Bên trong chính sảnh của Đông phủ Hàn gia, Hàn Huyền Xương đang bồi tiếp một vị mặc trang phục quan viên. Mặc dù trà đã sớm dâng lên, nhưng tên quan kia vẫn làm mặt lạnh, ra vẻ âm trầm hờ hững. Hắn trạc năm mươi tuổi, thân hình tráng kiện, khuôn mặt ngăm đen, đôi mắt tam giác láo liên, vừa nhìn đã biết đây chính là một con cáo già âm hiểm xảo quyệt, cũng chính là quận trưởng Đông Hải Quận, Tiêu Mạc Toản. Lão mắc dịch này từ sáng sớm đã mang theo mấy tên nha dịch cầm Sát Uy Bổng mò đến Hàn phủ. Trong lúc Hàn Huyền Xương còn chưa biết chuyện gì, lão ta đã quát mắng tên Hàn Mạc ầm ĩ, làm Hàn Huyền Xương đầu óc mông lung, chỉ đành phải phái người đi gọi Hàn Mạc, một mặt thỉnh Tiêu Mạc Toản vào chính sảnh ngồi chờ, đoạn phân phó hạ nhân dâng trà. Ông ta dù đối với Tiêu Mạc Toản chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì, nhưng Tiêu Mạc Toản dù sao cũng là người đứng đầu một quận. Hơn nữa, bối cảnh phía sau rất phức tạp, nên chỉ có thể bụng chửi mặt cười, hết sức duy trì nét vui vẻ trên mặt.
- Quận trưởng đại nhân, mới sáng sớm ngài đã đại giá quang lâm, không biết có gì muốn chỉ giáo?
Hàn Huyền Xương mỉm cười nói.
- Đúng là có chuyện xảy ra! Chuyện gì hả? Chính là chuyện lớn đó!
Tiêu Mạc Toản đảo đôi mắt tam giác, cười lạnh đáp.
- Hàn đại nhân, Hàn gia các người quả thật không hổ là Đệ nhất thế gia của Đông Hải Quận a! Hàn gia đệ tử hoành hành ngang ngược, bắt nạt con dân, trong mắt không có ai nhỉ?! Vì vậy, ngươi nên quan tâm, giáo dục bọn họ cho tốt. Bổn quan hôm nay đến đây, chính là muốn thay ngươi giáo dục nhi tử!
Hàn Huyền Xương vừa nghe, trong lòng nhất thời mất hết cả hứng. Ông ta cũng là một người vô cùng xem trọng thể diện, lời này của Tiêu Mạc Toản lọt vào tai, đó chính là nói thẳng bản thân không biết dạy con. Ông nén lửa giận xuống, thản nhiên nói:
- Quận trưởng đại nhân, những lời này căn cứ vào đâu mà nói thế nhỉ? Gia quy của Hàn gia ta truyền từ liệt tổ xuống đến giờ vô cùng sâm nghiêm, đối với đệ tử trong tộc vô cùng nghiêm khắc, cho dù là khuyển tử cũng vẫn phải tuân thủ quy củ đàng hoàng, nên cần gì đến Quận trưởng đại nhân nhọc công đến đây quản giáo?!
Hời hợt nhìn Tiêu Mạc Toản, ông tiếp:
- Quận trưởng đại nhân, hôm qua ngư dân có phái đại biểu đến đây tố khổ với hạ quan về chuyện thuế thương nhân tăng lên quá cao. Giá cá lại xuống quá thấp, như vậy ngư dân có thể mang tâm sinh oán a!
Tiêu Mạc Toản cũng không thèm nhìn Hàn Huyền Xương, lạnh nhạt nói:
- Hàn đại nhân, chuyện ấy để sau này nghị luận. Lần trước, ta cũng giải thích qua với ngài rồi. Hôm nay, triều đình muốn thu bạc, mà Đông Hải Quận của chúng ta có tài nguyên phong phú, tự nhiên làm sao có thể không cống hiến, thay Thánh thượng phân ưu?! Thương nhân đất Khánh ở Yên quốc ta kiếm bạc hàng đống như núi, giờ trích ra mấy giọt máu bé tí thì có thấm vào đâu?
- Quận trưởng đại nhân, người phải đổ máu chính cũng không phải là thương nhân đất Khánh mà chính là dân chúng của Đông Hải Quận ta!
Hàn Huyền Xương lại nghiêm mặt nói tiếp:
- Nếu ngươi cứ làm như thế thì dân chúng Đông Hải Quận cũng không còn đường sống! Nguồn: http://truyen360.com
- Hàn đại nhân, ngươi nói những lời này là có ý gì?
Tiêu Mạc Toản lạnh lùng hỏi tới:
- Ngươi muốn nói ta đây tàn nhẫn bạo ngược ư? Bổn quan chính là quan chức của triều đình mà không phải là người của Hàn gia các ngươi! Bổn quan muốn vì triều đình ra sức làm việc, nhưng ta cũng nghe chuyện nháo sự kia của ngư dân chính là do bàng chi (nhánh phụ) của Hàn gia các ngươi cầm đầu?! Hàn gia các ngươi lại không quản giáo cho tốt mà lại đi chất vấn bản quan à? Khặc...khặc...Hàn đại nhân, ngươi thật quá mức chèn ép khinh người đó!
Hàn Huyền Xương thường ngày hành sự cẩn thận trước sau, con ruồi bay qua cũng phải quan sát xem nó là đực hay cái. Lúc này, trong lòng cũng không khỏi tức giận, chắp tay nói:
- Hạ quan không dám! Chẳng qua đây là chuyện thuế má liên quan đến thu nhập của dân chúng, mà Quận trưởng đại nhân lại liên tục tự mình tăng giá. Người Đông Hải tính tình cuồng dã, có gây ra dân biến đối với ngài hay là ta cũng chẳng tốt đẹp gì!
Tiêu Mạc Toản điềm nhiên đáp:
- Hàn đại nhân, ngươi đây là đang uy hiếp bổn quan ư?
Ngay khi song phương đang tận hứng đến bốc hỏa, lại nhìn thấy Hàn Mạc ung dung thong thả, khoan thai đi vào sảnh, cũng không thèm liếc Tiêu Mạc Toản nửa cái, từ từ đi tới trước mặt Hàn Huyền Xương, cung kính nói:
- Cha, người cho gọi con?
Hàn Mạc ở hậu hoa viên được Hàn Thanh báo tin, vừa nghe Hắc Diêm Vương tới cửa, liền biết được đây hẳn là có liên quan đến chuyện hắn thân ái giáo huấn Tiêu Cảnh hôm qua, tên Hắc Diêm Vương bố láo kia tám chín phần mười là đã đến cửa hỏi tội.
Biết chắc như bắp Mỹ là thế, Hàn Mạc cố ý cho mày sốt đứt ruột đi con nhé! Đầu tiên là tắm rửa cho sạch, sau đó mới đổi một bồ đồ mới hàng hiệu, thậm chí còn đi đến phòng bếp ăn một tô cháo bào ngư nhân sâm, lúc đó mới tiêu sái tản bộ đến đây.
Hàn Huyền Xương còn chưa mở miệng, Tiêu Mạc Toản đã vỗ bàn đánh bốp một cái, quát lên:
- Ngươi chính là Hàn Mạc hả?
Hàn Huyền Xương nhạt giọng đáp:
- Chính là khuyển tử! Quận trưởng đại nhân muốn gặp hắn chắc có chuyện gì muốn phân phó?
Tiêu Mạc Toản cười lạnh nói:
- Phân phó...? Ta nào dám phân phó Hàn gia đệ tử! Tên khuyển tử nhà của ngươi có bản lãnh thật không nhỏ mà! Ngươi hãy hỏi hắn xem hôm qua đã làm chuyện gì đi?!
Hàn Huyền Xương gọi Hàn Mạc là "khuyển tử", đó chính là một cách xưng hô khiêm tốn. Không ngờ, Tiêu Mạc Toản thậm chí lại gọi thẳng từ này ra, hắn không chỉ là nhục mạ Hàn Mạc mà còn muốn chửi thẳng lên đầu mình, ý nói Hàn Mạc là khuyển tử thì chẳng phải mình chính là "khuyển phụ" (cha của con chó – chó bố) sao?! Vẫn cố nén cơn giận đang trào lên, Hàn Huyền Xương lạnh lẽo nhìn Hàn Mạc hỏi:
- Hôm qua, ngươi đã làm chuyện gì?
Hàn Mạc thoạt nhìn có vẻ vô tội, trưng ra bộ mặt ngây thơ đáp:
- Hôm qua ạ? Hôm qua con ở nhà đọc sách, sau đó ra ngoài đi dạo, buổi tối cơm nước xong rồi đi ngủ ngay a!
Nét mặt Tiêu Mạc Toản sạm xuống, nghiêm lại, cười lạnh nói:
- Hàn Mạc, hôm qua ở Bát Trân Các, ngươi vô duyên vô cớ ra tay đánh Cảnh nhi một trận đòn hiểm độc, chuyện này ngươi quên rồi a? Cho đến giờ, Cảnh nhi nhà ta vẫn còn đang nằm liệt giường, đại phu được mời đến nói nguyên nhân là do xương ngực đã bị đánh đến gãy rời! Hàn Mạc ơi Hàn Mạc...Ngươi xuống tay quả thật rất ngoan độc a!
Hàn Huyền Xương và Tiêu Mạc Toản mặc dù không hợp nhau, nhưng ông biết Tiêu Mạc Toản chính là đại diện cho thế lực của Tiêu gia. Hiện tại, trong Cửu đại thế gia, thế lực của Tiêu gia chính là đã nằm trên đỉnh, ngoài Ngô gia và Diệp gia hai nhà đã ra mặt đối chọi gay gắt, những thế gia khác dù ghen ghét Tiêu gia quyền thế nghiêng trời đến tận xương tủy, nhưng ngoài mặt vẫn không dám trực diện đắc tội. Hàn Chính Càn đã nhiều lần nhắc nhở Hàn gia đệ tử không thể cùng Quận Thủ Phủ phát sinh xung đột, cho nên Hàn Huyền Xương cho đến nay cũng rất cố gắng nhẫn nhịn. Lúc này, nghe được Tiêu Mạc Toản nói vậy, quả nhiên là chấn kinh, nhìn Hàn Mạc, đập bàn quát:
- Nghiệt súc, còn không mau quỳ xuống!
Hàn Mạc sớm tiên tri tình huống này sẽ xuất hiện, lúc này liền quỳ xuống, nhưng không lộ ra vẻ sợ hãi gì, chuyển sang hướng Tiêu Mạc Toản hỏi:
- Quận trưởng đại nhân, công tử nhà ngài có hay không khi kể lại quên nói một số câu?
Giờ này, Tiêu Mạc Toản dùng ánh mắt như dao, muốn cắt Hàn Mạc thành từng mảnh, âm lãnh cười, nói:
- Hắn quên mất nói cái gì thế hả...???
Hôm qua, ở Bát Trân Các, Hàn Mạc quả thật đã chìu theo lời van xin của Tiêu thiếu gia chó má kia, vội vàng xuất thủ giúp hắn một trận đòn vào người, nên trên mặt hắn còn hiện nét cười, trả lời:
- Tiêu thiếu gia nhà ngài hôm qua rất hăng tiết vịt a, thậm chí còn cầu khẩn van xin Hàn Mạc này đánh dùm hắn một trận! Hàn Mạc xưa nay đối với Quận trưởng đại nhân rất kính ngưỡng, đối với Tiêu thiếu gia cũng rất khâm phục đến tận đáy lòng a (tận đáy lòng là chỗ thối nhất ấy)! Hắn đã thỉnh cầu đến như vậy, tại hạ đây sao dám cự tuyệt, vì thế mới tiến lên đánh hắn, cũng là thỏa mãn yêu cầu của hắn nha! Chuyện này rất nhiều người biết, đại nhân ngươi có thể minh xét. Hôm nay đại nhân thượng phủ, ta đây còn tưởng ngài muốn thay Tiêu thiếu gia cảm tạ Hàn Mạc. Hàn Mạc dù trình độ khiêm cung lễ độ chưa đến đỉnh cao nhưng cũng không nghĩ ngài đây lại đến cửa hỏi tội a! Hàn Mạc rất, rất ư là thất vọng! Ài...!!!
Nói xong, Hàn Mạc buông ra một tiếng thở dài, tỏ ra tâm tình rất sầu não và thất vọng ê chề. Hàn Huyền Xương nghe thế không khỏi trợn mắt há mồm, không nghĩ ra vì sao Hàn Mạc lại nói được một chuyện hoang đường thế giống như đúng rồi, mà Tiêu Mạc Toản đã tức giận đến xanh mặt như tàu lá, ngón tay run rẩy chỉ vào Hàn Mạc, nói:
- Tiểu súc sinh, ngươi đang ở đây nói hươu nói vượn cái chuyện chó má gì đấy hả? Cảnh nhi nhà ta làm cái rắm gì lại đưa ra yêu cầu hoang đường như thế hả? Cho dù nói như vậy cũng phải coi như là nói đùa chứ, ngươi thế nào lại có thể làm thật? Ngươi chính là đang cưỡng từ đoạt lý mà!
- Quận trưởng đại nhân...
Trong mắt Hàn Mạc chợt lóe hàn quang, thản nhiên nói tiếp:
- Ngươi bày trò trước mặt gia phụ lúc nãy, mắng ta là tiểu súc sinh, thì là người biết lễ nghi à? Ngươi nói thiếu gia nhà ngươi đưa ra yêu cầu hoang đường, nhưng Hàn Mạc ta cho rằng thiên hạ này yêu cầu hoang đường trong thiên hạ này còn nhiều gấp bội! Quận trưởng đại nhân không để ý đến sự sống chết của dân chúng, dám tăng cao thuế thương nhân, đó chẳng phải là chuyện hoang đường ư? Đối với phụ thân ta, ngươi còn đưa yêu cầu này, chẳng lẽ là không hoang đường à? Vì sao thiếu gia nhà ngươi lại không thể nhỉ? Yêu cầu hoang đường của ngươi đã áp dụng trong Đông Hải Quận, vì sao yêu cầu của Tiêu thiếu gia đưa ra Hàn Mạc lại có thể không tòng mệnh?
Tiêu Mạc Toản không ngờ Hàn Mạc còn nhỏ tuổi lại nhanh mồm nhanh miệng giống một giáo sư ngôn ngữ như thế. Nếu không có Hàn Huyền Xương bên cạnh, lão ta thật sự muốn tiến tới đánh Hàn Mạc một trận nên thân.
- Hàn đại nhân, ngươi thật sự sinh ra một đứa con rất tốt!
Tiêu Mạc Toản bấu chặt cạnh bàn, cười lạnh nói.
Hàn Huyền Xương nghe Tiêu Mạc Toản nói chuyện, hết lần này đến lần khác đếk xem mình ra gì, không hề cố kỵ đến cảm giác của mình, nên không nhịn được nói:
- Nhi tử của hạ quan cũng không thể gọi là tốt như ngài khen ngợi. Bất quá, hắn chỉ là người hiểu rõ trắng đen, ghét ác như thù thôi!
Hàn Huyền Xương ngừng lại một chút, không muốn chọc giận Tiêu Mạc Toản thêm nữa, bèn chắp tay nói:
- Quận trưởng đại nhân, chuyện này hạ quan nhất định sẽ điều tra, có lỗi sẽ nghiêm trị đến nơi đến chốn, lại sẽ nhất định mang Hàn Mạc đến cửa tạ lỗi!
- Đến cửa tạ lỗi...???
Tiêu Mạc Toản siết chặt nắm đấm nói.
- Hàn đại nhân, ý của ngươi là Cảnh nhi nhà ta cứ nằm trên giường chịu khổ, còn ngươi chỉ mang con đến tạ lỗi là xong à? Khó trách con ngươi lại cứ ngông nghênh tiêu sái, động thủ khắp nơi như vậy!
Hàn Huyền Xương cau mày đáp:
- Quận trưởng đại nhân, vậy ngươi muốn như thế nào đây?
- Bổn quan nghe nói gia quy của Hàn gia rất nghiêm ngặt, chẳng lẽ lại không có cả gia pháp ư?
Hàn Huyền Xương lập tức hiểu ý của hắn, hung hăng trợn mắt nhìn Hàn Mạc, chắp tay nói:
- Quận trưởng đại nhân xin cứ yên tâm, nếu Hán Mạc tùy tiện làm bậy, gia pháp là không thể thiếu được, hạ quan sẽ nhất định nghiêm trị đến nơi đến chốn, không để cho khuất tất!
Tiêu Mạc Toản hừ lạnh một tiếng, điềm nhiên nói:
- Bổn quan đã mang theo Sát Uy Bổng đây, đại nhân có thể chấp hành gia pháp ngay tức khắc! Bổn quan sẽ cùng ở bênh cạnh quan sát. Nếu Hàn đại nhân không đành lòng động thủ, bổn quan có thể giúp ngài đưa hắn về đại lao hưởng phúc một thời gian!
Hàn Huyền Xương khẽ biến sắc mặt, đang muốn trả lời thì lại nghe một giọng nói du dương vang lên từ ngoài cửa:
- Ai dám đòi đánh Mạc nhi của ta thế? Mạc nhi phạm phải điều gì trong Vương pháp mà lại dùng Sát Uy Bổng trừng phạt hử?