Khi Hoàng đế có thể cử động cũng là lúc Dịch Không Đình tái mặt lại, thậm chí trên trán còn đầm đìa mồ hôi, trông thấy thần sắc của Hoàng đế hồi phục bình thường, lúc này Dịch Không Đình mới rút tay về, trong tức thời lão chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, chân tay mềm nhũn, trong lòng cảm thấy lo sợ, lão biết rằng lần này là vì giúp Hoàng đế ngăn chặn hàn khí, mà bị tiêu hao rất nhiều nội lực, mười phần chắc cũng tiêu khoảng ba phần, muốn hồi phục trở lại, ít nhất cũng phải mất nửa tháng.
- Lão Dịch, vất vả cho ngươi rồi.
Giọng nói của Hoàng đế nghe có vẻ rất lạ, ngài vỗ nhẹ vào vai Dịch Không Đình, rồi cất bước tiến vào trong điện.
Dịch Không Đình thấy sắc mặt Hoàng đế có vẻ suy sụp, không biết vì sao, trong lòng cảm thấy vô cùng áp lực, rồi hắn theo Hoàng đế vào trong điện.
Hoàng đế lau vết máu dưới mép, bước vào trong điện, tiến thẳng đến ghế ngồi xuống, khuôn mặt không chút động tĩnh, nhắm chặt hai mắt, chắp hai tay trước ngực, không chút động đậy, giống hệt như đang ngủ.
Dịch Không Đình đứng bên cạnh Hoàng đế, lão vừa hao tổn nội lực, nguyên khí bị tổn thương, nên lúc này chỉ muốn được nghỉ ngơi một lát, nhưng với bộ dạng hiện nay của Hoàng đế, tất nhiên lão không dám bỏ đi.
Cũng không biết bao lâu sau, Hoàng đế mới thản nhiên nói:
- Thông khí tán!
"Thông khí tán?" trong tức thời Dịch Không Đình không thể hiểu được Hoàng đế muốn nói gì.
Hoàng đế mở mắt ra, cặp mắt lạnh lùng như băng vô cùng đáng sợ:
- Thông khí tán quả không có độc, nhưng đối với trẫm mà nói, Thông khí tán lại vô cùng độc!
Dịch Không Đình há mồm kinh ngạc, cuối cùng cũng không nói ra được câu gì. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.com
Hoàng đế than một tiếng, rồi gượng cười nói:
- Cuộc đời này của trẫm, cũng có thể nói là đề phòng mọi thứ, nhưng người tính không bằng trời tính… cuối cùng vẫn đi sai một nước cờ!
Cuối cùng Dịch Không Đình nói:
- Thánh thượng, chuyện này… chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Nét mặt Hoàng đế kiên định trở lại, ngài bình tĩnh nói:
- Lão Dịch, trẫm hỏi ngươi, vì sao trẫm phải uống Thông khí tán?
Dịch Không Đình vội vàng nói:
- Khổng thái y bắt mạch cho Thánh thượng có nói, Thánh thượng khí huyết không thông, nên phải dùng Thông khí tán để thông huyết… Thông khí tán đều do lão nô kiểm tra tận tay, đích thân sắc thuốc, tuyệt đối không thể có vấn đề!
Hoàng đế lại thản nhiên cười nói:
- Trẫm có thể không tin ngươi sao. Ngươi là người do tiên hoàng phái đến, khi trẫm còn là Thái tử, ngươi đã theo ta, tình cảm của quân thần ta tính đến nay đã hơn mười năm, lòng trung thành của ngươi đối với ta, nếu trong thiên hạ này còn có người đáng cho trẫm tín nhiệm, thì người đó chỉ có thể là ngươi!
Dịch Không Đình quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, hai mắt đỏ mọng, run run nói:
- Thánh thượng…!
- Thái y nói khí huyết của trẫm không thông, lúc đầu trẫm cũng không tin, nhưng sau khi uống Thông khí tán, trẫm cảm thấy tinh thần sảng khoái, hơn nữa thể lực lại sung mãn, thế nên trẫm thực sự tin vào lời nói của Khổng thái y, mà cũng không để tâm đến chuyện này nữa.
Hoàng đế nhẹ nhàng nói:
- Thế nhưng cách đây hai ngày, trẫm đã cảm thấy cơ thể có gì đó không bình thường, nửa đêm phát lạnh, toàn thân rét run, chỉ có điều triệu chứng này biến mất rất nhanh, nên trẫm cũng không để ý mấy, cho đến hôm nay, trẫm mới hiểu ra, trẫm đã trúng kịch độc!
Toàn thân Dịch Không Đình cứng lại, đang định nói gì đó, bỗng Hoàng đế giơ tay ra hiệu ngăn cản, rồi hoàng đế bình tĩnh nói:
- Trước khi trẫm dùng Thông khí tán thì trẫm đã bị trúng độc, chỉ vì loại độc này vô cùng hiếm thấy nên trẫm không hề phát hiện ra…!
- Ý của Thánh thượng là Thông khí tán có tác dụng làm độc tính phát tán?
Hoàng đế vuốt cằm rồi bình tĩnh nói:
- Có lẽ là như vậy. Nếu không dùng Thông khí tán, thì chưa chắc loại độc đó có thể cướp đi tính mạng của trẫm, sau khi dùng Thông khí tán, cũng giống như một đống cỏ khô gặp được mồi lửa lới, làm kịch độc tích tụ lâu ngày trong cơ thể trẫm có dịp bộc phát.
Ánh mắt của Dịch Không Đình bỗng lóe lên một tia sáng, lão nói:
- Khổng đại phu tội ác tày trời, hắn dám cho Thánh thượng dùng Thống khí tán, thì chắc chắn phải biết ai là kẻ chủ mưu đứng sau việc này.
- Muộn rồi.
Hoàng đế thản nhiên nói:
- Nếu trẫm không đoán sai, chỉ e lúc này hắn đã không thể nói chuyện được nữa rồi.
Dịch Không Đình nhíu mày.
Đúng lúc này, bên ngoài có giọng nói cuả một tên tiểu thái giám truyền vào nói:
- Khởi bẩm Thánh thượng, Thái y đã đến!
- Cho vào!
Dịch Không Đình đứng dậy, trầm giọng nói.
Rất nhanh, đã có một tên Thái y vội vàng vào trong điện, tay ôm thùng thuốc, tiến về trước, quỳ phục xuống rồi nói:
- Thần Thái y Tả viện phán Trương Hành khấu kiến Thánh thượng!
- Trương Hành?
Khuôn mặt Dịch Không Đình bỗng biến sắc:
- Khổng thái y đâu?
- Khởi bẩm Thánh thượng, Khổng viện sứ đêm qua trực đêm tại Tái y viện, vì tuổi đã cao, vô ý bị ngã, lúc đưa về phủ đã bất tỉnh nhân sự, giờ ngọ hôm nay đã bất hạnh qua đời.
Trương Hành vô cùng lo sợ mà nói:
- Thánh thượng truyền triệu, thần không dám để long thể phải đợi, chỉ dám mạo muội tự mình đề cử để chữa trị cho Thánh thượng, khẩn xin Thánh thượng thứ tội!
Hoàng đế không chút phản ứng, cuối cùng Dịch Không Đình mới tin những lời Thánh thượng vừa nói, quả là sự thật.
- Ngươi… ngươi mau bắt mạch cho Thánh thượng!
Sắc mặt của Dịch Không Đình tái xanh, nhưng lão vẫn cung kính quay người về phía Hoàng đế rồi nói:
- Thánh thượng, xin hãy cho Trương Hành bắt mạch cho Thánh thượng!
Hoàng đế vẫn không chút phản ứng, chỉ đưa tay ra, đặt trên long án, Trang Hành vội vàng tiến về trước, đặt thùng thuốc xuống, cẩn thận vén tay áo của Hoàng đế lên, sau đó đặt tay lên bắt mạch cho Hoàng đế.
Trong nháy mắt, Trương Hành bỗng sững người, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi.
Hoàng đế và Dịch Không Đình thấy vậy liền biết là có chuyện không ổn.
Trương Hành từ từ rút tay về, cánh tay có vẻ hơi run, cúi đầu, chậm rãi lui về phía sau, rồi quỳ trước mặt Hoàng đế, trong tức thời không nói được lời nào.
Hoàng đế thản nhiên nói:
- Trương Hành, có gì ngươi cứ nói, sức khỏe trẫm thế nào?
- Thần…thần…!
Trang Hành lắp bắp một hồi, cuối cùng vẫn không nói được lời nào.
- Còn không mau nói!
Giọng nói đanh gọn của Dịch Không Đình cất lên như một luồng khí lạnh vụt qua.
Mồ hôi trên trán của Trương Hành sớm đã rơi lã chả, hắn run rẩy nói:
- Thánh thượng…ngủ tạng của thánh thượng… ngũ tạng của người đã đông lại…!
Nói đến đây, hắn đã không dám nói tiếp nữa.
- Ngươi đường đường là Tả viện phán của Thái y viện, nhất định là rất tinh thông y thuật, có nghĩ ra phương thuốc nào không?
Dịch Không Đình lại hỏi.
Mồ hôi của Trương Hành chảy ròng ròng, cuối cùng hắn cũng lấy hết dũng khí mà nói:
- Khởi bẩm Thánh thượng, thần…thần tội đáng muôn chết. Thần bất tài, không nghĩ ra được phương thuốc nào!
Cuối cùng Hoàng đế nói:
- Trương Hành, trẫm hỏi ngươi, có phải ngủ tạng của trẫm đã bị thương, toàn thân đã trúng độc?
Trương Hành dập đầu xuống đất, không dám ngẩng mặt lên, run run nói:
- Thần không dám khi quân, mạch tượng của Thánh thượng hỗn loạn, ngũ tạng bị tổn thương, thần cũng không biết có phải là trúng độc hay không, nhưng thần thấy rõ, thương tích của ngũ tạng đã vô cùng nguy kịch, không thể chữa trị…thần…thần đáng chết, khẩn xin Thánh thượng trị tội!
Hoàng đế hơi trầm ngâm một lúc, cuối cùng nói:
- Trương Hành, chuyện này không được nói cho người khác biết, nếu không trẫm sẽ không tha cho ngươi, ngươi lui xuống trước đi!
Sau khi Trương Hành lo sợ bước đi, Dịch Không Đình lập tức nói:
- Thánh thượng, Đông Hoa Thính, Tây Hoa Thính đều có cao thủ dùng độc, lão nô khẩn xin Thánh thượng hạ chỉ, triệu tập những người này, để giải độc cho Thánh thượng!
Hoàng đế phẩy tay nói:
- Lão Dịch, chuyện đến nước này, chỉ e ai cũng không thể giúp trẫm giải độc!
Hai mắt Dịch Không Đình ngấn lệ nói:
- Thánh thượng, thần không làm tròn bổn phận hộ vệ, phụ lòng ủy thác của Tiên đế, bất luận thế nào lão thần cũng phải nghĩ cách, giải độc trên người Thánh thượng!
Hoàng đế từ từ đứng dậy, chắp tay sau lưng, đứng trước điện, nhìn mưa xuân đang rơi tí tách bên ngoài cung điện, rồi bình tĩnh nói:
- Lão Dịch, không cần tôn công hao sức nữa, bọn chúng dùng hết tâm huyết, để dồn trẫm vào chỗ chết, thì sao còn dành cho trẫm một lối thoát? Chất độc trong cơ thể trẫm, quả là vô phương cứu chữa!
Dịch Không Đình quỳ phục xuống đất, toàn thân run rẩy, nước mắt theo khóe mi không ngừng tuôn trào.
Hoàng đế tiến về phía trước đỡ Dịch Không Đình đứng lên, nhẹ giọng nói,
- Lão Dịch, ngươi nhanh chóng phái người gấp rút lên đường đến Khánh quốc, bất luận thế nào, cũng phải kêu Tào Ân lập tức hồi kinh!
- Lão nô lập tức sắp xếp người!
Hoàng đế ngẫm nghĩ một chút, lại nói:
- Trẫm muốn đi đến Trường Xuân cung!
- Để lão nô đi lấy đèn lồng!
Dịch Không Đình lui ra lấy đèn lồng, rồi gọi một tên thái giám cầm đèn đi trước, còn lão cầm ô che mưa, cùng Thánh thượng đi đến Trường Xuân cung.
Hoàng đế bước đi rất chậm, giữa trời mưa phùn, thần sắc của ngài lại vô cùng bình thản, chắp hai tay sau lưng, chốc chốc lại ngừng lại, nhìn chăm chăm vào từng miếng gạch, cây cỏ trong cung.
Con đường từ Càn Tâm điện đến Trường Xuân cung vốn dĩ đã không gần, còn Hoàng đế lại đi bộ, nên đến hơn một canh giờ sau, mọi thứ đều rất tĩnh mịch, phải qua giờ Tý mới đến được Trường Xuân cung.
Hoàng đế một mình tiến vào trong cung, đến nơi ở của Hàn Thục, không cho người vào bẩm báo, từ từ bước vào phòng.
Trong phòng vô cùng tĩnh mịch, hai cung nữ gác đêm cũng mệt mỏi mà ngủ gục, trông thấy Hoàng đế, đang định quỳ xuống, Hoàng đế đã phẩy tay ra hiệu, lệnh bọn họ lui xuống, rồi tiến đến cạnh gường, chắp hai tay sau lưng, ngắm nhìn người đẹp như hoa mẫu đơn đang ngủ say.
Từ nhỏ Hoàng tử đã được nhuũ nương nuôi nấng, đêm đến không ngủ cùng Hoàng hậu.
Ngắm nhìn hồi lâu, Hoàng đế mới nhẹ nhàng bước đến phía trước, ngồi bên cạnh gường, đưa một ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của Hàn Thục.
Mới vuốt được hai cái, thì Hàn Thục đã mở mắt ra, cảm giác như có người đang vuốt mặt mình, nàng giật mình, cho đến khi trông thấy khuôn mặt dịu dàng của Hoàng đế, nàng lập tức vội vàng ngồi dậy, đang định bước xuống giường, thì bị Hoàng đế cản lại, ngài nhẹ giọng nói:
- Hoàng hậu, trẫm đánh thức nàng rồi!
Hàn Thục vội nói:
- Thánh thượng, thần thiếp cứ nghĩ đêm nay Thánh thượng sẽ không đến, nên...!
- Trẫm có chút chuyện, nên đến trễ.
Hoàng đế nắm chặt tay Hàn Thục, mỉm cười nói:
- Chỉ vì nửa đêm vắng vẻ, trẫm chợt nhớ đến nàng, nên mới đến đây!
Hàn Thục thản nhiên cười, nói:
- Thánh thượng cũng phải bảo trọng sức khỏe.
Hoàng đế nhìn Hàn Thục chăm chăm, dịu dàng nói:
- Đêm nay trẫm đến muộn, nàng còn nấu canh cho trẫm nữa không?
Hàn Thục gật đầu cười nói:
- Thánh thượng muốn uống canh sao? Thần thiếp đã nấu rồi, chỉ e bây giờ canh đã nguội, thần thiếp lập tức làm ngay!
Hoàng đế ôm Hàn Thục vào lòng, nhẹ giọng nói:
- Hoàng hậu, trẫm đã quen ngày nào cũng uống canh do nàng nấu, canh do đích thân nàng nấu, ngon hơn rất nhiều so với canh của Ngự thiện phòng.
- Thánh thượng quá khen.
Hàn Thục dựa vào lòng Hoàng đế, nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nàng nói:
- Trước khi thần thiếp nhập cung, đã từng cùng các chị em ở Đông Hải học nấu canh, lúc đó ông nội hay khen thần thiếp nấu canh rất ngon, nghe ông nội nói vậy thần thiếp rất vui, nên vẫn hay nấu canh cho ông uống, nhưng sau đó thần thiếp mới biết, ông nội chỉ muốn khích lệ thần thiếp mà thôi, lúc mới đầu canh của thần thiếp nấu vô cùng nhạt nhẽo, khó uống!
Hoàng đế cười ha hả, nói:
- Hoàng hậu, hơn nữa năm nay canh mà nàng cho trẫm uống, đều do nàng đích thân nấu sao?