Quyền Thần

Chương 883: Đông phương chiến trận

Hoàng đế nhíu mày nói:

- Bỏ thủ lấy công? Ý của Hàn ái khanh là Đại Yến ta đã đến lúc xuất binh?

- Đây là chuyện nhà binh, thần không dám nói bừa.

Hàn Huyền Đạo cung kính nói:

- Phạm thượng thư quản lý bộ Binh, chắc chắn sẽ có kế hoạch.

Phạm Vân Ngạo lập tức nói:

- Khởi bẩm Thánh thượng, thần nghĩ rằng, người Ngụy hiện giờ đang bị giam lỏng ở Lâm Dương quan, sĩ khí đã bị suy sụy, nếu lúc này xuất binh phô trương thanh thế cho quân Khánh, tất nhiên là làm cho nghĩa khí của quân Ngụy càng suy yếu, quả đúng là cơ hội tốt để xuất binh. Cách dụng binh trong chiến đấu, cũng cần phải có sĩ khí chiến đấu, quân Ngụy rất dũng mãnh, đang trong tư thế giằng co, nếu như bị bọn họ công phá thành công hệ thống phòng ngự của quân Khánh, sĩ khí phục hồi, sẽ càng bất lợi cho phía ta.

Hoàng đế vuốt râu nói:

- Phạm ái khanh nói quả không sai, chỉ là nếu lúc này xuất binh, quân Tây Bắc đã chuẩn bị xong để ứng chiến hay chưa?

- Bẩm Thánh thượng, Đại tướng quân sớm đã điều động một lực lớn quân tập kết ở Lâm Dương quan, hiện giờ binh mã ở Lâm Dương quan không hề ít.

Phạm Vân Ngạo nghiêm nghị nói:

- Hơn nữa lương thảo ở Lâm Dương quan có thể chống cự được mùa đông năm nay, nếu lần này xuất binh, hộ Bộ sẽ lập tức bổ sung thêm lương thảo, trước khi lương thảo tiếp tế đến nơi, thì phía Tây Bắc chắc chắn không thiếu lương thực được.

Hàn Huyền Đạo lập tức nói:

- Thánh thượng, quân Khánh quốc hiện giờ đang ở chốn biên cương hiểm trở, nếu Đại Yến lần này xuất binh, tất nhiên là điều mà bọn họ đang cầu mong.

Dừng lại một chút, chậm rãi nói:

- Thần nghe nói Thương Chung Ly trước khi tấn công Ngụy quân, sớm đã chuẩn bị một lượng lớn lương thảo, bên trong Nam Dương quận, được cất giữ một lượng lớn lương thảo, có thể chống đỡ được hơn mười vạn người ăn trong vòng hai năm.

Triều thần nghe nói như vậy, lập tức hiểu ra ý mà Hàn Huyền Đạo muốn nói đến.

Hoàng đế hỏi:

- Ý của Hàn ái khanh là, để cho quân Khánh xuất kho lương ra?

Hàn Huyền Đạo gật đầu nói:

- Chính là như vậy. Đại Yến ta xuất binh, lợi ích lớn nhất, tất nhiên là người nước Khánh, nhưng để quân Tây Bắc trực tiếp thương thảo với quân Khánh, nếu như bên Khánh quốc có thể cung cấp đủ lương thực, Đại Yến có thể vì mối minh ước giữa hai nước, xuất binh tương trợ.

Đại Lý tự khanh Hồ Tuyết Tân bước ra khỏi hàng nói:

- Khởi bẩm Thánh thượng, Hàn thượng thư nói rất đúng. Đại Yến ta đã như xuất binh hiệp trợ, vì thế bọn họ phải chuẩn bị lương thảo. Bọn họ vì muốn giữ chân bọn Bắc Man có thể nhượng lại cả ba quận, nếu như lần này Đại Yến ta chủ động xuất binh hiệp trợ, chỉ đưa ra một yêu cầu với bọn họ, chắc chắn sẽ không vấn đề gì, nếu không quân ta cứ án binh bất động, xem xem bọn họ chống đỡ được bao lâu!

Công bộ Thượng thư Tiêu Hoài Kim lúc này cũng không kìm nổi đứng ra nói:

- Thánh thượng, Khánh quốc cắt đất để cầu hòa, không bằng chúng ta phái một đoàn lên Thượng Kinh thành, cùng bọn họ thương lượng, nếu như Đại Yến ta xuất binh tương trợ, giúp bọn họ lấy lại những mảnh đất đã bị mất, quận Nam Dương chính là vựa lúa của thiên hạ, nếu như chúng ta yêu cầu bọn họ nhượng lại cho Đại Yến, chưa chắc bọn họ dám từ chối!

Triều thần nghe vậy, một số ít người khẽ gật đầu, cái thủ đoạn nhân lúc cháy nhà để hôi của, cũng chính là những điều mà bọn họ đang nghĩ, Cũng có một bộ phận triều thần nhíu mày, cho rằng ý mà Tiêu Hoài Kim đưa ra không hợp lí.

Hàn Huyền Đạo lắc đầu nói:

- Tiêu thượng thư, điều này là không thể! Text được lấy tại http://truyen360.com

Tiêu Hoài Kim thấy Hàn Huyền Đạo không có chút do dự liền phản đối, trong lòng tỏ ra tức giận, vẻ mặt hiện rõ sự giận dữ, nhưng nhớ lời Tiêu thái sư căn dặn, y kiềm chế cơn giận, thản nhiên nói:

- Tại sao lại không thể được?

- Minh ước giữa chúng ta và người Khánh quốc, tính tới thời điểm hiện tại, thì vẫn là huynh đệ đồng minh.

Hàn Huyền Đạo nghiêm mặt nói:

- Đại Yến ta trừ dẹp bọn Bắc Man, chứng tỏ là một quốc gia tín nghĩa, xuất binh tương trợ, một là tính đến những lợi ích của Đại Yến ta, ngoài ra, cũng phải phát huy tinh thần đại nghĩa, ra tay giúp đỡ người huynh đệ láng giềng. Nếu như lúc này bắt người Khánh quốc nhượng lại Nam Dương quân, thì người trong thiên hạ sẽ nghĩ Đại Yến ta ra sao đây?

Hàn Huyền Đạo lời lẽ chính nghĩa, chậm rãi mà nói, làm cho không ít người gật đầu, cảm thấy lời của Hàn Huyền Đạo nói rất có khí phách.

Tiêu Hoài Kim trong lòng cười lạnh, so với đại đa số triều thần, Tiêu Hoài Kim là người luôn ở bên cạnh Tiêu thái sư nên nghe cũng đã quen tai, y cảm nhận rõ được cái bộ mặt ngụy quân tử của Hàn Huyền Đạo, lúc này quang minh chính đại nói ra điều chính nghĩa, trong lòng Tiêu Hoài Kim cảm thấy cực kì bất mãn, càng khinh thường ông ta hơn.

Hoàng đế trầm ngâm một lát, rồi nói:

- Trẫm nghe nói Đại tướng quân đã rời doanh trại, hiện vẫn chưa về. Hàn Mạc tạm thời đảm nhiệm quân vụ, việc binh gia đại sự này, Hàn Mạc có thể ứng phó hay không?

Phạm Vân Ngạo lập tức nói:

- Hồi bẩm Thánh thượng, thần cho rằng, tuy rằng Đại tướng quân hiện không ở trong doanh trại, nhưng Hàn Mạc có đủ năng lực để gánh vác trọng trách này. Lúc trước khi mà Hàn Mạc bình định bọn phản loạn Bột Châu, dụng binh rất khéo léo, có mưu trí, rồi khi Tô gia phản loạn, mấy vạn quân Tây Bắc ngày đêm xả thân vì triều đình, Hàn Mạc lại thiết lập thế trận mai phục, lấy ít để chống lại số lượng lớn quân Tô gia, giành thắng lợi hoàn toàn. Hai trận đó, đủ để nói lên rằng Hàn Mạc rất bình tĩnh khi đối mặt với chuyện lớn, cũng chứng tỏ rằng trên phương diện quân sự Hàn Mạc là một thiên tài.

Mọi người nghe Phạm Vân Ngạo nói như vậy, không ít người trong lòng liền lập tức cảm thấy, ông ta đang bảo vệ đứa con rể của mình.

Hàn gia là một luồng gió mới, hiện giờ Phạm gia đang ở dưới trướng của Hàn gia, hai nhà lại có mối thông gia, trên thực tế với thân phận của Hàn Mạc, Phạm gia tất nhiên là phải dốc hết sức để tiến cử đứa con rể hiền đức này, càng làm cho danh tiếng của Hàn Mạc vang dội thêm.

Hoàng đế cũng không nói gì, ánh mặt chợt lóe lên một tia sáng, dường như đã nghĩ đến cái gì đó.

Phạm Vân Ngạo lại chắp tay nói:

- Tướng Tây Bắc thiện chiến thì có vô số, hơn nữa lần này xuất binh, Đại Yến ta không đánh tiên phong, cho dù đại tướng quân không ở doanh trại, Hàn Mạc cũng có đủ năng lực để gánh vác trọng trách này!

Hoàng đế ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:

- Truyền ý chỉ của trẫm, về chuyện đàm phán với bên Khánh quốc tạm thời do Hàn Mạc đảm nhiệm, nếu người Khánh quốc có thể cung cấp lương thảo, Đại Yến ta có thể xuất binh tương trợ.

Rồi nhìn về phía Hàn Huyền Đạo nghiêm nghị nói:

- Hàn ái khanh, hộ Bộ cũng phải kịp thời chi viện thêm lương thảo, huy động toàn bộ binh mã của cả nước, ta nghĩ quân ta lần này một khi đã nhúng tay vào, chỉ sợ trận này không thể một chốc mà xong...!

Dừng lại một chút, vẻ trầm ngâm, lại ngẩng đầu nói:

- Một mặt tức tốc tiến hành việc thương thảo với quân Khánh, nội các cũng lập tức bàn bạc kĩ lưỡng chuyện này, Đại Yến ta xuất binh lúc này có phù hợp hay không, sau khi xuất binh, nên hành động như thế nào, các ngươi hãy viết tấu trình lên để trẫm xem.

Quan viên nội các lập tức khom người nói:

- Thần tuân chỉ.

Hoàng đế cau mày, muốn nói nhưng lại thôi, trầm ngâm một lát, cuối cùng đứng dậy nói:

- Bãi triều!

Triều thần khom người lui ra, còn Hoàng đế sắc mặt đã ngưng trọng, bọn thái giám cung nữ vây quanh rồi lui xuống.

Phạm Vân Ngạo ra khỏi cửa cung, chưa lên xe ngựa, Hàn Huyền Đạo đã tiến lên phía trước.

- Phạm thượng thư, Hàn Mạc tuổi còn trẻ, ngài nghĩ hắn có thể đảm nhiệm nổi trọng trách đó hay không?

Hàn Huyền Đạo bình thản hỏi.

Phạm Vân Ngạo cười nói:

- Hàn đại nhân, dù gì ngài cũng là đại bá của hắn, ngay cả nhạc phụ này của hắn cũng rất tin tưởng, tại sao ngài lại không hề tin tưởng vào khả năng của hắn? Đừng quên rằng, khi Tiêu đại tướng quân còn trẻ, cũng một thời tung hoành chốn biên ải, giống như mãnh hổ mới xuống núi.

Hàn Huyền Đạo vuốt râu cười nói:

- Tiểu ngũ làm sao có thể sánh cùng với Tiêu đại tướng quân.

Phạm Vân Ngạo ha ha cười, lập tức nhẹ giọng hỏi:

- Hàn đại nhân, Tiêu đại tướng quân ở quân đoàn Tây Bắc đã mất tích một cách bí ẩn, đến triều đình cũng không hề bẩm báo, chắc chắn không phải là cách đối nhân xử thế của đại soái Tây Bắc, dù cho đại doanh đóng nơi biên thùy, thì cũng chỉ có bộ binh

- Đại tướng quân xưa nay là việc rất khác thường, chỉ sợ là đang có tính toán khác.

Hàn Huyền Đạo thản nhiên cười, cũng không thảo luận thêm, chuyển đề tài:

- Thái sư từ hôm nay rời kinh về quê, lão là lão thần, vì Đại Yến lập công lao hiển hách, chúng ta là những người ở lại, cũng nên đến tiễn chân lão.

Phạm Vân Ngạo gật đầu nói:

- Việc này là đương nhiên rồi.

Trong triều quyết định sẽ xuất binh, tuy rằng không bố cáo cho cả nước, nhưng nội các đã bắt đầu tiến hành tìm hiểu mọi việc rất sức tỉ mỉ chu đáo.

Việc binh đao là quốc gia đại sự, phải đặc biệt cẩn thận, nhất là các nha môn quân sự. Một khi muốn khai chiến, các nha môn đó cũng giống như linh kiện máy móc, kết hợp ăn ý với nhau, nên các nha môn này không tránh khỏi việc phải ngồi cạnh nhau bàn thảo.

Thiên hạ rối loạn, đại chiến Ngụy Khánh chỉ là sự khởi đầu, trên thực tế, các quan viên nhạy bén của nước Yến trong lòng đều đã có sự chuẩn bị tâm lý.

Hơn nữa, nội các càng hiểu, khi cuộc chiến này nổ ra, nước Yến không có khả năng trợ uy cho nước Khánh, mà cùng với sự phát triển chiến sự, nước Yến cố nhiên phải tham dự chiến tranh, phải trả những cái giá nhất đinh, tuy nhiên, bằng vũ lực cũng sẽ tìm kiếm được một số lợi ích trong đó.

Tuy rằng nước Yến tạm thời chưa xuất binh, nhưng là bộ não của cả một quốc gia, nội các phải vạch kế hoạch cụ thể chi tiết chặt chẽ kế hoạch xuất binh lần này, đối với công tác hậu chiến, cũng càng phải chuẩn bị kế sách đối ứng.

Công bộ phải gánh vác việc kiến tạo ra rất nhiều vũ khí mới. Bộ Binh lại bắt đầu nghiên cứu các tình huống có thể gặp phải sau khi xuất binh. Từ đó định ra các chiến lược ứng phó. Phải viết công văn chi tiết gửi ra tiền phương cho các tướng lĩnh biên quân, rồi phải bố trí bảo vệ tốt quốc nội, nếu theo tiến trình phát triển, sẽ cần bổ sung binh lực, bộ Binh phải nhanh chóng chiêu mộ binh lính. Còn bộ Hộ trách nhiệm cũng không nhẹ, bất kể là thời đại nào, chiến tranh, là hao tổn tài lực, muốn chiến sĩ tiền phương sung sức chiến đấu, hậu cần tuyệt đối phải cực kỳ đảm bảo.

Trên mặt trận các tướng sĩ tắm mình trong biển máu, giành lấy những thắng lợi vẻ vang, cái có thể đảm bảo cho sức mạnh đó chính là một hậu phương vững chắc luôn ở phía sau họ.

Khánh quốc là một vùng đất bao la rộng lớn, binh mã Ngụy quốc dũng mãnh, còn Yến quốc là một quốc gia lớn ở phía đông một khi cuốn vào lần chiến sự này, chắc chắn tình thế chiến tranh sẽ có biến đổi lớn.

Phía đông có những loài thú dữ khổng lồ, đã bắt đầu di chuyển một lực lượng rất lớn, rất nhanh đã biến thành một cỗ máy chiến tranh khổng lồ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất