Khi năm mươi dũng sĩ quân Yến lưu lại cản đường phía sau thật ra cũng có không ít vũ khí, cung tiễn, tấm chắn, khi tên của quân địch đột nhiên bắn tới giết chết bốn năm người, những người khác đã dùng tấm chắn đưa ra trước, xúm xít một chỗ, hình thành nên một tấm khiên chắn thật to, nên dù hỏa tiễn vù vù bắn tới, đều bị chặn lại ở trên bề mặt tấm chắn, không thể làm thương tổn quân Yến.
Dũng dĩ quân Yến một mặt nâng thuẫn lên chống đỡ hỏa tiễn, mặt khác tìm cách dập lửa trên người đồng bọn.
Các dũng sĩ canh giữ đằng sau tảng đá lớn vẫn trụ vững như cũ, kiên cường mà giơ tấm chắn lên cao, vì đồng bọn mà chống đỡ mưa tên. Quân Ngụy thừa dịp sau khi hỏa tiễn bắn vào, sớm có một đám người tìm cách lách vào, định bay qua tảng đá, thì bị trường thương liên tục chém đứt, nếu có trường thương nào bị quân Ngụy kẹp chặt thì binh sĩ đứng phía sau sẽ ngay lập tức đưa trường thương mới lên thay thế, tuyệt đối không để cho một gã Ngụy binh nào tiến vào cốc.
Năm mươi người này hiểu rất rõ, phía sau lưng mình là hàng ngàn huynh đệ, nếu để đám người Ngụy đang nổi giận này tiến vào cốc, thì mấy ngàn huynh đệ phía sau sẽ gặp nguy hiểm.
Cho dù là toàn bộ chết ngay cửa cốc này, cũng không thể để cho một gã Ngụy binh nào bước tới
Hơn nữa, bọn họ càng xúc động hơn, vì cùng ở lại cản đường quân địch với họ, chính là Tây Bắc đại tướng quân. Đại tướng quân tự mình lưu lại, cùng mình đồng sinh cộng tử, đó cũng là một vinh quang mà không phải ai cũng có được.
Sau khi chứng kiến Đại tướng quân ở trên chiến trường uy thế như vậy, mọi người đúng là đã sinh lòng sùng bái Hàn Mạc, cảm thấy rằng nếu có Hàn Mạc ở bên cạnh thì tất sẽ dành được chiến thắng.
Ngụy binh hiển nhiên cũng phát hiện sau khi bắn hỏa tiễn, cơ bản cũng không làm nên cơm cháo gì, bất cứ kẻ nào tiến lên phía trước, đều ngã gục xuống, nên trong lòng nóng như lửa đốt.
Lúc này ở ngoài cốc, hơn mười tên tướng lĩnh quân Ngụy tập trung một chỗ, trải bản đồ lên một tảng đá lớn, vây quanh bản đồ, đang bàn kế sách gì đó.
- Tuyệt đối không thể!
Một tướng lĩnh lắc đầu nói:
- Chậm nhất hai canh giờ, bọn họ có thể ra khỏi cốc.
Hắn chỉ bản đồ nói:
- Hai sườn cốc, con đường gần nhất tới lối ra đối diện cũng cần tám canh giờ, đợi chúng ta đuổi tới bên kia, bọn họ sớm đã không có tung tích. Các ngươi xem, đường rời cốc, bọn họ có thể chọn lựa nhiều đường, muốn đuổi theo giữ chân thậm chí vây quanh họ, gần như là chuyện không thể hoàn thành.
Hắn nhìn về phía một tướng lĩnh nói:
- Cho nên muốn chia đường ra chặn, tuyệt đối không thể.
- Vậy chúng ta có thể đi lên đỉnh núi hay không, nếu có thể đi lên đỉnh núi, ném đá xuống, đám người này chắc chắn bị đập thành thịt nát.
Một tướng lĩnh trầm giọng nói:
- Hơn nữa chúng ta có thể trực tiếp truy kích từ phía trên, quân Yến tình trạng kiệt sức, có lẽ tốc độ hành quân sẽ chậm hơn so với sự tưởng tượng của chúng ta, không chừng chúng ta rời cốc có thể vượt qua bọn họ, trên cao nhìn xuống, khiến bọn họ không còn một người!
- La thống lĩnh nghĩ thật khờ dại.
Một tướng lĩnh cười lạnh nói:
- Chính ngài cũng không nhìn vách núi hai bên cốc là bộ dáng gì, cho dù chúng ta có công cụ leo núi, nhưng các huynh đệ đi lên vách núi dốc đứng, chẳng những hung hiểm, hơn nữa cũng không phải trong thời gian ngắn có thể làm được. Bản tướng còn muốn nói cho ngài, phía trên này cũng gập ghềnh, vô cùng dốc đứng, cho dù đi lên cũng rất khó hành quân, mà đường trong cốc tuy rằng hẹp hòi, nhưng đường rất bằng phẳng, đi rất nhanh chóng... Ngài cũng không nghĩ lại, hiện giờ quân Yến đang chạy trối chết, dù tình trạng kiệt sức cũng phải vung chân chạy về phía trước, sao có thể đi chậm.
Hắn nắm tay, lạnh lùng nói:
- Trong quân Yến này quả thật có cao nhân. Nhất tuyết cốc này xưa này hiếm có dấu chân người, ngay cả bản tướng thiếu chút nữa cũng quên có một nơi như vậy, quân Yến lại có thể tìm tới nơi này đồng thời vứt bỏ chúng ta ở nơi này... Bọn họ làm sao quen thuộc địa hình nơi này hơn chúng ta?
- Theo ngươi nói như vậy, chúng ta cứ bó tay không biện pháp như vậy, bị mấy chục thằng hề quân Yến kia chống đỡ?
La Thống lĩnh kia hiển nhiên bất mãn:
- Ngươi đừng quên, Nguyên soái ở trong tay bọn họ, nhục nhã như thế, chẳng lẽ chúng ta cứ nhìn bọn họ bắt Nguyên soái đi như thế?
- Hiện giờ mới nói điều này có ích gì.
Bên cạnh có người lãnh đạm nói:
- Nguyên soái bị bắt, một đám cũng không dám ra tay, trơ mắt nhìn quân Yến mang Nguyên soái đi... !
- Lúc ấy không phải ngươi cũng không hạ lệnh công kích sao?
Cũng có người cười lạnh nói:
- Ngươi sợ gánh tội, chẳng lẽ người khác muốn gánh tội sao? Nếu ngộ thương Nguyên soái rồi, ai đảm đương nổi?
- Đừng ồn ào nữa!
Một tướng lĩnh tức giận quát:
- Các vị đừng quên, trách nhiệm chúng ta phải gánh vác chính là muốn bắt Hàn Mạc, quấy rầy bước chân xâm lấn của quân Yến. Lúc trước Nguyên soái từng nói, đây là một bước đi nguy hiểm, nếu không bắt được Hàn Mạc, lại mất Ác Dương lĩnh, lúc đó hai mặt đều trống, Đại Ngụy ta nguy rồi. Vốn Hàn Mạc đã trở thành vật trong tay, nhưng hiện giờ sinh ra biến cố lớn như thế, phỏng chừng Ác Dương lĩnh bên kia đã thất thủ, vì kế hoạch hôm nay, chúng ta chỉ có thể gắng hết sức giữ chân Hàn Mạc, không tiếc mọi giá... !
Ánh mắt hắn nhìn cửa cốc chặt chội hẹp hòi kia, hơi trầm ngâm, rốt cục nói:
- Phó Thống lĩnh, ngươi xuất thân Cửu Cốc doanh, có thể nhanh chóng làm ra xe bắn đá hay không, chúng ta dùng xe bắn đá nện vào, xem bọn họ có ngăn cản được không!
Phó Thống lĩnh bị gọi lắc đầu:
- Xe bắn đá không thể lập tức làm ra được.
Đột nhiên hắn nghĩ tới cái gì, nói:
- Trong doanh của ta có hơn mười đại lực sĩ, để bọn họ ném đá lớn vào trong, xem có thể đập chết bọn chúng hay không!
- Cũng chỉ có như thế.
Quân Ngụy lập tức triệu tập đại lực sĩ, lại sai người chuẩn bị đá lớn, ở dưới núi đá này, muốn tìm tảng đá lớn tự nhiên không phải việc khó khăn.
Đám đại lực sĩ chuẩn bị tốt, lính thuẫn bài chắn ở phía trước đề phòng quân Yến bắn tên, bảo vệ đại lực sĩ, đám đại lực sĩ chuẩn bị dùng đá lớn ném vào bên trong, bức lui quân Yến.
Chư tướng quân Ngụy đều cảm thấy đây là một biện pháp tốt, đều tụ tập ở cửa cốc, chờ đại lực sĩ bức lui quân Yến, tiến vào bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, chợt thấy một gã thám báo chạy vội tới, trong tay nắm một ống trúc, chạy vội đến trước mặt một gã tướng lĩnh, quì một gối, trình ống trúc lên:
- Cấp báo!
Tướng lĩnh kia sắc mặt khẽ biến, vội vàng tiếp nhận ống trúc, tay dùng lực một chút, ống trúc liền vỡ vụn, hắn lấy một phong thư từ trong, đọc kỹ, sắc mặt trở nên đáng sợ, thân thể chấn động, vẻ mặt hoảng sợ mà ngẩng đầu, nhìn về các vị tướng khác.
- Xảy ra chuyện gì?
Tướng lĩnh này đưa phong thư cho người khác, gằn từng chữ:
- Người Phong quốc... đánh tới đây!
...
Thừa dịp lúc đại lực sĩ quân Ngụy chuẩn bị ném đá vào, đám người Hàn Mạc chiếm được cơ hội thở dốc một lát.
Chỉ dựa vào mấy chục người đã giữ chân quân Ngụy gần một canh giờ.
Có một chút giây phút thư giãn, Hàn Mạc mới cảm giác toàn thân mình đau đớn không tả được. Trong lòng hiểu rõ, mình đã quá sức, cơ thể đã phải gồng lên quá sức chịu đựng, lúc trước vì tập trung cao nên không cảm thấy đau đớn, lúc này chùng gân cốt một chút, liền cảm thấy toàn thân đau khắp.
Hắn cắn răng chịu đựng, nhưng vào lúc này, nghe được quân Yến kêu lên:
- Đại tướng quân, không ổn, bọn họ lại có động thái mới.
Hàn Mạc trầm giọng hỏi:
- Bọn họ muốn như thế nào?
- Có một đám quân thân hình cao lớn khác thường, có vẻ như là đại lực sĩ đang đi đến.
Quân Yến phía trước giọng có chút kinh hoảng:
- Bọn họ muốn dùng tảng đá ném vào cốc.
Hàn Mạc nghe thế, mày cau lại.
Tuy rằng có thể ngăn chặn quân Ngụy tấn công, có thể dùng lá chắn để ngăn chặn cung tên của đối phương, nhưng quân địch hiện giờ cử đại lực sĩ dùng tảng đá lớn mở đường, việc này ứng phó không dễ.
Dù sao dùng tảng đá lớn vậy tông vào, các dũng sĩ tuy rằng ý chí chiến đấu sục sôi, nhưng dù sao thể lực suy kiệt muốn lấy tấm lá chắn ngăn chặn tảng đá lớn nện xuống là việc vô cùng khó khăn. Có thể đỡ được một hai tảng đá lớn, nhưng ba bốn thì khí lực tất không đủ.
Nếu tiếp tục trụ ở chỗ này, rất có thể sẽ bị các đại lực sĩ dùng tảng đá lớn đó đập chết tươi.
Quân Yến dồn ánh mắt vào Hàn Mạc.
Hàn Mạc trầm ngâm suy nghĩ, lập tức đỡ Vương Tư Vũ từ sau lưng mình xuống, sau đó, cẩn thận đặt lên lưng Tuyệt Ảnh, từ trong người lấy ra móc sắt, kẹp chặt ở tay.
Mọi người không ai hiểu dụng ý của Hàn Mạc.
Hàn Mạc trầm giọng nói:
- Chư vị, các ngươi trước tiên hãy đứng vững, đánh lạc hướng bọn chúng.
Lập tức dùng vạt áo cột Huyết Đồng Côn trên lưng, cũng không nói nhiều, dùng móc sắt móc lên vách núi, bắt đầu leo lên.
Mọi người nét mặt nghi hoặc, nghe phía trước truyền đến giọng nói:
- Các huynh đệ, bọn chó Ngụy đến đấy, mọi người hãy cẩn thận.
Mọi người lập tức dơ tấm lá chắn lên, có người đã nói:
- Phía sau bắn tên, uy hiếp bọn họ.
Tận cùng bên trong thung lũng, mười tên Yến quân, lập tức giương cung cài tên, hướng ra phía ngoài cốc bắn vù vù, quân Ngụy bên kia chậm rãi đi đến cửa cốc, mặt sau là hai gã lực sĩ to lớn. Trong cốc hẹp có thể chứa năm người đi thành hàng, nhưng hai đại lực sĩ thân hình cao lớn, không giống người thường, nên chỉ có thể đi ba người vào mà thôi. Nếu muốn chừa một khoảng trống để đồng bọn từ phía sau bước lên thay phiên, nên thì chỉ có thể đi hai người một lần. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - www.TruyệnFULL.com
Hai gã lực sĩ trong tay đều đang cầm trong tay những tảng đá lớn, ít nhất cũng phải tới trăm cân, trong miệng kêu lên "ôi ôi", đang tiến tới phía tảng đá chặn đường của Yến quân, nhìn thấy hai tên lực sĩ này liền dừng lại, hiển nhiên là đang xác định khoảng cách, thấy bọn họ cầm trong tay những tảng đá lớn ném mạnh ra, liền có hai khối đá một ở phía trước một ở phía sau bay đến, nhằm thẳng vào đám Yến quân bay tới.
"Rầm rầm" hai tiếng, hai khối đá lớn một ở phía trước một ở phía sau đang lao tới phía những khiên đỡ, những tảng đá lớn đó khối lượng cũng tới cả trăm cân, bị hai phát nện xuống đầu, thì áp lực lúc này dường như tăng lên gấp bội, đám binh sĩ cắn răng chịu đựng, nhưng tiếc rằng lúc này sức đã yếu, lập tức những tấm chắn bị vỡ ra, đã có nhiều người đã chịu không nổi, bị những tảng đá lớn ấy đè lên, hai người bị tảng đá lớn đập vào đầu rồi chết, ngoài ra một người bị đè lên lưng, hét lên thảm thiết, còn một người thì đã bị gãy một chân, đùi lúc này đã không thể cử động.
Tất cả mọi người trong Yến binh đều kinh hãi vô cùng, nếu đã kiên định như vậy, không thể nghĩ ra biện pháp để đối phó với đại lực sĩ này, chỉ sợ đám người này sẽ bị những tảng đá lớn đè chết.