiều, rồi đẩy cửa đi ra.
Bạch Dạ Lang thất vọng thở dài, nhìn Hàn Mạc, nhẹ nhàng nói:
- Ta còn nhớ, ngươi từng học môn "khí kinh" do ta truyền dạy!
- Đúng vậy!
Bạch Dạ Lang nói:
- Tuy lúc đó ta không phải là ta, nhưng... giữa chúng ta cũng xem như có duyên... nếu ngươi còn nghĩ đến chuyện này, sau này hãy đối với muội ấy thật tốt... Nếu gặp hiền tài, ngươi có thể đem "khí kinh" truyền lại đời sau, đừng để môn tuyệt học này thất truyền...!
Hàn Mạc nghe hắn nói: "Tuy lúc đó ta không phải là ta", lại càng thêm nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Huynh yên tâm, ta ghi nhớ lời dặn của huynh. Huynh nghỉ ngơi thật tốt, sẽ khỏe lại nhanh thôi mà!
Bạch Dạ Lang hình như đã rất mệt, nhẹ nhàng cười rồi nhắm chặt mắt.
Lúc này Hàn Mạc mới đứng dậy, đi ra ngoài, nhìn thấy thân hình xinh đẹp của Diễm Tuyết Cơ đang đứng cạnh gốc cây đằng xa, xung quanh tối mịt, nếu không phải thị lực của Hàn Mạc tốt, trong tức thời khó nhìn thấy được.
Hắn chậm rãi bước đến, đứng cạnh Diễm Tuyết Cơ, chỉ thấy nàng khoanh tay trước ngực, không nói một lời, trông thấy Hàn Mạc đi đến, nàng quay đầu nhìn hắn, rồi bước đến gần, Hàn Mạc đưa hai tay ra, đem nàng ôm gọn vào lòng, cảm thấy cơ thể nàng đang run bần bật.