Quyền Thần

Chương 914: Người của Hắc Kỳ

Chu Tiểu Ngôn nói:

- Nếu ngươi muốn cho Tiêu cô nương sống sót, phải làm không phải hỏi, mà là hành động.

Hắn dừng một chút, nói:

- Thập tâm hoàn cũng chỉ có thể khiến Tiêu cô nương chống đỡ mười ngày, mười ngày qua đi, nếu ngươi còn không có cách giải độc, như vậy cũng chỉ có thể trơ mắt xem nàng chết đi .

Hàn Mạc đứng dậy, ôm lấy Tiêu Linh Chỉ, hỏi:

- Giải độc ở chỗ nào? Chúng ta thể tìm được thuốc giải ở chỗ nào?

- Đây là Hắc Kỳ ngũ tinh đoạt mệnh.

(*một loại ám khí có năm cạnh như hình ngôi sao)

Chu Tiểu Ngôn vươn tay, mở khăn bố ra, tại phía trên khăn bố, có một mảnh ám khí mà vừa rồi Tiểu Quân đánh ra, chỉ thấy ám khí giống như cúc áo lớn nhỏ, nhưng màu đen thui, có năm cạnh, mỗi cạnh đều sắc bén vô cùng.

- Ngũ tinh đoạt mệnh?

Sắc mặt Hàn Mạc rất khó coi.

Hắn thân là Thính trưởng Tây Hoa Thính, đúng là nhìn rất rõ ràng ám khí có hình ngôi sao.

Ngũ tinh đoạt mệnh là một loại ám khí đặc biệt của Hắc Kỳ, loại ám khí này có ưu điểm là vô cùng sắc bén, hay nói cách khác, ám khí sau khi đánh ra, dù là địch thủ bản lĩnh cao cường có thể bắt được một cạnh, nhưng năm cạnh ngôi sao đều là điểm tấn công, cho nên dù bản lĩnh cao đến đâu, cũng không thể bắt được, đối với loại ám khí công kích này, chỉ có thể lựa chọn né tránh, một khi né tránh không kịp, tất nhiên sẽ bị ám khí đánh trúng.

Hơn nữa loại Ngũ tinh đoạt mệnh này tuy rằng uy lực so với những loại ám khí bình thường mạnh hơn rất nhiều, nhưng muốn dễ dàng đánh ra cũng có khó khăn nhất định.

Ám khí bình thường tập trung tấn công ở một điểm, lực tập trung ở một chỗ, khi phóng ra tốc độ nhanh hơn rất nhiều, mà Ngũ tinh đoạt mệnh năm điểm đều là năm điểm công kích, nếu cùng một sức và kỹ xảo đó đánh ra, so với ám khí bình thường thì phải nhanh hơn rất nhiều.

Cho nên sử dụng Ngũ tinh đoạt mệnh phải đạt tới tối độ cực nhanh, nhất định phải trải qua khổ luyện, bình thường mà nói, nếu muốn vận dụng Ngũ tinhh đoạt mệnh thuần thục, cũng phải mất hai đến ba năm.

Tiểu Quân đánh ra Ngũ tinh đoạt mệnh tốc độ và kỹ xảo vô cùng thành thạo, hơn nữa liên tục phát chiêu lại rất dứt khoát, như vậy bản lĩnh sử dụng ám khí này cũng ít nhất được huấn luyện quá ba năm.

Hàn Mạc biết ám khí Tiểu Quân đánh ra là Ngũ tinh đoạt mệnh trong lòng đã trầm xuống.

Trong thiên hạ, chỉ có Hắc Kỳ nhân tài mới có thể sử dụng được ám khí như vậy, mà Tiểu Quân trong tay giữ ám khí như vậy, chân tướng sự việc tột cùng là như thế nào?

Nói như vậy Tiểu Quân là bị Huyền thuật giả khống chế, tiến đến đánh lén ta, nhưng giải thích vì sao thân là nha hoàn bên người Tiêu Linh Chỉ lại có thể biết ám khí Hắc Kỳ?

Chu Tiểu Ngôn thu tay lại, chậm rãi nói:

- Tiểu Quân là người Hắc Kỳ !

Hàn Mạc nhíu mày lại, nhìn Tiêu Linh Chỉ đang ôm trong lòng sắc mặt của nàng tái nhợt, hơi thở mỏng manh, giống như một người đang ngủ say, ở giờ khắc này, trong lòng Hàn Mạc mơ hồ ý thức được điều gì đó, giống như một tảng đá đặt ở trong lòng.

- Thân phận của Tiêu cô nương, thật sự không tốt… Chu Tiểu Ngôn bình tĩnh nói:

- Nhưng trên người nàng trúng độc, muốn giải được độc, chỉ có thể tìm Hắc Kỳ nhân.

Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn chằm chằm Chu Tiểu Ngôn hỏi:

- Ngươi biết chỗ giải độc ở đâu?

Chu Tiểu Ngôn trầm ngâm một lát, mới nói:

- Ngươi dám mạo hiểm?

- Mạo hiểm?

- Loại độc dược này tất nhiên sẽ không phải ở trong tay người Hắc Kỳ bình thường.

Chu Tiểu Ngôn chậm rãi nói.

- Vậy ở trong tay ai?

- Người khác thì không biết, nhưng chắc chắc ở trong tay thủ lĩnh Hắc Kỳ Đỗ Vô Phong.

Chu Tiểu Ngôn thần sắc lạnh như băng, thản nhiên nói:

- Muốn trong vòng mười ngày lấy được thuốc giải, phải tìm được Đỗ Vô Phong đánh bại hắn !

Hàn Mạc nhìn Chu Tiểu Ngôn, hỏi:

- Ngươi có cách gì tìm được hắn?

Chu Tiểu Ngôn ngẫm nghĩ một chút, rốt cục nói:

- Tìm được hắn, chưa chắc là việc khó, nhưng muốn đánh bại hắn, lấy được thuốc giải trong tay hắn, mới là việc khó khăn nhất.

Miệng hắn nổi lên lạnh ý:

- Ngươi nên biết, Đỗ Vô Phong là một trong Thập phương danh tướng, không nói đến hắn là người có vũ kỹ hùng mạnh, ở bên người hắn luôn luôn có một đám Hắc Kỳ bảo hộ... !

Nói tới đây, hắn không tiếp tục nói nữa.

- Hiện tại hắn đang ở chỗ nào?

Hàn Mạc hỏi thẳng.

Chu Tiểu Ngôn chau mày nói:

- Ngươi thực muốn đi tìm hắn?

Hàn Mạc nghiêm nghị nói:

- Ta muốn lấy lại thuốc giải độc!

- Ngươi không nghĩ tới hậu quả. Chu Tiểu Ngôn nói:

- Ngươi hiện giờ là nhất quân chủ tướng, một khi có hậu quả gì, thật không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa ngươi hẳn biết rõ, với thực lực của ngươi, không phải là đối thủ của Đỗ Vô Phong !

- Với ta mà nói, nếu Chỉ nhi cứ như vậy mà chết, ta cũng không thể sống nổi. Hàn Mạc kiên định nói:

- Hơn nữa ta không phải là không có cơ hội đánh bại Đỗ Vô Phong!

Chu Tiểu Ngôn mặt không chút thay đổi, muốn nói lại thôi.

- Hãy đưa ta đi tìm hắn. Hàn Mạc gằn từng chữ:

- Trong vòng mười ngày phải lấy được thuốc giải độc.

Hắn nói xong câu đó, thổi một tiếng huýt gió, cách đó không xa một con ngựa đang nhàn nhã ăn cây cỏ non liền phi như bay tới, Hàn Mạc ôm Tiêu Linh Chỉ lên ngựa, chạy như bay quay về doanh.

Đang lúc hoàng hôn, Hàn Mạc ở bên trong đại doanh, Tiểu Quân trên người dược tính cũng dần dần mất đi, đôi mắt bắt đầu khôi phục linh động như cũ, nàng mơ mơ màng màng lúc tỉnh lúc mơ, quay đầu lại liền nhìn thấy Tiêu Linh Chỉ lẳng lặng nằm trên giường, mà Hàn Mạc vẻ mặt bi thương mà ngồi ở bên cạnh mép giường, lẳng lặng nhìn khuôn mặt Tiêu Linh Chỉ, một bàn tay còn lại nắm chặt tay Tiêu Linh Chỉ.

Tiểu Quân từ trên giường giãu dụa dứng lên, lại cảm giác hai bên xương bả vai mình đau nhức vô cùng "ôi" kêu ra một tiếng.

Hàn Mạc cũng không quay đầu lại, chỉ có điều bình tĩnh nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com

- Hai vai của ngươi đều đã bị thương, không cần dùng sức, nếu không hai cái cánh tay sẽ không thể khôi phục.

Tiểu Quân một mảnh mờ mịt, nhìn Tiêu Linh Chỉ nằm nhìn ở trên giường vẫn không nhúc nhích, Tiểu Quân đứng dậy đi đến, thấy trên mặt Tiêu Linh Chỉ tái nhợt, hơi thở rất là mỏng manh, vội hỏi nói:

- Tiểu thư... Tiểu thư làm sao vậy?

Hàn Mạc dừng ở Tiêu Linh Chỉ, hỏi ngược lại:

- Ngươi làm chuyện gì không nhớ gì sao ?

Tiểu Quân giơ tay nắm trán mình, đột nhiên chấn động toàn thân, dường như nghĩ đến cái gì, run giọng nói:

- Hàn... Hàn thiếu gia, rốt cuộc... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hàn Mạc cuối cùng quay đầu, mặt không chút thay đổi mà nhìn Tiểu Quân, hỏi:

- Tiểu Quân, ta bất chấp tất cả coi ngươi như người trong nhà, bất kể ngươi và Chỉ nhi có nhiều trở ngại, ngươi đều nên nói cho ta biết. Ta thật muốn hỏi ngươi, ngươi... có hay không che giấu ta cái gì? Ngươi có phải muốn nói với ta điều gì?

Tiểu Quân ở bên cạnh giường quỳ xuống, cánh tay run rẩy vươn ra, nhẹ nhàng vén mái tóc Tiêu Linh Chỉ phất, thân thể mềm mại cũng nhẹ nhàng run rẩy , cuối cùng quay đầu nhìn về phía Hàn Mạc, nhắm mắt lại, run giọng nói:

- Hàn thiếu gia, ngươi... hay không đã biết thân phận của chúng ta?

Hàn Mạc hạ giọng nói:

- Ta nghe ngươi nói, ngươi biết cái gì, không hề có chút hiềm khích!

- Hàn thiếu gia, Tiểu thư... Tiểu thư sẽ không có việc gì?

Tiểu Quân mở to mắt, lại nhìn Tiêu Linh Chỉ liếc mắt một cái, đôi mắt tử ở sâu bên trong, tràn đầy vẻ lo lắng.

Nàng đến bây giờ, chỉ nghĩ đến Hàn Mạc biết được thân phận của mình, lại cũng không biết chính mình ra tay đánh lén Hàn Mạc, và ngộ thương Tiêu Linh Chỉ.

Hàn Mạc vẻ mặt thống khổ, khẽ thở dài:

- Nàng không có việc gì... tuyệt đối không có việc gì!

Tiểu Quân hơi trầm xuống, rốt cục nhìn Hàn Mạc, nói:

- Hàn thiếu gia, ngươi đã biết, ta và Tiểu thư... đều là người Hắc Kỳ!

Hàn Mạc tuy rằng sớm đã có dự cảm, nhưng lúc này nghe chính mồm nàng nói ra, toàn thân chấn động, cau mày, nói:

- Ngươi nói... Chỉ nhi bị Tiêu thái sư thu là, nghĩa nữ, phải.. là âm mưu của Hắc Kỳ?

Tiểu Quân cắn môi, do dự một chút, rốt cục nói:

- Ta và Tiểu thư đều là cô nhi, lúc còn rất nhỏ, đã bị Hắc Kỳ thu nhận sử dụng, được bọn họ huấn luyện.

Hàn Mạc lẳng lặng nhìn Tiểu Quân, lắng nghe.

- Ngụy quốc chúng ta nghèo khổ, các nam nhân chết trận, chỉ còn lại mẹ góa con côi, cuộc sống rất khó khăn.

Tiểu Quân hạ giọng nói:

- Ta lúc còn rất nhỏ, phụ thân bị chết trận, trong nhà không thể sống nổi, có người đã mua ta với một lượng bạc, khi đó cái gì ta cũng không hiểu, rồi bị người ta đưa đến một nơi, ở chỗ đó ta đã gặp Tiểu thư, khi đó … ta mới bốn tuổi !

Hàn Mạc vẻ mặt ảm đạm.

Ngụy quốc nghèo khổ, mọi người đều biết, quốc gia thượng võ thành phong trào, cực kì hiếu chiến, thỉnh thoảng đối với Phong quốc và Khánh quốc phát sinh chiến tranh, khiến cuộc sống dân chúng vô cùng khốn khổ lại nhiều tuyết lắm sương, sưu cao thuế nặng, ở trong bốn nước Trung Nguyên là nước nghèo nhất.

Ngụy quân xây dựng nên thành quân đội hùng mạnh, khiến dân chúng thống khổ gian nan.

- Thời điểm đó, ta và Tiểu thư được huấn luyện cùng một chỗ, đến khi Tiểu thư mười ba tuổi thì được đưa đi!

Tiểu Quân chậm rãi nói:

- Lúc ấy ta cũng không biết Tiểu thư được đưa đi đâu, nhưng thân là người của Hắc Kỳ bất kể lúc nào cũng bị phái đi chấp hành nhiệm vụ.

Hàn Mạc nhìn Tiêu Linh Chỉ liếc mắt một cái, trong lòng đã hiểu rõ, thân thể của nàng thế cũng thật vô cùng bi thảm, xuất thân có lẽ cũng giống Tiểu Quân, cũng điều bị Hắc Kỳ mua đi lúc nhỏ, sau đó bị huấn luyện thành thuộc hạ hắc ám.

- Chỉ nhi rời khỏi nơi đó là bị phái đến Yến quốc? Hàn Mạc thanh âm trầm xuống.

Tiểu Quân hơi hơi vuốt cằm:

- Lúc ấy ta cũng không biết, Hắc Kỳ lại phái ta đến Yến quốc lại một lần nữa, gặp Tiểu thư, ta mới biết nàng trở thành cháu gái Tiêu thái sư. Sau đó Tiểu thư tìm được cơ hội, mua ta vào phủ Tiêu thái sư, từ đó về sau, ta luôn theo bên người Tiểu thư. Hắc Kỳ giao cho ta nhiệm vụ, chính là muốn ta phối hợp với Tiểu thư làm việc, hơn nữa bắt ta giám sát hành động của Tiểu thư, hàng ngày phải báo cáo cho bọn chúng biết những lời nói, hành động của Tiểu thư.

Hàn Mạc thở dài một hơi.

Ở thời điểm đó, Tiêu gia thanh thế đang vượng, Tiêu thái sư cũng thành thủ lĩnh nội các, Hắc Kỳ đưa Tiêu Linh Chỉ vào phủ Tiêu thái sư để lấy thông tin, cũng không khó để lý giải sự tình.

Chỉ có điều hắn lại mơ hồ cảm thấy, kế hoạch của Hắc Kỳ chưa chắc là thành công. Tiêu Linh Chỉ và Tiểu Quân mặc dù hai người đã ẩn nấp ở phủ Tiêu thái sư nhiều năm, nhưng có thể từ Thái sư lấy được tin tức tình báo gì?

Hơn nữa Tiêu thái sư đối nhân xử thế giả dối gian xảo, sao có thể dễ dàng thu một nữ tử làm làm cháu gái mình, hắn chỉ cảm thấy Tiêu thái sư chưa chắc coi Tiêu Linh Chỉ là cháu gái.

Mặc kệ như thế nào, Tiêu thái sư đã bị giết, hắn lúc trước vì sao dễ dàng thu giữ Tiêu Linh Chỉ, đã không ai biết.

- Ý của ngươi là nói, mấy năm nay ngươi luôn ở bên người Tiêu Linh Chỉ, đều giám sát nang?

Hàn Mạc thản nhiên hỏi.

Tiểu Quân cười khổ nói:

- Từ lúc sinh ra đến giờ, Tiểu thư là người duy nhất quan tâm, trân trọng ta, có đổi tính mạng ta tuyệt đối cũng không làm tổn thương đến nàng. Dừng một chút rồi tiếp tục nói:

- Ta cũng sớm nói chuyện này cho Tiểu thư biết, Tiểu thư cũng không trách cứ ta, ngược lại còn giúp đỡ ta, cứ cách hai tháng, ta tìm đến Hắc Kỳ thông báo sự việc, trước đó ta và Tiểu thư đã bàn bạc lấy lý do thoái thác công việc với bọn họ, ta và Tiểu thư đã sống yên ổn ở phủ Tiêu thái sư.

- Chỉ nhi chẳng lẽ cam tâm bị Hắc Kỳ khống chế ? Hàn Mạc cười khổ, ảm đạm mà lẳng lặng nhìn Tiêu Linh Chỉ nằm ở trên tháp thượng.

Tiểu Quân thương tình đau khổ, bất đắc dĩ nói:

- Trước khi gặp ngươi, Tiểu thư cũng không có nhiều ý nghĩ. Nhưng ngươi ở Bột Châu vì Tiểu thư trị độc, ở Nghi Xuân lại cùng Tiểu thư đồng sinh cộng tủ, từ khi đó, trong lòng Tiểu thư đã có ngươi … !

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất