Chu Tiểu Ngôn chau mày, rồi nói:
- Đơn phương độc mã không dễ tiếp cận Tư Mã Hạo Nguyệt, đến lúc này, Tư Mã Hạo Nguyệt nhất định sẽ đề phòng có người ám sát y, cho nên bất kể là tướng quân hay mạt tướng, đều không có khả năng tiếp cận, nói gì đến giết chết y.
Gã cho rằng Hàn Mạc sẽ giống như lần trước ám sát Đỗ Vô Phong, theo đúng cách cũ đi ám sát Tư Mã Hạo Nguyệt.
Hàn Mạc lắc đầu, nói:
- Lúc này đây không thể giống như lúc trước, ta không còn kiêu ngạo, ngông cuồng đến mức nghĩ mình có thể ở trong vạn quân lấy thủ cấp của tướng cầm đầu.
Dừng một chút, mới nói:
- Như lời ta vừa nói, chỉ có thể tập trung binh lực, công kích một chỗ, mà chỗ này, ắt phải tìm đúng vị trí của Tư Mã Hạo Nguyệt, dốc toàn lực đột phá doanh trại của y, chỉ cần bắt được Tư Mã Hạo Nguyệt, quân Ngụy tất bại!
Vương Tư Vũ lập tức gật đầu nói:
- Đại tướng quân, bắt trộm trước tiên bắt kẻ cầm đầu, nếu thật có thể bắt Tư Mã Hạo Nguyệt, quân Ngụy có tới sáu bảy phần tan tác. Nhưng ... liên doanh quân Ngụy, ta lúc trước cũng từng phái người quan sát qua, doanh trại quân Ngụy căn bản không có cắm cờ, quân doanh chi chít, căn bản nhìn không ra doanh trại Tư Mã Hạo Nguyệt ở chỗ nào.
Hàn Mạc thản nhiên cười, hướng ra phía dưới chân núi, chỉ xuống:
- Vương chỉ huy sứ, ngươi hãy nhìn hướng phía chân núi, so với nơi khác có gì khác nhau?
Vương Tư Vũ vẻ mặt nghi hoặc, theo hướng ngón tay Hàn Mạc chỉ nhìn lại, chỉ thấy doanh trại quân đội ngút tầm mắt, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng người ẩn hiện.
- Đại tướng quân, thứ tội mạt tướng ngu dốt.
Vương Tư Vũ lắc đầu nói:
- Trước mắt nhìn không ra có cái gì khác thường!
Hàn Mạc đột nhiên nhớ ra, so với người thường, thị lực của mình mạnh hơn rất nhiều, chính mình có thể nhìn thấy đồ vật rõ ràng, bọn họ lại chưa chắc có thể nhìn ra được.
- Bắt đầu từ ngày hôm qua, ta ở bốn phía quan sát địa thế doanh trại của bọn họ.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
- Qua quan sát của ta, đầu mối kỵ binh truyền lệnh tới bốn phía núi Man Đầu, chính là ở chỗ này.
Hàn Mạc chỉ vào dưới chân núi nói:
- Ngươi có thể nhìn thấy chỗ lều trại kia… nhìn tựa như giống các lều khác như đúc, trông bình thường, nhưng trước trướng có ba con chiến mã truyền tin…
Vương Tư Vũ và Chu Tiểu Ngôn cùng nhìn lại, thị lực của bọn họ tuy rằng không bằng Hàn Mạc, nhưng từ trên cao nhìn xuống, cũng mơ hồ nhìn thấy căn lều Hàn Mạc chỉ, Vương Tư Vũ thoáng chốc phản ứng ngay:
- Đại tướng quân, chẳng lẽ… đó chính là doanh trại của Tư Mã Hạo Nguyệt?
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Nếu Tư Mã Hạo Nguyệt đúng là ở trong đội quân Sơn Nam, như vậy mười phần là ở trong căn lều kia. Cho dù y không có trong đó, căn lều đó nhất định cũng là nơi Thống soái quân Sơn Nam ở.
- Tại sao Đại tướng quân khẳng định như vậy?
- Ta đã cẩn thận quan sát, kỵ binh truyền lệnh của quân Sơn Nam, ra vào nơi này nhiều nhất.
Hàn Mạc nghiêm nghị nói:
- Hơn nữa thỉnh thoảng có võ tướng cũng ra vào lều trại đó, tuy rằng có che dấu, nhưng nơi này khẳng định là nơi đầu não chỉ huy của quân Sơn Nam.
Vương Tư Vũ khâm phục nói:
- Đại tướng quân quả nhiên là cơ trí phi phàm, nói như thế, căn lều kia nhất định là chỗ của Tư Mã Hạo Nguyệt.
Hàn Mạc lạnh nhìn cách sắp xếp lều doanh trại dưới chân núi, trầm giọng nói:
- Chúng ta đã bước tới đường cùng rồi, chỉ có thể tử chiến đến cùng. Vương chỉ huy sứ, việc này không nên chậm trễ, ngươi hãy lệnh cho tất cả các huynh đệ phòng thủ khắp nơi tập trung về phía đông, chúng ta tập trung binh lực, cần giống như một con dao, nhất định thẳng tiến tới doanh trại chủ soái, bắt lấy Tư Mã Hạo Nguyệt.
Vương Tư Vũ biết đã không còn biện pháp nào, chau mày suy tư, cuối cùng nói:
- Đại tướng quân, làm kế này, cũng chỉ có thể như vậy thôi.
- Ngươi truyền lệnh xuống, lệnh anh em các nơi bí mật hướng về bên này tập kết, đợi cho đêm tối xuống, chúng ta lập tức xuất kích.
Hàn Mạc vẻ mặt ngưng trọng:
- Chậm trễ một canh giờ, thể lực và ý chí chiến đấu của chúng ta sẽ bị lãng phí, không thể lại tiếp tục trì hoãn nữa.
Vương Tư Vũ nhíu mày, do dự một chút, rốt cục nói:
- Đại tướng quân, mạt tướng chỉ lo lắng nếu đưa tất cả mọi người điều lại đây, bỏ trống một khoảng, khó tránh được sẽ bị quân Ngụy trở nên cảnh giác, nếu bọn họ biết hướng tấn công của ta, việc đó…!
Hàn Mạc cũng nhăn mày lại.
- Nếu lần này muốn phá vòng vây trùng điệp, lúc tập kết, nên chăng giữ lại nghi binh ở các nơi đánh lạc hướng kẻ thù.
Vương Tư Vũ vẻ mặt ngưng trọng:
- Mạt tướng cho rằng, ba mặt khác của núi Man Đầu, mỗi phía giữ lại một trăm năm mươi người, mới có thể đủ đánh lạc hướng quân Ngụy, khiến bọn chúng không phát hiện ra ý đồ phá vây của ta.
- Một trăm năm mươi người?
Hàn Mạc nhíu mày:
- Nói cách khác, chúng ta phải giữ lại ít nhất bốn trăm năm mươi người?
- Nếu bị quân Ngụy biết hướng chúng ta phá vây, bọn chúng nhất định đề phòng chặt chẽ, lúc đó nếu muốn phá vây ra ngoài thực sự còn khó hơn lên trời.
Vương Tư Vũ nghiêm mặt nói:
- Dựa theo tình hình trước mắt, trong suy nghĩ của bọn chúng, người của ta bị vây khốn lâu thể lực yếu, con đường duy nhất là đầu hàng bọn chúng, chúng tuyệt đối không nghĩ đến việc ta có can đảm phá vòng vây. Nếu nói lần này chúng ta phá vây có vài phần thành công, đó cũng cần một chút bất ngờ, bọn chúng hoàn toàn không đoán trước tình huống tập trung binh lực tấn công mạnh mẽ ở một điểm. Một khi tất cả binh lực tập kết ở đây, tất nhiên sẽ bị quân Ngụy nhìn ra manh mối, dựa vào trí tuệ của Tư Mã Hạo Nguyệt, nếu phát hiện ra ba phía khác trống không, nhất định sẽ đoán ra chúng ta muốn phá vây ở phía đông.
Hàn Mạc trong lòng biết lời nói của Vương Tư Vũ có lý, thở dài:
- Những anh em giữ lại, đó là lành ít dữ nhiều.
Vương Tư Vũ chắp tay nói:
- Đại tướng quân, lúc này đã không thể nghĩ nhiều rồi.
Hàn Mạc chau mày trầm ngâm, phất tay nói:
- Ngươi đi sắp xếp đi.
Đột nhiên nhớ ra việc gì, lại hỏi:
- Chúng ta còn bao nhiêu ngựa?
- Không tới ba trăm con.
Vương Tư Vũ trả lời:
- Đó đều là của Phong kỵ binh trông giữ.
- Đem ngựa tập trung lại, cho thương binh cưỡi ngựa.
Hàn Mạc dặn dò.
Sắc trời dần tối, Hàn Mạc vẫn như cũ nhìn ra xa tự mình phán đoán đỉnh lều đó, hắn biết đây là điểm mấu chốt, nếu mình lần này phán đoán sai lầm, không thể bắt thậm chí là giết Tư Mã Hạo Nguyệt, như vậy sẽ không thể phá vòng vây ra ngoài, ba nghìn tướng sĩ chắc chắn cũng vùi thân nơi này.
Tay trái hắn nhẹ vỗ lên bàn tay phải có đeo găng. Trời ban cho hắn ba ngón tay vàng, hiện giờ chỉ còn hai cái, sau khi bị phục kích rút về núi Man Đầu, Hàn Mạc cũng từng mấy lần hướng về ngón tay vàng cầu nguyện, hy vọng ngón tay vàng có thể phát huy thần lực của nó, giúp ba nghìn tướng sĩ thoát khỏi đại nạn, sống sót trở về.
Hắn lại một lần nữa ở trong lòng nguyện tìm kế sách, nhưng kết quả giống như vô số lần khác, bàn tay vàng không có chút phản ứng gì.
Nếu không phải vì bị Bát quái khốn bao vây phải tìm đường sống trong chỗ chết, có một ngón tay vàng mất đi màu vàng, Hàn Mạc nhất định sẽ cho rằng sức mạnh của bàn tay vàng chỉ là thần thoại vớ vẩn mà thôi.
Thậm chí lúc này, Hàn Mạc còn mê muội nghĩ rằng thoát khỏi Bát quái khốn, có hay không bởi vì ngón tay vàng linh nghiệm?
Hắn đứng dưới cây, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, từ trong khe hở của cành lá, cũng có thể nhìn thấy màn trời đã thấp thoáng xuất hiện mấy vì sao.
Hàn Mạc từ khi sinh ra đến nay, gặp nguy hiểm không thể nói là ít, nhưng trước đây mỗi lần gặp nguy hiểm, cũng đều là việc của mình, chưa bao giờ giống như hôm nay vì mình mà liên quan tới mấy ngàn tính mạng.
Sau khi bị bao vây, hắn trước sau vẫn giữ cho đầu óc bình tĩnh.
Bất cứ người nào cũng có thể mất bình tĩnh, nhưng chính mình không thể mất bình tĩnh.
Nhìn sao trên trời, thời khắc này, những vì sao này dường như mơ hồ biến thành những người không thể thiếu trong cuộc sống của hắn: cha mẹ, vợ con, và những nữ nhân liên quan tới mình…!
"Cũng nên xuất hiện rồi!". Hàn Mạc nhìn sao trên trời, thì thào tự nói.
Phạm Tiểu Thiến mang đứa con nhỏ của hắn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, gần đây cũng là lúc lâm bồn rồi.
Hắn không biết mình có thể ôm thê tử và ôm con mình không, nhưng nghĩ đến huyết mạch của mình rất nhanh đã xuất hiện trên thế giới này, trong lòng hắn dâng lên một niềm hạnh phúc.
Quân Yến đã lặng yên không một tiếng động, hướng về phía đông tập kết, hành động đều thật cẩn thận bí mật, đến ngựa, cũng bị buộc mõm lại, chính là họ lo lắng tiếng ngựa hí, khiến quân Ngụy phát hiện. Text được lấy tại http://truyen360.com
Hàn Mạc nhìn tướng sĩ thuộc hạ đều mệt mỏi không chịu nổi, môi khô nứt, trên chiến bào đều đã nhỏ máu tươi, ngay cả chiến mã cũng đều mềm nhũn, trong lòng một trận ảm đạm.
Hơn hai ngàn tướng sĩ giống như âm hồn trong đêm tối, tập kết ở phía đông núi Man Đầu, tuy rằng đã mệt không chịu nổi, nhưng mỗi người đều nắm chặt binh khí của mình, trên gương mặt kiên nghị đó hiện ra vẻ bất khuất.
Tiêu Hoài Ngọc huấn luyện quân Yến vốn có ý chí cứng cỏi, lần này lựa chọn quân đi chặn đánh quân Sơn Nam, càng là tinh nhuệ trong quân Yến, trong lòng bọn họ còn có Tiêu Hoài Ngọc tinh thần không thể khuất phục.
Chu Tiểu Ngôn huấn luyện ra tám trăm Phong Kỵ binh, chết trận bị thương hơn ba trăm người, hiện giờ còn lại hơn bốn trăm người, bọn họ là những binh lính thân tín của Hàn Mạc, là một đội quân được huấn luyện chuyên nghiệp. Hơn nữa người Đông Hải vốn có ý chí quật cường, trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc của Chu Tiểu Ngôn, bọn họ càng không biết cái gì là khuất phục.
Mặc dù nơi đường cùng, vẫn giữ nguyên ý chí sắt thép như cũ.
Các tướng sĩ trật tự xếp hàng, tuy rằng mỏi mệt, vẫn như cũ đứng thẳng thắn như cây lao.
Hàn Mạc nhìn thấy trên chiến mã đều không có người, lập tức nhíu mày, nhìn thấy Vương Tư Vũ đi lại, trầm giọng hỏi:
- Bản tướng không phải đã dặn dò thương binh cưỡi ngựa sao? Mọi người đi đâu rồi?
Vương Tư Vũ cúi đầu, run giọng nói:
- Bọn họ… đều để lại rồi…!
- Cái gì?
Hàn Mạc chợt biến sắc, lạnh lùng nói:
- Vương Tư Vũ, ngươi thật sự là to gan. Thương binh sao có thể để lại?
Vương Tư Vũ quỳ một gối:
- Đại tướng quân, xin người trị tội mạt tướng!
Hàn Mạc kéo cổ áo Vương Tư Vũ, cả giận nói:
- Bọn họ đã bị thương, người Ngụy tiến lên, bọn họ ngăn cản như thế nào? Ngươi đây là đưa bọn họ cho người Ngụy giết hại…!
Một gã thiên tướng thống lĩnh đứng bên cạnh quỳ xuống, giọng sầu bi nói:
- Đại tướng quân, người không nên trách tội Vương Chỉ huy sứ, việc này không liên quan tới Chỉ huy sứ!
- Rốt cuộc là việc gì?
- Những thương binh biết phải giữ người làm nghi binh, cho nên đều cam tâm tình nguyện ở lại.
Thiên tướng thống lĩnh ánh mắt nhuộm đỏ:
- Vương Chỉ huy sứ không đồng ý, bọn họ liền kề dao vào cổ… Bọn họ nói, bọn họ đã không có sức tái chiến, nếu lại đi theo đoàn phá vây, ngược lại sẽ trở thành gánh nặng, liên lụy tới mọi người, bọn họ ở lại, nếu không thể đánh trận cuối cùng, quân nhân lấy chết trận làm vinh quang, càng có thể giúp chúng ta có cơ hội phá vây ra ngoài… Vương Chỉ huy sứ cuối cùng không có cách nào khác, chỉ có thể để các anh em bị thương ở lại làm nghi binh…!
Nói tới đây, vị thiên tướng thống lĩnh giọng nói cũng nghẹn ngào.
Tướng sĩ giống như cây lao đứng thẳng, đôi mắt nhuộm đỏ, nắm tay mỗi người đều nắm chặt hơn.
Hàn Mạc toàn thân chấn động.
Hắn thật sự không thể tưởng tượng được, vào lúc này, những người đó không ngờ lại đưa ra lựa chọn như vậy.
Thực dũng cảm biết bao!
Hàn Mạc toàn thân run lên, hai tay nắm chặt cũng không ngừng run rẩy, hắn nhắm mắt lại, run giọng nói:
- Các huynh đệ…
Nhưng vào lúc này, từ phía tây đột nhiên truyền tới một tiếng hát khích lệ.
Tiếng hát kia đúng là theo gió mà tới, rõ ràng truyền tới tai từng người ở đây.
Nếu nói không có quần áo? Cùng mặc chung chiếc áo choàng.
Quân vương khởi binh, ta phải cầm vũ khí, cùng chung mối thù.
Nếu nói không có quần áo? Ta mặc chung chiếc áo lót.
Quân vương khởi binh, ta sửa mâu kích, ta cùng làm chung.
Nếu nói không có quần áo? Ta cùng chung mặc chung quần áo.
Quân vương khởi binh, tu sửa binh giáp, ta cùng đi....!
Tiếng ca vang dội, xé rách bầu trời đêm, rất nhanh, từ phía bắc phía nam núi Man Đầu, tiếng ca cũng đều vang dội.
Hai ngàn tướng sĩ, từ Hàn Mạc đến binh linh, nước mắt rơi xuống, hắn khẽ hát lên đầu tiên:
- Nếu nói không có quần áo? Ta cùng mặc chung quần áo…
Hai ngàn tướng sĩ không ngờ khẽ giọng như thế, nếu biết là hai ngàn người đồng ca, thì chẳng khác nào để lọt mục tiêu.
- Nếu nói không có quần áo? Ta cùng mặc chung quần áo… Ta cùng mặc chung áo lót, ta cùng mặc chung áo lót…!